Đây là trận chém giết tàn khốc nhất A Đại từng trải qua.
Năm năm, năm năm qua hắn mang theo trại đầu Tây xảy ra vô số lần xung đột với binh lính, nhưng bọn họ phục kích nhiều, chiến dịch chim sẻ nhiều, bắn một súng đổi một chỗ, hoặc thừa dịp màn đêm mò vào, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, nhanh chóng càn quét, lập tức rút lui.
Nhưng lúc này thì khác.
Lúc này, bọn họ là mặt đối mặt mà giết đến tận cùng.
Giống như phỏng đoán của Từ Ca, bọn họ mai phục đến sau khi toàn bộ sắc trời đã tối mới phát động tấn công.
Cây đuốc đốt cháy lều trại, khoảnh khắc binh lính ra ngoài tất cả mọi người giơ súng bắn.
Vỏ đạn dừng ở bên chân hắn, sức giật của mỗi một phát bắn giống như một cây búa nện vào trái tim hắn.
Rất nhiều binh lính không phản ứng kịp, súng cũng chưa lên đạn, ngực hoặc sau lưng liền nở hoa.
Quan văn của doanh trại này không khác gì Từ Ca, mặc dù trong tay có súng, động tác cũng không lão luyện nhanh nhẹn giống như binh lính chính quy.
Nhưng dù sao người của bọn họ quá nhiều.
Giết được nhóm đầu tiên, nhóm thứ hai đã giơ súng bắn phá.
Viên đạn nhấc lên bụi đất, chui vào rễ cỏ, chui vào thân cây.
Nó lay động cành lá, làm lá trên đầu cành sôi nổi rơi xuống.
A Đại bắn súng trường xong, liền rút súng ngắn ra tiếp tục bắn.
Hắn một bên bắn một bên vòng quanh, hắn không cần ra lệnh, tất cả người đầu Tây đều biết nên làm thế nào.
Hắn bắn trúng vai của một binh lính, bắn trúng ngực của một binh lính khác.
Hắn còn bắn trúng bắp chân của một người bưng nồi hơi, người nọ lập tức quỳ xuống, hắn liền có thể một phát súng bắn bể đầu.
Tiếng kêu thảm thiết của binh lính hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết của người Khổ Sơn, lều vải bị đốt lại thắp sáng bầu trời.
A Đại nhìn thấy bộ dạng của cá cóc trong ngọn lửa, nó nhe răng trợn mắt, làm ngọn lửa đốt cháy tất cả, khiến đồ đằng trên cánh tay cũng cháy theo.
Bên cạnh hắn không ngừng có thôn dân trúng đạn, lại trong khoảnh khắc nằm sấp xuống rút lựu đạn ném về phía doanh trại của đối phương.
Tiếng nổ lấn át cả tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót, trong mũi cũng không ngửi thấy thơm của đất rừng.
Chỉ có mùi khói, mùi máu tươi, mùi thuốc súng, cùng với vị rỉ sắt.
Cuối cùng A Đại bắn hết đạn, hắn rút ra hai quả lựu đạn, liền ném về phía nhiều binh lính nhất.
Đó là thuốc nổ cuối cùng trên người hắn, mà tiếng sấm nổ vang, hắn liền rút loan đao ra, lao xuống theo dốc núi.
Đó là ngày đáng giá để Khổ Sơn tưởng niệm, bởi vì có hai trăm người mất đi vào đêm hôm đó.
Hai trăm người Khổ Sơn này là anh hùng của bọn họ, linh hồn* của bọn họ ở bên trong dòng sông, chảy xuôi theo huyết hà, yên nghỉ bên cạnh cá cóc.
(*英魂: xưng hô tôn kính đối với người đã chết.)
Nhưng ngày đó cũng có rất nhiều binh lính đã chết, bọn họ bị bắn chết, bị lửa đốt, bị loan đao chui vào ngực lại rút ra, sau đó ruột chảy đầy đất.
Bọn họ cũng là anh hùng, là những dũng giả* hy sinh vì thu phục mảnh đất này, bọn họ được sử sách bên ngoài khắc ghi, nhưng linh hồn của bọn họ thì sao, rốt cuộc là sẽ trèo đèo lội suối về đến quê nhà, hay là vĩnh viễn ngủ say dưới mặt đất ẩm ướt của Khổ Sơn —— không người nào biết.
(*勇者: chỉ người có dũng khí.)
Ngay cả chính bọn họ cũng không biết.
Trận chém giết này giằng co bao lâu, bản thân A Đại cũng không rõ lắm.
Hắn giết đỏ mắt, trên người trên mặt đều là máu tươi, giống như xối máu từ trên xuống dưới.
Hắn không thấy Quạ Đen lần nào, trước mắt đều là người hốt hoảng chạy trốn cùng vật còn sống phản kháng dữ dội.
Đạn và loan đao đan xen, lúc hắn chém chết một người, giây tiếp theo cũng có một đồng bào ngã xuống bên cạnh.
Bọn họ đang giết địch, nhưng cũng là đang tự sát.
Lều vải nghiêng ngả, nồi hơi lật úp, ngọn lửa kia đốt đen mặt đất, toàn bộ lòng bàn chân đều là một màu đen xì, lại xối một tầng huyết tương đỏ sậm.
A Đại đạp lên mặt đất, cảm thấy không lâu nữa bản thân cũng sẽ bị kéo vào địa ngục.
Nhưng hiện tại hắn đang ở trong địa ngục, hắn còn có thể bị kéo đến nơi nào..