Bảy người cùng ngồi lại ở bàn tre dưới bóng cây râm mát, vừa ăn thịt nướng vừa tận hưởng tiết trời mùa thu mát mẻ.
Cố Linh Lan cúi đầu lại ngẩng đầu, thở dài một tiếng lại cúi đầu, chọc chọc đũa vào miếng thịt trong bát.
Thật đáng ghét mà.
Nếu không phải bạn trai cô bận đi làm thêm, cô tuyệt đối sẽ không cô đơn lẻ bỏng ngồi đây ăn tận ba tô cơm chó đâu.
Lúc đến còn rất vui vẻ, bây giờ lại thấy hối hận không thôi.
Vì tay Tiêu Dạ Nguyệt vẫn chưa tháo nẹp nên Tống Cảnh Nghi vừa ăn cho miệng của mình vừa đút cho Tiêu Dạ Nguyệt ăn, một miếng thịt nhỏ cũng phải cắn làm đôi.
Chu Nhiên sức khỏe không tốt, Cố Cảnh Sâm không cho cậu ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ nên không cho cậu ăn nhiều thịt nướng, dùng đũa của mình gắp cho cậu mấy món khác.
Hạ Thanh Dương thì cứ cặm cụi ăn, ăn đến hai má phồng lên khiến cho Cảnh Tuyên ngồi bên cạnh cũng có chút cảm giác giống Cố Linh Lan.
Để cho người bên cạnh thấy được sự tồn tại của mình, Cảnh Tuyên đưa tay véo eo người bên canh nói dối không chớp măt, "Tay em đột nhiên đau, anh gắp cho em đi."
Cảnh Tuyên cắn đũa quay sang, thấp giọng nói, "Không phải vừa nãy còn hoạt động tốt sao?"
"Bởi vì vừa nãy hoạt động quá độ, bây giờ cử động có chút đau."
Ánh mắt Cảnh Tuyên quá chân thật, giống như tay thật sự đau khiến cho người đối diện mủi lòng, nhưng ngay sau đó sự mủi lòng đã biến thành sự tức giận.
"Anh đã nói dừng lại rồi mà em còn cố tình, đáng đời."
"Không phải anh cũng rất thích sao?"
Hạ Thanh Dương vội đưa ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến thì đá mạnh vào chân Cảnh Tuyên, "Em có biết xấu hổ không vậy."
Cố Linh Lan đang ăn thì nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu gọi Tiêu Dạ Nguyệt.
"Có muốn nghe chuyện của Diệp Nam không bé yêu?"
Tiêu Dạ Nguyệt còn chưa đáp lại Tống Cảnh Nghi đã đen mặt giận giữ nói, "Ai là bé yêu của cô?"
Cố Linh Lan là cố tình trêu, "Tiểu Dạ Nguyệt đó, bé yêu, bé yêu."
"Không được phép gọi em ấy là bé yêu."
"Chẳng lẽ anh đăng ký bản quyền, chỉ có mình anh được gọi chắc."
Lần này Tiêu Dạ Nguyệt đã đáp ngay, "Em chỉ là bé yêu của tiên sinh thôi." Còn quay sang dỗ Tống Cảnh Nghi, "Tiên sinh, anh đừng tức giận, chị ấy chỉ đang trêu anh thôi."
Cả bàn lại được trận cười vang.
Tống Cảnh Nghi mặt dày chẳng sợ mất, tủi thân chọc chọc bát, "Em cũng đang trêu anh.
Anh tận tâm hầu hạ em, em còn trêu anh."
Tiêu Dạ Nguyệt ghé đến gần thì thầm vào tai Tống Cảnh Nghi, "Tiên sinh, anh đừng giận.
Tối nay em lại giúp anh nữa, có được không?"
Hai mắt Tống Cảnh Nghi sáng hẳn lên nhưng hắn vẫn tỏ ra bản thân không có ham muốn đó, "Bởi vì em đã dỗ anh rồi nên anh sẽ không giận nữa.
Nhưng em nói lời phải giữ lấy lời."
..
Tiêu Dạ Nguyệt hỏi Cố Linh Lan chuyện cô vừa định nói, "Chị nói anh Diệp Nam làm sao ạ?"
Cố Linh Lan không ăn nữa, cô gác đũa xuống, tâm trạng có vẻ đang rất tốt, "Kể cho mọi người nghe.
Trường đã chọn tiết mục đàn dương cầm của bạn khác, còn tạm thời chưa ra quyết định về việc của Diệp Nam.
Mọi người đều nghĩ Diệp Nam sẽ không đến trường nữa, không nghĩ kỉ niệm ngày thành lập trường xong, hôm sau cậu ta vẫn đến học như thường.
Nhưng đến hôm sau thì cậu ta nghỉ thật, là nộp đơn nghỉ học hẳn luôn, nhà trường còn chưa ra quyết định chính thức nữa.
Bây giờ thì cậu ta như mất tích luôn rồi, chẳng còn tin tức gì nữa."
Tống Cảnh Nghi hỏi đến một người khác, "Còn Triệu Mẫn."
"Triệu Mẫn sao? Cô ta bị đình chỉ học ba tháng."
Thấy Tống Cảnh Nghi cau mày vẻ không hài lòng, Cố Linh Lan nhắc nhở, "Đây có thể xem như nhà trường cũng nể mặt thầy Lâm lắm rồi.
Chuyện Triệu Mẫn làm chỉ có lòng cô ta biết là cố tình hay cố ý.
Chúng ta dùng cảm giác để suy đoán thì có thể chắc chắn là cô ta cố ý, nhưng dựa trên lý trí, tình hình thực tế thì chúng ta không có bằng chứng, cũng là Tiểu Dạ Nguyệt đã đồng ý giúp cô ta.
Tiểu Dạ Nguyệt cũng chưa phải học viên của học viện, việc này xử lý nặng cũng không đúng."
Cô lại hói tiếp Tiêu Dạ Nguyệt, "Tiểu Dạ Nguyệt, mấy tháng nữa là diễn ra kỳ thi tuyển sinh, em còn muốn tham gia không?"
Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ đáp, "Muốn ạ."
"Cậu không sợ sao? Kỳ thực trong trường mọi người hay nói nói cười cười với nhau, nhưng thâm tâm sẽ có nhiều người có suy nghĩ giống Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn còn thể hiện ghét ra mặt, dễ đối phó.
Nhưng những người kia là giấu dao trong bụng, mặt thì nói nói cười cười, chúng ta sẽ chẳng biết họ rút dao ra lúc nào."
Tiêu Dạ Nguyệt nghiêng đầu cười, "Em sẽ cần thận."
Cố Linh Lan không nói nữa.
Đây là quyết định của cậu, cô sẽ chỉ là người đi trước đưa ra lời khuyên, nếu cậu cần giúp cô sẽ sẵn lòng là được.
Buổi tụ họp nhanh chóng kết thúc ai về nhà đó.
Buổi chiều Tiêu Dạ Nguyệt đã nói sẽ giúp Tống Cảnh Nghi, nhưng đến tối hắn lại chỉ ôm cậu đi ngủ không làm gì hết.
Chỉ hôn hôn cậu một cái là đã thỏa mãn ôm cậu đi ngủ.
Tiêu Dạ Nguyệt thì ăn no tắm sạch đã chẳng còn nhớ gì lời hứa lúc chiều.
Cậu vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say rồi.
Sáng hôm sau Tống Cảnh Nghi gọi Tiêu Dạ Nguyệt dậy sớm, hôm nay Tiêu Dạ Nguyệt sẽ đi tháo nẹp.
Cũng bởi vì nguyên do này nên hôm qua hắn mới yên phận, chứ thật tâm hắn đã ghi lời hứa này để cho cậu nợ rồi.
Được Tống Cảnh Nghi chăm sóc chu đáo, tay không phải cử động làm cái gì nên bốn tuần qua đi Tiêu Dạ Nguyệt đã có thể gỡ nẹp, bác sĩ cũng nói xương bị vỡ đã lành, tuy nhiên lúc này xương mới lành vẫn còn yếu, vẫn không được cầm vật nặng.
Mà thật ra tay cậu có khỏi hẳn thì Tống Cảnh Nghi cũng sẽ không để cậu phải động chạm vào cái gì.
Ngay cả nước tắm cũng là hắn pha, cơ thể cậu cũng là hắn kì cọ tắm rửa.
Hắn cảm thấy hắn chiều cậu đến hư rồi.
A, không sao, hắn là cam tâm tình nguyện chiều hư cậu.
Ra đến công bệnh viện, làn đường bên kia có một ông lão đang đẩy xe bán kem, Tiêu Dạ Nguyệt liếm môi nhìn theo.
Cậu kéo tay Tống Cảnh Nghi làm nũng, "Tiên sinh, em muốn ăn kem."
Tống Cảnh Nghi cũng nhìn thấy xe kem bên kia.
"Về nhà anh nói dì Trần làm cho em."
Tiêu Dạ Nguyệt vùng vằng giận dỗi quay người đi.
"Về nhà dì Trần làm cho em, vừa ngon vừa bổ, em muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Tiêu Dạ Nguyệt đẩy tay Tống Cảnh Nghi ra phồng má.
Lần trước cậu ăn nhiều kem ở quán kia, vừa đẹp mắt vừa ngon, nhưng lại bị đau bụng.
Kem dì Trần làm ở nhà tuy ngon nhưng không trang trí đẹp như ngoài quán, thật ra hương vị cũng không ngon như ngoài quán.
Bây giờ nhìn lại xe kem kia cậu lại nhớ đến hương vị cũ, thật sự là rất muốn ăn.
Tiên sinh không chịu mua cho cậu, cậu lại không có tiền.
Tống Cảnh Nghi bị dáng vẻ tủi thân của cậu làm cho mềm lòng.
"Vậy chỉ được ăn một cái thôi, buổi trưa về anh sẽ nói dì Trần làm thêm cho em ăn."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền vui vẻ quay người lại cười toe toét, còn hôn lên má Tống Cảnh Nghi cái chóc, "Tiên sinh là tốt nhất."
Mặt mày Tống Cảnh Nghi giống như nở hoa, lòng như nâng nâng trên mây.
Hắn cảm thấy kem lề đường cũng khá ngon, thỉnh thoảng có thể dẫn cậu ra ngoài ăn.
Tống Cảnh Nghi dặn cậu đứng đợi ở đây còn hắn hắn sẽ một mình chạy qua bên kia mua.
Vì chỗ này không có đường cho người đi bộ nên Tống Cảnh Nghi không dắt cậu theo, nhân lúc ít xe lại đi xa nhau hắn vội vàng chạy sang bên đó.
"Ông chủ, cho hai que kem."
Ông lão đã già rồi, nghe không được tốt nên ghé mặt lại gần.
Tống Cảnh Nghi đưa hai ngón tay lên ra hiệu, ông lão lúc này mới gật đầu cười hiền mở nắp thùng kem ra.
Vừa rồi cậu hôn hắn một cái, hắn nghĩ có thể thưởng cho cậu ăn hai cái, tiện thể có thể lấy lòng cậu chấm mút một chút đậu hũ.
Ông lão tay chân có chút chậm chạp nhưng Tống Cảnh Nghi cũng không vội, đợi ông múc đầy một que kem, rưới một loại nước siro màu đỏ lên, còn rắc thêm cả kẹo đường, lúc này hắn mới đưa tay nhận lấy cầm giúp ông trước một cây.
Hắn vừa quay người định giơ lên khoe với Tiêu Dạ Nguyệt, nhưng đúng lúc này một chiếc xe đen dừng lại trước mặt cậu.
Chiếc xe chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc rồi lái đi, nhưng lúc này Tiêu Dạ Nguyệt đã không còn đứng ở chỗ đó nữa.
Chiếc kem Tống Cảnh Nghi giơ lên còn chưa kịp khoe với cậu đã rơi xuống đất, kem đá tiếp xúc với mặt đường oi bức nhanh chóng tan ra..