TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy
Chương 60

Trong văn phòng quản lý tiết văn hóa tạm thời ở phố chợ đêm, trải qua sự giới thiệu của Đinh bi thư, mấy người Nhiếp Thiên Thu cuối cùng cũng biết địa vị của người phụ nữ tên Adeline này.

Adeline · Jacob, đại sư kịch nổi tiếng Châu Âu, rất nhiều tác phẩm lấy chủ đề võ thuật của các dân tộc trên thế giới, bày ra vẻ đẹp của các loại võ thuật truyền thống, được xưng là “Đại sư kịch kết nối quá khứ cùng tương lai”, tác phẩm tiêu biểu có 《 Tiếng hét đến từ Châu Á 》, 《 Súng cùng vũ khí lạnh 》,…

Cuối cùng Hạ Tinh Hàng cũng biết vì sao khi nghe nói đến tên của người phụ nữ này lại thấy quen tai.

Một trong những tác phẩm tiêu biểu của Adeline,《 Súng cùng vũ khí lạnh 》 đã từng tuần diễn ở Mỹ. khi đó hắn vẫn còn là thiếu niên tràn đầy mong muốn học võ nhưng không thành, bị cả võ lâm cự tuyệt ngoài cửa, nghe nói Adeline có nghiên cứu võ thuật của nhiều quốc gia, hơn nữa còn có chút thành tựu nên hứng thú bừng bừng mà mua vé đi xem một lần. Nhưng mà đáng tiếc, màn biểu diễn kia cuối cùng cũng không để lại bất cứ ấn tượng gì với hắn.

Hiểu biết của Adeline đối với võ thuật các dân tộc là điều không thể nghi ngờ, sân khấu của bà cũng vô cùng chân thật, hấp hấn, đặc biệt là khác với những đạo diễn, biên kịch khác chỉ chú trọng vào những cảnh đánh nhau, sân khấu nghệ thuật của Adeline rất có tính thực tiễn. Đây cũng chính lànguyên nhân bà được xưng là “Đại sư trong giới kịch thực nghiệm”.

Nhưng mà đối với Hạ Tinh Hàng đã từng tiếp xúc với võ thuật Trung Quốc chân chính mà nói, màn biểu diễn võ thuật trên sân khấu của Adeline cũng không quá khác những người khác, chỉ thích hợp để “xem”.

Mà sở dĩ Adeline xuất hiện ở tiết văn hóa của Dương Xuyên là bởi chính quyền địa phương có lời mời.

“Kịch võ thuật” của Adeline nổi tiếng toàn thế giới, phố chợ đêm ở Dương Xuyên quật khởi cùng một nhịp thở với Cái Bang, võ thuật Cái Bang cũng là một trong những trọng điểm tuyên truyền của tiết văn hóa lần này. Vì vậy, chính phủ Dương Xuyên thông qua nhiều đơn vị khác bắc cầu giật dây, hướng Adeline phát ra mời.

Đúng lúc Adeline đang chuẩn bị cho bộ kịch mới của mình, nghe nói tiết văn hóa này có liên quan đến võ thuật liền không nói hai lời tiếp nhận lời mời.

Đáng tiếc sau khi tới Dương Xuyên, cô cùng đoàn đội tiếp đón đến tham quan không ít nơi, lại vẫn không thể nhìn được thứ mình thật sự muốn nhìn thấy. Vì vậy, hôm nay bà liền tránh khỏi đoàn đội do chính phủ phái ra tiếp đón, mang theo bốn bảo tiêu của mình đi ra ngoài sưu tầm phong tục, kết quả lúc đi ngang qua chỗ này liền nhìn thấy Đường Phi Linh đang đại sát tứ phương. Kỹ năng bắn súng của cậu ta quá xuất sắc khiến cho Bruch bị gợi lên hứng thú, liền đưa đề nghị muốn tỷ thí với Đường Phi Linh một hồi. Sau đó, chính là một màn mà mấy người Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy.

Mà hiện tại, vị đại sư nghệ thuật này lại đang chăn chú nhìn Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng, thỉnh Đinh bí thư dù thế nào cũng phải thuyết phục bọn họ tham gia vở kịch mới của mình.

Đinh bí thư trăm triệu lần cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Hai ngày nay đoàn đội của bọn họ bận trong bận ngoài, dùng tất cả biện pháp để có thể đả động đến Adeline, không nghĩ tới Adeline tự mình đi ra ngoài một vòng lại bị hai người trẻ tuổi không biết từ đâu nhảy ra làm cho khuynh đảo.

Mà trong hai người trẻ tuổi kia, còn có một người mang mặt nạ……

Đinh bí thư ho nhẹ một tiếng, nói với Nhiếp Thiên Thu: “Anh bạn trẻ này, nếu không cậu bỏ mặt nạ ra trước đi?”

Hạ Thù cũng khinh bỉ tiếp lời: “Yên tâm đi, nơi này không có fans của cậu.”

Nhiếp Thiên Thu hừ lạnh một tiếng: “Vậy trước tiên ngài tháo hai tấm biểu ngữ treo trước cửa hàng lẩu cay của ngài xuống đi.”

Hạ Thù lập tức thực thức thời mà sửa miệng: “Yên tâm đi, nơi này chỉ có một mình tôi là fan, tôi đảm bảo sẽ không động tay động chân với cậu.”

Nhiếp Thiên Thu rầm rì một tiếng, mới chậm rì rì mà cởi mặt nạ ra.

Gương mặt diễm lệ kia dường như nháy mắt chiếu sáng những người trong phòng, Adeline càng là kinh diễm vô cùng: “Oh my God, cậu chính là Muse của tôi……”

Trong lòng Đinh bí thư lại khẽ đờ mờ một tiếng, may là ông là người từng đi qua biết bao sóng to gió lớn, bề ngoài vẫn rất đúng chuẩn mực, còn kinh ngạc nói “Đại, đại minh tinh nha!”

Nhiếp Thiên Thu hì hì cười: “Đúng vậy, fans quá nhiều, ra cửa có chút phiền toái.”

“Có thể lý giải có thể lý giải.” Đinh bí thư kích động, nói ra, người trước mắt mới chính là quý nhân khiến cho cả Dương Xuyên quật khởi. Ông không kìm lòng được mà nói, “Đáng tiếc bị cái mặt nạ này ngăn cản, để tôi tìm cho cậu một đội bảo vệ, hộ tống cậu đi dạo một vòng ở tiết văn hóa, như vậy tiết văn hóa của chúng tôi có thể vang danh cả nước…”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Hạ Tinh Hàng nhịn không được mà nhìn Hạ Thù: “Hóa ra không chỉ Cái Bang các anh biết cọ nhiệt độ, phía chính phủ phố chợ đêm cũng biết chiêu thức đấy?”

Nhìn phản ứng của Đinh bí thư nhanh như vậy, còn không biết xấu hổ nói đến tự nhiên như thế, chỉ sợ không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này đúng không?

Hạ Thù “Ai” một tiếng: “Cái này gọi là, khí hậu thế nào dưỡng người thế đó.”

Hạ Tinh Hàng trào phúng: “Khí hậu chỗ anh có độc đúng không.”

Hạ Thù không hề vẻ xấu hổ: “Hẳn là địa linh nhân kiệt mới đúng.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Vì thế Adeline cũng biết, vị “Muse” mà bà ái mộ này là minh tinh hot nhất Trung Quốc hiện nay. Điều này cũng khiến cho bà vô cùng kinh ngạc. Cho tới bây giờ bà chưa từng nhìn thấy vị minh tinh nào có được thân thủ tốt như vậy, do dù là diễn viên hành động hàng đầu Hollywood cũng không được.

Kể từ đó, khát vọng của bà với Nhiếp Thiên Thu càng sâu, nhưng đáng tiếc, tuy rằng Nhiếp Thiên Thu không ngại giao lưu cùng vị đại sư nghệ thuật này, nhưng cậu thật sự không có thời gian.

Sau mấy lần lặp đi lặp lại xác nhận thái độ của Nhiếp Thiên Thu, Adeline chỉ có thể lui một bước tỏ vẻ chỉ cần Nhiếp Thiên Thu chỉ đạo võ thuật là được, không cần cậu đích thân tham dự biểu diễn. Như vậy, yêu cầu thời gian cũng sẽ giảm hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng thực đáng tiếc, Nhiếp Thiên Thu thật sự rất bận, một chút thời gian cũng không rút ra được.

Trong lòng Adeline tràn ngập tiếc nuối. Bước chân của bà trải rộng khắp thế giới, thậm chí không tiếc đến cả những quốc gia đanh chiến loạn, chỉ vì muốn theo đuổi nghệ thuật thuần túy. Mà hiện giờ, võ thuật trong mộng tưởng của bà đang ở trước mặt, nhưng mà bà lại không có cách nào đả động được người này.

Đinh bí thư cũng không muốn Adeline khó khăn lắm mới bị đả động liền thất vọng mà rời đi như vậy. Muốn mới Nhiếp Thiên Thu ra tay là chuyện không có khả năng, nhưng mà cậu bạn trẻ cũng anh tuấn ở bên cạnh này thật ra có thể thử một lần.

Bàn tính trong lòng Đinh bí thư đánh không ngừng, lộ ra nụ cười hiền từ của trưởng bối với Hạ Tinh Hàng: “Anh bạn trẻ này, xin hỏi nên xưng hô thế nào đây?”

Hạ Tinh Hàng mỉm cười báo tên của mình.

Đinh bí thư gật gật đầu: “Cậu Hạ sao, không biết cậu có hứng thú ……”

Ông nói đến một nửa bỗng nhiên mắc kẹt một chút. Trong đầu ông bỗng hiện ra một cái tên: “Từ từ, cậu yên là gì?”

Hạ Tinh Hàng vô cùng tốt tính mà lặp lại một lần.

Nụ cười từ ái của Đinh bí thư nháy mắt cứng đờ: “Là Hạ tổng của Tinh Trần Trung Quốc sao?”

Hạ Tinh Hàng gật đầu: “Hạ tổng thì không dám nhận, nhưng mà đúng là tôi.”

Hắn tò mò hỏi: “Vừa nãy ngài hỏi tôi có hứng thú gì?”

Thần sắc của Đinh bí thư chợt tắt: “A, tôi muốn hỏi cậu có hứng thú đầu tư vào tiết văn hóa hay khôg?”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Sao vị Đinh bí thư này giống Hạ Thù thế, kỹ thuật thuận theo thời thế quả thực cao siêu, khí hậu phố chợ đêm này thật đáng sợ.

Đinh bí thư khó khăn lắm mới đem vấn đề lừa gạt qua, trong lòng thở dài một tiếng. Vị Adeline này coi trọng ai không tốt, tại sao cứ nhất định phải coi trọng hai tôn đại Phật này. Một người là nhân vật công chúng nổi tiếng cả nước, người người là nhà giàu nộp thuế cả nước. Hai người này người sau còn khó động hơn người trước, đừng nói hắn, nay cả chủ tịch tỉnh đến cũng không làm gì được.

Đinh bí thư chỉ có thể bày vẻ mặt đau khổ đi khuyên Adeline, nhưng Adeline đã hoàn toàn bị Nhiếp Thiên Thu mê hoặc, cả tâm trí đều là võ thuật phương đông thần bí.

Về đạo lý thì hiểu, nhưng mà bà không thể bỏ xuống được!

Nhiếp Thiên Thu thấy Adeline lắp bắp, ánh mắt xanh thẳm lộ ra ánh lửa khát vọng như thiêu đốt, đây là sự theo đuổi cùng chấp nhất với nghệ thuật. Cậu lại nhìn dáng vẻ khó xử của Đinh bí thư, trầm ngâm một chút, nói: “Quý bà Adeline, kỳ thật Trung Quốc còn có rất nhiều người có võ công cao cường, ‘Muse’ của ngài cũng không khó tìm, không cần đặt mọi hy vọng lên người tôi.”

Adeline chém đinh chặt sắt mà nói: “Không, tôi biết những người cậu nói đến đó, rất nhiều năm trước tôi đã từng đến viếng thăm những ‘cao thủ’ Trung Quốc đó, nhưng hầu hết đều chỉ là công lao của dây thép cùng động tác võ thuật được thiết kế sẵn. Bao nhiêu năm qua, cậu chính là người duy nhất có thể đem võ thuật mỹ học cùng thực tiễn kết hợp với nhau, là người duy nhất có thể một mình đánh bại bốn vị bảo tiêu của tôi……”

Adeline kích động mà phát biểu suy nghĩ của mình, Hạ Thù nghe liền không nhịn được mà “Xuy” một tiếng.

Nhiếp Thiên Thu trấn định mà cắt ngang Adeline đang lải nhải: “Xin hỏi, ngài tìm được những ‘ cao thủ ’ đó ở chỗ nào?”

Adeline sửng sốt một chút, không rõ vì sao Nhiếp Thiên Thu lại hỏi như vậy, nhưng mà vẫn đáp lại: “Phim truyền hình, điện ảnh, còn có truyền thông đưa tin.”

Tuy rằng phim truyền hình cùng điện ảnh đã trải qua gia công rất nhiều, nhưng mà truyền thông đưa tin hẳn sẽ không sai đúng không. Có thể nổi tiếng đến mức lên tin tức, vậy thực sự là cao thủ chân chính đúng không?

Nhiếp Thiên Thu hận sắt không thành thép mà dùng ánh mắt khinh bỉ Hạ Thù: “Võ lâm chính thống mấy ngài tồn tại nhiều năm như vậy, ngay cả một tin tức cũng chưa từng được lên bài.” Khiến cho đại sư nghệ thuật người ta đi đường vòng nhiều năm như vậy.

Chỗ tốt của da mặt dày của Hạ Thù đúng lúc này thể hiện ra, chẳng những không hổ thẹn lại còn tỏ vẻ cao nhân lánh đời: “Chúng tôi không màng danh lợi.”

Nếu như không phải hắn cọ danh khí của Nhiếp Thiên Thu đến quá mức như vậy, Nhiếp Thiên Thu suýt chút nữa đã tin rồi.

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy nhất định là năm đó sư phụ hố võ lâm đến quá thảm mới khiến cho cái võ lâm này nát đến như vậy.

Đúng lúc này Đinh bí thư mới nhớ ra, vị Adeline này chỉ là muốn tìm cao thủ võ thuật mà thôi. Cái khác không nói, nếu là cao thủ thì bọn họ đã có sẵn, thật vất vả mới mời được Adeline cũng không cần may áo cưới cho người khác nữa.

Nháy mắt Đinh bí thư đã thông suốt, vội nói: “Quý bà Adeline, kỳ thuật Dương Xuyên chúng tôi có rất nhiều cao thủ võ lâm, giống như người trước mặt ngài này chính là ngài Hạ Thù……”

Adeline đánh gãy hắn: “Tôi đã từng thấy cậu ta, chính là chủ của cửa hàng lẩu cay, đồ ăn trong cửa hàng cậu ta rất ngon, nhưng mà tôi cần một cao thủ chân chính.”

Hạ Thù: “……”

Đinh bí thư cũng 囧 một chút: “Kỳ thật, lẩu cay chỉ là nghề phụ của cậu ấy thôi, cậu ta chính là bang chủ Cái Bang. Cái Bang chính là một môn phái vô cùng lớn của Trung Quốc chúng tôi……”

Adeline thử lý giải một chút: “Giống Mafia sao?”

Đinh bí thư: = =

Hạ Thù: = = Lời nói của quý bà này tràn ngập ác ý với Cái Bang xã hội chủ nghĩa!

Nhiếp Thiên Thu có chút nhìn không được, tổng kết lại chút tinh hoa cho bọn họ: “Chính là anh ta rất lợi hại. Trừ bỏ anh ta, Dương Xuyên cũng có rất nhiều người lợi hại.”

Lúc này Adeline mới phản ứng lại, nhưng bộ dáng vẫn có chút thiếu hứng thú, lại không tin tưởng lắm: “Tôi không cho rằng có người nào lợi hại hơn cậu Nhiếp đây……”

Mọi người: “……”

Không thể không nói, tuy rằng ý của bà là không tin người khác cũng biết võ công lợi hại, nhưng mà trong lúc vô tình lại chọc đúng chỗ đau trong lòng mọi người.

Đinh bí thư điên cuồng ám chỉ Hạ Thù: “Tiểu Hạ, trọng trách mở rộng tiết văn hóa của chúng ta nằm ở trên vai cậu đó!”

Nhưng Hạ Thù bị Adeline trong lúc vô tình chọc vào tự tôn lại không nhấc nổi tinh thần, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà nói hắn còn lợi hại hơn Nhiếp Thiên Thu được.

Đinh bí thư gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Không khí ở hiện trường đang giằng co, bỗng niên từ cửa truyền đến tiếng đánh nhau.

Mấy người vội đứng dậy nhìn qua. Mấy người Bruch đang canh giữ ở bên ngoài đã ngã trái ngã phải trên mặt đấy, còn đang kêu thảm thiết không ngừng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Một người trẻ tuổi nghênh ngang đi vào, nói: “Mấy người còn chưa nói xong sao?”

Adeline khẩn trương mà đi xem mấy người Bruch, thấy mấy người Bruch lăn qua lăn lại trên mặt đất, trong miệng kêu: “Tà thuật —— tà thuật ——”

Mấy cọng tóc còn sót lại trên đầu Đinh bí thư đều sắp bị dọa rớt: “Đồng chí Tiểu Đường, sao cậu lại đánh bạn bè quốc tế của chúng ta?

Đường Phi Linh vô tội nói: “Bọn họ ra tay trước, tôi nhảy xuống từ mái nhà, bọn họ đột nhiên xông tới.”

Mọi người: Cậu nhảy xuống từ mái nhà, đừng nói là bọn họ, bảo an bình thường nào cũng sẽ nhào qua được không?

Đường Phi Linh nhún vai một cái: “Chờ tí nữa là được.”

Hạ Tinh Hàng thấp giọng giải thích cho Nhiếp Thiên Thu: “Anh Phi Linh hẳn là dùng ám khí đánh bọn họ, anh ấy luyện loại võ công gọi là Lăng Tiêu Nhập Hồn Thứ, có thể ngưng nước thành băng, đả thương người vô hình.”

Nhiếp Thiên Thu hiểu rõ gật đầu.

Quả nhiên một lúc sau mấy người Bruch liền không có việc gì, chủ yếu là trên người không có vết thương gì, nhưng trong linh hồn lại như bị thương tổn toàn diện, run bần bật mà vọt qua một bên.

Thậm chí bọn họ còn không có cách nào giải thích rõ ràng mọi chuyện xảy ra với Adeline.

Chiêu bài lính đánh thuê này, sợ là muốn đập vỡ.

Lúc này mọi người mới phóng ánh mắt đến trên người Đường Phi Linh. Vừa nhìn thấy, sắc mặt mọi người nháy mắt có chút vặn vẹo.

Chỉ thấy người này dung mạo tuấn mỹ mà lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình gì, lại một thân đồ đen, cả người chỉ dư lại cảm giác xa cách người sống chớ tới gần. Nhưng mà trên tay người này lại ôm một đống thú bông lông xù không đồng đều, hình dáng khác nhau, mềm mềm béo múp….

Hình ảnh này khiến cho người khác có cảm giác không khỏe.

Hạ Tinh Hàng đổ mồ hôi: “Khẳng định anh ấy thừa dịp chúng ta không ở đó mà quay lại càn quét đống đồ chơi đó.”

Hạ Thù cũng nhảy lên: “Cậu lại đi gây họa cho việc làm ăn của hàng xóm láng giềng chúng tôi sao? Còn biết xấu hổ hay không?”

Đường Phi Linh mặt vô biểu tình mà dỗi trở về: “Tôi dựa thực lực thắng được, sao lại không biết xấu hổ chứ?”

Hạ Thù tức giận đến xông lên muốn đoạt lấy mấy con thú bông trên tay hắn: “Hàng xóm láng giềng nhà người ta làm ăn dễ dàng sao, ám khí Đường Môn nhà cậu chỉ dùng ở chuyện này sao?”

Hai người vừa mắng vừa đuổi nhau khắp phòng, nhảy lên nhảy xuống không ngừng, quả nhiên uyển chuyện nhẹ nhàng vô cùng, đặc biệt là Đường Môn từ trước tới nay nổi tiếng ở khinh công cùng ám khí. Một thân khinh công của Đường Phi Linh càng thêm linh động phiêu dật.

Hạ Thù căm giận mà ra tay cướp đoạt mấy con thú bông kia, Đường Phi Linh một tay bảo vệ ở trước nguc, một tay đón đỡ chiêu thức của hắn. Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu, từng chiêu thức đưa ra thay đổi thất thường, khiến người hoa cả mắt, không thể theo kịp.

Đinh bí thư sợ tới mức hô to: “Hai người đừng có phá hỏng đồ vật ở trong phòng.”

Hạ Thù kêu to: “Hỏng rồi cậu ta bồi thường.”

Đường Phi Linh: “Tôi nhổ vào.”

Còn Adeline, cả người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại.



Làm nhân vật nóng cốt của tiết văn hóa Dương Xuyên, dưới sự ám chỉ điên cuồng của Đinh bí thư, Hạ Thù không thể không ở lại tiến hành giao lưu văn hóa với Adeline.

Adeline vốn dĩ cũng hy vọng Đường Phi Linh có thể tham dự vào vở kịch bà mới sáng tác, nhưng mà Đường Phi Linh còn cự tuyệt vô tình hơn Nhiếp Thiên Thu, “Kịch sân khấu làm sao đẹp bằng Đại Hùng, Tiểu Hùng chứ.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Không phải chứ, lúc ngài lựa chọn đối tượng so sánh có thể chú ý một chút không? Tốt xấu gì cũng nên chọn Cừu Vui Vẻ và Xói Xám chứ?

Tuy là như thế, Adeline cũng đã vui mừng quá đỗi, lập tức lôi kéo Hạ Thù bắt đầu thảo luận vấn đề sáng tác vở kịch mới với hắn.

Còn Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng bị Hạ Thù trao cho trách nhiệm nặng nề, áp giải Đường Phi Linh về khu trò chơi trả lại những món đồ chơi thú bông mà hắn thắng được.

Nhiếp Thiên Thu nhịn không được mà bất bình thay cho Đường Phi Linh: “Tuy rằng anh ta có chút không biết xấu hổ mà mở tool, nhưng mà cũng dựa vào bản lĩnh mà thắng được, sao Cái Bang các ngài lại quản nghiêm như vậy chứ?”

Hạ Thù hừ lạnh: “Cậu ta đã sớm lọt vào sổ đen của hàng xóm láng giềng chúng tôi, đều dặn dò bọn tôi trông kỹ không cho cậu ta đến đó quấy rối. Khẳng định là cậu ta nhân lúc tôi không chú ý đã đe dọa cùng dụ dỗ hàng xóm láng giềng của chúng tôi!”

Đường Phi Linh mặt vô biểu tình mà phản bác: “Không dụ dỗ, chỉ cư0ng bức mà thôi.”

Hạ Thù càng khí: “Nghe thấy không nghe thấy không! Đồi thối không biết xấu hổ!”

Nhiếp Thiên Thu muốn nói, luận về không biết xấu hổ thì hai người kẻ tám lạng người nửa cân.

Truyền nhân mấy môn phái lớn trong võ lâm này, thật là người này còn đập tan ảo tưởng của người khác hơn người kia.

Nhiếp Thiên Thu lại đeo mặt nạ lên, cùng Hạ Tinh hàng áp giải Đường Phi Linh về sạp bắn súng ở quảng trường nhỏ. Trùng hợp là Bành Nhung Nhung cũng ở đó, dẫm theo một công nhân đến bổ sung hàng hóa.

Hóa ra mấy phần thưởng của sạp kia đều nhập từ cửa hàng của Bành Nhung Nhung. Sau khi bị Đường Phi Linh thắng sạch liền nhanh chóng chạy đi tìm Bành Nhung Nhung bổ sung.

Bên cạnh sạp hàng kia còn có hai con gấu bông to đùng, Đường Phi Linh đắc ý mà chỉ vào nói: “Kia cũng là tôi thắng, còn chưa lấy đi.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn ra một chút, đây là dọn sạch cửa hàng của người ta rồi, khó trách Hạ Thù muốn xen vào việc người khác như vậy.

Chủ quán kia thấy Đường Phi Linh lại đây, tức khắc kinh hãi: “Đường đại gia, ngài đã nói chỉ gây họa cho cửa hàng tôi một lần, sao lại quay lại vậy?”

Bành Nhung Nhung cũng chống nạnh nói: “Đường thiếu gia, số lượt quấy rối năm nay của ngài đã dùng xong rồi, sang năm lại đến được không?”

Đường Phi Linh cao lãnh mà hừ một tiếng, đi đến sạp kia, đôi tay buông lỏng, một đống thú bông đang ôm trước nguc lập tức rơi xuống: “Trả cho ông.”

Bành Nhung Nhung nghi hoặc mà nhìn hắn, cảm thấy hắn không thể bỗng dưng có lòng tốt như vậy. Sau đó, tầm mắt của cô lui về phía sau, dừng lại trên người đang đi theo sau hắn.

“Thu Thu!” Hai mắt Bành Nhung Nhung tỏa sáng. Tuy rằng mang mặt nạ, nhưng mà thân hình kia, hình dáng kia, quan trọng nhất chính là bên người còn có vật trang sức tùy thân mang theo – Hạ Tinh Hàng, trừ bỏ Nhiếp Thiên Thu thì còn có ai chứ?

Bành Nhung Nhung vừa kêu vừa nhào qua, không ngờ Hạ Tinh Hàng đã nhanh chân đứng chắn trước người Nhiếp Thiên Thu, trên mặt rõ ràng viết hai từ ‘khó chịu’: “Thu Thu là ai?”

Bành Nhung Nhung duỗi tay đẩy hắn: “Ai, Hạ tổng nhường một chút, đừng có ngăn tôi theo đuổi thần tượng mà!”

Hạ Tinh Hàng không chút sứt mẻ, ấu trĩ mà nói: “Cứ ngăn đấy.”

Bành Nhung Nhung: “……”

~ Hết chương 60~

Đọc truyện chữ Full