Ninh Vương “nghỉ ngơi” tại nhà hai ngày, Tô Sầm không xuống nổi giường hai ngày. Đến ngày thứ ba, cuối cùng hắn mới không bằng lòng ôm vết thương lên triều trước tiếng kêu khóc tập thể của văn võ bá quan và Tô Sầm, còn nói rằng mình vẫn chưa khỏi hẳn, sơ sẩy chút thôi là phải nghỉ dưỡng thêm mười ngày nửa tháng. Thế là ai nấy đều phải cung phụng Ninh Vương như tổ tiên, Ninh Vương bảo hướng Đông thì chẳng kẻ nào dám lảng vảng ở hướng Tây.
Sau đó, người nào đó mượn cơ hội này tung hoành hết mực, đao to búa lớn đập cũ xây mới, tàn sát một trận mưa gió máu tanh trong triều, không giống người trọng thương chút nào.
Tô Sầm được phục chức, đồng thời kiêm thêm chức Tiển mã ở Ti Kinh Cục, tuy vẫn chỉ là một chức quan tòng ngũ phẩm, quản lý biên soạn, lưu trữ thư tịch kinh sử ở Đông Cung. Nhưng nay Thiên tử còn nhỏ, Đông Cung bỏ trống, nên đây chỉ là một chức quan treo đó, mục đích là để Tô Sầm tiện ra vào cửa cung.
Theo lời Lý Thích thì là: “Vào cửa cung còn phải lôi hết mười tám đời tổ tông ra mà cũng không thấy mất mặt à.”
Trịnh Dương khóc lóc: “Vậy cậu cho con thêm một chức quan đi, con cũng đâu muốn đọc gia phả hết ngày này đến ngày khác đâu chứ!”
Lý Thích: “Con thì cứ đọc tiếp đi, đừng thêm tên ta, ta không có đứa cháu nào như con hết.”
Trịnh Dương khóc không ra nước mắt: “Nhưng lần nào cũng chỉ có tên cậu có tác dụng mà!”
Đại Lý Tự Khanh Tu Kỳ Chính vừa qua sáu mươi cũng cáo lão hồi hương trước sự dụ dỗ thành khẩn thêm áp bức của Ninh Vương, cuối cùng Trương Quân cũng được thỏa ý, bước thêm một bước danh chính ngôn thuận trở thành Đại Lý Tự Khanh.
Người về quê cùng Tu Kỳ Chính còn có Ngự sử Trung thừa Vương Nghiễm, nhưng khác ở chỗ tuy ngày nào Lý Thích cũng gọi Vương Nghiễm là lão già, nhưng thật ra Vương đại nhân chỉ vừa mới qua năm mươi, là độ tuổi tốt nhất để tung hoành trên quan trường, nhưng tội thay lại chọn sai sở thích.
Việc Vương đại nhân này thích làm nhất là vạch tội Ninh Vương. Ban đầu thì tố cáo Ninh Vương chiếm đóng cung Hưng Khánh, chuyên quyền độc đoán, không để Hoàng thượng vào mắt, mấy năm nay có lẽ cũng thấy bài cũ nói mãi cũng chán, bèn bỏ cũ tìm mới, bắt đầu buộc tội Ninh Vương ăn mặc không quy củ, xa giá quá xa hoa, quy cách phủ binh không hợp chế độ…
Tuy Lý Thích không để tâm mấy chuyện này, nhưng có con ruồi cứ vo ve mãi bên tai cũng thấy phiền, hắn bèn mượn luôn cơ hội này tiễn người về quê an hưởng tuổi già.
Thú vị hơn nữa là Vương đại nhân kia chẳng những không tức giận còn lấy đó làm tự hào, lão than một câu: “Muốn vì Thánh thượng trừ nguy hại, đâu vì tàn tuổi tiếc mạng già”, rồi nghênh ngang ra khỏi điện Hàm Nguyên. Trong mắt lão, tất nhiên “nguy hại” là chỉ Ninh Vương, mà lão thì bị bãi quan vì chính trực vạch tội gian thần, đúng là tấm gương cho người làm quan khắp thiên hạ.
Sau đó Ninh Vương nghĩ lại, nếu Vương đại nhân đã nói “đâu vì tàn tuổi tiếc mạng già”, vậy thì khỏi cần về quê nhà Thiệu Hưng nữa, đi thẳng đến một huyện nhỏ dưới Quý Châu cảm hóa man di, tiếp tục hết mình vì đất nước đi.
Nhưng nếu phải nói đến vô tội nhất, thì ấy là… chó nhà Đài viện Ngự sử Trương đại nhân.
Trương đại nhân suy đi tính lại cũng không rõ tại sao Ninh Vương biết chó nhà mình hay sủa đêm, cách nhau một phường, có ồn thế nào cũng không tới cung Hưng Khánh chứ!
Tô Sầm nhìn Trương đại nhân nhà bên rưng rưng nước mắt tiễn chú chó Đại Hoàng lão nuôi mười năm về quê mà áy náy vô cùng, cậu cố ý sai A Phúc mua mấy cái chân giò lớn tặng cho Đại Hoàng gặm trên đường về quê.
Trương đại nhân rưng rưng nhận lấy, nói một câu “Phiền Tô đại nhân tốn kém”, sau đó quay đi gặm ngay trước mặt Đại Hoàng.
Tô Sầm: “…”
Dõi mắt nhìn theo Đại Hoàng nhỏ dãi khuất bóng nơi đầu ngõ, Tô Sầm thở dài, thầm nghĩ: “Xin lỗi Hoàng huynh, là huynh sủa bậy giữa đêm trước, ta chỉ mách bừa một câu vậy thôi, tuy chân giò ta mua huynh không ăn được nhưng coi như đã nhận được tấm lòng rồi, sau này chúng ta không nợ nần gì nữa, từ này xa cách chốn giang hồ, có duyên gặp lại.”
…
Ăn cua ngắm cúc mộc tê nở, ấy chính là lúc phải tính sổ.
Vào thành Trường An đã nửa năm, Tô Sầm đang ngồi trước cửa sổ gảy bàn tính trong lòng tanh tách, tính đại khái @n oán trong triều của Lý Thích xong, cậu cũng phải tính xem nửa năm qua ai đã gây khó dễ, ngáng chân cậu nữa.
Đang mải nghĩ thì cổng viện mở ra, Kỳ Lâm bước vào, ánh sáng rọi vào sáng lóa làm Tô Sầm phải nheo mắt nhìn.
Vẫn chưa tính sổ với người này nữa.
Tô Sầm tươi cười bước lên: “Sao Kỳ thị vệ lại rảnh rỗi tới chơi thế này?”
Đáp án không nói cũng biết: “Vương gia muốn gặp ngài.”
Tô Sầm đáp: “Thế đợi ta về phòng thay xiêm y đã.”
Trước khi đi, cậu còn liếc ra sân sau: “Không biết mấy hôm nay Linh Nhi đang nghịch cái gì, hí hoáy sau kia mấy ngày liền rồi.”
Về phòng đóng cửa lại, Tô Sầm rảnh rang pha một ấm trà Long Tỉnh, sau đó hé cửa sổ, quả nhiên Kỳ Lâm chỉ đợi trong sân một lúc rồi đi về phía sân sau.
Cây sơn tra ở sân sau không phụ lòng mong đợi, từ khi vào thu đến nay đã ra quả đỏ cây, cực kỳ thích mắt, quả nào quả nấy to tròn căng mọng, trông từ xa như một ráng mây chiều.
Kỳ Lâm vừa bước vào sân đã phát hiện có thứ gì đó bay tới, hắn giơ tay bắt lấy, hóa ra là hai quả sơn tra.
Khúc Linh Nhi hỏi: “Lại đến tìm Tô ca ca à?”
Kỳ Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Khúc Linh Nhi ngồi vắt ngang giữa chạc cây, y phục đựng đầy quả chín, thấp thoáng giữa những rặng mây đỏ làm người kia càng thêm phần xinh đẹp.
Kỳ Lâm gật đầu, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Khúc Linh Nhi nói: “A Phúc bảo muốn hái ít quả ngâm mật, nhờ ta lên cây hái.” Y hất cằm với Kỳ Lâm: “Thử đi.”
Kỳ Lâm nhìn hai quả sơn tra trong tay, chọn quả đỏ hơn bỏ vào miệng.
Nhìn người nọ nhíu mày song vẫn gắng gượng nuốt xuống, Khúc Linh Nhi ngồi trên cây cười nghiêng ngả: “Ngon không? Loại quả này càng đỏ càng chua, nếu không huynh nghĩ tại sao A Phúc lại muốn hái ngâm mật?”
Khúc Linh Nhi vừa cười, cành cây cũng rung theo, quả sơn tra trĩu cành rơi xuống lộp bộp, chẳng mấy chốc đã đầy đất.
Hai hàng lông mày của Kỳ Lâm cũng giãn ra, trong đôi mắt nhạt màu là vẻ dịu dàng hiếm thấy, hắn nói: “Đừng ngã.”
“Công phu của ta làm sao mà ngã được?” Khúc Linh Nhi bật người nhảy lên cành cao hơn, ngó ra ngoài, cười: “Biết ngay lại đến mà.”
Kỳ Lâm nhíu mày.
Khúc Linh Nhi thì nhìn đến là vui, y ném quả sơn tra sang sân nhà bên, đổi lấy một tiếng mắng nũng nịu, y nói: “Con gái Trương đại nhân hàng xóm, ngày nào cứ giờ này cũng ra sân sau, trông xinh xắn ngoan ngoãn lắm.”
Mắt Kỳ Lâm tối dần, hắn lạnh lùng nói: “Xuống đây.”
Khúc Linh Nhi nghe ra sự khó chịu trong giọng Kỳ Lâm, bèn quay lại hỏi: “Tại sao?”
“Xuống đây.” Kỳ Lâm lặp lại.
Khúc Linh Nhi cũng giận theo, tính tình tên này làm sao vậy, hở tí là hung dữ với y, thế là y ngoảnh đi đùa giỡn với cô nương bên ngoài tiếp, mặc kệ Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm ném quả sơn tra còn lại về phía Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi nghe tiếng bèn quặp chân lấy cành cây ngả ra sau, quả sơn tra bay đến thì tránh được, nhưng mấy quả trong lòng lại rơi hết xuống đất.
Khúc Linh Nhi giận dữ trợn mắt: “Làm gì đấy?!”
Kỳ Lâm trầm giọng lặp lại lần thứ ba: “Xuống đây.”
Khúc Linh Nhi khoanh tay trước ngực: “Huynh ăn hết mấy quả dưới đất thì ta xuống.”
Kỳ Lâm nhìn y, sau đó cúi người nhặt quả lên ăn.
Thấy người nọ ăn liền mười mấy quả, Khúc Linh Nhi cũng thấy ê cả răng, vậy mà Kỳ Lâm vẫn không hề chậm lại, hắn đăm đăm nhìn y, hệt như thứ hắn đang nhai là y vậy.
“Được rồi, đừng ăn nữa.” Cuối cùng Khúc Linh Nhi cũng không đành lòng, y nhảy xuống đứng trước mặt Kỳ Lâm: “Không biết nói gì với huynh luôn, bảo huynh ăn là ăn thật, không chua à?”
Nhân lúc Khúc Linh Nhi nói chuyện, Kỳ Lâm nhét nửa quả đang ăn dở vào miệng y, bảo: “Tự thử đi.”
Khúc Linh Nhi sững người, đầu lưỡi chạm phải nơi Kỳ Lâm vừa cắn, vị chua ập đến làm y rùng mình, đôi mắt hoa đào nhắm tịt.
Nhưng khi hồi tưởng lại hương vị, y lại nếm được chút ngọt ngào trong đó.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người kia, y bỗng thấy người nọ không thiếu nhân tính như trước nữa.
Tiếng ho khẽ vang lên phía sau, Tô Sầm thay xiêm áo xong xuôi sâu xa nhìn hai người: “Kỳ thị vệ, đi chứ?”
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó mới quay lại gật đầu.
Ra khỏi nhà, Tô Sầm tiện tay lấy hai quả lê giòn ra, hỏi Kỳ Lâm: “Ăn không?”
Thấy Kỳ Lâm lắc đầu, Tô Sầm cũng không khách sáo mà tự cắn rôm rốp, cắn sao càng to tiếng càng thích.
Cậu đoán chắc người này ăn nhiều sơn tra như vậy sẽ thấy ê răng, cố tình làm vậy chọc tức hắn.
Thấy cô bé bảy, tám tuổi ngồi trước cổng nhà bên, cậu mới gọi: “Tiểu Đào, cho này.”
Quả lê còn lại rơi vào tay Tiểu Đào, cô bé đáp một câu “Cảm ơn anh Tô” ngọt lịm. Tô Sầm quay lại cười với Kỳ Lâm: “Con gái Trương đại nhân đó, đúng là ngoan ngoãn xinh xắn ghê.”
Thấy Kỳ Lâm thoáng chững lại, Tô Sầm mới hài lòng bước lên xe ngựa.
Ra khỏi con ngõ, Kỳ Lâm quay đầu nhìn ráng đỏ sau sân nhà Tô Sầm, bàn tay từ từ mở ra, bên trong là hai quả sơn tra chín mọng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trường An Thái Bình
Chương 57: Tính sổ
Chương 57: Tính sổ