Cầu vượt có nóc có tường, như là một tòa nhà dài xây ở trên sông.
Gió của Khổ Sơn thổi một cách lạnh lẽo, cả một hành lang dài chỉ có một một cánh cửa sổ che hờ.
Tia sáng lọt vào từ cửa sổ kia, lọt vào ánh nắng cũng truyền tới âm thanh.
Có tiếng nước, tiếng chim kêu, còn có mấy nông hộ tọa lạc rải rác trong núi thỉnh thoảng gào lên hai tiếng, có ca hát, có chửi mẹ nó.
Nhưng bọn họ không nghe được tiếng vũ khí đánh nhau, quá xa, xa đến giống như chiến hỏa căn bản chưa từng cháy đến mảnh đất này.
A Ngôn hỏi, hoàn cảnh ở trên này rất tốt, vì sao không có người ở chỗ này.
Từ Ca nói hơi ẩm quá nặng, phía dưới chính là sông.
“Thủy triều lên thế nước hung tợn, không chừng sẽ đánh sập nó.
Mùa khô hơi ẩm không đổi, đoán chừng đồ vật cũng phải thối rữa.”
A Ngôn lại hỏi, anh từng nghe đến truyền thuyết kia chưa, chuyện xưa về thành Thằn Lằn.
Từ Ca nói, đã nghe.
Cá cóc thật lớn lao ra từ trong rừng, lao vào đánh với thủy quái hung ác tàn bạo.
Chúng nó cắn xé từ trên trời xuống dưới đất, lại khuấy đục nước sông, nhấc lên sóng lớn.
Thủy quái hung tàn, quét bay nhà cửa xây dựng trên mặt đất, cuốn đàn ông đàn bà vào trong nước, lại ăn luôn con nhỏ của bọn họ.
Cá cóc giận không thể át, vươn lưỡi cuốn lên một vốc đất.
Vung lên không, liền bắc thành một cây cầu kéo dài qua sông.
Nó để cho toàn bộ con dân đi lên, đóng chặt cửa sổ.
Nó liền đứng ở trên đỉnh cầu vượt, lẳng lặng giằng co với thủy quái trong sông.
Thủy quái dồn đủ sức lực, ra sức vọt lên, cá cóc thì dựa sông bày trận*, cuối cùng nhảy lên.
Nó cắn cổ thủy quái, chính là đẩy nó về giữa sông.
(*背水一战 bối thủy nhất chiến: ở trong tuyệt cảnh, vì cầu đường ra mà tử chiến một trận.)
Thủy quái liều mình giãy giụa, dùng móng nhọn cào vào lưng cá cóc.
Cá cóc lại không nhả ra mảy may, hàm răng cắm sâu vào thân thể thủy quái.
Máu tươi của chúng nó nhuộm nước sông thành màu xanh lục, lại vật lộn chìm vào lốc xoáy.
Đám người trốn ở trên cầu vượt ngày đó chỉ nghe được mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm ở bên ngoài cầu.
Cả tòa cầu bị rung đến đong đưa lay động, thỉnh thoảng có ánh chớp lóe qua khe hở khiến lòng người sợ hãi.
Bọn họ trốn ba ngày ba đêm, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.
Chờ đến khi bên ngoài đã không còn mưa gió, một đứa bé đẩy cửa sổ ra.
Không thấy cá cóc, cũng không thấy thủy quái.
Dòng sông khôi phục bình tĩnh, mây mù trên bầu trời đã tan hết.
Mọi người đi xuống khỏi cầu vượt, thấy giữa sông có một tảng đá lớn.
Hình dạng của đá lớn giống như một con thằn lằn, thằn lằn ngẩng đầu lên, chính là đang nhìn tòa cầu vượt đỏ tươi bên này.
Từ Ca thở dài, “Cho nên nơi này gọi là thành Thằn Lằn.”
Truyền thuyết này được lưu truyền rộng rãi, binh già ở nơi đóng quân đã từng kể với cậu, lúc sau đi tới trại đầu Tây, Từ Ca cũng đã nghe trong mấy lời ca dao được hát bởi mấy đứa trẻ con.
Thằn lằn dùng thân thể của mình ngăn chặn thủy quái, đổi lấy an ổn cho vùng đất này, loại tinh thần này liền giống như máu nó chảy vào trong sông, lại được người Khổ Sơn uống cạn.
Nhưng Từ Ca không muốn nghĩ đến hy sinh, cậu sợ A Đại không thể trở về, hoặc là nói không thể trở về một cách hoàn chỉnh.
Cậu qu@y tay qua, mu bàn tay lộ ra một góc của hình xăm, đó là móng vuốt của cá cóc.
“Em nói sẽ không có việc gì.” A Ngôn bò lên cửa sổ hành lang, lại leo xuống dưới.
Cậu ta nhìn hình xăm của Từ Ca, nói “Anh xem, móng vuốt của cá cóc bao lấy tay anh, nó chính là đang an ủi anh.”
Đến sau A Ngôn lại nói gì, Từ Ca liền không nhớ rõ.
A Ngôn vừa khẩn trương liền nói nhiều, cho nên cậu nói không ngừng, lại không ngừng trả lời chính mình.
Cậu giấu hoảng loạn đi, cho nên buộc đầu óc mình nghĩ ngợi lung tung không ngừng.
Nhưng cậu vẫn không có cách nào kiềm chế, chờ đến sau khi trời sáng hoàn toàn, cậu cũng bị khuất phục bởi cảm xúc bất an.
Cậu trở nên an tĩnh, gập chân co thành một đống, bọc áo lông thú của Quạ Đen, dựa vào cột ngồi trong một góc.
Mà Từ Ca khẩn trương liền sẽ không nói, từ đầu đến cuối cậu không hiểu làm cách nào để vuốt phẳng thấp thỏm bất an của mình.
Cậu muốn nhắm mắt ngủ một hồi, như vậy thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, lồng ngực liền nhảy thịnh thịch thịch, nhảy đến mức cậu lại phải mở mắt ra, lưng ứa ra một tầng mồ hôi lạnh trong vô thức.
Đến giữa trưa có một người lớn tuổi quay về, về lấy tới mấy miếng bánh cùng ít cháo chia cho người ở lại gác.
Từ Ca không muốn, cậu đưa hết phần của mình cho A Ngôn.
Cậu không đói bụng chút nào, lục phủ ngũ tạng của cậu đều quay cuồng đến khó chịu..