Từng có người nói rằng Lâm Xuân Tư trong ngoài bất nhất.
Trước đây cậu không tán thành nhận xét đó, song về sau khi nhận ra mình cũng có chút năng khiếu diễn xuất, từ đấy cậu bắt đầu tự xây dựng hình tượng cho bản thân.
Hiền lành, vô hại.
Có chút ngây thơ.
Không thể thiếu vài phần nhiệt tình đan xen với cẩn thận, như một chú chim lanh lợi.
Cất giấu lưỡi dao sắc sảo sâu trong đáy mắt, xoa dịu ngôn từ trần trụi bằng những lời ca.
Âm nhạc sở hữu năng lực rất đặc biệt.
Có thể với cùng một câu nói, cùng một cảm xúc, dù bạn kêu gào, khóc lóc bi thương thế nào thì sẽ chẳng mấy ai lắng nghe.
Nhưng khi bạn cất nên lời ca thì mọi người sẽ bất giác rơi lệ.
Sức truyền cảm của âm nhạc là phép màu của tạo hóa.
Khả năng ca hát của con người được chia sẻ với quyền năng Thượng Đế.
Vì dẫu bạn có thốt lên những từ ngữ khiếm nhã nhất thì tiếng hát cũng có thể hóa cho chúng trở nên tao nhã đến lạ.
Đây là niềm tin của cậu.
Lâm Xuân Tư vừa mang giày vừa nói: "Tao mượn cái áo sơ mi.
Bữa trưa bọc trong tủ lạnh, mày hâm lên là được.
Ngủ dậy thì đi bấm máy giặt, vứt rác, phơi đồ, sau đó tạt qua siêu thị mua mấy món tao viết - nhớ mua cho đúng! Đừng có nhầm bí với dưa chuột.
Rõ chưa?"
Kỷ Ca trùm chăn: "Im cho bố ngủ..."
"Nhớ làm đấy! Tao đi đây."
Kỷ Ca nhẩm lại mấy thứ cậu nói đến tỉnh cả ngủ, bò dậy lẩm bẩm: "Đã rời nhà mà vẫn không tránh khỏi bị má sai bảo..."
Lâm Xuân Tư tràn đầy sức sống và tự tin đỗ xe đạp mà bước vào công ty.
Trợ lý Cố thấy, ngạc nhiên: "Cậu đến sớm thế?"
Cậu dòm đồng hồ treo tường, mù mờ: "Tám giờ kém rồi mà anh?"
"Cậu là do anh Yến hướng dẫn phải không?"
"Vâng."
"Ừ, cậu tới sớm quá.
Mười một giờ anh Yến mới đến."
Một dấu chấm hỏi to đùng rơi xuống đỉnh đầu Lâm Xuân Tư, "Em nhớ giờ làm việc là tám giờ mà?"
Trợ lý Cố đáp: "Riêng với anh Yến là từ mười hai giờ đến tám giờ tối.
Anh ấy theo chủ nghĩa không dậy sớm.
Mặc dù lúc đó chúng tôi tan tầm gần hết rồi nhưng anh Yến có thể solo mọi công việc nên là vậy..."
Lâm Xuân Tư sực hiểu ra tại sao Phó Yến có thời gian đi thăm cậu trong bệnh viện, anh ấy toàn đến vào buổi sáng.
Cậu lại nhìn đồng hồ: còn ba tiếng nữa anh ấy mới tới, bỗng có chút tủi thân, cảm thấy mình phấn khởi dậy sớm, bỏ công chải chuốt mà không gặp được người để khoe.
Trợ lý Cố thấy cậu buồn quá rõ, nhìn bơ vơ như bị bỏ rơi vậy, mềm lòng nói: "Thôi thì nhân lúc chưa có việc, để tôi dẫn cậu đi tham quan hén?"
Lâm Xuân Tư cũng quen mặt hầu hết các nhân viên dưới cơ thầy Trịnh rồi, bọn họ có tới nghe cậu hát.
Cậu đang vừa chào hỏi vừa lẩm nhẩm để nhớ tên và chức vụ mỗi người thì bỗng thấy người đáng lẽ còn chưa đi làm thả bước trên hành lang.
Trợ lý Cố coi đồng hồ: "Mới chín giờ hơn, tối nay anh có việc ạ?"
Phó Yến vắt áo khoác trên vai, mỉm cười nhìn cậu thanh niên mặt mày tỏa nắng kia: "Không.
Tại tôi chợt nhớ ra mình quên báo với nhân viên thực tập giờ làm việc.
Cảm ơn trợ lý Cố, từ đây tôi sẽ tiếp quản cậu Lâm."
Anh chuyển áo khoác qua cánh tay, nhìn Lâm Xuân Tư từ đầu xuống chân, khen: "Cậu rất bảnh đấy."
Bên tai Lâm Xuân Tư như thể có pháo hoa nở rộ, cậu nôn nao đáp: "Anh cũng rất đẹp trai ạ!"
"Nịnh nọt không có tác dụng với tôi đâu." Phó Yến trong sơ mi trắng thực sự rất tuấn tú, thân thể thon dài, cao ráo, tỏa ra hơi thở thanh nhã như hoa nở trên đồng, ngoắc tay: "Đi theo tôi."
Lâm Xuân Tư theo anh sát tới từng nhịp chân.
Phòng kỹ thuật là nơi làm việc cố định của Phó Yến, cậu cũng đã quá quen thuộc.
Màu sơn và ánh sáng rất mát mắt, dễ chịu.
Ngồi xuống ghế, cậu hỏi: "Anh ăn sáng chưa ạ?"
"Chưa." Phó Yến chớp chớp mắt: "Sao cậu hỏi vậy?"
Trong đầu Lâm Xuân Tư: tại vì lịch trình làm việc của anh, với lại anh Cố nói anh không thích dậy sớm, ngại ngùng trả lời: "Em hỏi thử ạ.
Hôm nay em có làm vài cái bánh kẹp, hay anh ăn tạm cho có sức làm việc? Xem như em đáp lễ mấy lần anh mua thức ăn cho em."
Cậu mở hộp đựng ra, rất chân thành muốn nói: bữa sáng rất quan trọng, anh nên có thói quen ăn sáng.
Phó Yến nhìn bốn miếng bánh kẹp vàng rộm thơm phức một lúc, hỏi ngược lại: "Đây là bữa trưa của cậu phải không?"
Lâm Xuân Tư đỏ mặt ấp úng: "Nó, là...!Em sẽ mua bữa trưa..."
"Cảm ơn cậu.
Tôi ổn mà." Anh mỉm cười đẩy tay cậu đậy nắp lại: "Cậu cũng quan tâm đến bạn cùng phòng như vậy sao?"
"Dạ? Đâu.
Nó lớn xác vậy rồi.
Em đâu có phải mẹ của nó.
Nó không ăn thì ráng chịu.
Còn anh," Gò má cậu nóng lên, "là vì em nên phải đột ngột thay đổi giờ giấc sinh hoạt.
Em không ăn sáng thì sẽ bị đau dạ dày, thế nên..."
Lâm Xuân Tư không biết mình muốn nói gì, thấy đôi mắt anh ngậm cười thì cậu cũng ngậm miệng.
Tự nhiên lúng túng quá ta...
"Này nhân viên thực tập." Phó Yến phá vỡ sự im ắng: "Chúng ta bắt đầu ngày hôm nay chứ?"
Công việc chính yếu của Phó Yến là sáng tạo, chỉnh sửa beat thô kết hợp với các khâu hòa âm phối khí, kiêm nốt chức chủ nhiệm chế tác ra sản phẩm cuối cùng.
Ngoài làm dưới trướng thầy Trịnh, hiện tại anh đang đảm nhiệm chế tác cho hai ca sĩ sắp debut của công ty.
Công việc của anh ấy nhiều thật đấy.
Lâm Xuân Tư âm thầm quyết tâm sẽ không làm vướng víu chân anh.
"Có tò mò sao tôi không thích dậy sớm không?" Phó Yến nửa đùa nửa thật: "Chính vì cứ mở mắt ra là chưa chi đã thấy một đống việc đang chờ mình nên tôi không muốn đi làm đấy."
Lâm Xuân Tư cười nghĩ: thì ra anh ấy cũng có lúc trẻ con.
Tới giờ nghỉ trưa, Phó Yến phát hiện ra cậu trai thẳng nào đó có vẻ đặc biệt chú ý đến thức ăn của anh là gì.
Lâm Xuân Tư có thể phân tích cả hàm lượng dinh dưỡng trong món ăn.
"Chắc cậu học tốt sinh học và hóa lắm nhỉ?" Phó Yến bị kiến thức của cậu gây ấn tượng.
"Đều nhờ mẹ em hết.
Bà rất chú trọng giáo dục và rèn luyện cho em về thể dục, thể thao cùng chế độ dinh dưỡng.
Theo quan niệm của bà thì để có thể đương đầu với khó khăn của cuộc sống, trước tiên mỗi người cần có một sức khỏe và tinh thần tốt."
"Tôi hiểu, dì muốn cậu trở thành người biết tự chăm sóc bản thân dù ở trong hoàn cảnh nào."
"Vâng." Lâm Xuân Tư xấu hổ: "Chứ về học hành thì không đội sổ là em tạ ơn trời đất rồi.
Môn duy nhất mà em giỏi là quốc ngữ nhưng chỉ ở mỗi phần viết thơ thôi."
"Ồ, một chàng nhạc sĩ biết làm thơ."
"Vừa nghe liền biết là cậu này không có tiền."
"Đừng ủ rũ." Phó Yến đưa tay vuốt qua đầu cậu, ánh mắt trìu mến: "Cậu còn trẻ và rất chăm chỉ, biết mình cần gì và muốn gì.
Tôi như đã thấy tương lai rực rỡ của cậu rồi."
Lâm Xuân Tư tính khiêm tốn ứng lời nhưng chợt nghĩ tới việc anh rất thích âm nhạc của cậu.
Một luồng cảm xúc dịu dàng, thương mến như nhỏ giọt vào trái tim, vì cậu hiểu anh thật sự ước mong cậu nổi tiếng, tựa một fan trung thành.
Thật đáng yêu.
Suy nghĩ này sượt nhanh qua tâm trí, cậu thấy lồng ngực chầm chậm nóng lên, moi ipod ra nói: "Em, em có vài thứ muốn cho anh xem."
Phó Yến hiếu kì đeo tai nghe, chờ Lâm Xuân Tư chọn bài.
Cậu bấm play và nhìn anh chăm chú, không muốn bỏ sót một nét biểu cảm ban đầu nào.
Dạo đầu, ấn tượng ban đầu luôn rất quan trọng.
Lâm Xuân Tư có thể thấy đồng tử anh dãn ra, bàn tay cậu run nhẹ: Anh ấy thích nó!
"Thật gian xảo." Phó Yến thưởng thức, mỉm cười: "Cậu không thể đánh úp tôi như thế này.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên cậu đi làm.
Tôi biết phải làm sao đây..." Chăm chú nghe hết, anh nói tiếp: "Vài chỗ chưa ổn, nhạc cụ có vẻ thiếu được bảo dưỡng nhưng tựu chung thì rất tuyệt.
Cậu thu âm ở đâu vậy?"
Lâm Xuân Tư nuốt về xúc động trong ngữ điệu: "Ở phòng thu âm của một người bạn em quen thân trong giới.
Mặc dù tính cách không đứng đắn lắm nhưng cậu ta rất hào phóng, thường xuyên giới thiệu công việc viết beat cho em.
Cậu ta cho bạn bè thuê phòng thu âm với giá chỉ còn 1/4."
"Cậu chỉ thu beat thôi sao? Chưa viết xong ca từ à?"
"Nói chưa viết xong thì không hẳn đúng.
Cái chính là em cần ai đó hỗ trợ trau chuốt ca từ.
Em học không giỏi mà, chỉ năng nổ vẽ nốt nhạc."
"Ừ, biết nhược điểm ở đâu là tốt.
Cậu giỏi quá cũng khiến tôi lo lắng kinh nghiệm của mình chưa đủ."
"Em không hoài nghi anh đâu." Cậu đỡ lời: "Mỗi một ca khúc của thầy Trịnh đều có anh trong đó, nên em ngưỡng mộ thầy cũng như ngưỡng mộ anh.
Em chắc chắn cần phải học hỏi rất nhiều từ anh.
Mỗi bước chân của anh sẽ trở thành con đường nở hoa của em."
"Cậu giỏi nịnh cấp trên quá nhỉ?" Phó Yến cởi tai nghe ra trả lại cho cậu, liếc mắt: "Không được, tôi sẽ không để cậu mua chuộc thế này."
Lâm Xuân Tư tủi thân: "Em không có..."
Anh đứng dậy vỗ vai cậu: "Làm việc."
Lâm Xuân Tư đang khẽ ngâm nga nhạc phổ và nhịp ngón tay thì điện thoại của Phó Yến đổ rung, vô tình nhìn thấy tên Luật sư hiển thị.
Anh đi ra ngoài bắt máy: "A-lô."
"Cậu Phó." Luật sư Ngô từ tốn nói: "Bên bị đơn yêu cầu được gặp cậu."
"Chú không gọi thì tôi cũng quên mất.
Gần đây bận quá."
Ngô Sinh trầm mặc: vậy chứ email báo cáo tôi gửi cậu chẳng thèm đọc luôn à? Nghĩ tới số dư còn trong thẻ Phó Yến đưa, ông chợt có cảm giác buồn thay: chắc tình trước đá anh đau lắm nên mới nảy sinh ý định điên rồ này.
Phó Yến - thật ra tôi dư tiền thì tôi xài thôi - nói: "Tôi có người đại diện ở đó rồi.
Họ không chịu thì mặc kệ.
À mà tôi hỏi chú: cả ba đủ mười tám tuổi chưa?"
"Theo tôi nhớ là...!Đủ rồi."
"Ừ, vậy gửi vụ của chúng cho tòa soạn đi."
Luật sư Ngô chợt ngộ ra lý do anh muốn kéo dài vụ kiện, chờ cho bị đơn đủ tuổi: "Cậu Phó...!cậu thật tàn nhẫn."
Tòa án là một chuyện, áp lực từ truyền thông và dư luận là một chuyện khác.
Vị thành niên là một chuyện, đủ tuổi truy cứu trách nhiệm hình sự cũng là một chuyện khác.
"Tôi đã biết cần phải làm gì." Ông nghiêm túc.
"Cảm ơn chú." Phó Yến cúp máy.
Tuy anh chưa mở email chú gửi nhưng đã xem các tiền sự trước đây của chúng: bạo lực học đường, cố ý gây thương tích, trộm cắp...!đủ.
Song chúng đều được cha mẹ đút tiền bảo lãnh.
Trong tội cố ý gây thương tích, chúng từng xô ngã một cụ già gãy xương chân và bỏ mặc cụ vì bị khuyên đừng hút thuốc lá.
Nhớ lại vết bầm to tướng trên lưng Lâm Xuân Tư, Phó Yến tự hỏi nếu chẳng may Ninh Vân Chi không ở gần đó thì cậu còn có thể thảm đến mức nào?
Thấy Lâm Xuân Tư nhìn mình, ánh mắt thờ ơ hóa ra dịu dàng, anh hỏi: "Nhìn tôi như vậy là có ý tưởng gì sao?"
"Vâng!" Cậu kéo cánh tay anh, hoạt bát nói: "Em cho là đoạn này có thể sửa thành..."
Năm giờ rưỡi, các nhân viên lục tục tan tầm.
Phó Yến rút cây bút trong tay Lâm Xuân Tư: "Hôm nay cậu có ca làm bên cô Tần Cẩm nhỉ? Về đi để kịp ăn tối, ngày đầu tiên tạm đến đây thôi."
"Thế còn anh? Anh làm muộn vậy thì ăn tối thế nào? Canteen đóng rồi." Lâm Xuân Tư thắc mắc.
Phó Yến vuốt tóc cậu: "Cậu quan tâm nhiều quá đấy.
Ngoan, nghe lời cấp trên."
Lâm Xuân Tư đi ra đến cửa, còn ngoảnh lại nhìn.
Xuống tầng trệt, cậu nhìn thấy canteen chưa đóng hẳn, liền tạt vào.
Phó Yến bỗng nghe tiếng gõ cửa, đi ra thì chẳng thấy ai, chỉ có một bịch đồ ăn treo trên tay nắm.
Anh cầm ra, không nhịn được cười rộ lên.
Sự cẩn thận, tỉ mỉ của cậu ấy khiến cho băng trôi ở Nam Cực cũng muốn vì cậu mà tan chảy, đến những vì sao xa xôi cũng sẵn lòng vì cậu mà va vào Trái Đất...
Kỷ Ca nghe tiếng mở cửa, không quay đầu lại hỏi: "Sao? Ngày đầu đi làm thế nào?"
Lâm Xuân Tư vuốt mũi đáp: "Chỉ toàn nịnh nọt cấp trên."
Thoắt cái đã vào giữa thu, trailer phim được tung ra với đoạn chorus* của ca khúc chủ đề như quăng hòn đá tảng tạo nên một làn sóng trong dân tình khán giả.
Bằng danh tiếng của thầy Trịnh và đạo diễn đoạt giải thưởng nước ngoài danh giá, Trái tim Sapphire đang nóng hừng hực chờ công chiếu.
* Điệp khúc.
Lâm Xuân Tư vẫn như thường ngày.
Cậu được giáo dục kỹ về những vấn đề liên quan tới sức khỏe, hầu như không có thói quen sinh hoạt xấu.
Cậu ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ tập thể dục.
Tình cờ thấy tờ báo trước cửa hộ số hai, cậu cầm lên đọc thử, nhận ra chân dung của ba thanh niên đã đánh mình.
Tòa tuyên phạt hình sự.
Bị cáo hối hận quỳ gối xin lỗi các nạn nhân...
Lâm Xuân Tư bình tĩnh đặt tờ báo về chỗ cũ, nếu có lời bình luận thì cậu chỉ muốn nhắn gửi: Trân trọng cuộc đời, tránh xa ma túy.
Cảm ơn.
"Chào buổi sáng nhóc Xuân Tư." Mấy chị đứng tuổi cưng cậu như em trai: "Bữa trưa hôm nay có món gì chia với chúng tôi không nè?"
Lâm Xuân Tư tỏ ra đáng thương ôm hộp cơm: "Mấy chị đừng ăn cua của em, lâu lắm rồi em mới được ăn cua đó."
"Trùng hợp ghê, em rể tôi mới đi vịnh về, câu được nhiều cua lắm.
Đây, cho em trai cấp ba một con để bồi bổ, hấp sẵn rồi đấy."
Lâm Xuân Tư sáng rực mắt: Cua, bự!
Cậu rất thích cua!
Buổi trưa Lâm Xuân Tư ngồi ôm cua bự, hết nhìn giấy note rồi lại nhìn đồng hồ.
Để lịch trình làm việc khác người không làm ảnh hưởng đến cậu, Phó Yến sẽ viết chi tiết công việc lên giấy note và nhắn nhân viên trong ban hỗ trợ cậu, lúc đến thì anh chỉ cần kiểm tra lại.
Nhưng đã quá giờ rồi mà anh chưa đến.
Lâm Xuân Tư lo lắng nghĩ: hôm qua anh hơi sổ mũi, lẽ nào bị bệnh rồi?
"Cậu Lâm." Trợ lý Cố tiến vào nói: "Anh Yến đi bệnh viện rồi, chiều tối ảnh mới đến.
Tôi gửi cậu công việc chiều nay."
"Anh ấy bị bệnh rồi ạ?" Cậu vội hỏi.
"Ừ, chắc là viêm mũi dị ứng.
Cứ mùa này là anh ấy bị suốt."
Lâm Xuân Tư cất cua đi, nhận công việc rồi nhắn tin cho anh: Anh ơi, anh có sao không?
Tựa như có thần giao cách cảm, Phó Yến reply rất nhanh: Tôi không sao.
Ngoan, làm việc.
Cậu nhắn tiếp: Em có con cua bự lắm, anh ăn không ạ?
Anh reply: Cua của cậu cũng phải làm việc.
Lâm Xuân Tư bật cười ra tiếng, ngoan ngoãn đi làm việc.
Lúc sau có một cô gái ăn mặc nền nã bước vào: "Xin hỏi ai là Lâm Xuân Tư ạ?"
"Là tôi."
Cô mỉm cười thanh lịch: "Tôi là Hứa Huy, anh có thể dành với tôi một chút thời gian không?"
Lâm Xuân Tư theo Hứa Huy sang phòng khác.
Lục Lương Cát đang trao đổi với Trợ lý Cố liền đứng dậy bắt tay cậu: "Chúc mừng cậu Lâm.
Ca khúc chủ đề của bộ phim rất được khán giả yêu thích và mọi người đều tò mò về giọng ca của chúng ta."
"Như đạo diễn Lục vừa nói, và bởi trailer của bộ phim có lượt rating rất tốt nên công ty muốn hợp tác với anh Lục để sản xuất MV." Trợ lý Cố mời tất cả ngồi xuống rồi tiếp lời: "Nhưng hợp đồng ban đầu của cậu không có điều khoản về mặt này, do đó chúng tôi cần có sự chấp thuận từ cậu."
Rồi anh và cô Hứa thay phiên nhau giải thích công việc và trả lời các câu hỏi của Lâm Xuân Tư.
Cuối cùng, cậu hỏi: "Em xin phép được biết thầy Trịnh đã nói sao về việc này ạ?"
Trợ lý Cố đáp: "Thầy đã đồng ý và nói chúng tôi hỏi ý kiến cậu."
"Em hiểu rồi." Lâm Xuân Tư gật đầu, lúm đồng tiền ẩn hiện: "Em đồng ý sản xuất MV ạ."
"Tôi rất mong chờ được làm việc với cậu." Lục Lương Cát bắt tay cậu lần nữa trước khi ra về.
Hắn dường như thấy chú sơn ca này đặc biệt hơn mình nghĩ.
Nhất là khi nói đồng ý, trong mắt cậu có gì đó mà hắn chưa nắm bắt được.
Khi Phó Yến tới, anh vỗ vai Lâm Xuân Tư: "Cua của cậu đâu?"
"Ở đây ạ." Cậu không ngờ là anh nói câu này đầu tiên luôn.
"Chúng ta xuống canteen nhờ hâm nóng lại."
Lâm Xuân Tư thòm thèm bóc vỏ cua.
Phó Yến vỗ đùi cậu, xòe tay: "Ipod."
Anh mãn nguyện đeo tai nghe như một đứa trẻ vừa đòi được món đồ chơi yêu thích.
Lâm Xuân Tư bỗng nghĩ rằng thật kỳ lạ khi cả hai ngồi trong canteen vào lúc năm giờ chiều, vừa ăn cua vừa nghe nhạc.
Cậu muốn nói với anh về chuyện sản xuất MV nhưng có cảm giác là anh biết rồi.
Trông anh rất vui.
Bờ mi khẽ rủ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Lâm Xuân Tư biết Phó Yến đã cố ý bày ra một cái bẫy nhưng cậu lựa chọn ngã vào tay anh.
Trách mình bị sắc đẹp mê hoặc thôi..