TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 33: 33: Bệnh Viện Bỏ Hoang Và Trò Chơi Lựa Chọn 1


Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
"Xin chào mừng." Người đàn ông ở phía đối diện đan hai tay, chống cằm lên mu bàn tay.
Đỗ Nhất Tân ngồi trên ghế, xung quanh là bóng tối.

Ngay cả người ngồi đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy đường viền lờ mờ.
"Ngài cũng là người có khả năng đặc biệt đúng không." Người đàn ông cười.

"Vậy thì miễn giới thiệu đi.

Vào thẳng vấn đề chính nào —— trong trò chơi lần này ngài cần tham gia đóng một bộ phim."
"Phim gì?"
Dù Đỗ Nhất Tân tiếp lời, nhưng tâm trí của cậu không đặt trên trò chơi này.

Cậu đang đánh giá người trước mặt.
Người này không giống NPC bình thường, chẳng lẽ là chủ nhân của thế giới này? Không, chỉ cần không phải kẻ ngốc, hoặc tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của bản thân, thì sẽ không dửng dưng xuất hiện trước mặt người chơi như vậy.
"Đây là kịch bản." Người đàn ông vỗ tay.

Giây tiếp theo, nội dung kịch bản tràn vào trong đầu như thủy triều.
[Bạn là một người phát sóng có độ nổi tiếng bình thường.

Để được nhiều người biết đến hơn, quyết định đến bệnh viện bỏ hoang lên hot search gần đây.

Trước khi lên đường, bạn hẹn một vài người phát sóng có quen biết cùng đi, tìm một người đồng hương khá quen thuộc với nơi đó, cùng đón xe, đi đến bệnh viện bỏ hoang đầy bí ẩn...]
Chỉ là phần giới thiệu bối cảnh, không có mô tả chi tiết về nhân vật hay lời thoại.
Có lẽ là thấy cậu thắc mắc, người đàn ông cười nói: "Chúng tôi không muốn áp đặt quá nhiều hạn chế đối với diễn viên.

So với kịch bản cố định, để cho các diễn viên tự do phát huy thì va chạm tóe lửa hơn."
Có thể đây là thiết lập trò chơi.

Đỗ Nhất Tân cũng không quan tâm: "Vậy bắt đầu nhanh đi, hay còn phải đợi mấy người "đồng nghiệp" kia nữa?"
"Đừng vội, bây giờ còn có một việc quan trọng nữa." Sau đó, người đàn ông lại búng tay.
Đột nhiên, vài tấm thẻ đen xuất hiện trên không trung, nhẹ nhàng lơ lửng lên xuống.
"Bây giờ phải quyết định nhân vật chính của bộ phim này.

Dù sao cũng là quay phim, vẫn phải có một tuyến chính.


Chúng tôi sẽ chọn một trong các diễn viên đóng nhân vật chính, hướng cốt truyện sẽ thay đổi theo theo sự lựa chọn của họ.

Nhân vật phụ phải tuân theo chỉ dẫn của nhân vật chính.

"
"Khoan đã, vậy thì quá bất công cho nhân vật phụ.

Nếu nhân vật chính muốn họ chết thì họ cũng phải chết?"
"Đừng lo lắng.

Lúc nào nhân vật chính có thể đưa ra lựa chọn, có thể lựa chọn như thế nào, đều là do đoàn phim chúng tôi quyết định.

Vì vậy, tình huống mà ngài nói sẽ không xảy ra.

Chỉ là..." Trong bóng tối, nụ cười của người đàn ông sáng lên một chút, "Chúng ta không thể tránh khỏi việc nhân vật chính chọn sai, khiến nhân vật phụ chết ngoài ý muốn."
Quả nhiên là kiểu trò chơi này.

Đỗ Nhất Tân lại không ngạc nhiên, đưa tay về phía thẻ: "Vậy chỉ cần rút được nhân vật chính thì cơ bản là không gì địch được?"
"Nhân vật chính cũng có thể chết." Người đàn ông đột nhiên nói, "Ngoại trừ lựa chọn có thể quyết định hướng kịch bản, còn lại nhân vật chính cũng không khác gì nhân vật phụ.

Đương nhiên bao gồm cả việc nếu bị trọng thương cũng nhất định sẽ chết.

Cho dù thương tích chết người này là do tai nạn hay do con người gây ra.

"
"Nếu nhân vật chính chết thì sao?"
"Vậy thì chúng tôi sẽ rút ra một nhân vật chính khác từ những người sống sót."
Đỗ Nhất Tân đã hiểu.

Nói cách khác, mặc dù "nhân vật chính" được hưởng nhiều sức mạnh hơn các "nhân vật phụ" trong trò chơi, nhưng cũng phải dè chừng "nhân vật phụ" đang nghấp nghé mình.

Nói cách khác, ngay cả khi bạn rút ra được "thẻ nhân vật chính", cũng tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình.
Thẻ đen lơ lửng trên không trông giống hệt nhau, cậu không nghĩ nhiều, lấy ra tấm ở giữa.

Lật lại, không biết có phải do ánh sáng mờ không, phía trên trống không.
Sau khi cậu rút thẻ đen xong, các thẻ khác tự động biến mất.


Người đàn ông lắc đầu: "Đáng tiếc, xem ra vận may của ngài chưa đủ."
Có vẻ như đây chỉ là một thẻ nhân vật phụ bình thường nên không viết gì cả.
"Sắp đến giờ rồi.

Các diễn viên khác đã vào chỗ rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Người đàn ông vươn tay qua bàn về phía cậu.

Đỗ Nhất Tân vô thức muốn rụt lại, nhưng cơ thể như bị dính chặt vào ghế, không thể động đậy.
"Và xin hãy ghi nhớ kịch bản, mục đích của ngài là gì." Người đàn ông búng ngón tay bên tai Đỗ Nhất Tân, "Vậy thì, xin hãy cố sống sót."
Theo âm thanh giòn giã này, quanh người Đỗ Nhất Tân trở nên sáng sủa hơn.

Bóng tối xung quanh mờ dần, bị nhuộm lên màu sắc đậm đặc của bút mực.

Bên tai truyền đến tiếng gió thổi kính và tiếng xe gầm rú.
Lúc đó cậu mới nhận ra mình đang ngồi trên xe buýt.

Bên dưới là ghế nhựa cũ kỹ, tay cầm trên trần xe không còn mấy, một vài chiếc còn sót lại rung rinh theo thân xe, lung lay sắp rớt.
Trên xe lác đác vài người ngồi, ngồi tản mác, chỗ ngồi bên cạnh mỗi người đặt một ba lô màu đen kiểu dáng giống nhau.

Bên cạnh Đỗ Nhất Tân cũng có một cái, có lẽ là đoàn làm phim chuẩn bị cho họ.

Mở ra xem, bên trong nhét một chiếc đèn pin và một máy quay phim nhỏ.
Cậu nhớ lại những gì người đàn ông đó nói.

Ghi nhớ kịch bản, mục đích.

Vì đạo cụ đã chuẩn bị kỹ càng đến mức này nên e rằng không bọn họ không chỉ phải đến bệnh viện thám hiểm, mà còn phải đóng phim, xem mình như người phát sóng, quay phim kiếm tiền.
Bật máy quay lên, chiếc xe cũ nát hiện lên màn hình.

Con đường lầy lội và gập ghềnh, khiến hình quay được cũng rung không ngừng.

Màn hình máy quay không hiện lượng pin, cũng không thể thực hiện cài đặt nào, chỉ có thanh tiến trình ở phía dưới, hiển thị 0% ở ngoài cùng bên phải, không biết nghĩa là sao.
Màn hình di chuyển, Đỗ Nhất Tân lia ống kính ra ngoài cửa sổ.

Không biết đây là nơi rừng sâu núi thẳm nào, không có nhà cửa, chỉ có từng chùm bóng cây nhe nanh múa vuốt.


Trời đã về khuya, tầm nhìn rất thấp, không nhìn thấy gì ngoài rừng cây lướt nhanh bên ngoài.
Quay không ra manh mối gì, Đỗ Nhất Tân lại xoay người, chuẩn bị quay hoàn cảnh phía sau.

Đột nhiên màn hình chuyển sang màu đen, người ngồi phía sau nắm thẳng ống kính che lại, cướp đi.
"Này, anh..." Còn chưa kịp mắng thì đã nhìn thấy rõ dáng dấp người kia.

Vóc người cao lớn, đôi mắt hung dữ đặc trưng và kiểu đầu đinh đâm tay, đúng là Ứng Thịnh.
Đối phương liếc nhìn đoạn video, ném lại máy quay.

Sau đó chống tay vào lưng ghế, lật người ngồi luôn lên đây, đẩy chiếc túi đen vốn nằm ở đó xuống đất.
Đỗ Nhất Tân nhìn xung quanh, những người khác đang loay hoay với máy quay, không ai chú ý đến họ, bèn thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì thế, anh đến trường à?"
"Vừa mới xong nhiệm vụ trước đó." Ứng Thịnh cau mày, "Tôi nhận được thông báo địa điểm tiếp theo ở gần trường học của cậu." Hắn hơi khó chịu: "Sao bọn nó cứ chui sang chỗ này thế?
Đỗ Nhất Tân đồng cảm: "Đúng vậy, Bạch Điểu đúng là không phải người.

Chưa để anh nghỉ đã bắt anh đi làm nhiệm vụ tiếp."
"Cái gì?" Ứng Thịnh nhìn cậu kỳ quái, "Tổ chức không phái tôi đến."
"Ấy?" Vậy anh đến làm gì.
Hai người trừng nhau hồi lâu, cuối cùng Đỗ Nhất Tân bẽn lẽn nói: "Hóa ra anh lo cho tôi..."
"Hả? Đầu mọc hoa à! Bố sợ cái đồ gà mờ nhà cậu ngỏm, làm lỡ chuyện của bố."
"Biết rồi biết rồi, anh bình tĩnh đi." Đỗ Nhất Tân không dám chọc Ứng Thịnh, náo động bên này khiến những người khác chú ý.

Các diễn viên ngồi phía trước đều ríu rít quay đầu lại.
Cậu làm động tác xin lỗi, ra hiệu không cần để ý.

Nhưng khi đụng mắt với một người trong đó, cậu lại ngẩn ra.
Cô gái kia cũng vào.

Cái cô mới nói chuyện với cậu trong nhà ăn, nhân viên Bạch Điểu.
Cô gái thấy cậu thì cũng hơi sững sờ, đứng dậy, như muốn đi tới đây.

Nhưng khi nhìn thấy Ứng Thịnh ngồi bên cạnh, lại lộ vẻ sợ hãi, do dự một lúc rồi lại ngồi trở lại.
Xem ra Ứng Thịnh ở công ty tiếng xấu đồn xa.
"Nói chuyện chính đi." Đỗ Nhất Tân giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra lúc mới vào và thẻ mình rút được, "Anh thì sao?"
"Cũng giống thế.

Vừa mới vào đã có một tên đàn ông lít nha lít nhít, tôi còn định giết luôn."
Giống chỗ nào!
Đỗ Nhất Tân trợn to mắt: "Anh sẽ không..."
Ứng Thịnh lắc đầu: "Cấp độ của chủ nhân nơi này không thấp.

Ở trong căn phòng đó không động đậy được, đành phải nghe tên đó lằng nhằng nói hết một đống chuyện vô nghĩa."
Nghe Ứng Thịnh kể xong chuyện xảy ra trong phòng, Đỗ Nhất Tân rơi vào trầm tư.


Cả cậu lẫn Ứng Thịnh đều rút được thẻ vai phụ, có nghĩa là, nhân vật chính thống trị cốt truyện nằm trong số những người khác.

Ngoài họ, còn có năm người khác trên xe buýt.

Loại bỏ người lái xe —— cũng là người đồng hương trong phần giới thiệu bối cảnh, có bốn người chơi khác, hai nam hai nữ.
Tiêu Nhu, nhân viên Bạch Điểu.

Không biết có năng lực đặc biệt nào không, ngồi ở hàng ghế đầu.

Một cô gái nhỏ nhắn khác ngồi sau cô.
Hai người đàn ông đều trông rất trẻ.

Một người thanh tú, dáng người gầy yếu.

Người còn lại có mái tóc xoăn màu nâu dễ thấy, trông rất đáng yêu, thiên nữ tướng, giống như trẻ vị thành niên còn chưa dậy thì ra các đặc điểm sinh dục thứ cấp.
Tiêu Nhu trước chưa bàn, những người khác không hề tỏ ra hoảng sợ trước tình hình hiện tại, có vẻ như không phải lần đầu tiên bước vào một nơi như vậy.

Có khả năng là lần này mọi người đều có chìa khóa.
Mà "nhân vật chính" nằm lẫn giữa những người này.
Nhưng bây giờ có đoán kiểu gì thì cũng vô dụng, người rút được thẻ nhân vật chính chắc chắn sẽ không tự làm lộ, chỉ có thể đoán dựa vào hướng đi cốt truyện trong tương lai.

Ít nhất bây giờ bọn họ là châu chấu cùng thuyền, cứ chia sẻ thông tin hiện có trước đã, để xem nhiệm vụ sẽ tiến hành như thế nào.
Việc đầu tiên cần làm là tìm hiểu xem máy quay dùng để làm gì.
Mặc dù cũng muốn thảo luận với Ứng Thịnh, nhưng đối phương có vẻ không hứng thú chút nào.

Rốt cuộc, nếu theo cách qua cửa của Ứng Thịnh trước giờ thì có lẽ đối phương đã sớm cầm gậy xử đẹp cả xe rồi.
Mà nhắc mới nhờ, hình như giờ không mang theo.
Đỗ Nhất Tân thấy Ứng Thịnh tay không, không đeo ba lô, đang định hỏi.

Lái xe đột ngột phanh gấp, xe buýt bỗng dừng lại, người trên xe theo quán tính nghiêng về phía trước.
Ứng Thịnh đạp lên lưng ghế, tay phải nắm lấy cổ áo người bên cạnh để tránh va thẳng vào người như những người khác.

Đỗ Nhất Tân chỉ cảm thấy cổ bị cổ áo ghìm chặt, suýt chút nữa ngạt thở.
Người đàn ông gầy gò kia xoa trán, đứng dậy hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Chết máy, chết máy." Người lái xe nói giọng địa phương nặng, nghe hơi mất sức.

Anh ta vặn chìa khóa, muốn nổ máy, nhưng mấy lần đều không được
"Cách bệnh viện còn bao xa?" Những người khác không quan tâm đến tình trạng xe, họ chỉ muốn nhanh chóng làm nhiệm vụ.
"Còn nửa tiếng đi xe nữa." Tài xế liếc nhìn mấy người rồi đứng dậy, "Tôi xuống kiểm tra qua tình trạng xe." Sau đó anh ta ấn nút mở cửa.
Cửa xe mở ra một tiếng "cạch", không biết có phải do thùng xe quá cũ không, chỉ mỗi động tác mở cửa cũng khiến người ta cảm thấy thùng xe lắc một cái.
Người lái xe bật đèn pin, bước ra khỏi cửa xe, bóng dáng biến mất trong bóng tối..


Đọc truyện chữ Full