TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả
Chương 109: 109: Không Tha 1


Editor: Yang1002
Lúc Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng tiến vào chính điện, Cơ Du đang đứng thẳng tắp trong điện, trên người còn mặc quan phục, xem ra mới từ Đại Lý tự tới.

Động tĩnh xe lăn kinh động đến Cơ Du, Cơ Du quay đầu lại cung kính hành lễ: "Tam Hoàng huynh, Tam Hoàng tẩu."
Cơ Tùng trả về cái lễ: "Ngũ hoàng đệ hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến quý phủ?"
Cơ Du khó nén sự mệt mỏi trong mắt: "Được Nhị hoàng huynh cùng Thất hoàng đệ uỷ thác đến thăm Tam Hoàng huynh, Nhị hoàng huynh nói thần đệ chuyển một câu cho Tam Hoàng huynh.

Hắn nói rất nhanh sẽ đến sinh thần của tổ mẫu, Tam Hoàng huynh chớ quên."
Nếu nói Cơ Tùng cùng Cơ Du chỉ là sơ giao, vậy quan hệ của Cơ Du và Cơ Lương liền mật thiết hơn rất nhiều.

Mẫu thân của Cơ Du từng là thị nữ của Việt Quý phi, Bình Viễn Đế một lần rượu say loạn tính sủng hạnh nàng, vì thế mà có Cơ Du.

Bởi vì tầng quan hệ này, Ninh tần và Việt Quý phi rất thân cận, phía sau nàng không có mẫu tộc cường đại, chỉ có thể mang theo Cơ Du dựa vào mẫu tử Việt Quý phi.
Cơ Du chính là người hầu của Cơ Lương, đáng tiếc từ nhỏ Cơ Lương đã không để ý tới hắn, hiện giờ trưởng thành lại càng trầm trọng thêm.
Cơ Lương đâu phải là nhờ Cơ Du tiện thể chuyển lời cho Cơ Tùng, hắn rõ ràng là đang nhục nhã Cơ Du.

Đồng dạng là Hoàng tử không có mẫu tộc cường đại, Cơ Tùng phế đi hai chân còn trở thành Dung Vương, mà Cơ Du đâu? Nếu Bình Viễn Đế nếu xem trên phần thể diện của Việt Quý phi mà nhét hắn vào chức vị Đại Lý tự Thiếu Khanh, đến bây giờ hắn cũng vẫn sẽ là kẻ vô tích sự.
Bởi vì không được coi trọng, Cơ Du chính là một người tàng hình trong hoàng thất, sau khi ra cung kiến phủ,chi phí ăn mặc của hắn thua xa không bằng các Hoàng tử khác.

Mượn lần sinh nhật này của Thái hậu làm lệ, Cơ Nam Cơ Lương đã sớm bắt đầu chuẩn bị lễ vật, mà Cơ Du lại ngay cả một thứ gì cũng chưa.
Hôm nay ở trên triều, Cơ Lương và Thái tử lại đấu nhau, Cơ Lương tâm tình không tốt mấy hạ triều lại thấy được Cơ Du đi ngang qua.

Vì thế nói hắn chuyển lời cho Cơ Tùng, mặt ngoài là nhắc nhở Cơ Tùng, kỳ thật là lấy Cơ Du ra xả giận.
Hết thảy những điều này Cơ Du đều hiểu rõ, nhưng Hoàng tử không có thực lực trừ bỏ chịu nhục ra, không có lựa chọn nào khác.

Nỗi quẫn bách của Cơ Du bị Cơ Tùng xem ở trong mắt, y củng chắp tay: "Đa tạ Ngũ hoàng đệ, nếu không phải ngươi nhắc nhở, vi huynh thật sự quên."
Cơ Du mím môi, xấu hổ cùng bất kham trong mắt tán đi, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa: "Còn có, Tiểu Thất cũng nhờ thần đệ tiện thể nhắn cho hoàng tẩu.

Tiểu Thất nói, nó đang ở cố gắng học hành.


Công khoá Thái phó giao cũng đã học xong, có thể qua hai ngày nữa sẽ cho nó nghỉ ngơi.

Chờ hưu mộc, nó muốn tới Dung Vương quý phủ chơi đùa."
Nhan Tích Ninh hành lễ đáp lại: "Đa tạ Ngũ điện hạ truyền tin."
Nhiệm vụ của Cơ Du đã xong, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hắn muốn chạy nhanh trở về: "Nếu hoàng huynh hoàng tẩu không có việc gì khác, thần đệ cáo lui trước."
Tiếng nói vừa dứt, bụng Cơ Du phát ra một tiếng "Cô ——" thật dàu.

Lập tức ánh mắt Cơ Du tối sầm lại, lập tức khó xử hạ đầu.
Nhìn thấy Cơ Du như vậy, Cơ Tùng không đành lòng, y ôn thanh nói: "Còn chưa dùng bữa tối đi? Cùng nhau ăn cái cơm rau dưa đi." Nếu là Cơ Tùng của trước kia sẽ không nghĩ vậy, nhưng khi y trải qua nỗi đau tàn phế, nhìn thấy quá nhiều tình người ấm lạnh, lại gặp được Cơ Du, y cảm thấy mình có thể lý giải Cơ Du một chút.
Thân thể Cơ Du mạnh mẽ cứng đờ, hô hấp nhanh hơn hai phần, nắm tay trong tay áo cũng hơi hơi nắm chặt lại, sắc mặt hắn đỏ lên, trong mắt nhiều hơn một ít phức tạp mà Cơ Tùng xem không hiểu.

Dừng một lúc sau, Cơ Du nhìn về phía hai chân Cơ Tùng: "Thân thể hoàng huynh đã khoẻ hơn nhiều chưa?"
Nếu là người khéo léo, lời này nên nói lúc mới vừa gặp mặt.

Đến bây giờ mới hỏi vấn đề này, sẽ cho người khác một loại cảm giác có lệ và không chút để ý.

Nhưng mà Cơ Du nói lời này, lại không khiến cho Cơ Tùng dậy nổi một tia chán ghét.

Cơ Du quả thật không đủ linh hoạt, nhưng đây cũng là một tron những ưu thế của hắn.

Hắn có thể hỏi ra lời này, ít nhất chứng minh hắn đúng là quan tâm mình.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Tốt hơn nhiều."
Nhan Tích Ninh tiếp lời Cơ Tùng: "Ngũ hoàng đệ nếu không ngại, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?" Nghiêm Kha chỉ cần đi Nghênh Tân Lâu mang đồ ăn về, không biết mang về bao nhiêu món đây.
Có thể Cơ Du đã đói bụng lắm, hắn hành lễ với hai người Cơ Tùng: "Đa tạ hoàng huynh hoàng tẩu, thần đệ cung kính không bằng tuân mệnh."
Trong thiên điện rất nhanh liền mang thùng băng lên, trên bàn cũng đặt vài món ăn hoa mỹ của Nghênh Tân Lâu.

Cơ Tùng cười nói: "Cởi triều phục ra đi, ở trong nhà ca ca muốn làm gì để thoải mái hơn thì cứ làm nấy."
Trong mắt Cơ Du nhiều hơn một ít ý cười: "Đa tạ hoàng huynh."

Cơ Du không giỏi ăn nói, lúc ăn cơm lại đem điểm ấy phát huy tới cực hạn, hắn chuyên chú dùng bữa cũng không ngẩng đầu lên.

Nếu đây là yến tiệc của hoàng thất, Cơ Du như vậy khó tránh khỏi sẽ làm những người khác không xem trọng.

Nhưng mà ở Dung Vương phủ, khi mọi người ăn cơm đều rất chuyên tâm.
Nhìn thấy Cơ Du mồm to ăn cơm, bọn họ đem những món hương vị tốt phân lượng lớn chuyển tới trước mặt Cơ Du, ba người giống như người một nhà bình thường ngồi ăn bữa cơm chiều có chút im lặng cùng nhau.
Ăn cơm xong Cơ Du đứng lên, hắn chân thành nói: "Hôm nay quấy rầy hoàng huynh cùng hoàng tẩu."
Cơ Tùng ôn thanh: "Huynh đệ nhà mình không càn nói loại lời này.

Ngày sau nếu có chuyện gì khó xử, cần ta hỗ trợ, có thể tới tìm ta."
Ánh mắt Cơ Du phức tạp, hắn ngó Cơ Tùng một cái rồi hành đại lễ: "Đa tạ hoàng huynh."
Nhìn thấy bóng dáng Cơ Du rời đi, Nhan Tích Ninh có chút thổn thức: "Không nghĩ tới trong các Hoàng tử còn có loại tính cách này như Ngũ điện hạ m." Phong cách của Cơ Du hoàn toàn bất đồng với các huynh đệ khác, rất khó tưởng tượng người như vậy cư nhiên là Hoàng tử.
Cơ Tùng thu hồi ánh mắt, y hoãn thanh nói: "Có lẽ đây là cách để hắn sinh tồn." Đúng là bởi vì chất phác ngay thẳng liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, hắn mới có thể có không gian thở dốc giữa sự tranh đấu của các Hoàng tử.
Sau khi đi ra từ chính điện, hai người dọc theo mái hiên đi về phía sau, không bao lâu liền tới phụ cận Thính Tùng Lâu.

Nhìn thấy ánh đèn dầu trong Thính Tùng Lâu sáng lên, Nhan Tích Ninh dừng cước bộ, hắn ấp a ấp úng: "Đến Thính Tùng Lâu, ngươi......!ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi mau vào đi thôi."
Nghe nói như thế Cơ Tùng chua xót nở nụ cười một chút, xe lăn lại hướng về phía Văn Chương Uyển lăn đi: "Ta tiễn ngươi trở về."
Buổi trưa y đã đáp ứng A Ninh rồi, cho hắn đầy đủ sự tôn trọng và tín nhiệm.

A Ninh nói với y, hy vọng y có thể chuyển ra khỏi Văn Chương Uyển, hiện tại chính là lúc khảo nghiệm y có giữ lời hay không.
Nói thật, Cơ Tùng không muốn rời đi.

Y thật vất vả mới thổ lộ hết mọi thứ với A Ninh, hiện tại hận không thể lấy tâm can mình ra cho A Ninh xem, để cho hắn nhìn thấy thành ý cùng chân tình của bản thân.

Nhưng mà tâm can sao có thể dễ dàng đào ra? Y chỉ có thể bày ra hành động thực tế.
Nhan Tích Ninh:......
Thấy Nhan Tích Ninh có chút bất đắc dĩ, Cơ Tùng nghiêm túc giải thích: "Gần đây thế nước lớn, ta lo lắng cho ngươi.

Tiễn ngươi đến Văn Chương Uyển, ta sẽ trở lại." Dừng một chút, Cơ Tùng cam đoan nói: "Ta cam đoan đêm nay sẽ không tiến vào sân Văn Chương Uyển, được chứ?"

Nhan Tích Ninh thấy Cơ Tùng thật sự chấp nhất, hắn chỉ có thể gật gật đầu: "Được."
Ban đêm sau cơn mưa to, thời tiết phá lệ mát mẻ.

Trong hồ Lãm Nguyệt con ếch kêu vang từng trận, ngẫu nhiên có tiếng cẩm lí phá nước truyền đến, trong Phẩm Mai Viên tiếng ve sầu ngao ngao gọi bầy.

Rõ ràng là ban đêm huyên náo, khi hai người hành tẩu lại lặng im không tiếng động.
Cơ Tùng cố ý chậm tốc độ lại, giờ khắc này y có chút hối hận, sớm biết vậy sẽ không xây cầu.

Có cầu rồi, đường tiễn A Ninh về Văn Chương Uyển quá gần rồi.
Nhan Tích Ninh lại không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Tùng, hắn đang bận rối rắm quan hệ hiện tại của mình và Cơ Tùng.

Hắn biết rõ vấn đề mấu chốt không ở trên người Cơ Tùng, mà ở bản thân hắn.
Cơ Tùng tốt lắm, nhân phẩm thực lực đều không cần phải nói.

Ở vương triều phong kiến như Sở Liêu này, Cơ Tùng làm Hoàng tử cao cao tại, y đối với nguyên chủ, đối với chính mình cũng không sai.
Đứng trên lập trường của Cơ Tùng, nguyên chủ chính là một đứa con riêng có thanh danh không tốt lắm đến gả thay, ngày đầu tiên gặp mặt liền phạm vào kiêng kị của y nhìn hai chân bị thương của y.

Y thẹn quá thành giận ném nguyên chủ đến Văn Chương Uyển, này cũng không tính lừ gì.
Chân chính bức tử nguyên chủ chính là người Nhan gia, là tên phụ thân mạo hiểm không muốn gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, là mẫu thân dưỡng mà không giáo một lòng thầm nghĩ mưu cầu quyền thế, là người Nhan gia khắt khe và tính kế......!Là hết thảy những người này, bức nguyên chủ đến tuyệt lộ.
Mà Cơ Tùng chính là cọng rơm cuối cùng đè chét con lạc đà, cái chết của nguyên chủ y có trách nhiệm, nhưng lại không phải nguyên nhân chủ yếu.
Cơ Tùng đối với chính mình cũng không tệ, từ sau khi mình xuyên qua đây, hắn muốn cái gì, Cơ Tùng sẽ sai người cho hắn cái đó.

Y cũng không cắt xén ẩm thực của mình, còn đem vuện tử lớn như vậy cho hắn ở.

Sau này hai người quen biết, Cơ Tùng bảo hộ hắn, thay hắn chắn tai cũng thu thập cả người.

Hắn không phải người chưa từng chịu qua đau khổ, cho dù ở hiện đại, cũng không ai có thể giống như Cơ Tùng trợ giúp hắn trên cả vật chất cùng tinh thần.
Cơ Tùng và các thị vệ cảm thấy bọn họ bạc đãi chính mình, nhưng Nhan Tích Ninh không nghĩ vậy.

Ít nhất sau khi xuyên qua, hắn đã sống được ngày tháng rất tối mà ở hiện đại cũng chưa trải qua.
Nhan Tích Ninh không phải thẳng nam coi trọng giá trụ truyền thống, ở hắn xem ra chỉ cần hai người có cảm tình sâu đậm, giới tính không là vấn đề.

Nếu Cơ Tùng ở hiện đại, sau đó hai bọn họ gặp nhau có thể cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện như vậy, hắn thậm chí sẽ chủ động tự hỏi khả năng mình cùng Cơ Tùng yêu đương.
Hiện tại mấu chốt ở trên người mình.


Bởi vì ba ba và mẹ, Nhan Tích Ninh xem cảm tình và bầu bạn rất quan trọng.

Trong suy nghĩ của hắn, hai người có thể trở thành vợ chồng, quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn và bao dung.
Hắn là người hơi có tính khiết phích về mặt tình cảm, không thích bị người khác lừa gạt, càng không hi vọng chính mình giấu giếm điều gì với bầu bạn.

Hắn là một u hồn đến từ hiện đại, chiếm thân thể nguyên chủ.
Tuy rằng hắn xác định người Cơ Tùng thích chính là mình, nhưng khi hắn thực sự đem chuyện này nói cho Cơ Tùng, y có thể chấp nhận không? Hắn thật sự không có biện pháp không hề cố kỵ mà nói với Cơ Tùng: "Haiz, Tùng Tùng, ta là một con quỷ đến từ dị giới nga."
Tiếng xe lăn vang lên từng đợt, Nhan Tích Ninh trộm nhìn Cơ Tùng một cái, chỉ thấy hai mắt Cơ Tùng hơi hơi nheo lại khóe môi cong lên, nhìn phi thường vui vẻ.

Giờ khắc này trong lòng hắn vừa chua xót vừa đau như bị đè bởi một tảng đá lớn, tư vị quá khó tiếp thu rồi.
Hai mắt Cơ Tùng dạo qua một vòng trên mặt hồ, má hiên cùng trong rừng cây ven hồ lộ ra vài cái đèn lồng màu đỏ.

Ảnh ngược đèn lồng dò lay động trên mặt hồ, phóng nhãn nhìn qua đẹp không sao tả xiết.
Tam tình Cơ Tùng dễ chịu, y phát hiện chỉ cần ở bên cạnh A Ninh, cho dù bọn họ không nói cái gì, gì cũng không làm, y cũng rất vui vẻ.

Nhưng càng ngày càng tới gần Văn Chương Uyển, trong lòng Cơ Tùng cảm thấy buồn bã cùng không nỡ.
Dưới cầu đá nước róc rách, một trận mưa to hôm nay làm cho mực nước dâng lên không ít.

Cơ Tùng đứng trên cầu đá, ngẩng đầu nhìn hướng Nhan Tích Ninh, ngọn đèn dầu của Văn Chương Uyển dừng trong mắt y biến thành hai luồng ánh sáng lóe ra: "A Ninh, về đến nhà, mau trở về đi thôi."
Cơ Tùng ẩn chứa ôn nhu không thể xoá nhoà trong mắt, nhìn đến ánh mắt này, nỗi chua xót trong lòng Nhan Tích Ninh không thể khống chế.

Hắn nhếch miệng muốn xả ra một cái tươi cười: "Ngươi quay đầu lại đi, ta nhìn ngươi đi."
Cơ Tùng khẽ cười nói: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, nhìn thấy ngươi trở về ta an tâm."
Rõ ràng người nói Cơ Tùng rời đi là Nhan Tích Ninh, nhưng hiện tại người nhìn thấy ánh mắt Cơ Tùng lại vô cùng xấu hổ cũng là hắn.

Hắn hạ mi mắt không dám nhìn tiếp vào đôi mắt Cơ Tùng: "Được, ta vào đây."
Đang lúc hắn nghiên đầu đi, bên tai truyền đến giọng Cơ Tùng: "Trở về rồi sớm đi ngủ.

Mộng đẹp."
Từ khi Cơ Tùng cùng hắn chung sống một phòng, trước khi ngủ hai người luôn luôn nói mấy câu.

"Mộng đẹp" đó là câu hai người nói nhiều nhất khi sắp ngủ, nghe như thế, chua xót trong lòng Nhan Tích Ninh căn bản không thể dừng lại.
Hắn hốt hoảng đáp lại một câu: "Ngủ ngon." Sau đó đẩy nhanh cước bộ chạy trối chết..


Đọc truyện chữ Full