"Đã mười hai tuổi rồi."
Ngũ hoàng tử cảm thấy Tiết Dao bảo vệ quá mức, sẽ ảnh hưởng thất đệ trở thành "nam tử hán chân chính". Vì vậy cây ngay không sợ chết đứng, hắn tranh luận:
"Ta năm mười hai tuổi cũng không biết, vào một buổi sáng năm mười ba tuổi, tỉnh lại cũng cảm giác..."
"A a a a a a!"
Tiết Dao gắt gao che lỗ tai bé mập mạp, cũng bắt đầu rít gào, nỗ lực dựa vào tiếng nói át đi lời Ngũ hoàng tử, tránh cho bé mập mạp nghe mấy lời ô nhiễm.
Lục hoàng tử thấy Tiết Dao vẻ mặt hỏng mất, vội vàng tiến lên che miệng Ngũ hoàng tử:
"Đừng nói nữa Ngũ ca! Những việc này đến thời điểm Lão Thất sẽ tự mình hỏi."
"Lão Thất đã hỏi."
Thất hoàng tử vẻ mặt hiếu kỳ.
"Điện hạ sao còn có thể nghe thấy!"
Tiết Dao càng thêm dùng sức ôm chặt đầu Điện hạ.
Hai má của Thất hoàng tử bị bóp lại, miệng nhỏ cũng chu ra, cảnh tượng rất ủy khuất.
Bị ép hai má đến chu miệng, ánh mắt Thất hoàng tử lộ uy nghiêm, nhìn thẳng Dao Dao ngốc không chịu buông tay, nói không rõ mà hạ lệnh:
"Hả (thả) tay, Điện hạ uốn (muốn) nghe Ngũ ca nói!"
Người cha bao bọc căn bản không thể nhân nhượng để đứa con nghe đề tài người lớn, thái độ kiên quyết từ chối:
"Điện hạ ngoan ngoãn, không thể nghe điều này, ngày hôm nay trở về sẽ cho thêm một bát sữa. Chúng ta không nghe Ngũ ca nói có được hay không?"
Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử:
"..."
Thân là nam nhân sao dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Dù là một trăm bát sữa, thất đệ cũng sẽ kiên định từ chối!
"Được."
Thất hoàng tử lập tức tiếp nhận hối lộ của Dao Dao ngốc.
"Coi như ta không có đệ đệ này đi."
Ngũ hoàng tử thần sắc tang thương nhìn phía phương xa.
Lục hoàng tử thở dài lắc đầu một cái, nhìn về phía thái giám cao thủ còn quỳ gối ở góc phòng. Hắn quay đầu hướng Tiết Dao nói:
"Dao Dao, chúng ta giúp hắn một chút, nhờ đại ca đem hắn điều đến chỗ Huệ Phi làm người hầu."
"Tuyệt đối không thể!"
Tiết Dao vội vã giải thích:
"Chút chuyện nhỏ này, giao cho ta là được rồi. Thái tử điện hạ đứng ra ngược lại sẽ gây nên chú ý. Vạn nhất có người điều tra ra người đó quen biết Huệ Phi từ trước, lời đồn xuất hiện trái lại không thích hợp."
Ngũ hoàng tử cảm thấy có lý, cau mày hỏi:
"Vậy làm sao mới có thể không khiến người khác hoài nghi?"
Tiết Dao suy nghĩ một chút, đáp:
"Ta ngày mai đi chỗ Huệ Phi xem có thái giám nào muốn đến chỗ Thái tử hầu hạ hay không. Lúc đó ta dùng thái giám kia làm lí do, đem vị cao thủ này đổi đến chỗ Huệ Phi, hơn nữa không ai chú ý hắn."
Hầu hạ bên cạnh Thái tử đương nhiên có tiền đồ hơn so với phi tử không được sủng ái. Không sợ tìm không ra thái giám có ý đồ mua vị trí này. Làm bộ thái giám cao thủ là đối tượng xui xẻo, dĩ nhiên sẽ không gây chú ý.
Thái tử nghỉ ngơi tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy thê tử nằm nghiêng ở bên cạnh, đang thẩn thờ mà nhìn hắn.
Ánh mắt đối nhau, nháy mắt, Thái tử phi đỏ mặt đem tầm mắt rủ xuống. Nàng vội đứng dậy chuẩn bị thay y phục cho trượng phu.
Thời điểm đứng dậy, quần áo có chút rối loạn. Áo cánh bị nâng lên một đoạn, vạt áo trước phân tán, phần cổ mở rộng lộ ra xương quai xanh, thấp thoáng bầu ngực đ.ẫy đà khiến người mơ màng.
Một màn này như ẩn như hiện, Thái tử mới vừa tỉnh ngủ trong ánh mắt dâng lên cuồn cuộn khí tức xâm lược.
Thái tử phi vội vàng chỉnh vạt áo trước, để tránh mình thất lễ, dẫn đến trượng phu ban ngày tuyên dâm.
Là người nữ nhân tuân thủ truyền thống, vốn quen với việc không giữ trượng phu cho riêng mình. Ban ngày trượng phu nổi lên tà niệm, cũng phải quy tội chính mình không kiểm điểm.
Nàng gả cho người nam nhân tìm không ra nửa phần không tốt. Xét về tướng mạo khí độ ăn nói, là thê tử Thái tử làm cho nàng cảm thấy chính mình chiếm lợi ích to lớn.
Sợ mình đi sai bước nhầm càng không xứng với Thái tử, cho nên ngày thường, Thái tử phi mọi cử động đều quá mức câu nệ đoan trang.
Loại đoan trang này có thể khiến ngọn lửa dụ.c vọng của nam nhân tắt ngấm.
Nam nhân có máu nóng không thích loại phương thức dập tắt ngọn lửa kiểu này.
Thuở nhỏ ở trong cung lớn lên, Lục Cẩm An sớm nhìn chán mấy cô nương tuân thủ quy tắc. Vì vậy hắn đối với thê tử trước sau thương hại nhiều hơn tình yêu.
Thê tử ở trước mặt hắn biểu hiện thật gò bó, giống như trong quân đội lúc nào cũng nghiêm chỉnh tuân lệnh, vừa ngốc nghếch vừa khó xử.
Buổi tối trước khi vào giường, Thái tử phi còn muốn cung nữ tắt đèn mới cởi áo.
Kết hôn ba năm, Lục Cẩm An chưa từng nhìn rõ ràng thân thể hoàn chỉnh dưới lớp quần áo của thê tử, hoàn toàn là tay dựa vào cảm giác cùng trí tưởng tượng, chắp vá ra một thê tử hoàn chỉnh.
Tuy nói là hoàng tử, Lục Cẩm An thời niên thiếu cũng không ít lần xem lén thoại bản đông cung, loại hình "sách có hại". Tâm lý đối với chuyện giường chiếu chỉ vui mừng chờ đợi, cũng không phải như bây giờ.
Hắn cũng không chờ mong đối tượng thời điểm ho.an ái thà rằng cắn rách đôi môi, xé hỏng đệm giường, cũng không dám hào phóng kêu thành tiếng.
Có thể do lệnh phụ mẫu mai mối, hắn phải cưới nàng, thì có trách nhiệm tiếp thu tính tình của nữ nhân này.
Ảo tưởng thời thiếu niên đối với nữ nhân, liền vĩnh viễn lưu trong tưởng tượng.
Thái tử phi rón rén giúp trượng phu thắt đai lưng. Khi chỉnh lý vạt áo trước, ánh mắt rơi ở cằm Thái tử, nàng nhẹ giọng nói:
"Thiếp trong mấy năm qua ăn dùng đều có mẫu hậu ban thưởng, tích góp không ít châu báu không chỗ chi tiêu, liền đổi thành ngân phiếu. Điện hạ làm việc có không ít chỗ cần bạc, vừa vặn có thể cho thiếp đem tích trữ ấy đóng góp, cũng coi như là giúp dân chúng một phần lực..."
Nói xong, nàng từ tay áo lấy ra một túi vải, cúi đầu đưa tới trước mặt Lục Cẩm An, không dám đối diện cùng trượng phu, như là sợ hắn ngại mình ra tay keo kiệt.
Lục Cẩm An nghiêm mặt muốn cự tuyệt, lại bị hành động si khờ của thê tử chọc cười một tiếng. Hắn nhìn túi tiền, phát hiện miệng túi không có mở.
Theo hiểu biết của hắn đối với thê tử, đoán chừng là trong túi có cái gì làm cho nàng không muốn lộ trực tiếp.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Lục Cẩm An tiếp nhận túi tiền, cũng không nói có chịu nhận hay không thu, trực tiếp mở ra. Bên trong có 3 tấm ngân phiếu xếp ngay ngắn. HunhHn786 Mở ra xem, sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi.
Thái tử uy nghiêm mà nhìn về phía thê tử:
"Nàng tích trữ nhiều thế này?"
Thái tử phi vội vàng giải thích:
"Thiếp hai năm qua..."
"Coi như hai năm không ăn không uống không dùng một đồng, cũng tích góp không được nhiều như vậy."
Thái tử kìm nén lửa giận, tiếng nói không còn ôn nhu. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm thê tử chất vấn:
"Nàng động vào đồ cưới."
"Không có!"
Thái tử phi hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu phủ nhận.
"Số tiền này hơn nửa đều là tích cóp trong hai năm qua góp lại, còn có... của hồi môn trang sức ở nhà đưa thiếp."
Lục Cẩm An sững sờ, nâng tầm mắt nhìn trang sức trên đầu thê tử. Rõ ràng đều là đồ trang sức giá rẻ, còn có trâm gốm sứ hoa quế hắn mua từ Kim Lăng về. Toàn bộ đồ trang sức này gộp lại không tới mười lượng bạc, cảm giác thật rẻ mạt.
"Nàng đem tất cả đồ trang sức Cô đưa cho bán hết?"
Lục Cẩm An vẻ mặt kinh ngạc.
Thái tử phi tiếng nói có chút run:
"Còn lại rất nhiều! Đồ trang sức nhiều lắm, thiếp không dùng được, đặt đó cũng không mang, phẩm chất cũng không tệ. Không bằng cầm đi giúp bách tính gặp nạn."
"Nàng..."
Lục Cẩm An quả thực không lời nào để nói. Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Sau khi tỉnh táo lại, hắn khom người nắm tay của vợ, đem ngân phiếu nhét trả lại cho nàng, ra lệnh:
"Đi đổi đồ trang sức về."
Thái tử phi ngửa đầu nhìn Thái tử:
"Thiếp không dùng nhiều... đồ trang sức đó."
Lục Cẩm An bình thản cùng với nàng giảng đạo lý:
"Nàng trước mặt Cô thì khó coi điểm cũng không sao. Nếu để cho phụ hoàng mẫu hậu phát hiện cả ngày nàng mang một đầu vật như vậy, Cô phải giải thích như thế nào?"
Thái tử phi vốn chỉ muốn dùng đồ trang sức đổi chút ngân lượng trợ giúp trượng phu làm cải cách chính trị. Giờ khắc này được Thái tử thức tỉnh, nàng mới nghĩ tới những thứ đồ trang sức này không chỉ là tài vật, cũng là mặt mũi trượng phu.
Nàng cả ngày ở bên cạnh hầu hạ Hoàng hậu, sớm muộn gì cũng bị phát hiện đồ trang sức vấn đề. Hoàng hậu không chừng sẽ chất vấn Thái tử.
Thái tử phi sắc mặt trắng nhợt.
Nữ tứ thư không dạy nàng làm sao giúp trượng phu giải quyết khó khăn phương diện chính trị. Nàng luôn muốn hỗ trợ, có thể làm chỉ là nghĩ trăm phương ngàn kế ép buộc chính mình tiết kiệm ăn dùng, trợ cấp trượng phu. Không ngờ phạm vào chuyện ngu xuẩn, trong lòng nhất thời tự trách vạn phần, viền mắt đỏ, nàng luống cuống ngửa đầu nhìn chằm chằm trượng phu.
Lục Cẩm An lại một lần nữa bị ánh mắt chấn kinh của thê tử làm mềm lòng.
Hai năm trước nàng lần thứ hai sẩy thai, chống đỡ thân thể xuống giường nghênh tiếp hắn, cũng là thần sắc áy náy "thiếp tội đáng muôn chết".
"Cũng không phải chuyện lớn gì."
Lục Cẩm An ngồi ở mép giường, vẫy tay gọi thê tử ngồi trên đùi mình, đem ngân phiếu nhét vào túi tiền, đặt ở lòng bàn tay nàng.
"Đi tìm về, có thể tìm được bao nhiêu thì chuộc bấy nhiêu."
Thái tử phi cúi đầu ừ một tiếng, tiếng nói bên trong mang theo mấy phần nức nở.
Thái tử không biết cách dỗ dành nữ nhân, cúi đầu cân nhắc hồi lâu liền bổ sung một câu:
"Cô về sau sẽ mua lại cho nàng."
Vốn là muốn dỗ nàng vui, hắn không nghĩ tới Thái tử phi vừa nghe lời này triệt để không kìm nén được tâm tình, cắn môi dưới vẫn là khóc lên.
Nàng cảm thấy chính mình không xứng với việc Thái tử vắt hết óc dỗ dành. Huống hồ bản thân vừa mới phạm lỗi ngu xuẩn, làm chuyện sai lầm, bị mắng mới là phải.
Khi nàng còn bé, mỗi lần mẫu thân phạm lỗi lầm, phụ thân ở trước mặt người ngoài sẽ cho thể diện, nhưng ban đêm ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy phụ thân quát lớn giáo huấn mẫu thân.
Không biết tại sao, Lục Cẩm An chưa bao giờ lớn tiếng như vậy với nàng.
Nữ nhân là không thể được nam nhân nuông chiều. Một khi thành thói quen, liền không chịu được lạnh nhạt.
Nàng tưởng tượng Cẩm An sau này làm Hoàng đế, sẽ có thật nhiều thật nhiều cô nương trẻ trung xinh đẹp hơn nàng. Bọn họ sẽ ngồi ở trên đùi hắn, hắn cũng ôn nhu nói với các nàng.
"Trẫm về sau lại mua cho nàng."
Nghĩ tới đây, Thái tử phi khóc đến không ngừng được, đã bị làm sai, dám đảm nhận, dám ngay ở trước mặt Thái tử khóc chảy nước mũi.
"Đừng khóc Nhiễm Nhiễm."
Lục Cẩm An không biết tại sao càng dỗ thê tử khóc càng dữ dội hơn, tay chân càng luống cuống.
Người chồng tốt cũng không phải thật sự tốt giống trong tưởng tượng.
Vấn đề của thái giám cao thủ, Tiết Dao ba ngày liền làm xong.
Trong sổ sách của Tổng quản nội vụ ghi chép thái giám cao thủ tên là Trương Cẩu Đản, trong nhà đứng hàng thứ tư.
Khả năng thân phận vị cao thủ thần bí này rất đặc biệt, chết sống gì cũng không chịu tiết lộ tên đầy đủ.
Trong nguyên tác Ngũ hoàng tử vẫn luôn xưng hô thái giám cao thủ là "Trương Tứ", trước khi mang binh xuất chinh cũng chỉ gọi một lần "sư phụ".
Tiết Dao quyết định gọi thái giám cao thủ là "Lão Trương". Tuy rằng bàn luận tuổi tác, xưng hô như vậy có chút không thích hợp, nhưng dù thế nào so với thân thiết gọi hắn "Cẩu Đản" cũng tốt hơn.
Lão Trương bị lão thái giám lừa gạt hơn 400 lượng bạc, Tiết Dao còn chưa có đòi lại. Dù sao cũng là ở điện Thái tử, chỉ có thể lần sau thời điểm đi bái phỏng, lại tìm lão già lừa đảo kia tính sổ.
Đối với Tiết Dao trợ giúp, Lão Trương cũng đáp lại.
"Ta nợ ngươi một cái mạng, sau này khi nào cần dùng ta, cứ gọi một tiếng."
Tiết Dao kỳ thực sớm đã có kế hoạch. Nếu như vấn đề huyện Bình Dung, Thái tử không giải quyết được, hắn nhất định phải tự mình đi một chuyến đến đó xem xét tình huống.
Dân phong thời đại này rất mê tín, nếu như có thể mang theo cao thủ Lão Trương cùng đi, làm việc thuận tiện rất nhiều.
Liên quan tới ôn dịch, trước mắt hoàn không có bất cứ động tĩnh gì. Tiết Dao sắp xếp cách 3 ngày Lão Trương sẽ đi hậu hoa viên dạy các hoàng tử luyện công một lần.
Vốn tưởng rằng bé mập mạp dùng câu "ta rất mệt mỏi" chối từ khóa huấn luyện. Không ngờ tới, nghe nói Lão Trương muốn đích thân chỉ dạy, bé mập mạp không cần dùng sữa bò dụ dỗ, liền hào hứng đến địa điểm đã hẹn.
Đã nhìn thấy Long Ngạo Thiên bé có chút lòng cầu tiến. Lúc thường hắn không muốn cùng giáo đầu huấn luyện, tám phần mười là cảm thấy mấy giáo viên hoàng gia công phu chưa đủ tốt.
Buổi dạy đầu tiên của cao thủ Lão Trương cũng không có truyền thụ tuyệt học, mà là yêu cầu các hoàng tử phân biệt cách dùng mười tám loại vũ khí, và cùng hắn đấu ba chiêu.
Ngũ hoàng tử đối với cái này biểu thị không rõ:
"Giáo đầu nói tập võ phải nắm vững cơ bản, thương côn chùy roi chúng ta đều chưa có bắt đầu luyện đâu, không thể trở mình một cái là học hết cùng lúc."
"Ta không có muốn dạy các ngươi dùng mười tám loại binh khí."
Lão Trương vẻ mặt ngạo nghễ mà nói:
"Tập võ phải vững cơ bản là không sai. Nhưng ngươi trước tiên cần phải hướng đến đối tượng, chọn một binh khí dùng phù hợp nhất, phát huy sở trường của mình. Khác hoàn toàn luyện dùng binh khí từ cơ bản một trời một vực. Các ngươi đều ở độ tuổi dẻo dai tốt nhất, sao bỏ phí thời gian luyện thứ vô dụng?"
Lục hoàng tử vội nói:
"Ta muốn học kiếm thuật giống đại ca! Coi như thiên phú không đủ, ta cũng có thể dùng nỗ lực luyện tập bù đắp."
Lão Trương lắc đầu một cái:
"Nỗ lực có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, thiên phú có thể khiến người ta làm ít mà hiệu quả nhiều. Hai thứ kết hợp mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Có một số người trời sinh thiên phú trong lĩnh vực dùng binh khí. Phần đông người không may mắn như vậy. Phát hiện và bồi dưỡng sở trường của đồ đệ là trách nhiệm quan trọng nhất của người làm sư phụ. Những lời này là một vị cao nhân ẩn cư nói với ta. Các ngươi nếu muốn học bản lãnh của ta, phải quên thân phận của mình, ngoan ngoãn nghe lời của sư phụ."
Ba vị hoàng tử trên mặt đều viết chữ không vui.
"Vậy chúng ta trước tiên sử dụng kiếm so chiêu với ngươi!"
Ngũ hoàng tử nói với Lão Trương.
"Không thành vấn đề."
Lão Trương cau mày, nghiêm túc giơ tay làm tư thế "mời".
"Cùng lên đi, trong vòng ba chiêu, vũ khí không rời khỏi tay là người có thiên phú kiếm thuật."
Ba vị hoàng tử nghe vậy sốt sắng mà trao đổi ánh mắt, từng người đi chọn kiếm, gắt gao nắm kiếm trong tay.
Tiết Dao tâm tình thập phần căng thẳng.
Theo lý thuyết, bé mập mạp có thiên phú kiếm thuật, bằng không cũng sẽ không bị Kiếm Thánh đuổi theo xin truyền thụ tuyệt học.
Thế nhưng...
Điện hạ bây giờ bị nuôi đến mập như vậy.
Tay chân có thể linh hoạt không?
Thân là người cha, Tiết Dao nhìn đứa con mập mạp của mình, ánh mắt tràn đầy không tín nhiệm.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Ngũ hoàng tử giơ kiếm chuẩn bị xuất kích.
"Rồi!"
Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đồng thời lên tiếng.
"Xem chiêu!"
Ba vị hoàng tử đồng thời ra chiêu, hướng đến Lão Trương đánh tới.
Tiết Dao tuy rằng mở to hai mắt, nhưng vẫn không thấy rõ động tác Lão Trương. Chỉ thấy khi ba hoàng tử giáp công, hắn giống con rắn láu lỉnh né tránh.
"Leng keng."
Mấy thanh kiếm rơi xuống đất. Lão Trương dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà kết thúc trận đấu một địch ba trong một chiêu.
Ngũ hoàng tử ôm tay bị đau, liếc mắt nhìn kiếm mình rơi cách đó không xa, sắc mặt dần dần đỏ lên. HunhHn786
Kiếm trong tay Lục hoàng tử đã bị Lão Trương cướp đi, đầu gối bên trái bị đạp một cước, chân có chút run.
Lão Trương nhặt kiếm của Lục hoàng tử, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía hoàng tử mập nhất, thở ra nói:
"Điện hạ thân thủ thực sự là ngoài dự liệu của ta."
"Hừ."
Thất hoàng tử vung kiếm trong tay, thân kiếm run lên, nói giọng lạnh lùng kiêu ngạo:
"Trong ba chiêu, Gia trốn được như thường."
Tiết Dao vẻ mặt tuyệt vọng nhìn chằm chằm dấu giày trên mặt Điện hạ, thở dài:
1
"Điện hạ, mặt có đau hay không?"
"Đau!"
Thất hoàng tử thực sự không chịu đựng nổi, ném kiếm, ủy khuất che chỗ mặt bị Lão Trương đạp, hướng về phía Dao Dao ngốc cầu ôm một cái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân
Chương 69: Thiên phú
Chương 69: Thiên phú