Mùa thu năm nay tới đặc biệt nhanh, liên tiếp mấy trận mưa thu, cứ tối đến là cảm thấy mát lạnh.
Đoạn thời gian này, Ngô Văn Hiên thường hay chạy đến chỗ Trang Hàm.
Cứ đến là chắc chắn sẽ ở lại.
Toàn phủ trên dưới đều biết tân Vương phi đắc sủng, cho nên Tịnh Hiên Các ở Đông Uyển lại trở nên huyên náo hơn trước.
Bởi vì Trang Hàm thiện lương, rất khoan dung với hạ nhân, cho nên danh tiếng của cậu trong lòng mấy người nha hoàn thái giám rất tốt.
Theo quy củ, Vương Phi vào cửa, mấy chuyện nhỏ trong phủ nên đưa cho cậu xử lý, nhưng đến Vương phủ đã ba tháng hơn, Trang Hàm vẫn là rảnh đến mốc meo.
Giống như cậu lại bị người ta khóa lại nuôi bên mình vậy.
Trang Hàm cụp mắt nhìn đàn cá trong ao, lẩm bẩm, "Cá ơi, cá ơi, các ngươi vốn là có thể bơi nhảy ở ngoài nước sâu biển lớn, bây giờ lại bị nhốt trong ao cá nhỏ này, nhưng mà hình như, các ngươi có vẻ vẫn rất vui sướng a."
"Người không phải là cá, làm thế nào biết niềm vui của chúng?" Thủy Nhược Hàn đột nhiên đi tới làm Trang Hàm giật mình ngẩng đầu.
Lập tức trấn định lại, cười nói, "Chúng ta lại gặp nhau rồi." Nói thật Trang Hàm đối với Thủy Nhược Hàn không sinh ra được một chút cảm giác chán ghét, ngược lại có chút thích y, có lẽ vì có chút giống mình, cũng có lẽ là vì y là người trong lòng của người mình thích.
Thủy Nhược Hàn không để ý cậu, đi qua bên ao, vừa cho cá ăn vừa cảm khái, "Cá này theo ta thấy, cũng không phải là đang tỏ ra vui vẻ, bị người nhốt ở trong ao, chỉ có thể dựa vào người cho ăn để tồn tại, rất bi thương."
Thủy Nhược Hàn lúc nói mấy lời này trên mặt cũng không có hiện ra biểu tình gì, chỉ yên lặng cho cá ăn như vậy, lại làm cho ngươi nghe giống như thấy được có dụ ý.
"Người không phải là cá, làm thế nào biết niềm vui của chúng?" Trang Hàm hỏi lại y.
Tay đang cho cá ăn của Thủy Nhược Hàn ngưng lại một chút, đem đồ đang nắm trong tay đều quăng xuống ao, quay người nhìn Trang Hàm, đột nhiên y khẽ cười một cái, trong anh mắt lóe lên khinh thường, cười to đáp, "Ngươi có biết hiện tại ngươi có bộ dạng như thế nào không?"
Thấy Trang Hàm không có ý muốn nói, Thủy Nhược Hàn cười khinh nói tiếp, "Một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, một kẻ ngốc tự mãn."
Nghe xong câu này, Trang Hàm biến sắc.
Hai người cùng thích Vương gia, tại sao không thể sống trong hòa bình?
Tối hôm đó, Trang Hàm bị mất ngủ.
Câu nói của Thủy Nhược Hàn làm cậu xấu hổ.
Cậu thừa nhận cậu để cho Vương gia đối tốt với mình, để chính mình bị thôi miên, không có nghĩ tới tiểu nhân đắc chí, kẻ ngốc tự mãn, ngược lại là rất trân quý hạnh phúc khó giành được này, cẩn cẩn thận thận sợ mất.
Qua vài ngày, nghe đồn Hàn công tử của Tây Uyển Hàn Yên Các bệnh nặng không dứt, Trang Hàm nhăn mày, cân nhắc xem có nên đến thăm không.
"Vương Phi vì sao nhìn có vẻ chán nản không vui?" Vân Nhi hỏi.
"Nghe nói Hàn công tử bị bệnh nặng, ta đang nghĩ....."
"Không được, Vương Phi người đừng có đi." Chưa đợi Trang Hàm nói xong, Vân Nhi nói.
Trang Hàm nhẹ thở ra một hơi, nghiêm túc nói, "Thật sự không thể đi?"
Vân Nhi gật gật đầu, "Nếu người thật sự đi, dám chắc bệnh của Hàn công tử còn thêm nghiêm trọng nữa."
Nghe những lời này, mặt cậu biến sắc, "Vân Nhi em nói như vậy, làm ta cảm thấy chính mình tội nghiệt rất nặng, cảm thấy vị Hàn công tử đó bị bệnh là do ta chọc tức vậy đó."
Nghe lời này, Vân Nhi vội quỳ xuống nói, "Vương phi tha tội, nô tì biết Vương Phi là có lòng tốt, em chỉ lo người là có ý tốt, lại bị Hàn công tử hiểm lầm thì không tốt.
Hắn là người trên đầu tim của Vương gia, tới lúc đó người có một trăm cái miệng cũng nói không rõ a."
Trang Hàm vốn tâm tình không tốt, nghe tới đây rốt cuộc kiềm không được cười ra tiếng, "Vân Nhi cũng thật tinh ý.
Đứng lên đi."
Vân Nhi đứng dậy cười nói, "Vân Nhi nói là lời thật lòng."
Trang Hàm trong lòng hiểu rõ, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Lại qua vài ngày, từ trong miệng nha hoàn nghe được, Thủy Nhược Hàn thân thể tốt lên nhiều, Trang Hàm nghe nói khẽ cười, bởi vì mấy ngày này Thủy Nhược Hàn trong người không khỏe, Vương gia hắn khó ăn khó uống.
Bây giờ y khỏe lại rồi, tâm tình Vương gia cũng sẽ chuyển biến tốt hơn.
Vương gia tâm tình tốt, vậy chính mình tâm tình cũng sẽ tự tốt lên.
Hôm nay, lúc trên đường đi ngang qua thư phòng, Trang Hàm nghe được bên trong truyền ra tiếng cãi vã, chầm chậm tiến lên, mới phát hiện là Vương gia cùng Hàn công tử đang tranh chấp.
"Ngô Văn Hiên, bởi vì ngươi, ta từ bỏ gia huấn, bất nam bất nữ mà làm tổ ở Vương phủ này nhiều năm như vậy, còn ngươi thì sao, ngươi cho ta được cái gì?" Thủy Nhược Hàn la lớn.
"Hàn Nhi, em trả giá, lẽ nào ta không có trả giá sao? Bổn vương vì em, cùng phụ hoàng làm náo loạn đến quan hệ đổ vỡ, chỉ vì muốn em buông xuống thù hận bổn vương nguyện ý mất hết tất cả ta có trong tay, thậm chí nguyện ý cùng em cao chạy xa bay, sẽ không lần nữa bước chân vào hoàng thành nửa bước."
Thủy Nhược Hàn cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào nói, "Liễu gia của ta trên dưới mấy chục mạng người, thù này ta không báo không phải quân tử."
"Nhưng đó là phụ hoàng của ta, em thật sự phải như vậy sao? Hàn Nhi!" Ngô Văn Hiên giọng phát ra cũng nghẹn ngào, "Em không thể buông xuống thù hận, vui vẻ ở bên cạnh bổn vương sao?"
"Ngô Văn Hiên, ta vốn đã muốn như vậy, buông xuống thù hận, cùng ngươi an an ổn ổn trải qua một đời, nhưng ngươi bây giờ đáng để ta tin sao?"
"Hàn Nhi, chỉ cần em đáp ứng bổn vương sẽ không đi ám sát phụ hoàng nữa, bổn vương cái gì cũng đáp ứng em." Ngô Văn Hiên ôm chặt y, "Em biết hay không lần này em bị thương nặng như vậy, thiếu một chút là mất mạng a."
Thủy Nhược Hàn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã một biểu tình vô cảm.
"Hàn Nhi, bổn vương chỉ muốn em sống thật tốt, bây giờ bổn vương cái gì cũng không muốn, cho nên đừng mạo hiểm nữa, được không?" Ngô Văn Hiên hôn lên mí mắt y.
Giống như đụng phải thứ không nên nhìn, Trang Hàm quay lưng muốn đi, lúc này lại nghe Thủy Nhược Hàn nhắc đến cậu.
"Còn cái người ở Đông Uyển Tịnh Hiên Các thì sao?" Thủy Nhược Hàn nhìn Ngô Văn Hiên hỏi, "Hiên, ta có thể tin ngươi sao? Ngươi bây giờ đã không còn là của một mình ta nữa rồi, ngươi có biết ta có bao nhiêu ghét chia sẻ ngươi với người khác không?
Ngô Văn Hiên trả lời như thế nào? Trang Hàm ngừng bước chân, dừng thở chờ đợi.
"Người đó chỉ là một món đồ chơi của ta thôi.
Cái khoảng thời gian em không có ở bên ta, nhìn thấy cậu ta cùng em có vài phần tương tự mới mơ mơ hồ hồ mà muốn y, loại người đó làm sao có thể so được với em.
Cho nên, Hàn Nhi, em căn bản không cần phải bận tâm."
Gió thổi lên mặt, lời nói vào tai, từng chữ như đao, khắc vào trong tim, làm Trang Hàm chóng mặt.
"Nếu em không tin, bổn vương sau này sẽ không qua bên đó nữa là được." Ngô Văn Hiên nói tiếp, "Nhưng tạm thời chúng ta không thể đuổi cậu ta ra khỏi Vương phủ, sau này còn có chỗ để dùng.
Đợi khi nào nó hết chỗ dùng rồi, tùy tiện ném đi, căn bản không cần nghĩ nhiều, có biết không?"
Thủy Nhược Hàn gật gật đầu.
Ngô Văn Hiên cười cười, "Vậy em đáp ứng bổn vương không được mạo hiểm nữa, được không?"
Thủy Nhược Hàn nhìn Ngô Văn Hiên, nửa ngày sau mới gật gật đầu.
Ngô Văn Hiên hôn y, gọi tên y da diết, "Hàn Nhi, Hàn Nhi của ta....." Hai người hôn môi thắm thiết.
Chứng kiến một màn này, nghe hết tất cả Trang Hàm giống như là bị một thùng nước đá đổ thẳng lên đầu, là cái cảm giác tim lạnh buốt, buốt đến xương, còn đem trụ băng đâm luôn vào tim.
Khóe miệng cậu treo lên một nụ cười khổ, nước mắt đong đầy hốc mắt.
Thì ra mình chỉ là một món đồ chơi, nếu sau này không có chỗ dùng sẽ bị ném đi.
Thì ra đằng sau những lời ngọt ngào đó, đang đợi cậu chỉ có thống khổ vạn tiễn xuyên tim.
Tim đau quá, thật muốn khóc.....
Trang Hàm đến khí lực để khóc cũng không còn nữa.
Cậu không biết mình đã làm cách nào để quay về Tịnh Hiên Các, trái tim đựng đầy Ngô Văn Hiên, vào thời khắc bị khoan thủng đó, đau tới nỗi máu thịt hỗn độn, đến cuối cùng chỉ còn lạnh lẽo.
Sau ngày đó, Trang Hàm ốm đau một khoảng thời gian dài, Ngô Văn Hiên không có tới xem qua.
Tiểu An Tử và Vân Nhi không biết Vương Phi là bị gì rồi, từ khi khỏi bệnh, ngày ngày chán nản không vui, rất ít nói chuyện, trên gương mặt cũng không có biểu cảm gì nhiều.
Cái bầu không khí chán nản này làm cho Tiểu An Tử và Vân Nhi cũng dần dần mất đi sức sống, hai người cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì Vương gia lại lạnh nhạt với Vương Phi rồi, nghĩ chắc là tâm bệnh của Vương Phi chính là ở chỗ này.
"Vương Phi, người cũng đừng buồn như vậy, nam nhân a, sẽ có lúc có mới nới cũ." Nói xong câu này, lại cảm thấy có chút không đúng.
"Ngô Vân Nhi ngươi nói nhảm cái gì?" Tiểu An Tử nhìn nàng coi thường, "Không nói được thì đừng có nói."
Thật ra Trang Hàm không muốn biểu hiện ra ngoài là bản thân cậu thương tâm, yếu đuối, nhưng đã cho cậu nếm qua vị ngọt của thiên đường, sau đó lại thẳng thừng ném người ta xuống địa ngục, cái khổ cái đau đó làm cậu thật sự tuyệt vọng.
Bây giờ trong đầu cậu chỉ còn một mảnh mơ hồ, tầm mắt chỉ còn mê mang.
"Ai, Vương Phi người có muốn nghe một câu chuyện không, tối hôm qua nô tì nghe được một câu chuyện rất mắc cười, hay là nô tì kể người nghe đi." Vân Nhi tìm chuyện nói để chọc Trang Hàm vui.
Trang Hàm nhìn nàng, nhàn nhạt nói, "Hay là hai người kể chuyện của Vương gia cùng vị Hàn công tử đó cho ta nghe đi."
Tiểu An Tử cùng Vân Nhi bị làm choáng váng.
"Ta muốn nghe, hai người kể ta nghe đi." Như vậy cậu có thể biết, rốt cuộc là một mối tình như thế nào mới làm cho hai người vốn có thâm cừu đại hận lại yêu nhau sâu đậm như vậy? Tình yêu như vậy thật làm cho người ta hâm mộ, thậm chí.....ghen tức.
"Thật ra Vương gia cùng hắn là thanh mai trúc mã, sau đó nhà Hàn công tử bị tịch thu tài sản, bị giết cả nhà.
Vị Hàn công tử đó che dấu danh tính để mà sống sót, sau đó lại ở cùng Vương gia." Vân Nhi đơn giản kể lại mấy câu.
"Chỉ có nhiêu đó?" Trang Hàm nhìn Vân Nhi, Vân Nhi không nói tiếp, cậu lại nhìn sang Tiểu An Tử, Tiểu An Tử mím mím môi nói, "Là việc thay đổi chính trị, trộn với một chút câu chuyện nhi nữ tình trường thôi, Vương Phi thật muốn nghe?"
"Ừm."
Sau đó Tiểu An Tử bắt đầu từng chút một kể cho Trang Hàm, Trang Hàm ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe.
Nội tâm lại bị ái hận tình cừu của hai người đó sâu đậm thuyết phục.
Thì ra Thủy Nhược Hàn này, tên thật là Lý Hàn, là con trai nhỏ của đương triều Thái Phúc Lý Kiện, Năm đó Thái Phúc cứ luôn mong một đứa con gái, nhưng thê thiếp đều sinh nhi tử, đứa con nhỏ nhất này lại sinh ra đáng yêu, sau đó Thái Phúc đem y coi thành con gái mà nuôi dưỡng.
Lý Thái Phúc là sư phụ giảng dạy của mấy vị Hoàng Tử.
Năm Lý Hàn bảy tuổi, y cùng phụ thân tiến cung thăm thú, bị tam hoàng tử cùng tuổi nhìn trúng, thậm chí tam hoàng tử còn bảo với phụ hoàng là sau này muốn cưới Lý Hàn muội muội làm nương tử, chọc cho mọi người cười lớn.
Các đại nhân đều biết Lý Hàn là nam hài tử, chỉ có mấy đứa nhỏ không biết, cũng chỉ coi mấy lời đó là nói đùa, túy ý bọn nhỏ.
Từ ngày hôm đó, tam hoàng tử cả ngày gắn bó cùng Lý Hàn, sau đó có một lần tắm chung biết được y cũng là nam hài giống mình, lại vẫn như cũ không có đánh mất sự yêu thích đối với y.
Lý Hàn cũng thích Ngô Văn Hiên, hai người thanh mai trúc mã, đôi bạn thuở nhỏ, khờ khờ ngốc ngốc, ái tình cứ ở trong tim bọn họ từ từ lan tràn, sau đó Lý Phúc phát giác ra, liền cực lực ngăn lại, sau đó hoàng thượng cũng biết chuyện này, long nhan đại nộ, đem Lý gia đày đi Tây Bắc cách hoàng thành rất xa.
Năm Lý Hàn mười sáu tuổi, Hoàng Thượng quyết định giam cầm hết văn gia, phụ thân y vì câu cửa miệng đều là thi thơ, cũng bị nhốt vào thiên lao, cả nhà bị giết, Ngô Văn Hiên vì cứu y thiếu chút là mất mạng, nhưng Lý Hàn nhất quyết muốn đi theo ca ca cùng phụ thân y, Ngô Văn Hiên tận lực giải quyết khắp mọi nơi mới giữ được y lại, giữ lại bên thân mình bảo hộ, làm y đâu cũng không được đi.
Hoàng thượng hạ chỉ tìm kiếm hết dư đảng, chỉ cần phát hiện người nào khả nghi liền giết không tha, Ngô Văn Hiên lúc đó thất sủng, cho nên Vương Phủ hắn lúc đó có nhiều khi sẽ bị kiểm tra bất ngờ, vì bảo vệ mạng của Lý Hàn, hắn để Lý Hàn che dấu thân phận, nam phẫn nữ trang lưu ở trong Vương phủ.
Ở Vương phủ hai năm, Lý Hàn cùng Ngô Văn Hiên vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn mà cãi nhau ầm ĩ, tức một cái Lý Hàn liền rời đi không lời từ biệt, Ngô Văn Hiên bất chấp Hoàng lệnh, tìm Lý Hàn về.
Nhưng sau đó, vẫn là bởi vì chuyện đó tranh cãi, làm cho Ngô Văn Hiên khó xử, đắc tội hoàng thượng một lần có thể, hai lần cũng cho qua, nhưng ba lần bốn lượt sợ là sẽ rước họa vào thân, nhưng về phía Lý Hàn, Ngô Văn Hiên lại không nhẫn tâm tổn thương y.
Nhưng lần cãi vã này lại làm hai người tinh thần kiệt quệ.
Sau đó Lý Hàn biết được Lý gia còn có người sống sót, bọn họ cùng đám văn gia bị giam cùng lúc đó tạo thành một cái tổ chức nhằm ám sát hoàng thượng, Lý Hàn liền gia nhập vào, bắt đầu một loạt hành động ám sát.
Cũng trong một lần hành thích, Hoàng Thượng thật sự bị thương, tình cảm của Ngô Văn Hiên cùng Lý Hàn tiến vào thời kỳ đóng băng, đến tận mấy tháng trước này Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn Trang gia tiểu thư, Ngô Văn Hiên lúc này trong tim nguội lạnh, liền đáp ứng hôn sự này.....
"Thật ra ngay ngày đại hôn, Vương gia chúng ta cứ luôn trông mong Hàn công tử có thể đến tìm hắn làm loạn, chứng tỏ trong tim hắn vẫn còn rất để ý người đó, nhưng đợi hoài đợi hoài, Hàn công tử cũng không xuất hiện, Vương gia lần đó tức giận nên đã bái đường động phòng." Cuối cùng Tiểu An Tử vừa nói vừa thở dài, "Nô tài từ nhỏ đã hầu bên cạnh Vương Gia, thật ra Vương gia cùng Hàn công tử đều là lụy tình đến đáng thương, gia hận tình cừu hỗn độn lại một chỗ, lại đều là nam tử, thật khổ a."
Trang Hàm trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, tim của cậu rất lâu cũng không bình tĩnh lại được, chưa kể đến những thăng trầm trong đống hỗn độn này, chỉ đơn giản nói đến tình yêu giữa Ngô Văn Hiên và Lý Hàn đã làm Trang Hàm bội phục.
Đúng a, gia hận tình cừu, lại đều là nam tử.
Không chỉ có khổ, còn rất hiếm có a.
Tiểu An Tử thấy Vương Phi một bộ dạng ngây ngốc, không kiềm được lo lắng nói, "Nếu lời nô tài nói làm Vương Phi không vui, nô tài cam nguyện chịu phạt." Nói xong quỳ xuống đất.
Vân Nhi bĩu môi, bực bội mà nhìn chằm chằm Kỳ An, cắn răng nói, "Ngươi là cẩu nô tài không tim không phổi!"
"Vân Nhi." Trang Hàm hồi thần lại nói, "Không cần nói Tiểu An Tử như vậy." Sau đó quay qua Tiểu An Tử nói tiếp, "Tiểu An Tử, mau đứng lên, ta không có không vui, trong tim rất nhẹ nhõm là đằng khác."
Thật sự nhẹ nhõm!
Nhiều ngày như vậy, trong lòng cứ oan ức, cứ đau buồn, cảm thấy Ngô Văn Hiên phụ cậu, đến bây giờ mới hiểu được, chỉ là bản thân suy nghĩ viễn vông, từ đầu đã chẳng có tình ái gì xấc, lấy đâu ra phụ?
"Chuyện tình yêu, thật có thể đắm chìm cùng một người như vậy, thật thương tâm a." Trang Hàm chậm rãi nói.
"Mong bọn họ có thể hạnh phúc tới già, một đời không hối tiếc."
Tiểu An Tử và Vân Nhi chăm chú nhìn Vương Phi này.
Ai cũng không nghĩ nổi, Lý Hàn cái người vốn là tình địch, lại làm cho vị Vương Phi mới vào cửa này cảm thấy đáng thương, còn có thể nói ra lời chúc phúc từ tận đáy lòng như thế.
Vương Phi cũng là nam tử, cho dù mặc trang phục nữ, nhưng cái khí chất ẩn sâu đó, ánh mắt xinh đẹp đó chôn giấu không được cái độc nhất của cậu.
Nếu có thể sống trên thế giới này một cách bình thường, nghĩ chắc sẽ là một công tử ngọc thụ lâm phong, nữ nhân ái mộ cậu khẳng định sẽ không ít.
Một nam nhân làm sao có thể ôn nhu như nước như vậy, thiện lương thuần khiết như vậy?
Trang Hàm cúi mặt xuống, giống như mới nghĩ ra gì đó, một lúc lâu mới nói, "Ta muốn một mình đi dạo, hai người không cần đi theo."
Tiểu An Tử và Vân Nhi đáp lại phân phó, cúi người lui xuống.
Trang Hàm không có mục đích chầm chậm đi vòng quanh Vương Phủ rộng lớn này, đã vào thu, trong viện rơi đầy lá vàng, hoa cũng đã tàn không ít.
Trang Hàm nhìn đám lá hoa rơi đầy đất, than thở thời gian trôi qua nhanh, nhân sinh tại thế, sống qua mấy cái xuân thu, không quản sống như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể quay về với cát bụi.
Nghĩ tới câu chuyện của Ngô Văn Hiên và Lý Hàn, trong lòng tự hỏi, nếu một đời này, mình có thể trải qua một cuộc tình sâu đậm say đắm như thế, cho dù ngay khắc này chết đi, cũng sẽ không hối hận.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đây là thói quen hình thành sau mười mấy năm sống trong thâm trạch, nhìn chim nhỏ bay qua không trung, cái loại tự do tự tại đó, còn có bạn bè song cánh bay, thật sự làm cậu hâm mộ.....
Cậu, đời này có thể tự do tự tại, cùng người song cánh bay xa không?
Hết Chương 19.