TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Đến Ánh Mặt Trời
Chương 2: 2: Lớp Trưởng 12a5


Qua một cuộc nói chuyện ngắn, Mục Song Ngư biết hàng xóm mới Đới Bạch Dương bằng tuổi mình, hiện đang học lớp 12 trường cấp ba Dương Quang.

Mục Song Ngư nghe y giới thiệu thì cũng chỉ cười nhẹ, Đới Bạch Dương lại dễ dàng nhìn ra nỗi buồn dưới nụ cười đó của anh, chẳng qua y biết điều không hỏi nhiều.

Sáng hôm sau đi học, Đới Bạch Dương vừa cắn miếng bánh mì mỏng vừa mở cửa ra ngoài, thấy cửa phòng đối diện được khóa cẩn thận, hai anh em hàng xóm đi hết rồi.

Đới Bạch Dương nhìn đồng hồ đeo tay, trán bắt đầu toát mồ hôi.

Còn mười lăm phút nữa là vào học, y còn có bài kiểm tra vào tiết một, từ đây cách trường nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, giờ chỉ đành chạy hết tốc lực để đến trường thôi!
Môn kiểm tra hôm nay cũng là môn học ám ảnh nhất đời y!
Hóa Học!
Đới Bạch Dương không hiểu, tại sao y chuyển sang lớp xã hội rồi mà vẫn phải học Hóa?!
Lớp xã hội không phải chỉ nên tập trung vào những môn xã hội thôi sao?!
Tại sao môn Hóa vẫn không buông tha cho y?!
Vừa bước chân vào lớp 12A5 thì tiếng trống trường cũng vang lên, Đới Bạch Dương không còn sức chào hỏi bạn bè mà lết người về chỗ ngồi, nằm vật xuống bàn thở hổn hển.

Cô giáo rất nhanh đã bước vào lớp, nhìn cả lớp một lượt rồi vẫy tay cho phép ngồi xuống, lớp trưởng báo cáo sĩ số đầy đủ không thiếu một bạn.

Cô giáo hài lòng gật đầu, sau đó cất câu nói quen thuộc trước mỗi giờ kiểm tra.

“Hôm nay chúng ta kiểm tra một tiết, các em cất hết sách vở đi.

Trong quá trình làm bài, nếu cô phát hiện bạn nào coi cóp hay hỏi bài, bạn đó sẽ bị đánh dấu bài, điểm 0 ngay!”
Đới Bạch Dương bĩu môi, nhìn cô giáo dạy Hóa bắt đầu phát bài kiểm tra.

Không cho coi cóp hỏi bài, nhưng không nói là không được đi nhìn bài.

Y vẫn có thể sống sót!
Đới Bạch Dương y không cầu nguyện điều gì to tát, y chỉ cần được 5 điểm thôi!
Cầm bài kiểm tra trên tay nhìn trước sau một lượt, Đới Bạch Dương chết lặng người, đôi tay run lẩy bẩy.

Bài kiểm tra này…
Có phần tự luận nữa hả?!
Đã vậy còn 3 điểm trắc nghiệm, 7 điểm tự luận!
Bà cô già, cô muốn triệt đường sống của học sinh đúng không?!
Đới Bạch Dương xoa đôi mắt, hít vào thở ra thật sâu những mấy lần.

Bình tĩnh lại nào, không sao, bạn bè cùng chung chiếc thuyền đều đang ở bên cạnh, y sẽ không lo chết đuối.

Đới Bạch Dương quay sang nhìn đồng đội bên cạnh, thấy bàn tay của cậu bạn cũng đang run cầm cập, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cằm, rơi xuống bàn học.


Y giật khóe môi, bên cạnh y cũng là một người sắp chết trôi trong mồ hôi mặn mà!
Bên cạnh không được, Đới Bạch Dương lại lén nhìn xuống hai chiến hữu bàn dưới.

囧?!
Tưởng có hy vọng, ai ngờ là tuyệt vọng!
Hai chiến hữu bàn dưới chơi “xúc xắc”, trên cục tẩy có bốn mặt vuông vắn lần lượt viết bốn ký tự A, B, C, D.

Một người trông chờ nhìn một người đặt cục tẩy giữa hai lòng bàn tay, nhiệt tình lắc, sau đó thả ra, bên trên hiện mặt nào thì chọn đáp án đấy, vẻ mặt còn rất nghiêm túc tin tưởng.

Chỉ có 3 điểm trắc nghiệm thôi! Hai chúng mày chơi vậy liệu có được 1,5 không hả?!
Nhưng mà dù có chửi mắng trong lòng, Đới Bạch Dương vẫn khoanh theo hai đồng đội, còn hơn là để bài trống.

Nhưng phần tự luận phải làm sao đây?
Gì mà hóa trị, gì mà số mol, gì mà giá trị của V và m rồi còn cân bằng phương trình hóa học.

Đới Bạch Dương hoa hết cả mắt, y đột nhiên bị mất khả năng đọc hiểu tiếng mẹ đẻ!
Đới Bạch Dương thảm thương nhìn đồng hồ đang trôi qua từng giây, đôi mắt chợt liếc sang đầu bàn bên cạnh, lớp trưởng của lớp 12A5 thông minh tài giỏi đang ngồi ở đó.

Vương Xử Nữ là tên của học sinh xuất sắc mười một năm liên tiếp, đạt được đủ loại giải thưởng học sinh giỏi, hai năm trước thi vào trường cấp ba Dương Quang với số điểm cao chót vót.

Năm lớp 11 bắt đầu chia lớp tự nhiên và xã hội, không biết vì lý do gì mà anh lại đăng ký vào ban xã hội, khiến thầy cô lớp chọn ban tự nhiên nghe tin đều khóc hết nước mắt, tốn không biết bao nhiêu công sức và nước bọt khuyên ở lại đều bị Vương Xử Nữ thẳng thừng từ chối.

Tranh đua giữa các lớp là chuyện bình thường, mất đi một học sinh xuất sắc thế này là mất đi một phần thành tích lớn, ai chẳng xót hết cả ruột.
Đới Bạch Dương im lặng nhìn Vương Xử Nữ đang nghiêm túc làm bài, anh làm rất nhanh, một tay viết một tay ấn máy tính linh hoạt, đọc xong đề bài là bắt tay làm ngay.

Đới Bạch Dương cảm thấy anh làm mà chẳng cần suy nghĩ, câu nói “áp dụng công thức là ra” rất có tác dụng với học sinh xuất sắc như Vương Xử Nữ.

Nhưng mà y chẳng trông chờ anh sẽ giúp mình.

Nói sao nhỉ, công sức học tập ngày đêm của người ta sao có thể cho không người khác?
Vương Xử Nữ làm bài rất nhanh, tiếng máy tính đặt xuống bàn, nắp bút “cạch” một tiếng là báo hiệu cho việc anh đã làm bài xong.

Anh nhìn sơ qua bài làm một lượt, sau đó đặt lên bàn, vô tình hoặc cố ý đẩy bài làm đến gần cạnh bàn.

Đới Bạch Dương lập tức sáng mắt lên, ngạc nhiên nhìn lớp trưởng lớp mình, sau đó lén lút nhìn cô giáo dạy Hóa đang soạn giáo án trên bục giảng, thỉnh thoảng mới nhìn xuống dưới lớp.

Lớp trưởng, xin lỗi cậu trước, lát nữa ra chơi tôi sẽ mua cho cậu một cốc trà sữa ở quán cạnh trường!
Đới Bạch Dương luôn tin tưởng vào đôi mắt tinh tường của mình, y lập tức liếc nhìn đáp án phần trắc nghiệm trước.
Đấy, y nói có sai đâu, sáu câu trắc nghiệm thì sai mất luôn bốn câu!
Đới Bạch Dương vội vàng sửa đáp án trắc nghiệm, chép thêm bài cân bằng phương trình và một bài tính số mol ngắn, cộng lại ba bài cũng được 6,5 điểm.


Thoát nạn!
Đới Bạch Dương chép hăng say không kịp nhận ra, khi y vừa chép đến dòng cuối của trang đầu tiên, lớp trưởng xuất sắc nào đó đã tự động lật sang mặt bên kia.

Làm xong y lại gọi các đồng đội, che miệng nói nhỏ: “Làm khác tao một chút, không là chết cả lũ!”
Mấy đồng đội ngơ ngác nhìn y, đậu xanh, tên “tha Hóa” Đới Bạch Dương này hôm nay uống lộn thuốc thông minh à?
Nhưng…
Nghĩ nhiều làm gì? Chép nhanh thôi, còn mười lăm phút nữa là hết giờ rồi!
Vương Xử Nữ đã kéo bài làm của mình về vị trí cũ, thoáng liếc nhìn Đới Bạch Dương bên kia, môi cong lên một độ rất nhỏ.

Ba phút cuối là thời gian thu bài, Đới Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếng trống trường vừa vang lên là y nhấc chân chạy thật nhanh đến lán xe, nhảy lên tường chắn hơi cao mà nói với chủ quán trà sữa ở bên kia bức tường.

“Cho cháu một cốc trà sữa… ừm…matcha.”
Trong trường cấm ăn uống, nhưng có kiểu học sinh càng cấm thì càng làm, Đới Bạch Dương là một trong số đó.

Y hí hửng cầm cốc trà sữa xanh mướt, trả tiền cho chủ quán rồi nhảy xuống, phủi bụi bám trên áo, cuối cùng chạy như bay về lớp.

Không biết Vương Xử Nữ đi đâu rồi, Đới Bạch Dương đặt cốc trà sữa trong ngăn bàn của anh, quay về vị trí của mình, lấy điện thoại ra chơi game đợi tiết học tiếp theo.

Tiết tiếp theo là Toán.

Vương Xử Nữ quay lại lớp học với một đống đề ôn thi đại học trong tay, Đới Bạch Dương nhìn thấy mà ngao ngán, tập đề lần trước cô giáo còn chưa chữa xong đâu!
Vương Xử Nữ chia từng xấp đề lên mỗi bàn, đợi lát nữa các bạn quay lại đều có thể nhìn thấy.

Đưa xấp đề cuối cùng cho Đới Bạch Dương, y nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ tập trung vào trò chơi trên điện thoại.

Vương Xử Nữ ngồi về vị trí của mình, định bỏ đề vào ngăn bàn lại thấy một cốc trà sữa matcha thình lình xuất hiện bên trong.

Anh ngạc nhiên, cầm ra, nghiêng đầu khó hiểu.
Ai cho đây?
“Ờ, mua thừa nên cho cậu đấy.”
Lúc anh đang nghĩ có phải lại là đối tượng nào thích mình tặng không thì Đới Bạch Dương ngồi bên kia thản nhiên lên tiếng, Vương Xử Nữ nhìn sang thấy y đã bỏ điện thoại xuống, chớp mắt nhìn mình.

Nghe y nói vậy, Vương Xử Nữ kinh ngạc rất lâu.

Anh biết y định cảm ơn việc anh cho y chép bài kiểm tra, nhưng y không thừa nhận thì anh cũng sẽ tỏ vẻ không hay biết, thế là cười híp mắt bảo: “Vậy thì cảm ơn cậu.”
Đới Bạch Dương: “…”
Mẹ nó!
Đã học giỏi rồi.


Thì có cần đẹp trai thế không?!
Vương Xử Nữ nhìn cốc trà sữa trong tay, ngoài mặt thì bình thản, trong lòng lại đang rộn ràng vui sướng.

Thật sự không nỡ uống mà.


Buổi chiều không có tiết học, Đới Bạch Dương rủ mấy thằng bạn đi chơi bóng rổ, bộ môn yêu thích của y, bảo y chơi từ sáng đến tối cũng được.

Hẹn nhau ở một sân bóng rổ gần chỗ mình ở, trên đường về nhà Đới Bạch Dương lật tìm ba lô của mình, hết thuốc lá rồi.

Y bức bối vò xù tóc, chạy đến một cửa hàng tạp hóa để mua.

Bất ngờ thay, y đến cửa hàng mà Mục Song Ngư đang làm việc.

Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau, Mục Song Ngư mỉm cười nhẹ với y.

Đới Bạch Dương gãi đầu, cười hì hì bảo: “Ra là cậu làm việc ở đây.”
“Ừm.”
Đới Bạch Dương chọn loại thuốc lá hay dùng, đưa cho Mục Song Ngư tính tiền, thuận miệng hỏi: “Làm ở đây bao lâu rồi?”
“Cũng sắp được năm tháng.”
“Ồ.” Đới Bạch Dương mua được thuốc lá, cười tươi vẫy tay tạm biệt anh: “Đi đây, sau này sẽ thường xuyên tới ủng hộ cậu.”
Mục Song Ngư mỉm cười gật đầu: “Đi thong thả.”
Đới Bạch Dương vừa đi, Mục Song Ngư lại nhận được một cuộc điện thoại đến cửa hàng, nghĩ là cuộc gọi đặt hàng, anh vội vàng nhấc máy nghe.
Nhưng trái ngược với tưởng tượng của anh, bên kia truyền đến giọng nói trẻ con lanh lợi: “Chào anh, anh là anh trai của Thiên Xứng sao?”
Mục Song Ngư hoang mang: “Phải, em là…?”
“Em là Nhân Mã, là bạn thân của Thiên Xứng.”
Ở trường mẫu giáo bên kia, Biện Nhân Mã một tay cầm điện thoại, một tay xoa đầu Mục Thiên Xứng, vừa nhìn cậu nhóc đang khóc thút thít vừa nghiêm túc nói chuyện điện thoại.

Cậu bé vừa xin được số điện thoại từ Mục Thiên Xứng, mục đích chính là muốn mách chuyện ở đây với anh trai của bạn thân, lát nữa cậu bé còn sẽ mách mẹ nữa.

“Hôm nay cô giáo dạy bọn em xin nghỉ, cô giáo khác đến thay, em thì đến muộn nên vừa mới tới.

Thiên Xứng bị bạn học đánh, cô giáo dạy thay lại mặc kệ.”
Sắc mặt của Mục Song Ngư trở nên trắng bệch, anh có thể láng máng nghe thấy tiếng khóc từ bên kia, sốt sắng hỏi: “Vậy Thiên Xứng…”
“Anh không cần lo, cậu ấy không sao, em gọi điện để thông báo với anh thôi.

Anh cứ làm việc, lát em sẽ bảo mẹ em đưa Thiên Xứng về chỗ làm của anh.”
Biện Nhân Mã tỏ ra trưởng thành hơn tuổi, ăn nói cũng dõng dạc.

Nhận được câu trả lời từ bên kia, cậu bé lễ phép tạm biệt rồi cúp máy.

Trước khi gọi điện cho mẹ, cậu bé nhìn sang Mục Thiên Xứng vẫn đang hoảng sợ vì suýt bị đánh hội đồng.

Biện Nhân Mã nhìn đôi mắt sưng đỏ của Mục Thiên Xứng, càng nghĩ càng tức tối, đám chúng nó đúng là lì đòn! Nếu chúng nó còn ở đây, thì Thiên Xứng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Lau nước mắt cho cậu nhóc, Biện Nhân Mã giơ tay phải lên trước mặt Mục Thiên Xứng, nghiêm túc bảo: “Cậu nhéo tớ đi.”

Mục Thiên Xứng nấc nhẹ một cái, xoa đôi mắt của mình, sợ hãi nhìn bạn thân: “Cậu… hức… định làm gì?”
Biện Nhân Mã hất cằm: “Cậu phải tin tưởng tớ, nhéo thật mạnh vào.”
Mục Thiên Xứng do dự, cuối cùng vẫn nhéo một cái.

Biện Nhân Mã thấy cậu nhóc nhéo như muỗi cắn, méo xệch miệng bảo: “Cậu nhéo thế nào mà khiến tớ phải khóc ấy.”
“Nhân Mã…”
Biện Nhân Mã gật đầu chắc chắn, cậu bé cần cảm xúc chân thật.

Mục Thiên Xứng phải ra sức nhéo rất lâu mới thấy Biện Nhân Mã rươm rướm nước mắt, cậu nhóc lại bị dọa sợ: “Tớ… hức tớ xin lỗi…”
Biện Nhân Mã mím môi lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi điện cho mẹ, giọng điệu vô cùng uất ức pha thêm tiếng sụt sịt đáng thương, đứt quãng kể lại cho mẹ nghe, chỉ nói khác ở một chỗ.

“Mẹ ơi, con và bạn con, hức hức, bị người ta đánh, năm bạn đánh chúng con, hức hức, đánh chảy máu đầu, mẹ ơi, đau lắm, mẹ ơi——”
Biện Nhân Mã gào khóc gọi mẹ, dọa Mục Thiên Xứng đứng bên cạnh cũng khóc to theo.

Cô Biện đang làm việc nghe vậy thì tức giận đập bàn, con trai cục vàng cục bạc nhà mình lại người ta đánh, còn đánh chảy máu đầu! Không thể tha thứ được!
“Con trai, con đợi mẹ, mẹ đến ngay!”
Điện thoại bị cúp, Biện Nhân Mã thản nhiên thả điện thoại đeo trên cổ, nín khóc luôn.

Cậu bé nắm tay Mục Thiên Xứng, cả hai đứa bé lúc này đang ở dưới sân sau trường không có ai để ý.

Biện Nhân Mã đảo tròng mắt, kéo Mục Thiên Xứng tới một góc khuất.

“Nhân Mã, cậu lại định làm gì?”
Biện Nhân Mã bỏ tay ra, nằm xuống đất, lăn mấy vòng khiến quần áo mặt mũi dính đầy bụi bặm.

Sau khi đứng dậy, cậu bé còn giơ bàn tay dính bụi đất trát lên mặt Mục Thiên Xứng, hại cậu nhóc cũng bẩn theo, còn chỉnh quần áo trên người Mục Thiên Xứng rối tung, tóc tai bù xù, hiện trạng y hệt vừa bị đánh.

Biện Nhân Mã hít một hơi, nói với Mục Thiên Xứng: “Cậu nhắm mắt lại đi.”
“Hả?”
“Khi nào tớ nói mở mắt thì mới được mở mắt, nghe chưa?”
Mục Thiên Xứng máy móc gật đầu, nhắm mắt lại.

Biện Nhân Mã thấy vậy, vẫn không yên tâm mà xoay người cậu nhóc sang một bên.

Lúc này Biện Nhân Mã mới nhìn chằm chằm cục đá trên mặt đất, cậu bé vừa nói với mẹ rằng mình bị đánh chảy máu đầu!
Biện Nhân Mã u ám đi đến cầm hòn đá, Mục Thiên Xứng đứng bên kia nghe thấy bạn thân kêu lên rất nhẹ, hốt hoảng muốn mở mắt, nhưng vừa quay lại thì bị Biện Nhân Mã ôm chặt, dán mặt vào lòng cậu bé.

“Cậu vẫn chưa được mở mắt đâu.”
Biện Nhân Mã xoa đầu Mục Thiên Xứng, nói nhỏ.

Cô Biện đang tức giận nên lái xe đến cũng rất nhanh, dừng trước cửa trường mẫu giáo, chạy thật nhanh vào trong trường tìm con trai khiến cả trường nháo nhào.

Kết quả lại tìm thầy con trai đứng ôm bạn học ở một góc sân sau trường, tình trạng của cả hai vô cùng thảm, mà thảm nhất là con trai của cô.

Nhìn máu chảy từ trán của Biện Nhân Mã, nhuộm đỏ một góc áo, cô Biện đau thắt tim lại, vừa hốt hoảng chạy đến vừa giận dữ hét:
“Gọi hiệu trưởng cút ra đây ngay cho bà!”.


Đọc truyện chữ Full