Lần này đi cùng Thái tử ra khỏi kinh có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử.
Thái tử cùng Tam hoàng tử lúc trước đã mấy lần theo chân Hoàng đế tuần du, đối với phong cảnh dọc đường đi không ngạc nhiên lắm.
Nhị hoàng tử trạch hai mươi năm, căn bản không quan tâm phong cảnh bên ngoài tịnh xá tu đạo, dọc theo đường đi đều rất bình tĩnh.
Cho nên, kích động nhất là Lục hoàng tử.
Hai bên bờ sông có không ít các nông dân đứng xem đoàn thuyền triều đình đồ sộ đi thu mua lương thực.
Lục hoàng tử cũng hiếu kì đứng ở đầu thuyền, nhìn các nông dân.
"Bọn họ sao đều mặc đơn sơ như vậy?"
Lục hoàng tử hỏi Tiết Dao:
"Nông dân nơi này có phải là gặp tai hoạ?"
Tiết Dao dở khóc dở cười.
Đã tới địa giới Sơn Đông, các nông dân kia có thể ăn mặc giống người kinh thành sao?
Huống hồ nông dân mặc chính là vải thô, không miếng vá đã nói rõ điều kiện sinh hoạt không có trở ngại.
Vốn muốn giải thích đây thực chất là trang phục người nông dân bình thường, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt Lục hoàng tử lo nước thương dân, Tiết Dao liền không đành lòng đánh nát sự tưởng tượng phong phú của hắn. Không thể làm gì khác hơn, Tiết Dao dỗ dành hắn:
"Nông dân ban ngày đều phải đi làm việc ngoài đồng, nếu mặc trang phục tơ lụa quý giá ra đồng, không để ý sẽ dính bùn đất, thậm chí rách xiêm y, làm hỏng vật liệu tốt, không bằng mặc vải bố thuận tiện."
"Thì ra là như vậy!"
Lục hoàng tử đang lo lắng liền vui vẻ lại.
Thời đại thông tin không phát triển, thiếu niên chưa từng trải chính là dễ lừa gạt như vậy.
Đội ngũ Thái tử dự định đi Chiết Giang thu mua lương thực, bởi vì giá lương thực ở Kim Lăng cao hơn so với Hàng Châu.
Tiết Dao cùng những thái giám đi theo mua hàng đều khuyên Thái tử phải tìm hiểu giá nhiều chỗ cung cấp, vì vậy đoàn thuyền mua lương thực trước hết lên bờ Kim Lăng.
Giang Nam phong thổ khác biệt phương bắc.
Tài tử phong lưu, giai nhân thướt tha.
Trong thành Kim Lăng bách tính sinh hoạt giống như chậm rãi hơn so với kinh thành một nhịp, khắp nơi đều lộ ra sự thanh thản lười biếng.
Hai bờ sông Tần Hoài tửu lâu san sát, thỉnh thoảng truyền ra khúc nhạc đàn tỳ bà đệm cùng tiếng hát nữ nhân du dương.
Tam hoàng tử nghe mà trợn cả mắt lên, bảo là muốn nghỉ ngơi trong thành Kim Lăng mấy ngày, cùng người địa phương trao đổi giá lương thực.
Nhưng hắn rời thuyền liền đi đếm thanh lâu nổi danh nhất bàn chuyện làm ăn.
Thái giám đi theo Thái tử mua hàng cùng Tiết Dao đi Lương Hành thăm dò. Lục hoàng tử cũng tích cực muốn được đi cùng.
Tiết Dao từ khi đến thế giới này, lần đầu đến Kim Lăng. Địa phương này chính là Nam Kinh, quê nhà Tiết Dao kiếp trước.
Cổ đại phong cảnh non xanh nước biết này tuyệt nhiên khác hẳn quê nhà hắn từng sinh sống.
Có nhiều mà màu xanh mắt mắt dễ chịu. Trời xanh thoáng đãng, dòng nước xanh trong veo sáng long lanh thấy cả đáy. Cửa hàng tửu lâu đậm nét cổ điển u nhã, không có nhà cao tầng san sát như tương lai.
Giọng nói quê hương vẫn thân thiết như cũ.
Đổi với Tiết Dao, tiếng địa phương Nam Kinh không khó hiểu, ít nhất không có giống Tô Châu Chiết Giang, quả thực như nghe tiếng nước ngoài.
Không nghĩ tới, Lục hoàng tử lại nghe không hiểu. Dọc theo đường đi hắn đều hiếu kỳ hỏi người chung quanh đang nói cái gì.
Thái giám phụ trách mua sắm tất nhiên là người kinh thành, bởi vì nhiều năm làm việc tiếp xúc qua không ít thương nhân, cho nên có thể nghe hiểu được ngôn ngữ Kim Lăng. Bất quá thái giám sẽ không nói tiếng địa phương Kim Lăng. Điều này làm cho Tiết Dao có chút đau đầu.
Một đám người kinh thành tìm thương nhân Kim Lăng mặc cả mua bán, Lục hoàng tử thỉnh thoảng tò mò hỏi " ông chủ kia đang nói cái gì", cứ như vậy khẳng định dễ dàng bị gian thương bẫy giết sạch.
Coi như muốn khơi lên cạnh tranh giữa các nhà cung cấp, ép hạ giá, muốn làm dáng kỳ kèo dĩ nhiên cần thời gian nhiều hơn.
Tiết Dao căn bản không thể để kéo dài thời gian được.
Điểm cảm giác an toàn của bé mập mạp như bom hẹn giờ. Thỉnh thoảng trong đầu lại vang lên cảnh báo giảm bớt một điểm. Nói không chừng ngày nào đó điểm sẽ rơi xuống giống hình thức nhảy lầu.
Hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, làm xong việc, nhanh chóng hồi kinh, hầu hạ bé Long Ngạo Thiên mập mạp dễ kinh sợ không có cảm giác an toàn.
Suy nghĩ một chút Tiết Dao liền cười nói với Lục hoàng tử.
"Điện hạ lần đầu đến Kim Lăng làm khách, hay là trước tiên đi tửu lâu xem kịch, thưởng thức đặc sản Tần Hoài. Công việc liền giao cho ta cùng Lưu công công đi làm."
Lục hoàng tử đầy ngập hoài bão, đương nhiên không tâm tư vui chơi. Suy nghĩ một chút liền đoán ra chính mình thiếu niên không hề có kinh nghiệm, rất có thể sẽ ảnh hưởng mấy người Tiết Dao nói chuyện làm ăn.
Hắn đoán được, Tiết Dao khả năng chỉ là uyển chuyển khuyên hắn không nên dính vào nói chuyện làm ăn.
Lục hoàng tử tâm tình hưng phấn nhất thời bị tưới tắt, mà cũng biết mình xác thực không có kinh nghiệm phương diện này, có thể sẽ làm lỡ chính sự. Vì thế gãi gãi sau gáy, Lục hoàng tử nhíu mày cười nói:
"Vừa vặn, ta cũng muốn đi tửu lâu xem một chút. Vậy công việc liền đều giao cho ngươi, ta lén lút lười biếng, đi xem kịch một hồi, đừng nói cho đại ca nhé!"
Tiết Dao thấy được vẻ mặt Lục hoàng tử từ hưng phấn chuyển thành mất mát, lại chuyển sang giả vờ mừng rỡ nhẹ nhỏm. Hắn lập tức tự trách trong lòng.
Bảo bảo ấm áp hoàn toàn khác bé mập mạp thần kinh thô.
Thời điểm như thế này kiếm cớ đẩy Lục hoàng tử đi, hắn nhất định có thể đoán được nguyên nhân, cho là Tiết Dao chê hắn vướng bận.
Muốn đổi ý đã không còn kịp rồi. Tiết Dao chia một đội hộ vệ cải trang làm người hầu đi cùng Lục hoàng tử dạo phố xá vui chơi. Bản thân mình dẫn thái giám có kinh nghiệm mua sắm đi tới "chiến trường".
Trước khi tới Lương Hành, đoàn người ghé chợ thăm dò giá bán ra trên thị trường.
Gạo thượng đẳng bán giá là 900 văn tiền một thạch, trung đẳng trên dưới 650 văn tiền, hạ đẳng 400 đến 500 văn tiền tùy loại có lẫn nhiều thóc hay không.
Còn có loại gạo cũ giá cả cơ hồ là nửa bán nửa tặng.
Mua 10 thạch gạo trung đẳng trở lên sẽ cho một thạch loại cũ dùng làm thức ăn gia súc gia cầm.
Thái tử lần này muốn thu mua 1,5 triệu thạch lương thực. Tiết Dao dự định là dùng giá cả hạ đẳng thu trung đẳng.
Nếu như thực sự không giảm tới cái giá này, liền theo tỉ lệ hỗn hợp, thu mua trung đẳng cùng hạ đẳng.
Dù sao dân chúng gặp tai hoạ không cần ăn gạo chất lượng quá cao, không chết đói mới quan trọng nhất. HunhHn786 Số lượng lương thực phân phát nhất định phải đặt lên hàng đầu.
Thời điểm ở trên thuyền, Tiết Dao đã nghe được số lượng người dân ở huyện gặp tai hoạ.
Sau khi tính toán mấy lần bản nháp, hắn định dùng giá 500 văn tiền thu mua gạo trung đẳng. Như vậy liền đủ số lương thực cho dân huyện gặp nạn vượt qua một năm rưỡi, có thể nói thừa sức. So với số lượng trong nguyên tác Thái tử thu mua được nhiều hơn 400 ngàn thạch.
Mang theo mục tiêu như vậy, Tiết Dao đầu tiên đến hãng lương (đại lý cung cấp lương thực) đứng vị trí thứ ba Kim Lăng. Hắn dự định trước tiên luyện một chút miệng lưỡi ở nhà cung cấp nhỏ, sau đó mới đếm bàn chuyện với nhà cung cấp lớn nhất.
Trước khi cùng hãng lương bàn chuyện làm ăn, cần phải tìm người môi giới địa phương hỗ trợ bắc cầu.
Người môi giới dựa vào định mức lượng hàng bán ra trích phần trăm, cho nên sẽ chủ động đứng về phía khách mua, đề phòng gian thương lừa người bên ngoài.
Mà lượng hàng buôn bán với Thái tử quá lớn, người môi giới sẽ nhận hoa hồng là số tiền rất lớn.
Nghĩ lại thái giám chuyên phụ trách mua sắm có kinh nghiệm, liền đỡ phải đi tìm người môi giới. Tiết Dao bản thân nghé con mới sinh không sợ cọp, cứ như vậy làm một mình.
Tiết Dao mang theo một đội người đi vào hãng lương. Người hầu lập tức cười rạng rỡ chào đón bọn họ.
Tiết Dao vừa muốn mở miệng, Lưu công công dày dặn kinh nghiệm liền nghiêm mặt nói.
"Lão gia nhà chúng ta có một mối làm ăn lớn muốn cùng quý hãng thương lượng, đi mời ông chủ các ngươi ra đây."
Người hầu bị khí thế của Lưu công công đè ép, cúi đầu khom lưng mà trả lời:
"Ông chủ không ở trong cửa hàng, tiểu nhân giúp ngài mời chưởng quỹ đến!"
"Được. "
Lưu công công không thay đổi sắc mặt đáp một tiếng thật dài.
Tiết Dao có chút bội phục khí thế của thái giám mập này.
Dù sao cũng là lão thái giám chuyên phụ trách mua sắm ở kinh thành. Bộ dáng đầy tự tin nói giọng kinh thành, không có nửa điểm e dè của người nơi khác mới đến, rất có khí thế đổi khách làm chủ.
Thời điểm nói chuyện làm ăn lúc cần phô trương thì nên bày ra giá, khiêm tốn lễ độ quân tử cũng không thích hợp tình huống.
Chưởng quỹ rất mau đã tới đại sảnh mời mọi người ngồi xuống.
Nghe nói là thương nhân kinh thành, chưởng quỹ liền đoán có mối làm ăn lớn, bằng không sẽ không chạy xa như vậy đến đây buôn bán.
Khiến Tiết Dao bất ngờ chính là chưởng quỹ thái độ đãi khách tuy rằng lễ phép, nhưng cũng không đặc biệt tích cực, chỉ là cười ôn hoà mời bọn họ dùng trà, tán gẫu chút việc vặt ở hãng lương, chờ tự bọn họ mở miệng nói ra.
Tiết Dao cũng không trì hoãn thời gian, nửa chén trà vào bụng, liền dùng giọng địa phương Kim Lăng trao đổi cùng chưởng quỹ.
"Trong phủ ta tiếp đón khách quý từ kinh thành đến, muốn tới Giang Chiết bàn luận một mối làm ăn lớn."
Chưởng quỹ cười nói:
"Tại hạ đã nhìn ra rồi, hãng lương rất vinh hạnh nhận được quan tâm của chư vị. Nhưng không muốn làm lỡ thời gian của các vị, tại hạ liền nói thật. Một thời gian trước, có đến một nhóm thương nhân Chiết Giang mua lương thực, đã lấy hơn nửa kho lương thực Tô Châu chúng ta. Xem chư vị toàn thân khí thế, muốn bàn chuyện mua bán e rằng số lượng còn nhiều hơn so với bọn họ, chỉ sợ hãng lương chúng ta trữ hàng không đủ."
Tiết Dao trong lòng hồi hộp, có loại dự cảm bất an.
Thương nhân thu mua lương thực?
Khó trách trong nguyên tác toàn bộ lương thực Thái tử mua đều là từ Hàng Châu. Thì ra hàng trong kho hãng lương Giang Tô bị thương nhân khác đi trước một bước "cướp sạch".
Hai địa phương đều là vùng đất phì nhiêu, có quan hệ cạnh tranh. Theo lý mà nói thương nhân Chiết Giang không thể quan tâm chuyện làm ăn thương nhân Giang Tô.
Thu mua nhiều lương thực như vậy lỡ như bán không hết, quá thời hạn đều thành hàng hạ đẳng kém chất lượng.
Vậy thương nhân Chiết Giang tại sao muốn đến Giang Tô thu mua lương thực chứ?
Trực giác cho Tiết Dao biết chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn là bình tĩnh mà dò hỏi:
"Quý hãng bây giờ tổng cộng có thể lấy ra bao nhiêu lương thực?"
Chưởng quỹ cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp nói với Tiết Dao.
"Bên trong kho trữ hàng vừa vặn đủ cho hãng lương bán ra thị trường dân chúng dùng trong một năm. Công tử chắc chắn đã nghe ngóng. Nếu như chư vị có yêu cầu, hãng lương nhiều nhất có thể cung cấp 50 ngàn thạch lương thực. Hai phần mười thượng đẳng, tám phần mười trung đẳng, toàn bộ đều ấn giá 570 văn tiền cho các ngài! Chỉ mong sang năm nếu các vị còn muốn mua lương thực mong chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. "
Lời nói này rất chân thực, hãng lương này hàng dự trữ chỉ đủ bán năm nay. Theo lý bọn họ có thể dựa theo giá thị trường bán ra. Đồng ý lấy ra 50 ngàn thạch lương thực, dựa theo giá hạ đẳng bán cho bọn họ, đúng là mức độ thành ý cao.
Nhưng mà, Lưu công công cũng không nhận phần ân tình này, âm dương bất phân cười lạnh một tiếng nói:
"50 ngàn thạch? Ngươi cũng quá coi thường chúng ta làm ăn! Nếu quý hãng không bỏ ra nổi nhiều lương thực, chúng ta trước hết đi nơi khác xem."
"Tiên sinh."
Tiết Dao vội vàng đứng dậy, mời Lưu công công đi sang một bên nói chuyện.
Trong nguyên tác cuối cùng dùng giá cao thu mua 1,2 triệu thạch lương thực. Lúc xem thấy rất kỳ quái, bây giờ Tiết Dao đã hoàn toàn hiểu được.
Lưu công công còn chưa có ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trong nguyên tác hắn nhất định là đến Kim Lăng đắc tội các ông chủ hãng lương, do suy nghĩ nếu thương nhân Chiết Giang thu mua được nhiều như vậy, không sợ không mua được.
Kết quả chính là càng chạy càng hẹp, cuối cùng liên lụy Thái tử bị thương nhân Chiết Giang mạnh mẽ giết một trận.
Tiết Dao nhiều cảm xúc đan xen. Vốn ban đầu cảm thấy vị thái giám chuyên phụ trách mua sắm này có kinh nghiệm, có khí thế, hiện tại mới phát hiện, sợ là kinh nghiệm cùng khí thế kia sẽ cản trở đội ngũ thu mua lương thực lần này. HunhHn786
Tình huống trước mắt, lương thực trong kho hãng lương Giang Tô đã bị lấy đi một nửa, thương nhân địa phương đương nhiên sẽ không chấp nhận bán lương thực giá thấp hơn với giá thị trường.
Mà chưởng quỹ này nguyện ý đưa ra giá ưu đãi, có thể nói là thiệt thòi lớn rồi, hoàn toàn là vì muốn hợp tác lâu dài về sau.
Trong nguyên tác, Thái tử thu mua lương thực giá gần tới 670 văn tiền một thạch, hơn nữa đều là gạo hạ đẳng. Nói cho đúng, Thái tử dùng giá gạo trung đẳng thu một đống gạo hạ đẳng.
Mà chưởng quỹ hãng lương này dùng giá hàng hạ đẳng bán cho bọn họ hàng trung đẳng. Thật sự là đầy nghĩa khí, chỉ có điều hàng dự trữ có hạn, phân lượng ít một chút.
Lưu công công giờ phút này châm chọc khiêu khích, thực sự không biết suy nghĩ.
Tiết Dao đem hắn kéo qua một bên phân tích tình hình, biểu thị:
"570 văn tiền tuyệt đối là giá rất tốt. Chưởng quỹ này muốn kết giao với chúng ta, 50 ngàn thạch lương thực cũng nhất định phải mua."
Lưu công công lại vẻ mặt xem thường cười, vung vung tay, nói:
"Công tử bình tĩnh đừng nóng, chớ bị những gian thương này doạ rồi! Chúng ta lai lịch lớn bao nhiêu? Còn sợ không lấy được lương thực? Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên thay triều đình thu mua lương thực. 1,5 triệu thạch lương thực, chúng ta đi nơi hãng lương sung túc hơn lấy hàng. Gạo trung đẳng nhiều lắm 500 văn tiền, hà tất nhận chút tình cảm da lông cỏn con?"
Tiết Dao biết thái giám là thấy chính mình tuổi còn nhỏ không kinh nghiệm, liền kiên trì khuyên nhủ:
"Công công, chúng ta hiện tại chưa xác định được hãng lương khác có hàng sung túc hay không, giá cả lương thực có tốt hay không, chúng ta có thể nhận đều lấy đi, để ngừa vạn nhất."
Lưu công công cười như vẻ mặt Phật Di Lặc.
"Ai nha, ta nói tiểu công tử nghe, ngươi đây cũng lo sợ thái hóa rồi. Hoàng thượng phúc phận muôn phương, các nơi được mùa, sao có thể thiếu số lương thực cỏn con 1,5 triệu thạch lương thực cho Thái tử điện hạ? Ngài sẽ thấy thôi!"
Tiết Dao quả thực muốn tát một cái cho thái giám mập này tỉnh táo.
Phỏng chừng trong nguyên tác cũng là bởi vì thái giám phụ trách thu mua mù quáng tự đại, làm hại Thái tử bị thiệt hại hơn 400 ngàn thạch lương thực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân
Chương 54: Lấy đi một nửa
Chương 54: Lấy đi một nửa