Một tiếng “cạch” trở nên rõ ràng trong không gian tịch mịch, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn khẩu súng chậm rãi chĩa đến trước trán của một người con trai trẻ đang bị hai kẻ cao to không chế quỳ trên đất, trên người anh ta toàn là vết thương rỉ máu và vết bầm tím do đánh nhau gây ra.
Anh ta ngẩng đầu nhìn chàng trai tuấn tú nhắm súng vào mình, ánh mắt căm hận nhìn kẻ sắp ra tay kết liễu mình.
Ngón trỏ từ từ ấn cò, từ khi xâm nhập tổ chức này, đây không phải lần đầu tiên Doãn Sư Tử giết người.
Người này bị phát hiện khi đang lấy dữ liệu của tổ chức, anh thì bị kẻ có máu mặt trong tổ chức âm thầm nghi ngờ.
Doãn Sư Tử không biết anh ta đến từ một thế lực khác, hay là có thân phận giống như mình.
Nhưng Doãn Sư Tử không có lựa chọn, cò súng đã hoàn toàn ấn xuống là lúc tiếng “đoàng” chói tai vang lên, máu tươi tanh nồng của người đó tung tóe, dính một chút lên người anh.
Sắc mặt của Doãn Sư Tử không hề thay đổi, thậm chí phải nói là vô cùng lạnh lùng, thờ ơ nhìn người trẻ đó ngã gục xuống trong bãi máu của chính mình, chết không nhắm mắt.
Những người quan sát cảnh này đều không khỏi nhíu mày, dường như đang ngẫm nghĩ lại điều mình nghi ngờ trước đó.
Doãn Sư Tử chậm rãi liếc xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của một người đàn ông, không nói một lời mà to gan đi đến trước mặt gã.
Đạn đã lên nòng, Doãn Sư Tử thản nhiên chĩa súng vào kẻ có máu mặt đó, lập tức bị vài thuộc hạ của gã bao vây, rút súng nhắm thẳng vào anh.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng phía sau gã vội quát những người đó: “Mau bỏ súng xuống!”
Đây là người của vị đó, hôm nay giấu vị đó hành động đã là tội.
Nếu để người này mất một cọng tóc, chắc chắn họ sẽ không sống được bao lâu!
Những người đó nhìn nhau, bị người phụ nữ đó quát thêm lần nữa mới bỏ súng.
Gã nhướng mày: “Mày muốn giết tao?”
Anh cũng không hề sợ hãi, thản nhiên bảo: “Đó là người mà mày chọn vào nhỉ? Tự thả một con chuột vào đây, tội của mày nên xử lý thế nào?”
“Mày dám!”
Doãn Sư Tử cong môi một cách đầy lười biếng, súng hạ xuống trước mắt trái của gã: “Mắt nhìn không tốt như vậy… thế này đi, nể tình mày vẫn còn tác dụng với tổ chức, mày tự đi móc mắt trái xuống, xem như chuộc lỗi.”
Gã giận tím mặt, vung tay hất khẩu súng đang nhắm vào mắt mình, hung dữ nói: “Mày là cái thá gì! Ở đây cũng đến lượt kẻ làm ấm giường như mày lên tiếng?”
Doãn Sư Tử cười rất nhỏ, ánh mắt vô cùng thách thức: “Tiếc thật, trong tai ngài Cap, lời nói của kẻ làm ấm giường này lại có giá trị hơn mày.
Tao muốn là được.”
Doãn Sư Tử ném súng xuống đất, quay người bình thản bước đến cánh cửa ra khỏi nơi này, mắt nhanh chóng liếc nhìn thi thể đang lạnh dần trên mặt đất, bàn tay vừa cầm súng chợt run lên.
Anh bước thật nhanh đi về căn phòng của mình, có lẽ ở riêng sẽ khiến tâm trạng của anh tốt hơn.
Tắm rửa sạch sẽ rồi thả mình lên giường, Doãn Sư Tử cuộn người trong chăn ép bản thân không được suy nghĩ lung tung, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Dường như thời gian đã trôi qua khá lâu, trong lúc mơ màng anh nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, bước chân gần như không phát ra tiếng nhẹ nhàng đi đến bên giường anh.
Không hề cảm nhận được nguy hiểm, cộng thêm cũng biết là ai, anh cũng chẳng muốn mở mắt ra phá hỏng giấc ngủ của mình.
Tiếng loạt xoạt như cởi áo, đệm giường hơi lay động, chăn ấm cũng bị kéo ra, có một người đang chui vào nằm xuống bên cạnh Doãn Sư Tử.
Đôi môi lành lạnh hôn lên gáy anh, một tay lại vòng qua hông anh cẩn thận ôm lấy.
Doãn Sư Tử vốn dĩ định mặc kệ, kết quả bàn tay không yên phận của hắn chậm rãi mò mẫm vào trong đồ ngủ, trêu đùa từng vị trí mẫn cảm của anh.
Doãn Sư Tử lơ mơ giữ tay hắn lại, mệt mỏi nói: “Không muốn.”
“Tôi muốn.” Ngay sau đó lại khản giọng nói: “Nhớ em chết đi được.”
“Ưm… mệt…”
“Một lần, không mệt.”
Theo từng động tác của hắn, cả người của anh trở nên nóng bừng.
Vật lạ đột ngột tiến vào khiến anh run rẩy, chôn đầu vào gối thở dốc.
Hắn bắt đầu di chuyển, Doãn Sư Tử lập tức nắm chặt đệm giường, khó khăn đè xuống tiếng rên trong cổ họng.
Bàn tay thô ráp nắm lấy cằm của anh, ép anh quay qua đối diện với hắn, một nụ hôn mãnh liệt cứ thế đặt lên môi.
Sáng hôm sau, Doãn Sư Tử tỉnh lại.
Rèm cửa dày trong phòng vẫn chưa được kéo lên, chỉ có đèn ngủ tỏa ánh sáng màu cam khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đầu anh, Doãn Sư Tử ngước mắt lên, lại thấy Khương Ma Kết đang tập trung vào màn hình iPad, sắc mặt lạnh như băng, không biết xem cái gì mà mày nhíu lại rất chặt, hình như còn tức giận.
Liếc thấy anh đã thức, hắn tắt iPad, đặt lên tủ đầu giường.
Đợi khi quay người lại, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã phai đi rất nhiều, thay vào đó là sự dịu dàng duy nhất dành cho anh.
Doãn Sư Tử không nói gì, cứ thế đối diện với hắn.
Cuối cùng, anh nghe thấy hắn thở dài một tiếng, cúi xuống hôn lên khóe mắt anh mới khàn giọng nói.
“Sư Tử, tôi cho em một thân phận chính thức.”
Doãn Sư Tử lơ mơ, chỉ “ừ” một tiếng.
Khương Ma Kết về được hai hôm, ngày nào cũng bám lấy anh.
Vào một cuộc họp, Doãn Sư Tử đứng ở phía sau Khương Ma Kết như mọi hôm, liếc mắt nhìn những người đang nghiêm trang ngồi bên dưới.
Doãn Sư Tử nhanh chóng nhận ra trong đó có một kẻ phải bịt mắt trái lại, chính là gã vào hôm trước.
Thấy anh nhìn mình, gã không khỏi giận dữ dùng mắt phải còn lại trừng anh, nhưng hình như vì hành động quá mạnh làm ảnh hưởng tới con mắt trái đang bị thương, gã theo bản năng giơ tay trái lên giữ.
Doãn Sư Tử nhướng mày, không chỉ bị mất mắt trái, đến ngón giữa tay trái cũng không còn, trên đó còn quấn băng trắng kín mít.
Với tính cách kiêu ngạo đó thì chẳng có chuyện gã sẽ tự chịu phạt, anh cẩn thận liếc nhìn Khương Ma Kết, cũng chỉ có bạo chúa thừa quyền lực này làm thôi.
Cứ thế qua gần nửa năm, cuối cùng Doãn Sư Tử cũng biết “thân phận chính thức” mà Khương Ma Kết nói, rốt cuộc là gì.
Tất cả sự chân thành của hắn thật sự đang dần ép anh phát điên.
Khương Ma Kết từng nói rất nhiều lần: “Tôi yêu em.”
Nhưng mà Doãn Sư Tử khi ấy thì muốn đáp lại rằng.
“Tôi hận anh—”
Bó hoa ly trắng trên ngôi mộ run rẩy khi có luồng gió lạnh thổi qua, mang đến cảm giác lạnh lẽo và cô độc.
Người đến thăm mộ cũng đã đi đến cổng nghĩa trang, anh cất bước thêm một quãng đường, cuối cùng mệt mỏi ngồi xổm xuống vỉa hè, lấy trong túi áo một hộp thuốc giảm đau, khó khăn nuốt xuống.
Mỗi lần nghĩ về quá khứ, đầu óc lại rất đau, thuốc trôi xuống cổ họng, anh đã quen với vị thuốc đắng ngắt này.
Biết là không nên, nhưng không quên được.
Càng cố quên, khắc vào lòng càng sâu.
Doãn Sư Tử không oán, đây là do anh đáng phải chịu.
Anh ngơ ngác nhìn dòng xe chạy vù vù trên đường, trong phút chốc chẳng biết đi đâu về đâu.
Mãi đến khi có một chiếc taxi chạy đến trước mặt anh, hạ cửa kính xe xuống, tài xế nghiêng người ra nói với anh: “Anh bạn trẻ, đi xe không?”
Doãn Sư Tử chậm rãi lấy lại tinh thần, gật đầu: “Đi.”
Xe dừng lại trước căn nhà của Giang Thiên Yết, khi anh vừa bước vào nhà thì thấy cô Giang đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ, mặc vest lịch sự, cả người cũng toát lên vẻ nhã nhặn.
Anh cũng không làm phiền, chào hỏi hai người rồi đi lên tầng, đúng lúc thấy Giang Thiên Yết ôm cặp, vừa đi vừa nhìn điện thoại nói chuyện, bên kia truyền đến tiếng cười nói của một người con trai trẻ.
Giang Thiên Yết thấy Doãn Sư Tử, cười bảo: “Anh về rồi.”
Doãn Sư Tử gật đầu, cười nhẹ: “Cậu đợi chút, tôi sẽ đưa cậu đi.”
Giang Thiên Yết gật đầu, chạy xuống dưới tầng đợi Doãn Sư Tử.
Dương Bảo Bình ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói lạ lẫm, nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
“Leo, vệ sĩ mà bố mẹ em mới thuê, em từng nói với anh rồi.”
Dương Bảo Bình “à” một tiếng, không để ý nhiều mà chuyển chủ đề khác.
Giang Thiên Yết xuống tầng thấy mẹ đang tiếp khách, biết điều mà đi ra ngoài sân nói chuyện với anh.
Người mà mẹ cậu đang tiếp là luật sư, còn chuyện đang bàn thì đương nhiên là vụ của cậu trước đó.
Xe rất nhanh đi đến trường, Giang Thiên Yết nhảy xuống xe, mặt mày hớn hở đi vào sân trường rộng lớn.
Đi đến gần cửa lớp thì thấy Vương Xử Nữ cũng đang đi đến từ phía đối diện, bất ngờ bên cạnh còn có Đới Bạch Dương.
Hai người vừa chạm mặt, Giang Thiên Yết lập tức làm mặt quỷ, le lưỡi rồi đi vào trong lớp.
Vương Xử Nữ: “…”
Anh co rút khóe miệng.
Làm sai mà còn đi ăn vạ sao?
Đới Bạch Dương cũng khó hiểu, tò mò hỏi: “Hai cậu cãi nhau?”
Vương Xử Nữ cười trừ, đặt tay sau lưng Đới Bạch Dương mà đẩy y đi: “Vào lớp thôi.”
Ngày đầu tiên Giang Thiên Yết thấy hai người đi cùng nhau.
Sang ngày thứ hai vẫn thấy hai người này dán vào nhau, vui vẻ nói chuyện.
Ngày thứ ba vẫn thấy Đới Bạch Dương chủ động chạy đi tìm Vương Xử Nữ.
Ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu… cứ vậy qua hơn một tuần.
Giang Thiên Yết không chịu đựng được cái sự tò mò lan tràn trong lòng, cộng thêm trong lớp cậu có mấy người mến mộ Vương Xử Nữ hay đến hỏi quan hệ của hai người đó dạo gần đây.
Thế là Giang Thiên Yết quyết định “nối lại tình xưa”, chọn một buổi trưa kéo thằng bạn đến hẳn nhà ăn sang trọng, nhân lúc đang đợi đồ ăn lên thì cậu nghiêm túc hỏi.
“Khai thật đi, hôm đó gạo nấu thành cơm rồi đúng không?”
Phụt!
Giang Thiên Yết nhanh chóng lấy cuốn thực đơn dày trên bàn che chắn trước mặt mình, cực kỳ bất đắc dĩ mà thở dài.
Vương Xử Nữ bỏ cốc nước xuống, ho sặc sụa một lúc mới vừa tức vừa nói: “Lúa còn chưa trổ bông, tao lấy đâu ra gạo?”
Giang Thiên Yết bỏ thực đơn xuống, đảo tròng mắt: “Nhưng có phải sau hôm đó đã có tiến triển?”
Vương Xử Nữ bật cười.
Tuy không biết Đới Bạch Dương đã hiểu nhầm chuyện gì, có điều biểu hiện của y mấy hôm nay, anh thích.
Giang Thiên Yết nhìn thằng bạn cười không ngậm được mồm, bực bội cắn môi: “Công lao của tao!”
“Ồ, bữa này tao mời.”
Giang Thiên Yết: “…Vậy tao gọi thêm món.”
Còn gọi mấy món đắt nhất trong nhà hàng, vét sạch túi tiền của Vương Xử Nữ.
Buổi chiều bắt đầu học từ 1 giờ 45 phút, Đới Bạch Dương hiếm khi đến sớm hơn mười phút nằm gục trên bàn muốn ngủ một giấc, lại bị mấy thằng bạn kéo dậy hỏi chuyện giữa y và lớp trưởng.
Nhìn đứa này tiếp lời đứa khác hỏi một đống câu hỏi từ trên trời xuống dưới đất, người khác cũng tò mò đi đến hỏi thêm vài câu.
Đầu óc của Đới Bạch Dương quay mòng mòng, không thể nào tiếp thu hết được.
“Đủ rồi!”
Đới Bạch Dương hất tay một thằng bạn đang điên cuồng lắc vai mình, bực bội quát.
Ông đây đang theo đuổi người ta, chúng mày có vấn đề gì?
Nhưng Đới Bạch Dương chỉ dám nghĩ, vì một khi y nói ra khỏi miệng, nhất định cuộc sống năm cuối cấp ba của y sẽ cuồn cuộn sóng gió.
“Tao muốn chơi thân với cậu ấy, không được?”
Có một bạn học hành cũng khá giỏi ngồi sau y nghe thấy vậy thì châm chọc: “Vừa dốt vừa xuất thân bình thường như mày cũng đòi làm bạn với người ta? Bớt mơ tưởng đi, không cùng đẳng cấp!”
Đới Bạch Dương khinh khỉnh nhìn bạn học: “Thế sao người cùng đẳng cấp như mày lại không được cậu ấy để ý?”
“Tao…”
“Bọn tao cùng tần số, mày thì biết cái đ** gì.”
Đới Bạch Dương lẩm bẩm chửi, lúc này Vương Xử Nữ đã đến lớp, mọi người cũng tản ra, tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì.
Đới Bạch Dương phồng má nhìn chằm chằm anh đi về vị trí ngồi cạnh mình, có một vế của bạn học kia khiến y để tâm.
Mới đầu tiết cô giáo đã trả bài kiểm tra toán lần trước, Đới Bạch Dương câm lặng nhìn số điểm mình nhận được, còn thử liếc nhìn số điểm tối đa mà Vương Xử Nữ chẳng thèm đoái hoài.
Y bĩu môi, không vui mà vò bài kiểm tra thành một cục tròn ném vào trong ngăn bàn.
Vương Xử Nữ để ý thấy y mang tâm trạng không vui mà trải qua nửa buổi học, đợi mãi đến giờ ra chơi mười lăm phút, anh mới quay sang hỏi.
“Sao vậy?”
Đới Bạch Dương bĩu môi, gục xuống bàn mấy phút thì đột ngột ngồi bật dậy, lí nhí nói với anh.
“Cậu dạy kèm cho tôi đi.”
Vương Xử Nữ ngạc nhiên: “Sao?”
Đới Bạch Dương cầm bài kiểm tra trong ngăn bàn cho anh xem, thật sự rất muốn khóc: “Cứ thế này tôi sẽ không thi đỗ cấp ba mất.”
Không đỗ cấp ba, không lên được đại học, người khác sẽ xem thường bảo y không xứng với anh, bố mẹ Vương Xử Nữ cũng nhất định không cho y lấy anh đâu.
Vương Xử Nữ nhìn điểm bài kiểm tra của y cũng không biết nói gì, anh cẩn thận vuốt phẳng bài kiểm tra, lại gấp đôi nó, cuối cùng cười nói với y: “Nghiêm túc chứ?”
Đới Bạch Dương kiên quyết gật đầu.
Nụ cười trên môi Vương Xử Nữ càng sâu: “Được, cậu muốn bắt đầu từ lúc nào?”
Đới Bạch Dương đảo tròng mắt, đề nghị: “Từ cuối tuần này, tôi đến nhà cậu.”
Vương Xử Nữ lắc đầu: “Vậy thì không cần, tôi có xe, đến nhà cậu sẽ tiện hơn.”
Đới Bạch Dương cười tươi rói: “Quyết định như vậy.”
Nhất định phải cố gắng, phải thể hiện mình xứng với anh..