Ngày đầu tiên đi học ở lớp học mới đã kết thúc, lúc này Tiêu An đang ở nhà ăn cơm tối cùng mẹ.
Lâm Mặc rất là tò mò muốn biết hôm nay Tiêu An đến trường có điều gì mới lạ không?
“Hôm nay con đi học có vui không? Thế đã làm quen được với bạn mới nào chưa vậy?”
“Cũng vui mẹ ạ, các bạn rất hòa đồng.” Tiêu An nói dối mẹ, vì không muốn đề cập đến vấn đề này, cậu rất luôn muốn nói với mẹ rằng cậu không cần bạn và cũng không muốn có bạn một chút nào.
Lâm Mặc nghe Tiêu An trả lời như vậy có phần không tin tưởng cho lắm, “Thật không đấy?”
Tiêu An không dám nói dối mẹ, nhưng cậu rất sợ mẹ biết được chuyện rồi lại lo cho mình nữa, đúng là mẹ, ngay cả nói dối cũng không qua được, mẹ đã nghi ngờ rồi thì thế nào cũng sẽ gặng hỏi rồi cũng sẽ lòi ra ngay thôi.
Đáng lý ra cậu nên nói mọi chuyện bình thường là được rồi.
Lâm Mặc thấy Tiêu An sau khi nghe bà hỏi lại thì tâm trạng hơi khác, nhìn thái độ này của con, bà lại thêm phần chắc chắn những gì mình đang suy đoán là sự thật.
“Con nói thật mà.”
Tiêu An giả vờ như rất đói, cậu ăn cơm rất nhanh để cho mẹ không để ý.
Lâm Mặc cũng nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu An, bà đang định hỏi thêm nữa thì Tiêu An ăn nhanh bị sặc ho mạnh liên tục nên bà nhanh chóng đi lấy nước cho con uống.
Bà vỗ nhẹ lưng Tiêu An, “Con ăn từ từ thôi, làm gì mà con ăn nhanh đến nỗi bị sặc cơm như vậy chứ?”
“Tại vì con đói quá.”
Lâm Mặc thấy Tiêu An không sao thì ngồi lại bàn ăn cơm tiếp tục, chuyện tra hỏi vừa rồi bà quên béng luôn.
Hên là thoát nạn rồi.
Tiêu An cố tình ăn nhanh, cố tình giả vờ bị sặc, thế là thành công làm mẹ quên luôn chuyện đang hỏi, sự thật là cậu chẳng thèm quan tâm đến mấy cái mà mẹ dặn cả.
Bạn bè sao? Trước giờ không có nên cậu không muốn, cậu thấy nó phiền lắm, có lẽ cậu chỉ có một mình lâu rồi, nên đã quen và không muốn thay đổi điều đó.
Nhưng cũng có một bạn học khá thú vị muốn kết bạn với cậu, hay hỏi cậu nhiều thứ và chẳng được cậu trả lời lại mấy câu.
Cậu cũng muốn kể cho mẹ nghe, nhưng mà nghĩ lại, chắc hẳn đó lại cũng chỉ là nhất thời hứng thú với cậu nên mới như vậy thôi, cậu cảm thấy rằng chỉ vài hôm nữa thôi, Trạch Lan sẽ cảm thấy bản thân cậu hết sức nhàm chán rồi chán ghét bỏ đi chơi với những người khác thôi.
Ở trường cũ bị ảnh hưởng bởi những bạn bè của mình, từ đó Tiêu An cũng dần xa cách với mọi người hơn, nên càng ngày cậu càng chỉ muốn một mình riết rồi thành một thói quen.
Nên là khi có ai đến gần thì cậu sẽ cảm thấy rất phiền phức, với cậu, có mẹ là đủ rồi, mấy cái khác cậu không cần cũng như không quan tâm.
Là mẹ thì luôn muốn những điều tốt đẹp cho con của mình, ai mà không thương con của mình muốn giành cho con những thứ tốt cơ chứ.
Tiêu An muốn nói cho mẹ biết, nhưng bao lần lời đến bên miệng thì lại không thể thốt nên lời được.
Lâm Mặc thấy Tiêu An im lặng không nói gì lẫy giờ bèn lấy làm lạ, chả lẽ bị bà nói ham ăn nên con không thèm ăn nữa? Nhưng chắc chắn không phải như vậy rồi, Tiêu An trước giờ làm gì có cái tính này, bà gắp thức ăn vào chén cho Tiêu An, tiếp đến lại gắp thêm một cái đùi gà nữa, “Con phải ăn nhiều lên để cho mau lớn đấy nha.”
Tiêu An nhìn cái đùi gà trong chén cơm của mình thì liền nghĩ ngay đến Trạch Lan, lúc ở trường ăn cơm Trạch Lan cũng đã gắp cho cậu một cái đùi gà, còn bắt cậu không được từ chối phải ăn.
Thấy Tiêu An vẫn chưa ăn mà cứ nhìn cái đùi gà trong chén cơm mãi khiến Lâm Mặc lấy làm lạ, “Sao con lại không ăn đi? Lẽ nào con không thích ăn đùi gà sao?”
Lẫy giờ Tiêu An mải nghĩ đến chuyện của Trạch Lan, nghe thấy mẹ nói cậu bình thường trở lại, “Không có, con sẽ ăn mà.” Cậu liền gắp thức ăn vào chén của mẹ, “Mẹ cũng ăn nhiều vào đi, dạo này con thấy mẹ gầy lắm rồi đó.”
Nghe Tiêu An nói như vậy Lâm Mặc bật cười lên: “Vậy sao? Được được, mẹ nghe lời của con hết.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu An giúp mẹ dọn dẹp chén đĩa trên bàn để đi rửa, mặc dù mẹ đã kêu là có thể tự làm được nhưng cậu vẫn một mực muốn giúp đỡ, “Mẹ cứ nghỉ ngơi để con làm cho, có mấy cái chén con biết rửa hết mà.
À đúng rồi nha, bao giờ mẹ mới đi làm ở quán cơm thế?”
Nhắc đến đây Lâm Mặc mới chợt nhớ đến, khi lẫy ăn cơm bảo sao bà cứ thấy thiếu thiếu chuyện gì, thì ra là bà chưa nói chuyện này cho Tiêu An biết, bà biết với tính tình của Tiêu An chắc chắn là sẽ hỏi.
“Ngày mai mẹ sẽ bắt đầu đi làm từ 8 giờ sáng, đến 4 giờ chiều là có thể về nhà, mẹ đang lo con đi học về không có cơm trưa để ăn đây.”
Tiêu An đã rửa chén xong, đang úp vào kệ, cậu nói: “Con có thể tự lo được mà mẹ, mấy món ăn đơn giản con cũng biết nấu hết mà, với lại lúc đấy đi học về con cũng đã ăn trưa trong giờ ra chơi rồi, nên về nhà con cũng chẳng còn đói đâu.
Mẹ cứ yên tâm đi làm đi nha.”
Tuy nghe vậy nhưng Lâm Mặc cảm thấy vẫn có chút lo, để Tiêu An một mình ở nhà bà sợ lỡ đâu xảy ra chuyện gì, nghe con nói như vậy bà cũng thoáng yên tâm hơn, lúc trước Tiêu An cũng tự làm mọi thứ khi bà đi làm như vậy.
Nhiều khi Lâm Mặc không nghĩ đến con của mình chỉ mới có chừng đó tuổi thôi đâu, nhiều khi bà còn tưởng con là một ông cụ non không chừng.
Có đứa con trai hiểu chuyện như vậy bà rất vui, nhưng mà hiểu chuyện quá bà cũng lại buồn, có những chuyện bà muốn con đừng nên hiểu quá thì tốt hơn.
***
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Tiêu An nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức reo liền tỉnh dậy rời giường.
Lâm Mặc đã làm xong đồ ăn sáng, bà đang định vào phòng gọi Tiêu An thì con đã dậy.
Tiêu An nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi cùng ra bàn ngồi ăn với mẹ, ăn xong thấy mẹ chỉ chuẩn bị có một phần đồ ăn khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, “Sao lại chỉ có một phần? Còn phần của mẹ đâu, sao con lại không thấy.”
Lâm Mặc đi lại tủ lấy đũa, bà nói: “Bà chủ ở đấy nói sẽ lo cả ăn uống khi làm ở đấy, nên mẹ không cần mang theo đồ ăn đi.”
Tiêu An thấy vui vì mẹ đã tìm được chỗ làm việc thật tốt, mọi chuyện đều rất suôn sẻ, trong lòng cậu có điều muốn nói với mẹ, đêm qua cậu trằn trọc suy nghĩ, hay là nên để sáng sẽ nói cho mẹ biết sự thật, dù sao cậu cũng không muốn nói dối mẹ, rồi ngày nào đó coi chừng mẹ cũng phát hiện ra là mình nói dối.
Thế rồi lại càng buồn hơn nữa thì sao đây?
Ăn xong Tiêu An đeo cặp vào, gương mặt có phần hơi bất đắc dĩ mà nói: “Mẹ ơi...”
Lâm Mặc đang rửa chén ở bếp tưởng Tiêu An đeo cặp vào rồi đi đến trường luôn, nhưng thấy con vẫn chưa đi mà gọi mình thấy có chút lạ, “Mẹ tưởng con đi học rồi cơ, bộ còn có chuyện gì sao?”
Tiêu An nhìn mẹ hôm nay tâm trạng đang vui vẻ như vậy, lời nói cậu định nói ra lại không thể nào nói ra được.
Cậu đành lắc đầu: “...Không có chuyện gì đâu mẹ, con đi học đây ạ.”
Như hôm qua Tiêu An đi bộ từ nhà ra đến trạm xe buýt để ngồi đợi xe, tâm trạng cậu lúc này không được tốt chút nào.
Ở trạm xe có mấy bạn nữ đang ngồi đợi xe chung với nhau, thấy Tiêu An thì bèn nói nhỏ xì xào gì đó với nhau, rồi cứ chỉ chỉ về phía bên này.
Tiêu An cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, lúc trước cậu cũng hay gặp tình huống tương tự như thế nên cũng quen và cũng thừa biết, con gái ở độ tuổi tầm của cậu thì tâm tư vẫn còn đơn thuần lắm, đa số thì sẽ luôn thích những bạn khác giới mà họ thấy đẹp mắt.
Mấy cô bạn này thoạt nhìn chắc cũng chỉ trạc tuổi với cậu thôi.
Ở độ tuổi còn đang mới lớn này thì cả trai lẫn gái vẫn còn rất hồn nhiên, vẫn còn không biết xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại rất táo bạo nữa, đặc biệt là mấy cô bé luôn vô tư không biết ngại ngùng là gì.
Trong đó có một cô bé táo bạo hơn trong số các bạn của mình cùng đợi xe đi đến trước mặt của Tiêu An.
“Chào cậu nha, tớ tên là An An, tớ, tớ có thể biết tên của cậu không á?”
Tiêu An nhìn sang cô bạn này một cái, nhìn thôi cậu cũng đã biết cô bạn tên An An này hẳn tự tin về bản thân của mình lắm, nhìn thì cũng rất duyên dáng đó, nên bảo sao mặt lại tràn đầy tự tin đến như thế.
An An được Tiêu An quay sang nhìn, cô bạn thầm nghĩ đã thành công rồi, nhưng người ta chỉ nhìn cô một cái rồi chẳng thèm nói năng câu nào nữa.
Đúng lúc xe buýt cũng đã đến, Tiêu An nhanh chóng bước lên xe và hoàn toàn phớt lờ An An xem như lẫy giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.
An An không ngờ đến việc sẽ bị ngó lơ như vậy nên tức giận, cô bạn hậm hực không vui đi lại chỗ mấy bạn của mình cùng bước lên xe buýt.
Tiêu An chọn chỗ cuối cùng để ngồi, cậu chống tay lên mép cửa sổ kính rồi nhìn ra ngoài.
Tâm trạng Tiêu An hôm nay không mấy vui vẻ tí nào, bởi vì cậu đang cảm thấy có lỗi vì đã nói dối mẹ.
Mấy cô bạn khi lẫy chứng kiến Tiêu An như vậy có phần hơi sợ, nhìn lạnh lùng khó gần như vậy nên chỗ của Tiêu An không có ai lại ngồi gần cả.
Đi được một lúc thì xe dừng lại để đón đợt khách tiếp theo rồi tiếp tục chạy.
Trạch Lan bước lên xe tìm chỗ ngồi thì thấy ngay Tiêu An, cậu vờ như không thấy An An đang vui vẻ nhìn mình mà đi xuống ngồi kế bên Tiêu An.
Tiêu An tâm trạng không tốt nên nhìn ra bên ngoài suốt, cậu cũng không để ý đến bên cạnh của mình có thêm người khác ngồi từ lúc nào.
Trạch Lan ngồi đây đã được một lúc rồi, nhưng Tiêu An lại không hề phát hiện ra cậu, ngồi cũng đã một lúc rồi nên cậu quyết định mở miệng chào hỏi: “Lại gặp nhau nữa rồi nha, cậu xem chúng ta đúng thật là có duyên đúng không Tiêu An?”
Tiêu An quay sang, giọng điệu có phần khó chịu: “Sao lúc nào cũng gặp cậu vậy? Làm ơn đừng bám theo tôi rồi lải nhải.”
Trạch Lan thấy Tiêu An đang không vui nên mới nói mấy lời như vậy, cậu không để ý mà tiếp tục nói: “Thì chắc gặp nhau chính là duyên phận của chúng ta đó nha.”
Tiêu An không thèm trả lời, Trạch Lan lại nói tiếp: “Nhà của cậu ở đâu vậy á?”
Tiêu An hôm nay tâm trạng không tốt, cậu không thèm quan tâm đến mấy câu hỏi của Trạch Lan, cũng chẳng muốn trả lời mấy cái vấn đề này.
Lúc này cậu đang thấy thật phiền và không muốn ai quấy rầy.
Thấy Tiêu An hờ hững như vậy Trạch Lan không bỏ cuộc liền kéo lấy tay áo đồng phục của Tiêu An mà nói: “Nè nè, cậu có nghe mình nói không vậy?”
Tiêu An hất tay áo đang bị nắm ra, gương mặt tức giận cùng giọng nói lạnh lùng: “Không phải việc của cậu, cậu đúng là thật phiền phức.
Làm ơn đừng lải nhải xuất hiện trước mặt của tôi nữa, cậu không thấy phiền, nhưng tôi lại thấy rất phiền, tôi vốn không hề muốn kết bạn ngay từ đầu, là chính cậu cứ một mức bám lấy đòi kết bạn cho bằng được.”
Lúc này xe cũng dừng lại khi đến trường, Tiêu An đi xuống trước mặc kệ Trạch Lan đang ngẩn người trên xe.
Trạch Lan nghe vậy thì buồn, cậu chỉ muốn làm bạn với Tiêu An thôi, cậu nghĩ Tiêu An lạnh lùng vậy thôi, nhưng thật không ngờ là Tiêu An luôn không thích, chê cậu phiền.
Thật sự như vậy sao? Cậu phiền đến như vậy sao? Thì ra là cậu một mực thích và muốn như thế, chứ Tiêu An lại không hề muốn.
Những gì ở trên xe buýt nghe xong Trạch Lan nhớ rất rõ, từ giờ cậu sẽ không lèo nhèo như vậy khiến cho Tiêu An thấy phiền nữa.
Trong giờ học Tiêu An thấy Trạch Lan không nói năng hay hỏi gì mình nữa, chính là vì những lời nói khi ấy của cậu trên xe buýt sao?
Cậu lỡ lời rồi, sao lại nói như vậy? Có nên đi xin lỗi không?
Tiêu An không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cậu cảm thấy rất khó chịu khi Trạch Lan không hỏi chuyện hay bắt chuyện với mình.
Tuy hay nói năng cộc lốc cùng khó chịu, nhưng cậu lại không hề ghét, cậu vẫn muốn được như vậy.
Thật ra trong thâm tâm Tiêu An thì thật sự thích điều đó, cậu rất thích cái cách mà Trạch Lan cố gắng bắt chuyện với mình, nhưng trong thâm tâm cậu lại không chịu thừa nhận hay nói ra mà thôi..