Đêm, hình như có chút dài.
Đôi mắt sáng của Trang Hàm chầm chậm nhắm lại.
Cậu có chút choáng váng vì sự va chạm của nam nhân trên cơ thể mình, lúc thân mình bị lật lại, mông bị nâng lên, Ngô Văn Hiên lại lần nữa tiến vào khiến cậu không tự chủ được ngâm lên một tiếng ưm.
Cùng nhau đạt cực khoái, sự dịu dàng của Ngô Văn Hiên, còn có huyệt á khẩu đã được giải khai, dần dần, Trang Hàm phát ra một tia vị đạo nồng nồng rên rỉ.
Cái âm thanh này làm cho Ngô Văn Hiên đang bận rộn phía sau cậu cười thấp cợt nhả, "Tiểu yêu tinh! Bổn vương có phải phục vụ em rất thoải mái? Hửm?"
Bị người chế nhạo, ý thức Trang Hàm trở lại ngay tức khắc, tự nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, sự sỉ nhục tràn ngập như thủy triều nhấn chìm cậu.
Cậu cắn mạnh môi dưới, cắn chặt không cho chính mình phát ra một chút âm thanh nào.
"Bảo bối, gọi ra tiếng, bổn vương.....muốn nghe tiếng rên của em....." Ngô Văn Hiên thở hổn hễn, thô lỗ nói bên tai Trang Hàm.
Trang Hàm cảm giác xấu hổ cùng phẫn nộ chưa từng có, vùi đầu vào chăn, phớt lờ lời nói hạ lưu của nam nhân.
Một đêm này, Trang Hàm một đời khó quên.
Người trước mắt này làm cậu buồn nôn, nhưng không biết vì sao, vào khoảnh khắc ý thức sắp mê mang, cậu cảm giác mình đang được kéo vào một vòng tay ấm áp.
Đó là điều trước giờ cậu chưa bao giờ cảm nhận được, lấp đầy trong tim cậu bằng sự ấm áp và an tâm.....
......
Sáng hôm sau, Ngô Văn Hiên đang ngủ say thì nghe được nha hoàn bên ngoài gõ cửa nói, "Vương Gia nên thức dậy rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong, bọn nô tì có thể giúp Vương gia Vương phi tắm rửa thay đồ?"
Ngô Văn Hiên nhăn nhăn mày, phớt lờ tiếp tục ngủ.
"Vương gia, đã không còn sớm nữa, người và Vương phi còn phải vào cung bái kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu nữa." Ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng của nha hoàn.
Trang Hàm đang ngủ mê man cũng bị đánh thức, buồn ngủ mông lung mà Ưm một tiếng.
Ngô Văn Hiên nhìn nhìn người bên cạnh, giang tay kéo cậu ôm vào lòng.
Không kiên nhẫn mà hướng đám người ngoài cửa nói, "Biết rồi, đều lui xuống đi."
Một tiếng này làm Trang Hàm tỉnh giấc, hàng mi dài khẽ rung động, chầm chậm mở ra đôi mắt xinh đẹp.
Nhớ lại kí ức của tối hôm qua, chính mình bị một tên nam nhân.....
Tiện nhân, mình nhất định sẽ cho hắn ta biết mặt!
Trang Hàm nhẹ nhàng động một chút, huyệt vị toàn thân đã được giải, cậu dùng lực đẩy người bên cạnh ra, sau đó tìm tới dao găm, bay qua chế trụ trên cổ của Ngô Văn Hiên.
Ngô Văn Hiên cảm giác cổ đang bị một đồ vật lành lạnh kề sát, lập tức thanh tỉnh.
Mở mắt lại nhìn thấy được là Trang Hàm đang cầm dao găm trụ trên cổ hắn, chỉ cần cậu dùng một chút xíu lực sẽ giết chết hắn ngay lập tức.
Nhưng mà, hắn vẫn là đã gặp qua rất nhiều tình huống treo cổ như thế.
Nhớ đến năm xưa cùng phụ hoàng chinh chiến sa trường cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi, làm sao có thế bị dọa lúc này.
"Em muốn giết ta?" Ngô Văn Hiên điềm tĩnh hỏi.
Vì sao hắn lại điềm đạm như vậy? Lẽ nào hắn lại không sợ mình một đao này chém xuống? Trang hàm bị sự điềm tĩnh của hắn dọa cho tay đổ mồ hôi.
"Vương Phi của ta rất không tệ a." Ngô văn Hiên cười nói, "Ngay trước mặt ta khỏa thân lộ thể đều không hề xấu hổ."
Trang Hàm mới ý thức được mình còn chưa có mặc quần áo, đã vậy còn mông trơn nửa quỳ ngay trước mặt Ngô Văn Hiên, tư thế thật sự có hơi không văn nhã, thần trí hoảng rồi, tùy tiện tìm một cái gì đó che lên.
Tận dụng sự hoảng loạn của cậu, Ngô Văn Hiên thu lại dao găm, ném nó đi, Trang Hàm nhìn được, lại muốn cùng hắn tay không đánh nhau một trận.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng còn chưa dùng một chút lực lượng, đằng sau đau nhói lên làm cho cậu bệt lên giường ngay tức khắc, giống mèo con mà thương tâm phát ra một tiếng Ưm.
"Đừng động!" Ngô Văn Hiên giơ tay áp cậu xuống, lại cảm giác được con người dưới thân nhè nhẹ run rẩy.
Cậu đang sợ hãi, nghĩ tới đây, khống chế không được đôi mày nhăn lại, hắn dịu dàng nói, "Ta sẽ không làm hại em đâu."
Trang Hàm mở to đôi mắt ướt át nhìn Ngô Văn Hiên.
Tràn ngập cặp mắt xinh đẹp ấy là sỉ nhục cùng sợ hãi, hận ý, đồng thời còn có khó hiểu.
Nam nhân này, tối hôm qua cầm thú như vậy, hiện tại lại dịu dàng như thế, thật sự làm cho người ta không hiểu nổi.
Hậu huyệt đau nhức, làm cho Trang Hàm cảm giác rõ sự khó chịu, cậu khẽ nhăn mày, lạnh lùng nhìn Ngô Văn Hiên.
Ánh mắt của cậu làm cho trong lòng Ngô Văn Hiên không khỏi cảm thấy một trận oan ức.
Nhìn ánh mắt này, trong mắt em ấy bổn vương là một tên hạ lưu không bằng cầm thú.
Ngô Văn Hiên ho một tiếng, "Người đâu, hầu hạ Vương Phi tắm rửa."
"Không muốn!" Trang Hàm nắm chặt tay của hắn, "Không muốn....." trong lòng nghẹn khuất, tuy là đối với người nam nhân trước mắt này hận ý tràn đầy, nhưng mà trước nhất, cậu không thể để người ngoài phát hiện cậu là một thằng con trai.
Ngô Văn Hiên là một người thông minh, nghĩ nghĩ, đối với nha hoàn nói, "Các ngươi lui ra đi, bổn vương tự tay hầu hạ Vương Phi tắm rửa."
Bọn nha hoàn trộm cười, đồng thanh "Vâng" một tiếng, sau đó che miệng đóng cửa đi ra ngoài.
Trang Hàm nghe xong thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là, hình như lúc nãy câu nghe được "bổn vương"? Nha hoàn các nàng cũng nói một câu "Vương gia Vương phi"??
Trang Hàm đã hồ đồ cả một đêm, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn nam nhân trước mắt, lẽ nào, hắn thật sự là Vương gia?
Nhưng hắn làm sao lại xuất hiên ở trong phủ tướng quân??
Không đúng, nhìn lúc nãy nha hoàn đều nhận định người này là chủ nhân của phủ, nói như vậy, mình chính là đang ở tại Vương gia phủ?
Nhưng mình làm sao có thể tới Vương gia phủ??
Gả cho Vương gia nên là vị tỉ tỉ kiêu căng kia a.
Hết chương 10.