Lâm Dịch Anh bị cưỡng hôn.
Cái lưỡi hư hỏng của Tôn Gia Hoàng nhân cơ hội cậu há miệng kêu la liền chui tọt vào trong điên cuồng khuấy đảo.
Hai người môi lưỡi triền miên mãi không chịu dứt, Lâm Dịch Anh bị hôn cho đến dưỡng khí cạn kiệt mà rơi vào trạng thái mê man.
Mọi hành động chống cự lúc ban đầu dần dần giảm xuống và rồi dừng hẳn lại, Lâm Dịch Anh đuối sức trở nên ỉu xìu như cọng bún thiu, cậu thả lỏng cơ thể và cả cơ miệng...mặc cho người kia đang liên tục dùng lưỡi càn nguấy bên trong.
Mãi cho tới khi mặt cậu có chút biến sắc-nhạt dần đi thì "kẻ cuồng hôn" kia mới chịu dừng lại.
Tôn Gia Hoàng vừa dứt ra khỏi nụ hôn mê hồn đó liền bắt gặp cảnh con người trong lòng mình từ khi nào hai mắt đã nhắm nghiền mà cứ thút thít khe khẽ, trông rất muốn bắt nạt cho một trận.
Đợi đến khi Lâm Dịch Anh phục hồi thần sắc thì họ Tôn lại đặt lên trán cậu thêm một cái hôn xem như quà tặng kèm rồi âm trầm nói.
"Xem như chúng ta đã trao đổi xong rồi nhé! Anh biết em mệt...ngủ thôi bé con của anh!"
Hiện tại đã gần nửa đêm, Lâm Dịch Anh sau vụ bị cưỡng hôn vừa rồi thì cũng đã thấm mệt nên khi được Tôn Gia Hoàng buông tha cho thì cậu cũng lim dim buồn ngủ.
Được anh ôm trong lòng, cảm nhận hơi ấm và mùi hương thơm mát từ anh phát ra, Lâm Dịch Anh như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn khẽ kêu lên vài tiếng rồi liền vùi mặt vào ngực đối phương mà say giấc.
Về phía họ Tôn, tuy cơ thể đã mệt mỏi đến mức không thể chịu được nhưng cứ mỗi lần nhận ra trong vòng tay mình chính là câu-người anh ái mộ thì tim anh lại thổn thức đến lạ, ngay cả việc mệt mỏi cũng được niềm vui sướng đó đánh bay lên chín tầng mây.
Thế mới nói tình yêu là một thứ gì đó rất thần kỳ và không thể đoán trước được.
Nếu là chúng ta, đâu ai nghĩ bản thân sẽ có một ngày lại vì con của kẻ thù mà sẵn sàng trao cả con tim có đúng không? Nhưng Tôn Gia Hoàng đã làm được điều đó...chính tình yêu là thứ đã hóa giải nỗi hận thù trong anh và thúc giục anh phải theo đuổi cậu, theo đuổi Lâm Dịch Anh, theo đuổi con trai của kẻ thù...
Đây là lần đầu tiên Tôn Gia Hoàng được nằm chung giường, đắp chung chăn với Lâm Dịch Anh sau một chuỗi sự việc kể từ lúc hai người gặp nhau, anh ngược đãi cậu, c**ng bức cậu, dồn ép cậu và đến hiện tại là yêu cậu.
Họ Tôn mong muốn từ nay trở về sau thì đây sẽ là loại cảm giác cuối cùng mà Lâm Dịch Anh nhận được từ anh, sẽ không còn là những ngày tháng đớn đau khổ nhục nữa mà thay vào đó chính là một cuộc sống tràn ngập sự hạnh phúc và bình yên...dành cho cậu, dành cho tình yêu bé nhỏ của anh.
"Dịch Anh...liệu đến khi nhớ lại tất cả...em có chấp nhận tha thứ cho lỗi lầm của anh hay không!"
___***___
___Sáng hôm sau___
Buổi sáng tại một căn biệt thự sa hoa lộng lẫy.
"Sau hôm nay thôi mày sẽ không cần phải bận lòng nữa đâu."
___***___
___Bệnh Viện___
"Gia Hoàng...anh mau dậy đi làm đi kìa, trễ mất rồi..."
Lâm Dịch Anh nhìn đồng hồ đã tám giờ hơn, cậu có chút hốt hoảng khi nhớ lại tối qua Tôn Gia Hoàng đã từng nói sáng nay công ty anh có một cuộc họp rất quan trọng nên đã liền gọi anh dậy.
Nhưng khổ nỗi dù cho cậu có dùng đủ mọi cách thì cái vị chủ tịch ngáy ngủ kia vẫn nằm im như chết, túng quá cậu mới sử dụng đến "tuyệt chiêu"-cù lét thần trưởng.
"Ha...nhột, Dịch Anh dừng lại...ha..."
"Cuối cùng anh cũng chịu dậy rồi, mau đến công ty đi...muộn giờ rồi."
Tôn Gia Hoàng mơ mơ màng màng bày trò làm nũng.
"Không đi làm...muốn ngủ với bé con tiếp, hôm nay em hư quá, dám thọt lét anh...muốn ăn đòn đúng không!"
Lâm Dịch Anh khoanh tay bất lực, cậu hừ một tiếng rồi nói:
"Bé con cái đít nhà anh...hỏng mất cuộc họp quan trọng thì đừng trách sao tôi không báo trước nha!"
"Ấy chết..."
Và sau đó...sau đó...tất nhiên là cảnh tưởng cuống cuồng không thể nào buồn cười hơn của chủ tịch họ Tôn, Lâm Dịch Anh ngồi một bên chứng kiến hết tất cả mà không khỏi liên miệng cổ vũ người kia...
Bức hết tốc lực thì cũng đã trôi qua ba mươi phút, dẫu sao cũng là kẻ đứng đầu cả công ty nên có đi trễ một tí thì cứ xem như là Tôn Gia Hoàng đang muốn khẳng định quyền lực, và cũng chẳng có kẻ nào điên mà dám than phiền với anh làm gì đâu...
Chỉnh chỉnh lại cổ áo, họ Tôn chợt nhận ra trên người mình còn thiếu một thứ, anh liền quay sang Lâm Dịch Anh đang an ổn ngồi trên giường mà nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy mong ước.
"Dịch Anh à...anh chưa mang cà vạt!"
"Vậy thì anh mang vào đi!"
"Nhưng mà tay anh...làm gối cho em nằm lên cả một đêm nên tê cứng cả rồi, không tự mang được!"
"Nói thế là anh muốn tôi giúp anh thắt cà vạt chứ gì?"
Được nói trúng tâm ý, Tôn Gia Hoàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Lâm Dịch Anh: "Ha...tôi không biết thắt."
"Đừng lo...anh chỉ em, nào lại đây."
Coi như là trả công cho công việc "làm gối nằm" cho cậu cả đêm qua, Lâm Dịch Anh liền tụt xuống khỏi giường chạy lại định giúp họ Tôn mang cà vạt mà khổ nỗi tuy chân cậu không ngắn nhưng tổng thể chỉ vừa đứng tới nách người ta nên cũng đành bất lực.
"Anh cao quá!"
"Đợi anh một tí."
Tôn Gia Hoàng nhanh chóng kéo ra từ dưới gầm giường một chiếc ghế nhỏ rồi cười nói với Dịch Anh.
"Em đứng lên nó đi rồi giúp anh đeo cà vạt!"
Lâm Dịch Anh cảm thấy khó hiểu, chẳng phải anh chỉ cần khom người một tí đã là được rồi sao, cần gì phải kê chân phiền phức vậy, nhưng cậu cũng không thèm trách mà liền bước lên.
Được họ Tôn tận tình chỉ bảo, Dịch Anh cuối cùng cũng biết cách thắt cà vạt, giờ chỉ cần rút nút thắt lên nữa là coi như hoàn thành.
Chỉ có điều cái miệng của Tôn Gia Hoàng không thể không nói ra mấy câu trêu chọc làm báo hại cái thân.
"Nhìn em lúc này...cứ như mấy người vợ đang giúp chồng chuẩn bị để đi làm...khọt..."
"..."
"Sao bé siết cổ anh!".