Tuyết lớn trút xuống chẳng mấy mà phủ kín sân vườn, muôn vật trên đời một màu trắng xóa, khiến cho mảng đỏ giữa sân kia càng thêm chối mắt.
Thẩm Vu Quy cong người th ở dốc, cái lạnh rét buốt làm phổi nàng đau đớn, nhưng nàng không hơi đâu để ý việc này. Tay trái nàng siết chặt cổ tay phải, máu tươi rỉ ra qua kẽ ngón tay, mà lúc này tay phải đã vô lực thõng xuống… gân tay đã đứt, nàng không bao giờ cầm bút được nữa.
Người nọ thong thả lại gần, ngồi xổm trước mặt Thẩm Vu Quy. Hắn nắm khuôn cằm gầy gò ép Thẩm Vu Quy ngẩng đầu, khuôn mặt Vu Quy trắng bệch, bờ môi run rẩy, nhưng ánh mắt lại quật cường bất khuất.
“Không phải mày vẽ giỏi lắm sao? Nhìn vũng máu này xem có giống Đào Yêu Đồ của mày không?” Người áo đen cười khẩy: “Ngoan ngoãn khai tung tích của Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ ra đây tao còn cho chết nhanh, bằng không tứ chi cùng gãy sẽ đau đớn lắm.”
Thẩm Vu Quy khẽ r3n rỉ gì đó, bị gió tuyết cuốn đi mất. Người áo đen không nghe rõ đành sáp lại gần, tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, người áo đen vội vàng lùi lại, song vẫn không tránh khỏi bị rạch một nhát trên mặt.
Thẩm Vu Quy cầm mảnh sứ vỡ trong tay, lúc người áo đen kéo nàng từ trên gác xuống va phải bàn, nàng đã lén giấu một mảnh nắp vỡ, mảnh sứ nằm giữa bàn tay nhầy nhụa máu không bị hắn phát hiện. Tiếc là bây giờ nàng chỉ dùng được tay trái, không có sức cũng đánh không chuẩn, nếu không đã rạch đúng cổ người kia rồi.
Thẩm Vu Quy thở hồng hộc, bất lực mỉm cười, nàng ngẩng đầu đăm đăm nhìn hắn, gằn từng chữ: “Súc sinh!”
Người áo đen chùi máu trên mặt, thẹn quá hóa hận, hắn hung ác đạp lên người Thẩm Vu Quy, chưa hết cơn giận, gã lại đạp lên cánh tay đã tàn phế kia ra sức di chân.
Thẩm Vu Quy nằm dưới đất, miệng há ra lại không thốt ra tiếng nào, vài tiếng thở đau đớn vang lên còn bị gió tuyết thét gào nuốt chửng.
Người áo đen không cho nàng cơ hội lấy hơi, hắn xốc Thẩm Vu Quy dậy, dữ tợn đe dọa: “Mày tưởng tao không dám giết mày sao? Ba mươi ba người nhà mày đều là tao giết cả, tao cũng là người phóng hỏa luôn, tao còn ngại giết thêm mày chắc?”
Ánh mắt rã rời của Thẩm Vu Quy từ từ đanh lại, quăng quắc nhìn người kia.
“Hai tên phế vật mày giết chẳng dám làm gì, lại còn muốn khuyên tao dừng lại, tao còn phải cảm ơn mày vì đã giải quyết hai tên thất bại kia đấy.”
Người áo đen di mũi dao lên, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình: “Đôi mắt này được đấy, giống hệt mẹ mày, dịu dàng như nước, không biết khoét đi rồi có còn được như vậy nữa không.”
Khi mũi đao gần ngay trước mắt, một bông tuyết sáu cánh rơi vào trong mắt nàng, chỉ chớp nhẹ thôi đã chạm đến cái lạnh nơi đầu mũi dao.
Một dòng lệ trong chảy xuống, cuối cùng nàng vẫn không thể báo thù, không có mặt mũi nào xuống gặp cha mẹ.
Trong gió rét, có thứ gì đó thình lình gào thét lao đến, nghe như tiếng còi trúc lanh lảnh, sau đó một mũi tên xé gió vụt qua găm vào bả vai người đàn ông!
Người áo đen lùi lại hai bước, hắn rú lên đau đớn, nhưng ngay sau đó đã kéo Thẩm Vu Quy dậy chắn trước mình.
Một bóng người dần rõ nét giữa màn tuyết, đôi mắt như băng như tuyết sáng rực, cậu nhìn người áo đen: “Lưu Khang, lại gặp nhau rồi.”
Người áo đen chính là Lưu Khang giả trang thành người hầu trốn đi, nhìn thanh niên như hồn tuyết da sương, hắn chợt rùng mình: “Sao chúng mày biết tìm tới đây?”
Tô Sầm giơ tay ngăn cung thủ, tự mình bước lên: “Nhà ngươi tưởng tìm một kẻ lang thang có vóc dáng tương đồng về nhà, chuốc thuốc mê rồi thiêu chết trong sân là lừa được Đại Lý Tự hay sao? Ngươi coi thường Đại Lý Tự quá rồi.”
“Đừng có qua đây!” Lưu Khang tức giận gầm lên, lưỡi dao kề sát cổ Thẩm Vu Quy: “Không tao giết nó!”
Tô Sầm chưa kịp làm gì đã thấy Thẩm Vu Quy cười bảo: “Xin nhờ đại nhân giúp ta một chuyện, giúp ta giết tên súc sinh này! Kiếp sau Vu Quy xin làm trâu ngựa trả ơn đại nhân!”
Nói xong nàng đưa cổ mình lại lưới dao, Lưu Khang không ngờ cô gái này lại không sợ chết đến vậy, vội rút dao về. Nhưng vẫn để lại vết rạch rất mảnh trên cổ nàng.
Tô Sầm thầm thở phào, giận dữ nói: “Thẩm Vu Quy, cô còn quấy rối nữa ta sẽ đi đấy, không ai xử lý mớ lộn xộn cho họ Thẩm nhà cô đâu!”
Thẩm Vu Quy không dám làm gì nữa, Tô Sầm vẫn tiếp tục tiến lên, và Lưu Khang thì lùi từng bước. Đến khi tựa sát vào cửa không còn đường lui, hắn cũng đã hoang mang.
Tô Sầm mỉm cười: “Tuyết lớn thế này đứng đây lạnh biết bao, không bằng chúng ta vào trong trò chuyện.”
…
Vào trong nhà trúc, Lưu Khang vẫn cẩn thận núp vào một góc giữa hai vách nhà, kéo Thẩm Vu Quy đứng chắn phía trước. Hắn hấp tấp cắt đứt đuôi tên, mũi tên thì vẫn ghim trong người. Tô Sầm tự nhiên ngồi xuống, thấy máu chảy trên tay phải Thẩm Vu Quy, mắt cậu lạnh đi.
“Ta cảnh cáo ngươi.” Tô Sầm nhìn sang Lưu Khang: “Nếu nàng chết vì mất máu ngươi cũng đừng hòng sống mà rời khỏi đây.”
Lưu Khang nhìn xuống tay Thẩm Vu Quy, đúng là mất máu đã nhiều, nửa vạt áo trắng đã nhuốm đỏ, mà nàng cũng không còn tỉnh táo như trước.
Tô Sầm toan đứng dậy, bị Lưu Khang quát cản lại, Tô Sầm bất đắc dĩ nhún vai: “Thế ngươi băng bó cho nàng đi, ít ra cũng phải ngăn chảy máu đã chứ.”
Lưu Khang chần chừ một lát, rồi kề dao lên cổ Thẩm Vu Quy, nói với Tô Sầm: “Mày qua đây, băng bó cho nó.”
Tô Sầm khẽ cười, cắt bừa vài miếng vải lên băng vết thương cho Thẩm Vu Quy.
Gân tay đã đứt, cánh tay buông thõng mặc ai bày bố, Tô Sầm thở dài, một đôi tay tài hoa tuyệt diệu nay đã chẳng còn.
Tô Sầm vừa quấn băng vừa hỏi: “Nói đi, ngươi muốn làm sao mới chịu thả người?”
“Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn đi.” Lưu Khang dữ tợn nói: “Ta muốn bức Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ kia nữa.”
Tô Sầm vừa định nói “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ” không trong tay người họ Thẩm nữa, thì Thẩm Vu Quy lại cười: “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ bị hủy trong thời chiến rồi, mi xuống âm phủ ấy mà tìm!”
Tô Sầm khựng lại, rõ ràng “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ” đang ở cung Hưng Khánh mà, sao Thẩm Vu Quy lại nói đã hủy rồi? Không biết có phải Thẩm Vu Quy muốn chọc giận Lưu Khang không, Tô Sầm tạm không hỏi gì, im lặng băng bó.
“Không thể nào!” Quả nhiên mắt Lưu Khang như muốn nứt ra, hắn hung dữ nói: “Chính Thẩm Tồn đã bảo giấu báu vật nhà họ Thẩm trong ba bức tranh kia, không phải “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ” thì là gì!”
Tô Sầm thở dài, chỉ vào Thẩm Vu Quy, và hỏi: “Ngươi biết nàng tên gì không?”
Lưu Khang sửng sốt, đúng là hắn không biết tên con ranh này thật, chỉ mới nghe hình như Tô Sầm gọi một tiếng, chần chờ đáp: “Thẩm… cái gì Quy?”
“Thẩm Vu Quy, là “vu quy” trong câu “Nàng theo chân chồng, ấm nồng gia thất” đấy.” Tô Sầm thương hại nhìn Lưu Khang: “Báu vật mà Thẩm Tồn nói chính là nàng, thiên kim nhà họ Thẩm, Thẩm Vu Quy. Các ngươi giết ba mươi hai người nhà họ Thẩm vì một câu nói không rõ ràng, cuối cục lại rơi vào kết cục thế này.”
“Ba mươi ba.” Ánh mắt Thẩm Vu Quy lạnh lùng: “Cả Đan Thanh nữa.”
Tô Sầm cắn môi, nếu cậu phát hiện sớm hơn một chút thì sẽ không mất thêm một mạng người.
Mà Lưu Khang cũng bàng hoàng, không ngờ mình giết nhiều người như vậy, danh tiếng bết bát, khó giữ được mạng, hóa ra lại bị người ta lừa bịp từ đầu!
“Giờ ngươi giữ được cái mạng là may rồi, đừng có bận tâm báu vật gì nữa.” Tô Sầm bình tĩnh nói: “Ta có thể chuẩn bị xe ngựa cho ngươi đi, nhưng ngươi phải thả nàng, ta đi theo ngươi.”
Thẩm Vu Quy lập tức nói: “Không được!”
“Người lớn nói chuyện trẻ con cấm nói leo.” Tô đại nhân lớn hơn Thẩm Vu Quy ba tuổi lườm sang, sau lại nói với Lưu Khang: “Ngươi cũng biết ta vừa phá án tế trời, đang được lòng trên, nếu ta trơ mắt nhìn ngươi đưa nàng đi thì biết nói lại thế nào? Ta đi cùng ngươi, hộ tống ngươi rời khỏi Trường An, xong việc ngươi thả ta, ta về nói là mình lẻn đi được, có khi triều đình còn khen ta anh dũng không chừng.”
Lưu Khang hung ác lườm qua: “Mày không sợ tao giết người?”
Tô Sầm khẽ cười: “Giết ta ngươi được gì đâu, mang thêm một tội giết mệnh quan triều đình hay sao? Vả có ích hơn nàng nhiều, không có ta, ngươi còn chẳng thể qua được cổng thành Trường An!”
Lưu Khang im lặng suy tính, trông vẻ cũng đã lung lay, hắn nói với Tô Sầm: “Đừng có mà giở trò!”
Tô Sầm trợn mắt: “Một thư sinh yếu đuối như ta có hơn nàng là bao, không ngươi soát thử xem trên người ta có hung khí hay gì không. Ta dùi mài đèn sách hơn mười năm cũng chẳng vì gì khác ngoài công danh lợi lộc, ta bảo ngươi vào nhà bàn chuyện chẳng phải vì sợ người khác nghe thấy sao?”
Lưu Khang: “Mày tự trói tay lại.”
Tô Sầm nén giận, hung hăng trợn mắt với hắn: “Được, ta trói.”
Vào phòng Thẩm Vu Quy kiếm sợi dây thừng, Tô Sầm quấn vài vòng trên tay rồi dùng răng thắt nút, xong đưa Lưu Khang xem: “Được chưa?”
Lưu Khang hung ác nhìn cậu, sau đó đẩy Thẩm Vu Quy đi, kề dao lên cổ Tô Sầm: “Đi!”
Tô Sầm cẩn thận đề phòng lưỡi dao, bước lên từng bước, vừa ra khỏi phòng, cung thủ bên ngoài lập tức giương cung, thấy người bước ra là Tô Sầm lại chần chừ.
Lưu Khang cười khẩy, quả thật tên quan này có tác dụng hơn ranh con kia nhiều, nhưng hắn chưa kịp cười xong đã vấp chân, ngã nhào về phía trước. Tô Sầm đã chuẩn bị sẵn, nhân lúc Lưu Khang chống đất lập tức thoát ra.
Chỉ thấy mặt tuyết bằng phẳng được chôn thêm sợi dây thừng từ lúc nào, vì tuyết đọng quá dày mà hắn không phát hiện ngay!
Rõ ràng là đã được sắp xếp sẵn! Tô Sầm giả vờ vào phòng đàm phán với hắn, người của cậu thì bố trí bẫy rập bên ngoài!
“Mày gài tao!” Lưu Khang phẫn nộ gào lên, hắn vung dao muốn chạy lên, nhưng cung đã lên dây luôn nhanh hơn hắn, bắn thẳng về phía Lưu Khang!
Lưu Khang đã biết số trời, hắn nhắm mắt, nhưng mãi lâu sau mà cơn đau vẫn chưa tới.
Lưu Khang dè dặt mở mắt, mới phát hiện tất cả mọi người đều có biểu cảm giống như mình.
Trước mắt hắn có một người đang nằm, máu tươi lan ra trên người nhuộm đỏ một vùng tuyết.
Lưu Khang bần thần hồi lâu mới tỉnh lại, hắn bước lên, cổ họng khàn đặc.
“Ngọc… Ngọc Nương…”
Người vợ kết tóc của Lưu Khang là Lưu Tần thị bất chợt chạy ra, chắn trước Lưu Khang khi tên rời khỏi cung!
Lưu Khang bước lên vài bước, hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống, bò đến bên Lưu Tần thị, hắn nhẹ nhàng kéo người vào lòng.
Ngọc Nương theo hắn từ năm mười sáu, hoài phí nửa đời chưa được một ngày yên ổn.
Máu trào ra từ miệng Lưu Tần thị, nàng không thể nói gì được nữa, đôi mắt xám xịt chợt sáng lên.
Những năm qua nàng ăn chay niệm phật, vẫn không thể rửa hết tội nghiệp của chồng. Nay nàng đã trả hết tình vợ chồng, mong kiếp sau không gặp lại nữa.
Người của Đại Lý Tự tiến lên bao vây, bắt về quy án.
…
Tô Sầm cởi trói, vào nhà dẫn Thẩm Vu Quy ra rồi sai người đưa nàng đi chữa trị, sau đó thu dọn thi thể Đan Thanh.
Trước khi đi cậu chợt nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Thẩm Vu Quy: “Cô mới bảo “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ” đã bị phá hủy vào thời chiến đúng không?”
Nước mắt trên mặt Thẩm Vu Quy chưa khô, nàng chần chừ một lát rồi gật đầu: “Bị thiêu rồi, vào thời gian chiến loạn cuối triều trước, cụ tôi đã tận mắt nhìn nó bốc cháy trong khói lửa chiến tranh.”
Trong đầu Tô Sầm vang tiếng nổ ầm ầm.
Vậy bức tranh trong cung Hưng Khánh là gì?!
“Nhưng trên đời này vẫn còn một bức nữa do tôi vẽ.” Thẩm Vu Quy nói nhỏ: “Lúc trước người kia bảo tôi vẽ một bức tranh đổi bạch lân, bức tranh đó là “Hậu Nghệ Phục Nhật Đồ”.”
Tô Sầm lạnh cả người, vừa rồi Lưu Khang kề dao vào cổ cậu cậu còn không hoảng hốt như thế, lúc này cậu còn chẳng thể nói câu liền mạch: “Người đó… người đưa bạch lân cho cô là ai?!”
Thẩm Vu Quy cau mày nghĩ, “Ông ấy tự xưng là… Lục lão gia.”
Tô Sầm chao đảo, vội vã chạy về!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trường An Thái Bình
Chương 106: Đàm phán
Chương 106: Đàm phán