Hai ngày nghỉ trôi qua, một tuần mới lại bắt đầu.
Bạch Sở Khiết ôm tâm trạng phấn khởi đến trường.
Hai ngày nghỉ đối với Bạch Sở Khiết không là vấn đề gì, bởi vì ngoài chuyện học ra thì cậu thường xuyên nhắn tin với Trần Duật Đằng.
Chỉ mới hai ngày thôi, nhưng Trần Duật Đằng rất chịu khó nhắn tin với cậu.
Thậm chí hắn đi biển cũng gửi hình chụp cho Sở Khiết xem, còn hứa lần sau có dịp sẽ mang cậu đi cùng để tình anh em thêm thân thiết.
Trần Duật Đằng nhiệt tình khiến Sở Khiết chịu mở lòng hơn, nhắn tin với hắn không còn cảm giác sợ hãi như trước.
Thậm chí trong lòng còn rất vui.
Bộ dáng đến trường của cậu vẫn nhút nhát rụt rè như ngày nào, cậu chậm chạp tiến về lớp học mà không biết rằng có hai người đang đi ở phía sau mình.
Nam Khiêm nhìn Bạch Sở Khiết rụt cổ đi chậm chạp liền chậc lưỡi đáp.
"Này! Cậu chịu đựng được một năm không vậy? Trông bộ dạng của cậu ta lôi thôi chết đi được.
Dáng đi lúc nào cũng khép nép như con rùa con rụt cổ vậy!"
Trần Duật Đằng nhún vai, hờ hững đáp.
"Có gì mà không chịu được? Cậu ta rất ngoan, nói chuyện cũng không đáng ghét lắm.
Chỉ một năm thôi mà, chớp mắt một cái là xong ngay"
Nam Khiêm khịt mũi, cảm giác tiết trời hôm nay có phần lạnh hơn mọi ngày.
Cậu ta dùng âm giọng trầm mắng.
"Đại thiếu gia nhà cậu đúng là không chuyện gì không dám làm.
Sau này thừa kế công ty cha cậu có khi cậu còn đe doạ được sự tôn nghiêm của mấy lão già đấy.
Mẹ khiếp! Rõ ràng chưa đến mùa đông mà sao lại lạnh vậy?"
Trần Duật Đằng liếc nhìn cái tên công tử bột không chịu được lạnh, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường đáp.
"Rõ là yếu ớt...!Trời lạnh à?"
Trần Duật Đằng như nhớ ra gì đó liền nhếch mép cười nhìn Nam Khiêm hỏi.
"Xuống căn tin với tôi không?"
"Để làm cái gì?"
"Theo đuổi người ta thì nên quan tâm từ cái nhỏ nhặt nhất"
Trần Duật Đằng hất cằm nói một câu, Nam Khiêm dường như hiểu ý chỉ nở nụ cười khinh thường đi theo.
Hai người lại tán gẫu qua lại.
"Duật Đằng, cậu có biết vì sao hôm nay Hưng Vĩ không đi học không?"
Bộ ba người chơi thân với nhau, bây giờ một người nghỉ học cảm thấy cứ trống vắng thứ gì đó.
Trần Duật Đằng nhìn đồng hồ đeo trên tay đáp.
"Hôm nay câu ấy đi đón Tôn Trường"
"Vỹ Trường? Đứa con nuôi mà Hưng lão gia nhận nuôi? Cái thằng nhãi yếu ớt suốt ngày khóc nhè bám đuôi Hưng Vĩ có đúng không?"
Trần Duật Đằng gật đầu thay cho câu trả lời, Nam Khiêm thở dài nói tiếp.
"Hai năm rồi mới nghe đến tin tức cậu ta.
Còn nhớ thằng bé đó chỉ thua bọn mình hai tuổi, suốt ngày vụng về nắm áo Hưng Vĩ lẽo đẽo theo sau lưng cậu ta.
Nhưng nếu không có Tôn Trường năm đó gánh nạn cho Hưng Vĩ khỏi sự trả thù của đám người mang thù với Hưng lão gia thì giờ người bị tàn tật chân trái chính là Hưng Vĩ.
Chưa kể nhờ có cậu ta mà Hưng Vĩ mới tiếp tục đi học, còn không bây giờ cậu ta đã sang Nhật học kiếm đạo để sau này về dẫn dắt bang hội của Hưng lão gia, trở thành một cỗ máy giết người không ghê tay rồi."
"Chuyện trong giới xã hội đen chúng ta không thể biết được, nhưng ba của tôi nói Hưng lão gia cũng sắp rửa tay gác kiếm, xem chừng là vì sợ mất Hưng Vĩ"
Hai người vừa tán gẫu một chút đã đến căng tin.
Trần Duật Đằng mua một túi sữa không lạnh, sau đó đuổi Nam Khiêm về lớp trước còn mình thì đi đến lớp của Bạch Sở Khiết.
Bạch Sở Khiết ngồi trong lớp, cậu đang chăm chú đọc lại tin nhắn mà cậu và Trần Duật Đằng vừa nhắn sáng hôm nay trước khi đi học.
Miệng không ngừng cười tủm tỉm.
"Nhóc con, để ăn sáng chưa? Mau ra nhận một món quà nhỏ từ anh đây!"
Người từ trong tin nhắn xuất hiện ở đời thực, giọng nói của anh đánh trúng vào tim cậu.
Bạch Sở Khiết cùng đám học sinh theo phản xạ quay lại đã thấy Trần Duật Đặng tựa người vào cửa, trên tay cầm hộp sữa.
Hắn nhìn cậu mỉm cười.
Bạch Sở Khiết không ngờ Trần Duật Đằng lại chủ động tìm cậu, hai má ửng hồng không dám nhìn xung quanh.
Trần Duật Đằng nhìn dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của cậu, trong lòng tràn ngập thích thú nói.
"Sao vậy? Không ra lấy sữa sao? Nhóc con thì cần uống sữa cho mau lớn!".