TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trường An Thái Bình
Chương 59: QUYỂN 3: HÀN ĐÔNG TỊCH NGUYỆT HẠ DƯƠNG CHÂU - Chương 59: Sương giáng

Gió thu xào xạc, trời trở lạnh, cỏ cây lay rụng đọng thành sương, từ sau tiết sương giáng trời ngày một lạnh hơn, việc đau khổ nhất của Tô Sầm mỗi ngày là dậy sớm. Ngày nào trời còn chưa tỏ, bên ngoài lạnh căm, cứ nghe tiếng gà gáy nhà bên là cậu lại muốn ăn thịt gà.

Nhưng nể mặt A Hoàng bị đưa về quê lần trước, Tô Sầm quyết định thân thiện với mấy con vật nhỏ vốn chẳng nhiều nhặn gì quanh nhà mình.

Nhưng tốt với chúng thì chỉ có thể ác với mình, Tô Sầm cắn răng vén chăn, vội vàng mặc xiêm y trước khi hơi ấm trên người tan hết, sau đó run lập cập hồi lâu mới thôi.

Dùng bữa sáng xong còn phải lần mò đến Đại Lý Tự, thương cho phận thiếu gia nghèo khổ như cậu, phường Trường Lạc cách Đại Lý Tự cả thành Trường An, nhưng chức quan của cậu vẫn chưa đủ cao để được phân xe ngựa kiệu ấm riêng, thế là chỉ đành phải dậy sớm cuốc bộ qua đó. Vào hè thì còn ổn, đi lại cho khỏe người, nhưng lê lết giữa đường vào mùa đông rét buốt lại là chuyện khác, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua thôi là chút ấm áp trên người mất hút ngay.

Tô Sầm vừa ngáp vừa hồi tưởng lại vài chuyện lớn xảy ra trong triều dạo này, sau khi Tiêu Viêm giao lại binh quyền thì được ban rượu độc chết trong phủ Bắc Lương Vương, gia quyến bị biếm làm dân thường, phủ Bắc Lương Vương bao đời trấn thủ Lương Châu từ thời Hoàng đế Thái tổ trị vì cứ thế lụi tàn. Song cũng phải nói trong chuyện này Lý Thích vẫn còn nhân từ chán, không đuổi cùng giết tận, vẫn giữ lại một thê thiếp của Tiêu Viêm đang mang thai, cũng xem như để nhà họ Tiêu có người nối dõi. 

Đột Quyết thanh lý môn hộ xong Mạc Hòa lên nắm quyền, cuối cùng sau bao năm phân tranh Đột Quyết cũng có thể nghỉ ngơi lấy sức. Mạc Hòa gửi quốc thư đến Đại Chu tỏ ý cúi đầu xưng thần và sẽ dâng lễ tiến cống hằng năm.

Hoài Nam đạo liên tục dâng tấu, vẫn là những chuyện buôn muối hét giá và muối tư tràn lan, từ đầu xuân đến lập đông vẫn chưa tìm được cách giải quyết. Nhưng nhìn chung dù nói đường hoàng ra sao thì muối tư hay muối triều đình cũng thế cả, đa số đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, quan lại dân buôn cấu kết, mấy ai chịu lên tiếng vì muôn dân?

Tô Sầm híp mắt vừa đi vừa nghĩ, mới bước chân khỏi ngõ đã va phải xe ngựa nhà ai.

Tô Sầm chưa hết hoảng hồn, thấy kiểu dáng xe ngựa cũng dư sức biết đây là xe của vị quan trên hiển hách nào đó, cậu vội vàng lùi lại chắp tay hành lễ. Đợi mãi không thấy tiếng động gì, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Thích vén rèm nhìn cậu cười, chọc ghẹo: “Đi đường mà ngủ được thế này thì cũng là một món công phu đấy.”

Tô Sầm ngẩng đầu trừng mắt, khéo léo đáp: “Hạ quan chức hèn việc mọn, không sánh được với Vương gia ngày ngày vất vả vì nước, chỉ có mỗi vụ án nhỏ mà thức đến tận khuya hôm qua nên mới đụng phải xe ngựa Vương gia, mong Vương gia bỏ quá cho.”

Lý Thích cười, bảo cậu: “Lên xe.”

Thế là Tô Sầm hí hửng đi ké xe ngựa Ninh Vương.

Vừa vào buồng xe cậu đã cảm nhận được hơi ấm phả đến, xe ngựa của Ninh Vương xa hoa đến mức khiến người ta nhìn mà tức, chỗ ngồi trải lông cáo đã đành, lại còn vừa đốt lư hương vừa đun trà nữa chứ.

Xem ra lão già Vương kia vạch tội xe ngựa của Ninh Vương sai quy cách cũng chả phải chẳng có căn cứ.

Tô Sầm nói “Tạ ơn Vương gia”, sau đó tự tìm một góc sung sướng vùi mình.

“Lạnh?” Lý Thích hỏi.

Tô Sầm gật đầu: “Lạnh hơn Tô Châu.”

Lý Thích cười nói: “Tất nhiên là không được như Giang Nam.”

Tô Sầm cười, thầm nghĩ chủ yếu là ở Tô Châu không bị đánh thức từ sáng sớm thế này đấy chứ.

Ai dám làm ồn nhị công tử nhà họ Tô cậu đây? Cậu có cả trăm cách chọc người ta không muốn mở miệng suốt đời.

“Tối qua lo vụ án gì?” Lý Thích lại hỏi.

Tô Sầm nghĩ hồi, nói thẳng: “Một vụ án cũ, có người bị thợ săn gi3t chết nhưng lại không thấy thi thể đâu, thôn dân nói là bị Sơn Thần Nương Nương lôi đi làm ma trành.”

Kết thúc vụ án cha con họ Tiêu, Tô Sầm lại sắp xếp lại vụ án cũ chưa giải quyết năm xưa. Cậu cố ý giấu tên người, tên địa danh đi, một là để thăm dò thái độ của Lý Thích, hai cũng vì cậu thật lòng không muốn hai người đối đầu nữa, phối hợp với nhau như vụ Tiêu Viêm cũng tốt lắm kia mà?

Trái lại, Lý Thích không có vẻ gì khác thường, hắn bưng tách trà, nói: “Suy cho cùng quỷ thần đều là chuyện vô căn cứ, nếu có thứ không ở nơi nó nên ở thì chỉ có thể là do con người, hoặc là chính hắn, hoặc là người khác.”

Tô Sầm gật đầu tán thành: “Em cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn có điểm đáng ngờ. Các thôn dân đều tận mắt chứng kiến thợ săn kia đánh chết người, vậy tại sao lúc đó hắn ta không nhận tội mà phải đợi Trần đại nhân đi rồi mới tự thú? Cứ cho là hắn ta không thể chối tội đi, vậy tại sao Trần đại nhân vừa đi thi thể đã biến mất? Nếu thật sự người kia chưa chết hẳn thì hắn ta tỉnh lại rồi đi đâu? Có người lấy lại công bằng cho mình rồi mà hắn vẫn không quay lại ư?”

“Chỉ có hai khả năng.” Lý Thích gõ nhẹ lên bàn: “Hoặc là người này có vấn đề, hoặc là… thôn này có vấn đề.”

Tô Sầm im lặng tựa lên sạp suy tư. Đến khi Lý Thích uống cạn chén trà, quay đầu lại, người kia đã gục đầu ngủ mất rồi.

Lý Thích lẳng lặng cười, thấy cậu sắp đổ xuống hắn mới dịch qua nhẹ nhàng đẩy đầu Tô Sầm về phía mình.

Có chỗ dựa vững chắc, Tô Sầm ngủ càng say, đến khi xe ngựa dừng lại cậu mới tỉnh, vén rèm xe thì đã thấy đang ở ngoài cửa cung rồi.

Cậu vội vàng lau mép, may mà không ch ảy nước miếng. Tô Sầm vội vã hành lễ: “Hạ quan cáo từ.”

Rồi vén rèm chạy trối chết.

Đợi người khuất bóng Lý Thích mới nghiêm mặt lại, hỏi người ngoài xe: “Cậu ấy tìm thấy vụ án này trong cuốn sách kia?”

Kỳ Lâm đáp: “Vâng, tai mắt trong nhà Trương Quân nói vậy. Còn vụ cháy kia cũng rất kỳ lạ, tôi đã cho Trần Lăng đi điều tra rồi.”

Mãi lâu sau bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, qua góc rèm xe bị gió hất sang một bên, Kỳ Lâm chỉ thấy khuôn miệng nghiêm nghị của người kia.

Một lúc lâu sau, Lý Thích mới nói: “Sau này lùi giờ lên nha môn lại nửa canh giờ.”

Kỳ Lâm ôm kiếm đáp “Vâng”, rồi đánh xe thong thả vào cung.



Được đi nhờ xe nên Tô Sầm đến Đại Lý Tự điểm mão xong hãy còn sớm, cậu tính thử hôm nay không có vụ nào phải lên công đường, bèn định ra sau điện xét duyệt vụ án các nơi đưa lên.

Vừa vào trong sân Tô Sầm đã thầm nghĩ “Không ổn”, quả nhiên cậu thấy Trương Quân đang giơ chân móc đồ, tay quặp thẳng, đón nắng tạo dáng như loài khỉ… Hôm nay Trương đại nhân không tập Thái Cực nữa, đổi sang Ngũ hình quyền.

Ngay khi Tô Sầm chuẩn bị rón rén lùi lại, Trương đại nhân đã nhanh mắt gọi “Tô Sầm”, khiến Tô Sầm đang muốn lùi bước phải đứng lại.

Quay lại nhìn, chỉ thấy Trương Quân đang híp mắt nhìn cậu, bàn tay đặt ngang mày như để nhìn xa vẫy Tô Sầm: “Qua đây, chúng ta nói chuyện.”

Quan to một bậc đè chết người, Tô Sầm chỉ đành cắn răng bước tới.

Dưới sự chỉ bảo tận tình của Trương đại nhân, Tô đại nhân của chúng ta đứng dang tay giữa sân, một chân ngoắc ra sau, người nghiêng về trước, mỹ danh ấy là – Đại bàng tung cánh.

Chim nhà ai mà tung cánh thế này e là đã ngã lộn cổ từ kiếp nào rồi.

Trương Quân vừa làm vừa nói: “Người trẻ tuổi mấy cậu yếu quá, ngày nào cũng ngồi trong nha môn sinh cả đống bệnh. Nhớ năm xưa chúng ta trèo đèo lội suối cùng thầy, có nơi khỉ ho cò gáy nào mà chưa thấy, chậc, nhìn cái tay cái chân bé xíu kia xem, có khi nhìn thấy cảnh đó là nhũn cả chân ra rồi.”

Tô Sầm chợt nảy một ý: “Nhờ ơn những nhân tài như đại nhân và Trần đại nhân mà hình luật Đại Chu mới ngày một hoàn thiện, chẳng qua ngài và Trần đại nhân đều giữ trọng trách, vụ án thế nào mà phải tự ra trận?”

Trương Quân hưởng thụ mấy lời tâng bốc này vô cùng, hắn đổi sang tư thế mãnh hổ móc tim, nói: “Cậu không biết đâu, ngày ấy cả nước đánh trận liên miên, nhân tài khan hiếm, rất nhiều vụ án địa phương không xử được đều thành án treo, nghi án. Nhưng lập quốc ắt phải lập uy, không thể không phá án, nên đành phải cử người trong triều xuống.”

Tô Sầm đứng bằng một chân vừa nghiêng ngả vừa hỏi: “Vậy các ngài từng phá vụ án nào ly kỳ lạ lùng chưa?”, cậu giả vờ nhíu mày suy nghĩ, hỏi tiếp: “Có vụ nào mới lạ như kiểu yêu ma quấy phá, quỷ quái làm loạn không?”

Trương Quân vỗ vào gáy Tô Sầm: “Nhãi ranh này lại muốn gài ta đấy, cả cuốn “Trần thị Hình luật” ở trong tay cậu, thầy từng phá án gì cậu lại không biết?”

Tô Sầm ôm đầu loạng choạng, vội vàng quay lại hỏi: “Một vụ thôi, vụ án của Lục Gia Trang, Trương đại nhân có ấn tượng không?”

Trương Quân cứng cổ: “Không nhớ.”

“Vụ thi thể Lục Tiểu Lục mất tích bị thôn dân nói Sơn Thần Nương Nương bắt đi làm ma trành đó.”

Mắt Trương Quân chợt động, hắn thu động tác vừa đi về vừa nói: “Không nhớ, ma trành với Nương Nương cái gì, chưa nghe bao giờ.”

“Trương đại nhân, Trương đại nhân…” Tô Sầm vội vàng đuổi theo kéo tay áo Trương Quân: “Câu cuối cùng, Trần đại nhân Trần Quang Lộc về hưu rồi đã đi đâu vậy?”

Trương Quân dừng bước nhíu mày nhìn cậu, cuối cùng mới thở dài: “Cậu rất giống thầy.”

“Những người như chúng ta cả đời cũng chỉ đến vậy, nhưng cậu còn trẻ, tân khoa Trạng Nguyên, lại có người tán thưởng, tiền đồ rộng mở, đừng khăng khăng mãi ở một chỗ thế này, phải nhìn về phía trước.”

Trương Quân vỗ vai Tô Sầm, sau đó chắp tay sau lưng thong thả vào hậu điện, miệng than thở: “Giống quá.”

Tô Sầm: “…”

Rồi sao? Thế tức là đi đâu?

Đọc truyện chữ Full