A Đại không nghĩ tới sẽ dùng tới phương thức này để gặp mặt Từ Ca.
Đương nhiên hắn cho rằng sẽ không gặp, cho dù gặp, cũng sẽ không phải là bộ dạng chật vật như vậy.
Từ Ca chạy về tới khi trời còn chưa sáng, A Đại ngủ thật sự nông, nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo liền lập tức xoay người rời giường, mở cửa ra.
Hắn đi một đường ra ngoài, đi một đường theo thôn dân đốt đuốc.
Sau đó hắn thấy được một người máu me đầm đìa, người nọ lảo đảo, khập khiễng, dơ bẩn trên mặt làm cho không thấy rõ ngũ quan vốn có.
Nhưng A Đại vẫn là nhận ra cậu.
Hắn làm thôn dân nhường chỗ, người nọ liền tiếp tục thất tha thất thểu chạy về phía hắn.
Thẳng đến khi chạy đến trước mặt A Đại, lập tức ôm lấy A Đại.
A Đại sửng sốt một chút, còn có hơi lúng túng.
Tay hắn dừng giữa không trung, một hồi lâu mới siết chặt hai tay, vỗ vỗ lưng Từ Ca.
Từ Ca trúng đạn, trúng ba phát, một phát trên bả vai, một phát ở bắp chân, còn một phát trên cánh tay.
May mắn, đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hiển nhiên Từ Ca đã chịu kinh hách cực độ, cậu siết chặt thân thể A Đại, khớp hàm cắn đến kêu lập cập, lại là không nói ra được một chữ.
A Đại làm cho các thôn dân im lặng, ngược lại hỏi Từ Ca có muốn đi hay không.
Từ Ca không đáp, cả người càng run dữ dội hơn.
A Đại bế cậu lên, lại để cho cánh tay cậu vòng qua vai mình.
Hắn đi về phía nhà mình dưới sự hộ tống của thôn dân, mà dọc theo đường này không có người nói chuyện.
Sau khi trở lại phòng, A Đại cho thôn dân tản đi.
Hắn vừa định buông Từ Ca, Từ Ca lại đột nhiên bắt lấy A Đại, nói đưa bản đồ cho tôi, hiện tại tôi vẽ cho cậu.
A Đại nói xử lý vết thương trước.
“Không được.” Từ Ca nói, “Tôi chỉ nhìn bản đồ một lúc, hiện tại phải vẽ ra, nếu không tôi liền không nhớ được.”
Đêm hôm đó Từ Ca cùng A Đại đều không ngủ, hắn giúp Từ Ca bổ sung tuyến đường trên bản đồ từng chút một, sau đó Từ Ca đột nhiên ghé vào trên bàn, nhắm hai mắt.
A Đại lập tức cho Vu y tới đây, hiện tại mới có cơ hội xử lý vết thương cho Từ Ca.
Ngày đó A Đại liền canh giữ ở bên mép giường của Từ Ca, cùng với Vu y lau sạch mặt của ca, lấy đạn ra, đắp thuốc xong lại quấn băng vải,
Cuối cùng A Đại nhìn bộ dạng hôn mê của Từ Ca, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Từ Ca đã quay lại, cậu đã chứng minh được lòng trung thành của mình.
A Đại vừa lòng, hắn muốn nói mấy lời để biểu đạt cảm kích vì Từ Ca không thất tín bối nghĩa*.
(*背信弃义: lật lọng, bội ước.)
Nhưng hắn không làm được, hắn hoàn toàn không làm được.
Rất nhiều lời nghẹn ở cổ họng hắn, ra miệng lại chỉ là tiếng thở dài.
Một buổi sáng này Từ Ca ngủ thật sự sâu, chỉ bừng tỉnh một lần.
Khi bừng tỉnh nhìn mặt A Đại một cách ngơ ngác, hỏi A Đại —— “Tôi đang ở đâu.”
“Ở nhà tôi.” A Đại nói.
“Vẽ rồi.”
Đối thoại xong, Từ Ca liền “Ồ” một tiếng, giống như còn chút mê mang, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Giữa trưa A Đại để cho Thí Tinh tới đây, sau khi bảo cậu ta chép lại một phần bản đồ, lập tức đưa đến dãy Đông.
Mà mình thì quay lại phòng trông chừng, thẳng đến chạng vạng, Từ Ca mới lại mở mắt.
Lúc cậu mở mắt không phát ra âm thanh nào, một hồi lâu A Đại mới nhận ra cậu đã tỉnh.
Cậu đưa mắt nhìn A Đại, há mồm muốn nói gì đó, thoáng cái lại bị nghẹn.
A Đại hỏi, đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ vết thương do súng, bọn họ còn tra tấn sao?
Từ Ca không trả lời, cậu muốn ngồi dậy, A Đại liền đỡ cậu ngồi dậy, lấy cho cậu chút nước ấm.
Từ Ca uống hai hớp, lại lặp lại câu hỏi lúc trước.
Cậu hỏi tôi đưa bản đồ cho cậu chưa? Tối hôm qua tôi có vẽ không?
A Đại nói có, có.
Từ Ca gật gật đầu, lại tiếp tục uống hai miếng nước.
A Đại thử chạm chạm mặt cậu, lại ấn ấn bả vai không bị thương của cậu, hỏi —— “Xảy ra chuyện gì, nói thật cho tôi nghe.”
Sau khi Từ Ca nghe xong, nhìn ly nước một hồi.
“Vẽ… vẽ bản đồ là được rồi.” Từ Ca lấy lại bình tĩnh, lại lẩm bẩm..