TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trường An Thái Bình
Chương 10: 10: Ám Khí


Đầu tháng Tư, bộ Lại công bố danh sách bổ nhiệm những người trúng cử lần này.
Chức Trung thư xá nhân hôm đó Tô Sầm không nhận lại hời cho Thôi Hạo, Trịnh Dương thì vào Hàn Lâm viện làm Hàn Lâm đãi chiếu, lo liệu chuyện phê đáp tấu chương, viết bài theo lệnh, vừa hay là cùng một việc với chức Trung thư xá nhân của Thôi Hạo.

Chẳng qua Hàn Lâm đãi chiếu quản lý sự vụ bên trong, liên quan đến quốc gia đại sự, còn Trung thư xá nhân thì lo sự vụ bên ngoài như bổ nhiệm, cắt bỏ quan lại, thông báo yết bảng...!Hai người không ưa nhau từ lần đầu gặp mặt, giờ lại ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đấu đá từ trong tối ra ngoài sáng.
Tô Sầm vào Đại Lý Tự đúng như mong muốn, chẳng qua mới nhậm chức ngày đầu tiên mà cậu đã chửi từ đầu đến chân Lý Thích.
Hôm đó Lý Thích nói cho cậu vào Đại Lý Tự, nhưng lại không nói là vào Đại Lý Tự đảm nhiệm chức gì.

Cậu vào Đại Lý Tự rồi mới biết mình làm chủ bộ trong Đại Lý Tự, tòng thất phẩm, giữ con dấu, chép sổ sách, kiểm tra sai sót, nói trắng ra thì là làm hậu cần.

Nha môn thẩm tra xử lý vụ án xong mới đến cậu phụ trách chép hồ sơ đưa lên bộ Hình, còn phải phúc thẩm lại vụ án khắp cả nước, thường ngày chỉ vùi đầu phía sau Đại Lý Tự, đừng nói là vụ án quan trọng, đến người còn chẳng gặp mấy mống.
Nói trắng ra là Lý Thích cố ý làm khó cậu, Thôi Hạo và Trịnh Dương đỗ cùng đợt với cậu đều làm quan ở cấp trung ương, có thực quyền trong Kinh Thành.

Nào có ai như cậu, vừa vào Đại Lý Tự đã bị sai đi sắp xếp các vụ án hình ngục từ khi bắt đầu năm Vũ Đức đến nay, bao nhiêu hồ sơ không được cất giữ cẩn thận đều đã mốc meo, chữ nghĩa mờ tịt, hai ba tờ giấy dính chập vào nhau, lại còn không đủ bằng chứng, phải hỏi thăm kiểm chứng lại với nhiều bên.

Suốt mấy ngày trời vùi đầu trong mớ hồ sơ không thấy mặt trời, mình mẩy cũng bốc mùi mốc meo, ngày nào cậu cũng lo người mình mọc nấm.
Đợi đến ngày nghỉ, Tô Sầm lập tức dặn A Phúc lấy hết sách trong phòng cậu ra phơi nắng, sau đó lại phơi cả chăn gối đệm, cuối cùng còn bắc cả ghế nằm ra sân tắm nắng.


Bây giờ cậu không chịu được mùi mốc, cứ ngửi là buồn nôn, đến khi phơi nắng chán chê rồi đứng dậy, vừa quay đầu cậu đã bắt gặp ánh mắt oán giận của người nào đó.
Vị khách không mời mà đến trong nhà đã tự coi mình thành ông lớn thật rồi, sáng sớm dậy Tô Sầm đã nghe Khúc Linh Nhi sai A Phúc ra chợ Đông mua bánh cua, vốn cậu cũng không để bụng, đợi A Phúc đi xong lại trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng ngay sau đó cậu đã nghe tiếng cửa phòng Khúc Linh Nhi kẽo kẹt.
Vết thương trên người Khúc Linh Nhi vẫn chưa khỏi hẳn, chuyện ăn uống đi lại hằng ngày vẫn phải nhờ A Phúc hầu hạ, nghe A Phúc bẩm lại, mấy hôm nay Khúc Linh Nhi không đi đâu hết, trái lại ngoan ngoãn vô cùng.
Nhịn mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng không nhịn được nữa.
Tô Sầm lập tức ngồi dậy, rón rén đi theo.
Cậu thấy y ôm bụng ra sân sau, đến chỗ mình ngã xuống hôm trước tìm thứ gì đó.
Vì trên hông vẫn còn vết thương, Khúc Linh Nhi chỉ có thể dùng chân khều đám cỏ dại, không bao lâu sau thì mỉm cười, vừa nhặt được đồ vật dưới đất lên, quay đầu lại đã đứng hình.
Tô Sầm nhướng mày: "Khúc công tử thấy nhà tôi bần hàn quá, muốn vào đại lao bộ Hình ở mấy hôm à?"
"Huynh, huynh, huynh..." Khúc Linh Nhi như gặp ma giữa ban ngày, mặt mày trắng bệch: "Không phải huynh đến Đại Lý Tự rồi à?"
Tô Sầm kiệm chữ như vàng, lười nói nhảm với y, cậu hất cằm với Khúc Linh Nhi, ra hiệu y nộp thứ đồ kia ra.
Ở nhà họ Tô mấy ngày, Khúc Linh Nhi cũng đã hiểu rõ tình hình.

Chủ nhân căn nhà này có một khuôn mặt như tháng Ba cuối xuân, tính tình lại như mùa đông giá rét, khi tức giận thì sẽ híp mắt, nghĩ ra cả trăm cách khiến người ta sống không bằng chết.

Khúc Linh Nhi do dự tái hồi, ngoan ngoãn nộp đồ vật trên tay ra.


Một bộ ám tiễn, một chiếc đai lưng.

Tô Sầm cầm chúng vừa đi vừa quan sát, bộ ám tiễn này hẳn là máy bắn tên Khúc Linh Nhi giấu trong tay áo hôm đó, đai lưng làm bằng da, ở giữa là một mặt khóa hình đầu thú, nhìn bên ngoài thì không thấy gì song bên trong lại có chữ.

Tô Sầm quan sát từng chút một, Khúc Linh Nhi thì cúi mặt hậm hực đi theo.
"Đây là gì?"
Tô Sầm quay người, Khúc Linh Nhi suýt thì va đầu vào cậu.
Thấy rõ thứ cậu hỏi, y đáp: "Tiêu đuôi yến."
"Ám khí à?"
"Bốn lưỡi dao ba mũi nhọn, dễ giấu, dễ điều khiển cũng dễ mang theo, cái này được tôi giảm trọng lượng rồi, nhưng uy lực lại lớn hơn loại phi tiêu bình thường."
"À." Tô Sầm gật đầu, tiện tay ném ra góc tường rồi cầm một món khác lên: "Cái này thì sao?"
Khúc Linh Nhi xót đến nỗi khóe môi giật liên hồi, nhưng có "dâm uy" của Tô Sầm ở đó nên y không dám nhặt, chỉ có thể đi theo: "Đao lá liễu, vì hình dáng giống lá liễu nên có tên như vậy, thân đao mỏng lại có độ cong, có thể lấy mạng người từ ngoài mười trượng."
Tô Sầm ghét bỏ ném đi, sau đó cậu lại lục ra một ống tròn.
Khúc Linh Nhi vừa thấy đã giật mình, y bước vội tới giành lại: "Tổ tông ơi, huynh dừng lại đi mà.


Cái này là Khổng Tước Linh, bên trong có một trăm lẻ tám cây châm bạc, huynh mà đụng vào chốt mở là hôm nay cả hai chúng ta cùng đi đời tại đây đấy."
Tô Sầm sợ hãi không dám lục tiếp nữa, cậu về phòng ném hết mọi thứ lên bàn, sau đó nhìn Khúc Linh Nhi.
Cậu mới vào Đại Lý Tự chưa được mấy hôm, riêng dáng nhà quan thì đã học đâu vào đấy rồi.

Khúc Linh Nhi né tránh một hồi, cuối cùng biết không qua mắt được cậu nữa mới thừa nhận: "Mấy cái này tôi mang đến từ hôm đó, sợ huynh thấy rồi không dám thu nhận tôi nên mới cất tạm ở đó trước."
"Biết tôi nhìn thấy sẽ không cho cậu ở nhờ mà còn dám nhặt về?"
"Mấy thứ này là mạng sống của tôi đấy." Khúc Linh Nhi vừa định lấy lại ám khí đã bị Tô Sầm trừng mắt, y hậm hực cầm một cây bút trên bàn lên, năm ngón tay thon dài linh hoạt xoay bút: "Huynh đừng thấy chúng nhỏ vậy thôi, mấy ám khí này đều được tôi cải tiến hết rồi, một trăm lẻ tám cây châm nhét hết vào một cái ống, dù là Đường Môn tinh thông ám khí cũng không làm ra được đâu."
Khúc Linh Nhi càng nói càng hưng phấn, đôi mắt hoa đào cong cong, chiếc bút xoay trên ngón tay cũng càng thêm nhanh nhẹn.

Y tìm tòi ám khí từ nhỏ, đôi tay đã được rèn đến khéo léo vô cùng, thường ngày rảnh rỗi y có thể xoay hết đống châm bạc trên tay, giờ chỉ nhìn thôi mà không được sờ lại càng thấy ngứa tay, đành phải xoay bút của Tô Sầm cho đỡ nghiền.
Đợi y hào hứng nói xong, Tô Sầm gật đầu: "Còn gì nữa?"
"Còn..." Khúc Linh Nhi nghĩ hồi: "Hết rồi mà?"
"Cậu bao tuổi rồi?"
"Hai...hai mươi sáu..."
Tô Sầm vỗ bàn cái "rầm" làm y giật bắn mình, bút lông cũng rơi xuống đất, y vội sửa miệng: "Mười tám, mười tám!"
"Cậu còn chưa nhược quán mà đã mang một mớ đồ có thể giết người nhảy vào nhà tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Khi bình tĩnh, trông Tô Sầm sẽ có vẻ lạnh lùng, nhưng đã tức giận rồi thì ánh mắt cũng có thể giết người, Khúc Linh Nhi sợ hãi đứng đực ra, không biết nên làm gì.
Mãi hồi lâu sau Khúc Linh Nhi mới khẽ nói: "Tôi hiểu rồi."

Nhặt bút dưới đất lên gác lại lên giá, Khúc Linh Nhi cầm đồ đạc của mình trên bàn, lồng ám tiễn lên cánh tay, buộc đai quanh bụng, y nói với Tô Sầm: "Cảm ơn huynh thu nhận tôi mấy ngày qua, tôi sẽ nhớ kỹ ơn này, nếu ngày sau tôi còn sống nhất định sẽ báo đáp huynh."
"Nhưng e là huynh cũng không cần tôi báo đáp gì đâu nhỉ?" Khúc Linh Nhi nhếch miệng với cậu: "Mỗi người sống trên đời đều có cách sống của riêng mình, huynh là công tử lá ngọc cành vàng, không lo ăn mặc, nhưng tôi vẫn cần phải kiếm ăn, những thứ này đều là vốn liếng của tôi, không thể vứt được."
Thấy Tô Sầm vẫn ngồi yên chăm chú nhìn mình, cuối cùng Khúc Linh Nhi cười với cậu, khoác bộ đồ đầy máu hôm đó lên người rồi quay đầu ra cửa.
Y ra sân sau ôm bụng nhặt lại tiêu đuôi yến và đao lá liễu trước, trước đây y cũng chẳng thiếu gì những thứ này, nhưng giờ y đang bỏ trốn, không được tiếp tế, mỗi chiếc đều có thể cứu mạng y.
Vòng ra nhà trước nhìn vào phòng, thấy Tô Sầm vẫn ngồi y như trước, Khúc Linh Nhi mới thở dài lẳng lặng ra ngoài.
Cũng không có gì phải thất vọng hết, nói cho dùng vốn là y mơ mộng hão huyền.

Tô Sầm nói phải, gặp một người xa lạ nửa đêm trèo vào nhà mình, phải người khác thì e là đã ném y ra ngoài đợi chết ngay lúc đó rồi, được yên ổn sống ở đây mấy ngày là lộc trời cho, y không nên có suy nghĩ xa vời gì khác.
Vừa mở cổng thì bắt gặp A Phúc đi mua bánh cua về, cậu ta kinh ngạc nhìn y, đưa túi giấy trong tay ra: "Này, xếp hàng dài ơi là dài mới mua được đấy.

Lần sau ta không đi đâu, thiếu gia nhà ta cũng không khó hầu như ngươi."
"Không có lần sau." Khúc Linh Nhi cười với cậu ta rồi nhận đồ.

Chap mới luôn có ????ại ﹎ ????rUm ????ru????ện﹒Vn ﹎
Ra khỏi cổng, y bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: "Nếu cậu muốn ở lại cũng được, nhưng phải giao mấy thứ kia cho tôi giữ."
Khúc Linh Nhi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy người kia tựa khung cửa gỗ mun, đôi mắt thoáng vẻ bực mình giống như hôm đó, lời nói ra tuy lạnh lùng lại khiến người ta không khỏi ấm lòng.
"Khúc Linh Nhi, nhớ lấy, bất kỳ chuyện gì xảy ra ở thành Trường An trong thời gian này tôi đều sẽ tính lên đầu cậu, cậu tự mà liệu lấy.".


Đọc truyện chữ Full