Vết thương ở đầu gối của Lưu Dĩ Vân phải mất hơn 10 ngày mới bình phục, lúc đó hắn mới đi lại được bình thường.
Đến khi khỏi rồi thì cũng vừa lúc được nghỉ Tết Nguyên đán, kì nghỉ dài làm Lưu Dĩ Vân có chút nhàm chán.
Vốn là mừng ngày Lưu Dĩ Vân khỏi hẳn thì sẽ tổ chức một bữa tiệc tất niên, thế nhưng Tần Gia Mộc từ chối, cuối cùng tiệc đành phải huỷ.
Mấy ngày giáp Tết, gia đình cậu cho người giúp việc về quê hết, cả nhà quây quần lại cùng dọn nhà.
Đây là việc mà năm nào gia đình cậu cũng làm, cùng dọn dẹp, cùng nấu bữa cơm tất niên, rất có hương vị gia đình.
Mà Phương Chính Hạo từ năm nhận ba mẹ cậu làm con nuôi, năm nào cũng ở nhà cậu đón Tết.
Khỏi phải nói, sau khi 3 người kia biết chuyện thì ghen tị nhường nào.
Đã thế, năm nay Phương Chính Hạo còn đặc biệt chụp bức ảnh bàn tay của Tần Gia Mộc đang bày biện các món ăn rồi up lên tài khoản cá nhân, cap là: Hương vị gia đình.
Lời ít ý nhiều.
Vì thế, sau khi ăn bữa cơm tất niên xong, trong lúc cả nhà đang quây quần xem chương trình đêm giao thừa thì có tiếng gõ cửa.
Không ngoài dự đoán của Phương Chính Hạo, 3 con người kia không nhịn được mà mò đến, thế nhưng bọn họ không vào nhà mà chỉ đứng ngoài, muốn rủ đi xem bắn pháo hoa.
Tần Gia Mộc nghe thế vội chạy lên tầng lấy áo rồi xin phép ba mẹ ra ngoài.
Mọi khi là 5 người đi 2 xe, nhưng lần này, 5 người chen chúc trên một chiếc xe của Quý Cảnh Lam.
"Chúng ta đi xem bắn pháo hoa ở đâu vậy?" - Tần Gia Mộc hỏi.
Bình thường muốn xem pháo hoa rõ nhất thì phải đứng ở quảng trường thành phố, nhưng Tần Gia Mộc thấy hướng đi này rõ ràng không phải là đến đó.
"Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.
" - Lưu Dĩ Vân trả lời, giọng điệu thần bí.
Tần Gia Mộc muốn nhìn ngó cảnh bên ngoài cửa xe, nhưng đã bị hai nam nhân cao to bên cạnh chắn mất.
Cho đến khi xe dừng lại trên một cây cầu bắc ngang qua một con sông, Tần Gia Mộc mới nhận ra cậu đang ở đâu.
Cậu đang đứng trên con cầu giữa hai thành phố, dưới những ngọn đèn đường, cây cầu trông như đang tỏa sáng.
Xe đi trên cầu cũng càng lúc càng ít, chỉ có 5 người bọn họ đứng đó đợi xem pháo hoa.
"Em không biết là còn chỗ này đấy!" - Tần Gia Mộc phấn khích.
"Vì mọi người ngại đi xa thôi.
" - Phương Chính Hạo nói.
Lúc này, Tần Gia Mộc như nhớ ra gì đó, hỏi anh: "Này, không phải mấy anh lên kế hoạch từ trước rồi đấy chứ?"
Phương Chính Hạo tỏ vẻ vô tội: "Anh cũng bất ngờ lắm chứ, chỉ là lúc 3 người kia đến, có nói qua với anh rồi bảo giữ bí mật với em thôi.
"
Tần Gia Mộc nghe xong thì nghĩ thầm, đời này của cậu, đã định sẵn là những chuỗi ngày bất ngờ như thế này rồi!
5 người bọn họ canh giờ rất chuẩn, lúc đến nơi, chỉ còn 15 phút nữa là đến 12h.
Khi đồng hồ điểm 12h, cả thành phố đang tĩnh lặng đột nhiên "Bùm" một cái, một chùm pháo hoa bay lên bầu trời.
Sau đó liên tiếp đến những chùm pháo hoa khác, màu sắc rực rỡ, cả vùng trời sáng rực.
Tần Gia Mộc đang ngắm pháo hoa, đột nhiên quay sang nhìn 4 người đứng bên cạnh cậu, ai cũng chăm chú ngắm pháo hoa, ánh sáng của pháo hoa cũng chiếu lên khuôn mặt họ, rất sáng, rất đẹp.
Tần Gia Mộc chợt nhớ đến một câu trong bộ phim 10cm tình yêu, cậu xem lâu rồi nên không nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái là: tình yêu có màu sắc của pháo hoa.
Nhiều màu, rực rỡ.
Gió đêm lướt nhẹ trên mặt sông, thổi qua gương mặt cậu, làm mái tóc cậu bay bay, cậu khẽ chớp mắt, trong mắt là ánh sáng còn đọng lại của pháo hoa.
Khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới ấy, có 5 người cùng nhau hứa.
Không hứa mãi mãi, chỉ cầu hiện tại có nhau là đủ.
!
Pháo hoa kết thúc, Tần Gia Mộc vẫn còn chút lâng lâng đọng lại của khoảnh khắc ban nãy.
Trên đường về nhà, không ai nói với nhau câu gì cả, chỉ im lặng đuổi theo suy nghĩ riêng.
Sau đêm hôm nay, mỗi người đều đã hiểu thêm về những người bên cạnh mình một chút.
Lúc đến nhà Tần Gia Mộc là gần 1 rưỡi sáng, cậu với Phương Chính Hạo định rón rén đi vào nhà thì bị Tần Duy Phong đang ngồi trên sofa trong phòng khách làm cho giật mình.
Tần Gia Mộc hết hồn, xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình, cất tiếng chào anh trai.
"Anh chưa ngủ ạ?"
Tần Duy Phong liếc mắt nhìn 2 người, ra hiệu cho Phương Chính Hạo lên tầng trước, Tần Gia Mộc ở lại.
Sau đó mới từ tốn trả lời câu hỏi của Tần Gia Mộc: "Anh chưa ngủ, đợi em về.
"
"Đợi, đợi em làm gì ạ?" - Tần Gia Mộc có chút chột dạ.
"Lì xì.
"
Tần Gia Mộc nghe thế thì bổ nhào vào người Tần Duy Phong.
"Anh, em yêu anh trai của em nhất!"
Tần Duy Phong cười nuông chiều.
"Dẻo miệng.
"
"Yêu anh nhất hay còn những anh nào khác, hử?"
Tần Gia Mộc nhất thời không biết nói câu gì.
Tần Duy Phong vỗ nhẹ bao lì xì vào trán cậu rồi nói: "Em có thể yêu đương, bao nhiêu người cũng được, miễn em thấy vui là được rồi.
"
"Thôi, đi ngủ đi.
Anh lên phòng đây!"
Tần Duy Phong đẩy Tần Gia Mộc ra rồi đi lên phòng.
Tần Gia Mộc ngồi trên sofa, huhu muốn khóc quá đi!
Anh trai thật tốt!.