Bạch Nhất Vân được Phương Dao đón về nhà một thời gian dài, nàng gần như thay da đổi thịt, phong thái so với… không khác biệt mấy. Mặc dù nàng không hiểu nhưng Phương Dao tướng quân hòa nhã khiêm tốn là người dễ thân cận. Hôm nay nàng được Tố Lam chọn y phục, bới tóc theo kiểu tiểu thư, Phương Dao tướng quân tán dương không thôi.
"Nhớ lời ta dặn không?"
Bạch Nhất Vân gật đầu vâng dạ nhưng nàng vẫn sợ Thẩm công tử nhận ra nàng.
"Đừng căng thẳng." Giọng Phương Dao hơi run: "Giống lắm."
Tưởng Hoàng sắp xếp cho họ trên một hòn đảo trong hành cung, Thẩm Huyền Quân muốn ra thăm phải đi thuyền. Lúc y ra thăm Uyển Nghi vẫn còn đang bệnh, muội ấy đang mang thai lại trúng bệnh lây nhiễm, cả y muốn gặp cũng không được. Nhưng Thẩm Huyền Quân vẫn rất vui vẻ, y ngồi bên ngoài nhìn bóng người qua tấm rèm, kể cho nàng ta nghe những chuyện nghịch ngợm của Nguyên Dương.
Bạch Nhất Vân thỉnh thoảng sẽ dùng giọng điệu nhí nhảnh đáp lại, câu nào khó quá sẽ giả vờ ho, Phương Dao giúp nàng đối đáp.
Thẩm Huyền Quân ở trên đảo hai ngày Tưởng Hoàng đến tận nơi đón về, suốt dọc đường đi thuyền hắn dùng giọng điệu dạy trẻ nhỏ nhắc y cái này cái kia, Thẩm Huyền Quân nghe đau cả đầu, không thèm để ý đến hắn.
"Ca ca, ta không phải đang mắng ca ca đâu."
Thẩm Huyền Quân bĩu môi, ngoan ngoãn trở về dưỡng thai. Y phát hiện từ khi đến hành cung Nguyên Dương không còn xa cách với Tưởng Hoàng nữa, có thể trước đó suy nghĩ lung tung, chẳng qua là trẻ nhỏ giận dỗi đòi quà mà thôi.
Đến giữa mùa hè, nắng ngày càng gay gắt, nếu không có việc gì quan trọng Thẩm Huyền Quân đều ở tây điện mở cửa đón gió hồ. Bên phải tây điện là một cái hồ lớn, guồng quay nước thỉnh thoảng sẽ mang nước xối lên mái hiên, thêm việc băng đá trong phòng luôn đầy đủ, y không hề thấy nóng đến bức bối.
Nhưng nơi biên thùy thì lại khác, Phương Dao trên đường ra trận bị người ta bắn bị thương. Góc bắn chuẩn sát, cự ly vô cùng tốt, Phương Dao cảm nhận được có thứ gì đó lao tới, mũi tên đã xẹt qua cổ hắn. Ánh mắt Phương Dao bỗng sắc bén như chim ưng, hắn nhận ra chiêu thức đó, ý nghĩ vừa hiện lên hắn ngẩng phắt đầu tìm kiếm bên trên vách núi.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy cung tiễn từ trên cao rơi xuống trong ánh nắng lấp lánh.
Phương Dao xoay người xuống bên hông ngựa, cúi thấp, máu thấm ướt trên cổ, khi ngựa băng qua khúc quanh cánh tay đưa ra chụp được cung tiễn.
Lúc Tưởng Hoàng nhận được thư của Phương Dao về chuyện này, bên ngoài có cấp báo, chủ hai thành Bạch Dương, Bạch Án liên tiếp bị người ta gây hấn, chặn đường binh sĩ tuần tra. Thời tiết càng lúc càng nóng nực, mọi người đều thấy hắn nóng nảy khó hầu, thường xuyên nổi giận. Chỉ khi đến chỗ Thẩm công tử sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Hắn không nói chuyện một đội binh khoảng ba mươi vạn thần bí kéo đến vùng biên giới cách Bạch Án chừng hai mươi dặm, bọn chúng liên tục chống phá muốn chiếm cứ thành trì cho ca ca biết.
Lạ lùng hơn, hắn không điều tra được đội quân này từng đâu đến, xuất thân từ đất nước nào, lúc ra chiến trường họ mặc thiết giáp, che kín mặt, được huấn luyện đặc biệt. Phương Dao gửi thư nói chiêu thức đối phương dùng y hệt hắn, Phương Dao theo hắn từ nhỏ, hắn sẽ không nhìn nhầm, cả cung tiễn được gửi về cũng giống hắn như đúc. Từ lâu hắn đã không động đến cung tên, bởi có thể từ trong gió tạo ra Phong Hỏa Vô Thương. Vết thương của Phương Dao chuẩn xác là chiêu thức này, Tưởng Hoàng bỗng nhớ mình có một sư huynh họ Hồ.
Hắn nghĩ đến vị này xong trong lòng bỗng có thêm mấy phần nghi ngại, hỏi sao đối phương biết rõ cách đánh trận của hắn, rõ đến từng đường đi nước bước.
Trên bàn tấu sớ chất cao như núi đều là tình báo chiến sự. Hắn đăng cơ, việc đầu tiên là quét sạch tàn dư, thu dọn giặc ngoài, nhờ và tấm thân bất tử lấy được từ chỗ Thẩm Huyền Quân cùng với Vân Hà Sơn Đồ, dường như chưa từng rơi vào nguy cấp. Bởi thế việc hắn lập phi tần trong cung chủ yếu là thêu hoa trên gấm, không sủng bất kỳ người nào, tránh những kẻ nắm binh tướng trong tay có ý đồ trữ quân. Lần này đối phương khiêu khích vào thời điểm ca ca đang mang thai, hắn lo y biết tin sẽ không thể thoải mái nghỉ ngơi.
"Đệ nghĩ gì mà chuyên tâm thế."
Tưởng Hoàng giật mình, không biết y ở trong thư phòng từ bao giờ, trên tay còn mang theo bình sứ đựng canh. Có lần Thẩm Huyền Quân đến đứng bên ngoài đợi thông truyền, hắn không muốn y đợi lâu nên từ đó công công thấy y sẽ dẫn thẳng vào trong điện.
Tâm trạng của hắn không tốt đã đuổi mọi người ra ngoài, chẳng có ai dám đi vào điện, Thẩm Huyền Quân đành tự mình đến bên cạnh hắn, cũng may y không nhìn thấy cảnh tượng hắn nổi cáu.
"Tiểu Tây có nấu canh giải nhiệt, ta mang đến cho đệ uống hạ hoả."
Tưởng Hoàng giấu đi sự uể oải, cất giọng ôn tồn: "Ca ca, ngồi xuống trước đi."
Hắn giả vờ dọn bàn đặt bình sứ xuống, tay nhanh nhẹn cất số tấu chương phiền phức sang một bên. Trong phòng đang đóng kín ngột ngạt, Tưởng Hoàng mở cửa sổ cho thông thoáng, sai người đổi băng mới. Sợ y biết hắn mệt mỏi vì chiến sự, hắn giải thích: "Trời nóng quá đầu đau khó chịu, chẳng muốn mấy kẻ hầu người hạ ra vào nội điện."
"Ta giúp đệ xoa." Ngón tay Thẩm Huyền Quân đặt lên thái dương của hắn xoa nhẹ: "Canh hạt sen đệ uống cho mát."
Tưởng Hoàng ôm chầm lấy y đầu gục bên vai: "Cho ta dựa một lát."
Thẩm Huyền Quân vỗ lưng hắn: "Đệ mệt hay là ngủ một lát đi, tinh thần không tốt có xem cũng chẳng giải quyết được."
Hắn dựa hẳn người vào vai y, dụi nhẹ: "Ca ca vào trong nằm với ta đi."
Trong thư phòng luôn có giường để hắn nghỉ ngơi, sau khi Thẩm Huyền Quân lui tới bên trên giường có thêm vài cái gối mềm cho y dựa. Hai người ôm nhau trên giường, chẳng ai nói gì, nghe tiếng thở của đối phương trìu mến.
…
Thẩm Huyền Quân dỗ hắn nhưng bản thân lại ngủ trước. Hắn nằm chưa lâu bên ngoài có người cầu kiến. Sợ y tỉnh dậy sẽ nghe thấy hắn cùng vị quan ấy ra phòng khác bàn bạc.
Trong mắt Tưởng Hoàng bừng lên ngọn lửa: "Bạch Dương dễ thủ khó công, đương nhiên không thể để rơi vào tay người khác. Trẫm đã có suy tính, trước hết ngươi…"
Quan lại nghe xong sách lược âm thầm liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Tưởng Hoàng dặn dò bí mật xong liền đuổi người về, thầm nghĩ phải phong toả tin tức thật tốt. Cung điện của y gần thư phòng hắn, nhìn thấy có người thường xuyên ra vào cấp báo, muốn giấu thời gian dài rất khó.
Chiều đó hắn đưa Thẩm Huyền Quân đến cung điện xa thư phòng hơn, phía trước có bồn hoa nhỏ, sau lưng là hồ nuôi cá chép hồng tung tăng bơi lượn, phong cảnh xung quanh rất đẹp chỉ là hơi vắng vẻ. Thẩm Huyền Quân điểm ngực hắn: "Ta chỉ tự ý vào thư phòng có một lần đệ đã muốn đuổi ta đi xa rồi."
Hắn nắm tay y bối rối nói: "Ca ca, ta chỉ muốn ca ca được nghỉ ngơi tốt thôi."
Cũng chỉ là cung điện như nhau, y không nhận ra được có gì tốt hơn, hơi hờn dỗi: "Muốn đến thăm đệ phải đi thật xa, dạo này nắng gắt đệ không biết thương ta gì cả."
"Ta sẽ về với ca ca mà." Hắn không ngại đội nắng, chỉ sợ ca ca lo lắng không vui ảnh hưởng đến thai khí.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy biến cố lần này còn ẩn một mối tai họa ngầm, móng vuốt của nó sẽ chạm vào nơi mềm yếu nhất của hắn. Có thể là ai, ca ca, Nguyên Dương, bất kể là ai hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Thẩm Huyền Quân không gây khó dễ nữa nằm dựa vào ngực hắn, Tưởng Hoàng không phải người tính toán hời hợt, nếu đệ ấy muốn đã sắp xếp nơi này cho y ngay từ đầu. Nhìn thái độ những người hầu hạ ngoài thư phòng hôm nay, đoán được tám phần tiền triều có biến cố, hắn không muốn y bận lòng mới tìm cách che giấu.
Y tiếng thở dài trong lòng, nghiêng đầu hôn lên má hắn. Thời gian qua chưa từng thấy hắn vì triều chính mà bận rộn, chính bản thân cũng dần quên mất hắn là ai.
Mùa hè năm nay kéo dài như bất tận, các vùng gần núi đã bắt đầu có dấu hiệu hạn hán, người dân khốn khổ nhìn hoa màu héo khô, mùa màng thất bát. Hắn sai Long Từ đi thông kênh rạch dẫn nước chữa hạn, đến nay vẫn chưa có tin tức khởi sắc.
Nhẩm tính thời gian Thẩm Huyền Quân tái độc đã cận kề, số đơn dược hắn nghiên cứu đều không có tác dụng chữa dứt. Vườn hoa Phỉ ngàn cánh không nở hoa, cành lá héo úa, hoa Phỉ vốn khó trồng nay còn phải chăm trái mùa. Một khi hoa héo úa hạt giống coi như bỏ, bởi chỉ có bông hoa đầu tiên nở
mới có tác dụng làm thuốc. Mỗi cây hoa dùng được một bông, vừa hái là dùng ngay không được chậm trễ, vô cùng quý giá.
Tưởng Hoàng vừa chăm việc nước vừa chăm việc nhà, Thẩm Huyền Quân gần đây kén ăn ham ngủ, nhiều lúc khó chịu trong người vẫn giấu hắn. May mà hắn phát hiện kịp, gạt chuyện biên ải ra một bên tìm các món ăn mới giúp y đổi khẩu vị.
Không biết sau lưng y tiền triều đang nghiến răng mắng nhiếc thế nào, Thẩm Huyền Quân không thể lo nhiều như vậy. Thần tiên mang thai phải mất ba năm, y đã trở thành người phàm biết đâu có khác biệt. Thai khí liên tục không ổn, có những ngày y chẳng bước nổi xuống giường cả người nóng lạnh đan xen, người gầy nhom, sắc mặt tái mét.
Ngọn lửa này lan đến tiền triền, người người đều nghĩ y giả vờ giả vịt cứ nhắm mắt mở mắt coi diễn. Nay trong bụng của y có giọt máu của hoàng thượng, là long mạch của quốc gia, hoàng thượng đăng cơ đã lâu ngoài thái tử ra không có vị phi tần nào có diễm phúc mang thai. Trọng thần luôn mâu thuẫn, hoàng thượng ít con nối dõi, khi chi tán diệp quan trọng nhưng lỡ như đứa bé được y nuôi dạy sau này có ý định tạo phản?
Tâm tư hoàng thượng đều dán lên người y không chịu lo cho đất nước, tướng quân Khang Huệ có chủ kiến để cho đại phu ở thành Nam Xuân đến khám: "Hà Thái ở chỗ thần đã mười năm chưa từng để cho binh sĩ bệnh lâu khó khỏi, ông ta đã nhìn qua nhiều bệnh không chừng có thể tìm ra mầm bệnh, thần sẽ tức tốc bảo thuộc hạ đưa ông ấy nhập cung."
Các đại phu dân gian vào trong hoàng cung ngày càng nhiều, họ đều ra kết luận là trúng độc, máu huyết không thông. Những lời này không dám nói trước mặt y, trước mặt hoàng thượng lựa lời nói, chỉ sợ sơ xuất sẽ bay đầu. Tưởng Hoàng nuôi hy vọng có người tìm ra cách, đến một hôm có một vị đại phu già lọm khọm đến thưa: "Hoàng thượng, có còn nhớ thảo dân không?"
Tưởng Hoàng đương nhiên không nhớ nghi hoặc nhìn lão, người này có chút quen mắt, cõi lòng hắn bỗng dân lên cảm giác xúc động khi nhìn thấy người thân sau thời gian dài không gặp. Song hắn nghĩ mãi không nhớ ra là ai, bồi hồi hình dung tìm chút ký ức trên người lão.
"Khi xưa lão từng có một tiểu đệ tử tên Lương Tiểu Giang, không biết hoàng thượng có ấn tượng không?"
Tưởng Hoàng có chút hoảng hốt không nói được nên lời.
Lão không nhịn được cảm thán: "Mới đó đã hơn hai mươi ba năm, thảo dân thì đã già đi rất nhiều còn hoàng thượng vẫn còn như xưa."
Hai mươi ba năm?
Tưởng Hoàng có ảo giác đã qua một đời người, những người quen cũ của hắn không già đi cũng đã chết. Ngoại trừ Phương Dao và ca ca ra hắn không còn ai thân thuộc. Bất giác hắn run rẩy: "Sư phụ, không phải người đã…"
Khi hay tin người mất hắn có về thăm, mồ mả không có, vùng núi sâu đã lâu không có người chăm nom quét dọn. Hắn khắc bài vị làm lăng mộ trong kinh thành cúng bái, rốt cuộc vẫn có nhiều thiếu sót. Có lẽ hắn là đứa đệ tử khiến người thất vọng nhất trong cuộc đời mình.
"Ngày xưa đệ tử của ta nói vì một người có ơn mà lặn lội học y, sau này ta biết việc đầu tiên nó rời núi là hạ độc người khác. Lão phu vô dụng không dạy được trò tốt, khác gì người đã chết cơ chứ." Sư phụ tóc đã bạc trắng, chống gậy đứng giữa điện nhìn hắn, có lẽ vì thất vọng nên già yếu đi rất nhiều, song nói năng vẫn rất lưu loát: "Vị công tử kia trúng độc vẫn có cách giải… chỉ tiếc không thoát khỏi vòng tuần hoàn của thời gian. Khi còn là thần tiên không biết đã trải qua bao nhiêu cái xuân xanh, tuy vẻ bề ngoài còn rất trẻ, nhưng các kinh mạch, ngũ tạng bên trong đã già hết rồi, thật sự rất khó…"
Tưởng Hoàng sững người, hắn vẫn cứ tưởng là do độc dược mài mòn, chỉ cần giải được độc cơ thể của y sẽ tự dưng hồi phục, giống như…
Sư phụ nhìn hắn hồi lâu không đành lòng nói ra, cơ quan trong cơ thể đã già yếu khi Thẩm công tử mất đi thân bất tử, nhiều năm bị độc dược giày vò, sống được đến nay đã là kỳ tích.
"Hoàng thượng, lão nhiều năm ở ẩn nhưng không đêm nào ngủ ngon. Một vị thuốc có thể chữa bệnh cũng có thể làm hại người khác. Nếu ngày xưa lão thay vì mải mê dạy đệ tử mình y thuật trong sách, lão nên dạy nó cách cứu giúp người bệnh, dùng thuốc đúng cách. Thời gian qua vân du tứ hải tìm cách sửa chữa lỗi lầm của mình, trời đất rộng lòng để lão trước khi lìa đời tìm được chút thành tựu có thể giúp được người."
Lòng hắn đau như xé, hai tiếng sư phụ hắn không xứng gọi nữa rồi.
Tưởng Hoàng an bày cho sư phụ nghỉ ngơi trong cung để thuận tiện giúp y xem mạch bốc thuốc, dặn dò cẩn thận không ai được làm phiền người tịnh dưỡng, xa cách nhiều năm hắn thậm chí không dám thường xuyên lui tới thăm hỏi.
Nắm đơn thuốc trong tay, toàn là thuốc quý nhưng nếu cố gắng vẫn tìm được. Hắn miết mấy chữ cuối trang giấy, vị thuốc này mới làm hắn đau đầu nhất.
Cửu Huyết Trùng…
Biết tìm thứ này ở đâu?
Bệnh đau đầu của Tưởng Hoàng ngày càng nặng, biên ải có chiến sự, trong kinh đang hạn hán nhiều ngày nắng cháy da không thấy trời đổ mưa. Thai khí của ca ca không ổn, sư phụ đề nghị hắn nên bắt đầu xông ngải.
Tưởng Hoàng đã nghĩ đến chuyện này nhiều lần, không dám để ca ca biết thai nhi của mình có dấu hiệu sắp sảy. Hắn thở dài, ca ca luôn nghĩ là do sức khỏe yếu chỉ cần điều dưỡng bồi bổ là được.
Lỡ như ca ca không chịu được đả kích tinh thần ngày càng đi xuống?
Vu sư phụ thở dài: "Thẩm công tử đã biết mình trúng độc rồi, hoàng thượng giấu cũng vô ích thôi. Xông ngải chỉ là việc phụ, thuốc Lãng Quên, e là không thể dùng được nữa."
Hắn hơi biến sắc: "Phải bỏ thật ư?"
Mang thai không thể uống nhiều loại thuốc khác, cơ thể y chẳng khác gì ấm siêu cái gì cũng bỏ vào, cả người đều là hương dược hỗn loạn. Hắn đã biết không thể uống tiếp, chẳng ngờ lại phải nhanh như vậy.
Vu sư phụ yên lặng một chút mới nói: "Hoàng thượng đã có câu trả lời rồi. Dược vật không đủ, ăn uống không tốt, nếu người muốn giữ đứa bé chỉ còn cách cắt thuốc thôi."
Đầu Tưởng Hoàng nhễ nhại mồ hôi, hắn đương nhiên muốn giữ đứa bé. Nhưng nếu y nhớ lại… hắn hít một ngụm khí lạnh: "Tất cả nghe theo người."
Trong điện phút chốc trở nên yên tĩnh, Tưởng Hoàng chỉ dám ôm hy vọng y nghĩ đến đứa bé trong bụng, đối với hắn không quá gay gắt. Tưởng Hoàng nắm chặt tay: "Về phần Cửu Huyết Trùng… sư phụ đảo Lôi Hoàng từng bị tàn phá, hơn một nửa đã chìm xuống biển, con phải làm sao đây?"
Tưởng Hoàng mong mỏi người nói với hắn bấy lâu nay người đi khắp nơi tìm phương thuốc, may mắn tìm được Cửu Huyết Trùng. Nhưng sư phụ chỉ lặng lẽ nhìn hắn, một hồi lâu mới hỏi: "Hoàng thượng, sau này người định làm gì? Nếu được tiếp tục dùng thuốc Lãng Quên, người định lừa Thẩm công tử cả đời hay sao?"
Đây là câu hỏi hắn không muốn đối diện nhất, Tưởng Hoàng cúi đầu trầm ngâm: "Dùng thuốc nhiều không tốt, kiên trì dùng ba năm là có thể ngưng. Sư phụ, con thật sự hết cách rồi…"
Vu sư phụ vuốt bộ râu của mình, nói rõ từng chữ: "Người biết thuốc không tốt vẫn muốn Thẩm công tử dùng ba năm." Ông nhìn thấy tròng mắt Tưởng Hoàng co rút lại, càng sầu não: "Đơn thuốc thảo dân đưa người có thể chữa độc, nhưng tâm bệnh làm sao chữa đây?
Mơ hồ như có bàn tay siết chặt vai mình, gương mặt Tưởng Hoàng đơ cứng trong phút chốc, hắn cười gượng: "Con sẽ bù đắp." Ngữ khí của hắn gấp gáp: "Người cũng biết chỉ cần dùng thuốc trong ba năm trí nhớ ca ca rất khó hồi phục, đến lúc đó không cần lo lắng nữa."
Vu sư phụ biết không khuyên được hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, thảo dân biết Cửu Huyết Trùng ở đâu."
Hắn kích động kêu: "Sư phụ."
"Hoàng thượng." Vu sư phụ nhìn vào mắt hắn: "Muốn có Cửu Huyết Trùng phải đánh đổi cả giang sơn của người thì sao? Đây là thứ người dùng máu và nước mắt để đổi, nếu cứu Thẩm công tử, cả thân bất tử cũng mất, ngày tháng sau này phải quay về chém chém giết giết, chạy trốn khắp nơi… người có chấp nhận không?"
Trước sự hỏi dồn như ép người khác vào chân tường của Vu sư phụ, do dự dần xuất hiện trong đôi mắt hắn. Chỉ trong khoảnh khắc nhưng ông vẫn nhận ra, cười khẽ: "Sâu thẳm trong người có thật sự muốn đánh đổi? Người có giang sơn, có thân đồng tử, có cả bản phù đồ trong tay nhưng thế sự trên thế gian rất khó vẹn toàn, người chỉ có thể chọn một thôi."
"Thảo dân vẫn chưa nói cho người biết, nếu dùng đến tầng thuốc cuối cùng, có thể Thẩm công tử sẽ ngủ một giấc rất dài. Trong giấc mơ đó công tử sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ, tìm được người muốn gặp, có tỉnh lại hay không còn phải nhờ vào lý trí của công tử nữa." Ông hờ hững nhìn hắn: "Ván cược này một khi hạ xuống, người có thể mất trắng tất cả. Người đối với công tử là loại tình cảm gì, công tử vì người đã làm rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều thứ, cho người biết bao cơ hội người vẫn không ngoảnh đầu lại nhìn. Giờ đây người đối tốt với công tử là vì yêu hay mắc nợ ân tình năm xưa? Cho dù thật sự có, tình cảm khó tránh sẽ mai một cùng thời gian, sao có thể do được với giang sơn vạn dặm của người."
Chân mày Tưởng Hoàng nhíu chặt, hắn không sợ mất đi giang sơn này, thứ hắn sợ là điều khác: "Sư phụ, tiên thể của ca ca có thể hồi phục không?"
Vu sư phụ kinh ngạc giây lát: "Thảo dân chỉ là người phàm tục mà thôi."
Đôi môi hắn run rẩy: "Nói cách khác, nếu mất đi tất cả, ca ca theo con chỉ có thể chịu khổ? Kẻ thù nhất định không tha cho người thân của con, con muốn nâng niu ca ca trên tay bù đắp những ngày tháng đã qua, cơ hội đó ông trời cũng không cho. Ca ca phải chịu cảnh lang bạt khắp nơi, bữa đói bữa no, suốt đời chạy trốn kẻ khác ư?"
Vu sư phụ lặng lẽ nhìn hắn, hoàng thượng, người đang do dự vì Thẩm công tử y? Sao đến bước này người mới quay đầu chứ? Tại sao…
Dường như hắn không chịu được rét lạnh, cả người run rẩy, hắn không đứng vững được dựa vào tường nghiêng người nhìn bóng tối dày đặc bên ngoài.
Tưởng Hoàng sau khi gặp sư phụ trò chuyện mấy lần tâm trạng ngày càng tệ, hắn gọi Phương Dao vào cung nhưng chỉ ngồi yên lặng đỡ thái dương của mình. Thấy hắn không có động tĩnh gì, Phương Dao đã sớm đoán ra suy nghĩ của hắn, cất giọng thê lương: "Năm xưa nếu giữ lại một chút máu của nó thì tốt quá. Máu của Huyết Cửu Trùng có thể tái sinh, chỉ cần một giọt."
Ánh mắt Tưởng Hoàng có chút tan vỡ, vận mệnh đang trêu chọc hắn sao?
"Phương Dao, ta phải lên đảo Lôi Hoàng một chuyến?"
"Lúc này?"
"Báo! Biên ải có thư."
Tưởng Hoàng đọc xong chân mày hơi nhíu lại: "Chủ tướng thành Hải Vị muốn cầu kiến."
"Mới đó đã chiếm được thành Hải Vị rồi sao?" Phương Dao sờ vết thương trên cổ, đến giờ hắn vẫn cảm thấy kỳ quái: "Thành Hải Vị là nơi quân nước Tiểu Khang Quốc đống đô, nếu hắn chiếm thành không chút tin tức, mười phần là do Tiểu Khang Quốc hậu thuẫn rồi. Ý đồ muốn chiếm Bạch Dương, Bạch Án quá rõ, lúc này chủ tướng cầu kiến nhất định đã có chuẩn bị trước."
Lòng Tưởng Hoàng trầm hẳn xuống: "Trẫm không ngại gây chiến nhưng ca ca…"
Phương Dao sao không rõ chuyện này, trong triều không thiếu tướng tài làm sao chỉ vì đội quân kia áp sát Bạch Dương mà lui bước chứ. Phương Dao suy nghĩ giây lát, bảo: "Có Tiểu Khang Quốc ủng hộ lương thực không phải vấn đề, họ cứ nấn ná bao vây Bạch Dương không chịu công thành là có ý gì?"
Bạch Dương đã có chuẩn bị phòng thủ chắc chắn, phía sau Bạch Dương là thành lũy Nam San kiên cố, bây giờ chỉ đợi họ thừa thắng xông lên đi vào thành giăng bẫy bắt gọn nữa thôi.
"Trẫm nghĩ hắn một là muốn thăm dò, hai là ra điều kiện." Hắn đang phiền não chuyện đơn thuốc, nếu chủ tướng đã muốn đến thì hắn sẽ đón tiếp thật tận tâm.
"Ra điều kiện? Dựa vào đâu cơ chứ?"
"Trẫm cũng rất tò mò vị chủ tướng này là ai có bản lĩnh gì muốn ra điều kiện." Dừng lại một chút hắn nói: "Sai người điều tra Hồ Khánh Sư đang ở đâu?"
Phương Dao đi rồi chỉ còn lại một mình hắn trong điện nhìn phương thuốc trong tay, Cửu Huyết Trùng, đảo Lôi Hoàng. Tim hắn thít lại, hòn đảo quỷ ám đó, không ngờ có ngày hắn phải quay lại…