“Sao lại khó hẹn quá vậy, buổi tối thứ bảy thì thế nào?” Chu Bạch Lộ nói rất lớn không giống với tông giọng bình thường của cô, làm Dụ Tễ cảm thấy cô đang muốn nói cho ai đó nghe. Tiếo theo, Chu Bạch Lộ lại nói: “Hẹn trong năm ngày tới, dù sao cậu cũng phải có ngày rảnh chứ?”
Dụ Tễ cầm điện thoại đi xa một chút, nghĩ có lẽ có thể thám thính chút tin tức từ Chu Bạch Lộ nên vẫn đồng ý, nói tầm 10 giờ tối thứ bảy sẽ qua nhà cô.
Ngắt điện thoại không bao lâu, bí thư của Thiệu Anh Lộc đột nhiên nhắn tin qua, hỏi Dụ Tễ có muốn hắn đặt nhà hàng ăn khuya vào tối thứ bảy không. Dụ Tễ phát ngốc, tức giận nhắn lại từng chữ ‘Không cần!’.
Phi cơ y khoa 9 rưỡi đã đáp xuống sân thượng của bệnh viện, Dụ Tễ đi cùng đám người phía sau tiến vào chiếc thang máy khác, cùng lên sân thượng với Ôn Thường Thế.
Trên mái nhà gió cực kỳ lớn, tiếng ồn từ trực thăng làm Dụ Tễ chẳng nghe rõ cái gì. Cậu nhìn mấy bác sĩ khoác áo blouse trắng đẩy cáng cứu thương Ôn Thường Thế đang nằm lên trực thăng, không chờ cửa khoang đóng lại đã xuống lầu. Dụ Tễ trở vào trong xe ngồi trên ghế lái, cũng không có cảm xúc quá mức kịch liệt, ngồi trong không gian kín thế này khiến cậu như đã đánh mất cảm giác về thời gian.
Cuối cùng, Dụ Tễ rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu muốn về nhà. Trước khi khởi động xe lại theo thói quen mà lấy di động nhìn thoáng qua, phát hiện nửa tiếng trước Chu Ức đã gửi đến tin nhắn báo ‘Tới nơi bình an.’
Dụ Tễ nhìn thật lâu, nhắn lại một câu cảm ơn với Chu Ức.
Từ thứ ba đến thứ bảy, mỗi buổi tối Chu Ức đều sẽ gọi điện cho Dụ Tễ, đơn giản nói lại tình huống của Ôn Thường Thế cho cậu.
Chu Ức đã sắp xếp cho ông ngoại của Dụ Tễ tới một viện điều dưỡng ở phía nam, người chăm sóc cũng cùng qua đó. Mấy ngày nay, bà thường gửi ảnh chụp và video của ông ngoại cho Dụ Tễ. Ông ngoại cậu ở đó, dù sớm hay muộn cũng muốn ra phơi nắng, làn da đã hơi đen đi một chút, biến chứng của bệnh trạng cũng giảm đi không ít, nhìn ảnh chụp có thể thấy ông đã có tinh thần hơn ngày trước nhiều.
Kế hoạch gây tai nạn xe kia là do Bá Lược làm, hắn nhận thấy Chu Ức có nghi kỵ với mình, vì vậy muốn dứt khoát. Hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, giải quyết Chu Ức. Bá Lược làm việc cũng không sạch sẽ, Chu Ức trở về không bao lâu đã tra ra được, vì để ngừa vạn nhất hắn đã xử lý cả Bá Lược và Thẩm Hướng Văn.
Mỗi lần gọi điện cho Dụ Tễ, Chu Ức chỉ nói là ‘Có chuyển biến tốt đẹp’ nhưng chuyển biến tốt đẹp tới mức nào thì chưa từng nói, khiến Dụ Tễ hoài nghi hắn chỉ đang nói chuyện tốt còn trường hợp xấu thì không nói.
Buổi tối thứ bảy, Dụ Tễ theo đúng hẹn tới nhà Chu Bạch Lộ đưa cô đi ăn, đến cửa nhà rồi cậu xuống xe đứng đợi cô.
Chu Bạch Lộ đi ra, nhìn quanh nửa ngày tới khi Dụ Tễ vẫy vẫy tay cô mới như bừng tỉnh mà bước qua. Dụ Tễ giúp cô mở cửa, cô nhấc váy ngồi lên xe, đợi Dụ Tễ cũng ngồi vào Chu Bạch Lộ mới thân thiết hỏi: “Hai người ăn cơm sao lại đi xe lớn như vậy, tôi chưa từng thấy nha.”
Xe mà Dụ Tễ thường đi đã bị đâm hỏng, Dụ Tễ để Trương Uẩn Chi ra mặt tìm người xử lý. Xe này chính là chiếc xe Dụ Tễ dùng khi nhặt Ôn Thường Thế về, nếu như dùng đèn hùynh quang chiếc vào ghế sau, nói không chừng vẫn còn lưu lại vết máu của Ôn Thường Thế.
Bọn họ ăn khuya ở nhà hàng tại trung tâm Nghi thị, hai người ngồi bên cửa sổ nơi có thể nhìn thấy phân nửa thành phố đang sáng đèn.
Ngành công nghiệp giải trí ở Nghi thị có không ít sản nghiệp của Thiệu Anh Lộc, nơi đây ánh đèn chẳng bao giờ tắt, trung tâm giải trí và âm nhạc phục vụ xuyên đêm. Sòng bạc đỏ đen cũng chẳng hết người, tiền ra tiền vào như nước, ngay đến khu nhà giàu cũng luôn có người thua đến đỏ cả mắt. Tuy vậy, khu dân cư bình thường thì đã sớm đi vào giấc ngủ, mơ một giấc mộng an bình, mỹ mãn.
Thấy Chu Bạch Lộ nhìn đến xuất thần, Dụ Tễ liền hỏi cô: “Có phải kém xa Mậu thị hay không?”
Chu Bạch Lộ thu hồi ánh mắt, nhìn Dụ Tễ cười cười nói: “Không giống nhau. Ở Mậu thị, toàn thành phố đều sáng đèn, không nơi nào có thể bình yên mà nghỉ ngơi.”
“Hôm trước tôi qua chỗ ba, có gặp được bác Thiệu.” Chu Bạch Lộ đột nhiên thừa nhận.
“Tôi biết.” Dụ Tễ nói.
“Dụ Tễ, lần trước tôi bảo cậu giả làm bạn trai tôi, cậu có nhớ không?” Chu Bạch Lộ hỏi, thấy Dụ Tễ gật gật đầu cô mới nói tiếp: “Qua không bao lâu tôi cũng thực sự có người yêu, nhưng ba mẹ tôi không đồng ý, bọn họ thích cậu.”
Dụ Tễ không biết nên nói cái gì, vì vậy liền không nói nữa.
“Bạn trai tôi không có tiền, bằng cấp cũng không cao,” Chu Bạch Lộ cúi đầu uống một ngụm rượu, lại nói: “Tuy nhiên tính tình rất tốt, nhưng ba mẹ tôi không tin.”
Đại khái là cô cũng chẳng có ai để kể, hoặc là không có người chịu nghe cô nói, đều là muốn nói nhưng lại không thể. Hiện giờ tìm được người chưa từng nghe mình tố khổ cô liền kể hết nỗi lòng: “Bạn trai tôi thực sự rất tốt, anh ấy rất lương thiện, mỗi tuần đều tới cô nhi viện làm từ thiện. Mẹ tôi còn mắng tôi, nói anh ấy chỉ giả vờ.”
Dụ Tễ cảm thấy nghe lời Chu Bạch Lộ tựa như nghe được chuyện xưa, câu nói ‘cô có nghĩ lời cha mẹ đều là sự thật hay không’ quẩn quanh bên miệng vài lần lại không nói ra được, chỉ đành nhìn Chu Bạch Lộ uống từng ly rồi kể khổ.
Rốt cuộc không ai có thể yêu đương thay cho người khác, mỗi người đều sẽ cảm thấy người kia của mình là tốt nhất, cho dù có ngã sứt đầu mẻ trán cũng không muốn quay đầu.
Chính Dụ Tễ cũng thích người có thù oán với cha cậu, thích tới mức không có cách nào tự kiềm chế. Làm sao lại phải chó chê mèo lắm lông, tự nhiên chọc cho Chu Bạch Lộ mất vui.
Ăn xong bữa khuya, Dụ Tễ lịch sự hỏi Chu Bạch Lộ có còn muốn đi đâu không, Chu Bạch Lộ đã say khướt nói không có, vì vậy Dụ Tễ liền đưa cô về nhà.
Chạy được nửa đường, di động của Dụ Tễ vang lên, là Chu Ức.
Toàn thân Ôn Thường Thế đều đau đến lợi hại, xương sườn giống như đã nứt ra, phổi đau như đứt từng khúc da. Từ nhỏ hắn đã sống trong nhung lụa, cũng chẳng hề bệnh nặng. Sau khi cha hắn qua đời, mười mấy tuổi Ôn Thường Thế đã đến Mậu thị, tuy rằng cũng phải chịu gian khổ nhưng chưa từng phải chịu loại cảm giác đau như muốn ch3t đi thế này.
Hắn thử nhắm mắt, giật giật ngón tay, lòng bàn tay cọ xát tới lớp chăn đệm, chóp mũi như có như không ngửi được một chút mùi nước sát trùng. Hắn thực sự rất đau, cũng chẳng mấy nơi có sức lực mà cử động.
Bệnh viện.
Ý thức của Ôn Thường Thế còn rất mỏng manh, nhưng vẫn có chút ít sức phán đoán, hắn thử hồi tưởng lại đoạn ký ức trước khi bị thương.
—— Bá Vĩnh Tiên, Bá Lược, Thẩm Hướng Văn. Hắn rơi xuống nước, mở mắt ra lại thấy mình ở trong một phòng tắm đứng nhỏ hẹp, hắn bị đặt vào bên trong, một thanh niên đang cầm vòi hoa sen lấy nước tẩy rửa cho hắn.
“Mn!” Thanh niên kia khó thở hô lớn, nâng chân đá hắn một cái, đầu Ôn Thường Thế va vào lớp kính, hắn thậm chí còn cảm thấy nó dường như đã nứt ra.
Cảnh tượng lại trôi đi, thanh niên kia đầy mặt giận dữ chỉ vào mặt hắn, gọi lên tên họ đầy đủ mà đã lâu hắn chưa từng nghe người khác gọi: “Ôn Thường Thế!”
Ôn Thường Thế đột nhiên cảm thấy ngứa họng, nhịn không được mà khó khăn ho khan, toàn bộ lồng nguc đều đau như muốn xé nát ra. Hắn nghe thấy có người đang hoảng sợ gọi tên mình.
“Ôn tiên sinh!”
“Ôn tiên sinh ngài thế nào?”
“Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!”
Dụ Tễ không lưu lại số điện thoại của Chu Ức, cậu nhìn xuống liếc qua một cái là nhận ra. Cậu đeo tai nghe, điện thoại kết nối rồi liền truyền đến âm thanh của Chu Ức: “Tiểu Dụ, anh ấy tỉnh rồi!” Dụ Tễ sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nói: “Phải không?”
Tâm trạng của cậu đột nhiên trở nên thực uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như đang bay lên vậy.
“Bác sĩ nói đã vượt qua nguy hiểm.” Chu Ức tiếp tục nói, ngữ điệu của hắn chưa từng thoải mái như vậy: “Hiện giờ đang kiểm tra.”
“Đi qua rồi a.” Dụ Tễ nghe thấy tiếng người nói, trong lòng nhảy nhót, vết thương đã dần khép miệng trên cánh tay đột nhiên có chút đau đớn.
Cậu nói với Chu Ức vài câu, Chu Ức nghe thấy bên cạnh cậu có người liền không nhiều lời nữa, dặn Dụ Tễ về nhà lại gọi lại cho hắn.
Dụ Tễ ngắt điện thoại, vừa vặn chạy đến chỗ cậu và Ôn Thường Thế gặp tai nạn. Xe chạy quá nhanh, Dụ Tễ mở hé cửa sổ để không khí mới mẻ từ bên ngoài thổi vào.
Chu Bạch Lộ nhìn cậu bỏ điện thoại sang một bên, trầm mặc trong chốc lát đột nhiên mở miệng hỏi Dụ Tễ: “Đây không phải số điện thoại của Chu Ức sao? Cậu biết hắn ta?”
Dụ Tễ nắm tay lái thật chặt, trong lòng nhanh chóng hiện lên không ít ý nghĩ. Trải qua một cung đường cong, cậu giảm tốc độ, như không có việc gì mà hỏi lại Chu Bạch Lộ: “Sao cô lại biết?”
Chu Bạch Lộ cẩn thận quan sát biểu tình của Dụ Tễ, nhẹ giọng nói: “Thói quen của cha tôi và cậu rất giống nhau, ông ấy cũng không thích lưu số điện thoại. Gần đây ông ấy trò chuyện với Chu Ức không ít, tôi nhìn vài lần là nhớ. Cậu đừng căng thẳng, tôi không nói cho người khác biết đâu.”
Dụ Tễ nhìn tình hình giao thông phía trước, không tỏ ý kiến mà “Ừ” một tiếng. Chu Bạch Lộ đợi trong chốc lát, định nói cái gì thì Dụ Tễ lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Bạch Lộ, cô và bạn trai không gặp nhau được phải không?”
Chu Bạch Lộ sửng sốt một chút, chậm rãi gật gật đầu, lại có chút phòng bị nói: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Phía trước cửa vào núi có một khu ngắm cảnh, Dụ Tễ ngừng xe ngay cạnh đó, tắt máy nhưng vẫn mở đèn, quay đầu nhìn Chu Bạch Lộ.
Khu vực này không có hàng quán gì, rất nhiều vụ thảm án giết người vứt xác ở Nghi thị đều là ném ở những chỗ như thế này. Làn da Dụ Tễ trắng bệch, đôi môi lại hồng hào, ở dưới ánh đèn thế này thoạt nhìn rất quỷ dị, giống như ma quỷ vậy.
Chu Bạch Lộ nhìn Dụ Tễ một cái bị dọa đến nhảy dựng, nhanh chóng c0i bỏ đai an toàn lưng dựa ở trên cửa, tay cũng đã sờ đến then cửa.
“Đừng sợ,” Dụ Tễ cười cười: “Bạch Lộ, tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.”
“Chuyện gì?” Chu Bạch Lộ cảnh giác nhìn Dụ Tễ, hỏi.
“Cùng tôi đến Mậu thị, cô gặp bạn trai cô còn tôi thì đi làm việc của mình.” Dụ Tễ nói, thấy ánh mắt khó hiểu của Chu Bạch Lộ, đành phải giải thích: “Không có lý do chính đáng, cha tôi không cho tôi rời khỏi Nghi thị.”
Chu Bạch Lộ thoáng buông lỏng, suy xét một chút lại cười tủm tỉm nói với Dụ Tễ: “Bạn trai tôi không tiện tới Mậu thị, hơn nữa anh ấy cũng không mua nổi vé máy bay. Gần đây mỗi khi tôi dùng thẻ tín dụng đều bị cha tra khảo, mua đồ cũng phiền a.”
“Tôi mua, tôi mua.” Dụ Tễ giơ tay lên nói: “Cô đưa số chứng minh thư của anh ta cho tôi.”
Chu Bạch Lộ lập tức móc di động hỏi thông tin của bạn trai, lại vui vẻ rạo rực nói: “Vé bình thường là được, không cần phải là hạng nhất. Còn nữa, anh ấy phải đi làm, mua vé thứ sáu đi. Nhưng mà cậu bí mật đến Mậu thị làm gì?”
Cô thuận miệng hỏi, đột nhiên nhớ tới vừa rồi thấy số của Chu Ức, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán gần như không có khả năng, cô thật cẩn thận hỏi Dụ Tễ: “Không phải là cậu và Chu Ức…”
Sau khi Dụ Tễ suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Chu Bạch Lộ, mặt đen xì quyết đoán đáp: “Không có.”
“Phải không.” Chu Bạch Lộ không hoàn toàn tin tưởng.
Cô nhớ rõ lần trước trên thuyền đi đến Mậu thị, Dụ Tễ vừa nghe thấy chuyện về Duệ Thế, dáng vẻ chán đến ch3t liền trở thành rất có hứng thú.
“Dụ Tễ,” Chu Bạch Lộ hơi hơi nheo lại đôi mắt, nói: “Lần đó ở Mậu thị, cậu thực sự không thoải mái nên không ra ngoài?”
“Lấy được thông tin chưa?” Dụ Tễ tránh đi câu hỏi của Chu Bạch Lộ, trực tiếp hỏi.
Chu Bạch Lộ cúi đầu, thấy bạn trai đã nhắn lại thông tin liền chuyển qua cho Dụ Tễ. Dụ Tễ nhìn thoáng qua, phát hiện nam sinh kia còn nhỏ hơn mình, cười chế nhạo Chu Bạch Lộ: “Mới mười chín a? Cũng quá nhỏ đi.”
“Câm miệng, còn tốt hơn Chu Ức 30 tuổi của cậu.” Chu Bạch Lộ trả lời lại một cách mỉa mai.
Dụ Tễ hết đường chối cãi, cũng không phản bác, nhưng lòng lại nghĩ không phải chỉ là 30 đâu, Ôn Thường Thế đã ngoài 30 rồi.
Thứ sáu, Chu Ức nhắn tin cho Dụ Tễ, nói mỗi ngày Ôn Thường Thế đều có thể thanh tỉnh trong chốc lát. Nhưng mà tinh thần vẫn luôn không tốt, cho nên không thể để Dụ Tễ trò chuyện cùng hắn.
Dụ Tễ nhắn lại cho Chu Ức, nói chiều mai mình sẽ tới bệnh viện thăm hắn, hành trình đã sắp xếp xong rồi.
Một lát sau Chu Ức mới nhắn lại ‘Được’, còn nói chiều mai hắn cũng sẽ tới bệnh viện, dặn Dụ Tễ khi nào tới thì nhắn cho hắn.
Ngắt điện thoại, Dụ Tễ có loại dự cảm không được tốt. Dù là thái độ nói chuyện của Chu Ức với cậu hay là những dấu hiệu khác, tất cả đều làm Dụ Tễ cảm thấy không ổn, bởi vậy càng muốn tự mình đi xem.
Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ đôi bên cùng có lợi mà đi, Thiệu Anh Lộc cũng mãnh liệt ủng hộ bọn họ tới Mậu thị.
Bọn họ ăn cơm trưa xong liền tách ra, Dụ Tễ một mình đi một đoạn đường, lại đổi qua xe công cộng vài lần. Sau khi xác nhận không có người theo dõi mới đi tới bệnh viện.
Ôn Thường Thế ở trong khu tĩnh dưỡng đặc thù của bệnh viện.
Chu Ức đứng ở giao lộ, chỗ có đám xây xanh cao lớn chờ Dụ Tễ. Dụ Tễ vừa đi qua, Chu Ức nhìn thấy cậu có hơi sửng sốt, hỏi: “Tiểu Dụ, cậu gầy đi phải không?”
Dụ Tễ gật gật đầu: “Thời tiết quá nóng, ăn uống không vào.”
Chu Ức không nói thêm nữa, di động của hắn vẫn luôn rung động nhưng không nghe điện. Hắn vừa kể lại tình huống của Ôn Thường Thế vừa dẫn cậu đi vào khu tĩnh dưỡng, họ đi thang máy lên tầng 3 xuyên qua khu phòng chờ, đi đến phòng bệnh.
Ôn Thường Thế đã ngủ rồi, hắn nửa nằm trên giường nhắm chặt hai mắt.
Dụ Tễ đứng một bên cũng không đến gần, cách một khoảng nhìn hắn.
Thật ra, Ôn Thường Thế mới là người gầy đi. Gương mặt Ôn Thường Thế vốn khá xương giờ gầy đi lại càng thêm sắc bén, mũi cũng có vẻ càng cao, đôi môi hắn tái nhợt còn có chút khô.
Hắn nằm như vậy trông thật giống với trước kia, nhưng mà ngày trước hắn sẽ tỉnh lại, sẽ cùng nói chuyện với Dụ Tễ. Đôi khi sẽ đứng đắn, đôi khi lại nói chuyện không đúng đắn, có đôi khi cậu vừa đi qua đã bị hắn kéo lại.
Có bác sĩ bước vào, gọi Chu Ức một tiếng. Chu Ức gật gật đầu, đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ.
Trong phòng chỉ còn lại Dụ Tễ và Ôn Thường Thế, cậu tiến đến gần Ôn Thường Thế cúi người nhìn hắn, dùng gương mặt nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn, thực nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?”
Ôn Thường Thế không tỉnh lại, Dụ Tễ vươn tay sờ lên cằm hắn, lại nói: “Có thể thơm anh một cái không.”
Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế trong chốc lát, ấn môi lên môi hắn, nhắm lại hai mắt nhẹ nhàng vuốt v3 vài giây. Chờ lúc cậu rời đi mới phát hiện Ôn Thường Thế đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn mình.
Dụ Tễ đối diện với hắn, không biết vì sao mắt lại nóng lên, mũi cũng chua xót.
“Có đau hay không?” Dụ Tễ hỏi Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế bình tĩnh đáp: “Vẫn tốt.” Giọng hắn thực khàn, nghe là biết bệnh nặng.
“Anh đừng nói chuyện.” Dụ Tễ duỗi tay muốn chạm vào mặt Ôn Thường Thế, hắn lại hơi tránh đi. Tay Dụ Tễ ngừng giữa không trung, ngẩn ra một chút lại rụt tay về, bình tĩnh nhìn đối phương.
Lúc này, Chu Ức bước vào, hắn thấy Ôn Thường Thế đã tỉnh liền đi tới mép giường. Nhìn biểu tình của Ôn Thường Thế, lại nhìn Dụ Tễ, hàm súc nhắc nhở hắn: “Dụ Tễ tới một chuyến cũng không dễ dàng.”
Ôn Thường Thế nhìn nhìn Chu Ức, “Ừ” một tiếng.
Tiếp theo chủ yếu là Chu Ức nói chuyện, Dụ Tễ vẫn luôn ngẩn ngơ, Ôn Thường Thế nghe được một lúc lại ngủ mất.
Ở lại hơn nửa giờ, Dụ Tễ không muốn tiếp tục ngồi đây nữa, tạm biệt Chu Ức.
Chu Ức đưa Dụ Tễ ra ngoài, lúc đi trên con đường nhỏ Chu Ức mới mở miệng nói: “Không phải anh ấy hoàn toàn không nhớ tới, anh ấy nhớ rõ đầu đuôi mọi chuyện.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất An Vu Thất
Chương 20
Chương 20