Tống Nhiễm kiếp trước đã từng là một người lạnh lùng,tàn nhẫn.
Cuộc sống của cậu rất đơn điệu, chỉ có kiếm tiền mà thôi.
Chỉ được mỗi cái, con người Tống Nhiễm sống rất nhiều mặt.
Dựa vào hoàn cảnh đưa ra bộ mặt phù hợp nhất.
Cậu có thể vui vẻ cười đùa khi người khác tốt với cậu thật tâm, cậu cũng có thể ác gấp trăm lần khi người khác phản bội hoặc tổn thương cậu, cậu còn có tính kiên nhẫn và chịu đựng rất cao.
Cậu từng là chủ tịch của một tập đoàn lớn ở nước A, cũng là đại ca một băng nhóm xã hội đen, và tất nhiên cậu cũng sẽ có rất nhiều kẻ thù.
Mỗi ngày Tống Nhiễm đều sống trong sự đề phòng cảnh giác cao độ, không thể yêu đương, mà cũng chẳng ai dám yêu một kẻ nguy hiểm như cậu.
Cho đến khi cậu nhận ra bản thân đã mất đi cảm giác biết yêu thương người khác của mình.
{ Trái tim băng}.
Từ lúc cậu 15 tuổi, ba mẹ cậu đã bỏ đi tìm hạnh phúc mới, nhưng tốt hơn người khác, họ không hoàn toàn bỏ mặt cậu, cả hai người đều sẽ mỗi tháng gửi tiền cho cậu.
Vì muốn có nhiều tiền hơn nữa, cậu bắt đầu học điên cuồng, không kể ngày đêm, sau khi tốt nghiệp cậu đã mở công ty cho riêng mình, một công ty game.
Trong khoảng thời gian học đó, cậu cũng tạo cho bản thân một thế lực ngầm để chống lưng cho công ty, tránh sự cạnh tranh của người khác.
Sau mười năm, từ một công ty game bình thường chỉ có 20 người, nay đã tăng đến hơn 2000 người, trở thành một tập đoàn lớn, vẫn chưa tính đến các chi nhánh ở nước ngoài.
Thế lực ngầm của cậu, cũng đã trải rộng khắp nước, hầu như có thể càng quét mọi bang phái khác lẻ tẻ trong nước.
Cũng vì như thế mà đắc tội không ít người có thế lực khác chống lưng ở nước ngoài.
Và thế là trong một ngày đẹp trời, Tống Nhiễm không đi làm, mà lười biến ở nhà, nhấm nháp rượu ngon và xem phim, cậu phát hiện không biết từ lúc nào cậu đã thích những bộ phim tình cảm đồng giới.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay điều khiển từ xa , kéo theo một cái hộp màu đen.
Sau khi đến trên nốc nhà của Tống Nhiễm thì chiếc máy bay tự động nổ tung, cái hộp cũng theo đó rơi xuống.
Tống Nhiễm trong nhà nghe được tiếng nổ lập tức chạy nhanh ra sân ngẩn đầu nhìn lên, vừa lúc thấy cái hộp rơi xuống vừa tầm mắt của cậu.
Tống Nhiễm không suy nghĩ nhiều xoay người bỏ chạy, chỉ là khi cái hộp vừa rơi gần cậu đó lại tít...tít vài lần rồi "bùm" một tiếng.
Mọi thứ trong phạm vi 500 mét toàn bộ bị phá hủy.
Tống Nhiễm cảm thấy thân thể nhẹ bổng, mở mắt ra nhìn, cậu đang lơ lửng trên không, cách vụ nổ không xa.
Tống Nhiễm nhìn thấy xe cứu hoả, rất nhiều người phụ giúp dập lửa.
Cậu đưa hai tay mình lên nhìn, trong suốt như nước chỉ hơi gợn sóng.
Tống Nhiễm mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt của cậu lại nói rằng bây giờ cậu rất mờ mịt không hiểu gì cả.
Trong ngực cậu, một chùm sáng đỏ bay ra, hiện lên gương mặt mà cậu từ rất lâu đã không còn nhớ nữa.
Hình ảnh từ chùm sáng tạo ra hơi mờ ảo nhưng cậu vẫn nhìn ra được.
Tống Nhiễm run giọng nói " Ông nội".
Tống Bách cười ôn hoà đáp" cháu trai, ông chỉ là một tàn hồn, lúc còn sống vì muốn bảo mệnh cho con, phải dùng ngọc ấn truyền thừa của gia tộc chế thành một miếng ngọc nhỏ đeo vào cổ con, muốn kích hoạt bùa bảo mệnh này thì phải dùng máu ở đầu tim làm vật dẫn, bây giờ con có thể nhìn thấy ông, xem ra con đã gặp bất trắc".
Tống Nhiễm không buồn, cậu cười nói " Vậy ông nội bây giờ con nên làm gì?".
Tống Bách đáp, " Ông sẽ đưa con đến một thế giới khác, cháu trai hãy sống có tình cảm và yêu thương người bên cạnh con, đừng quên".
Tống Nhiễm còn muốn nói gì nữa, nhưng bóng tối đã bao trùm lấy cậu.
Lúc Tống Nhiễm vừa tỉnh lại đập vào mắt cậu đầu tiên là trần nhà trắng toát, trong không khí có mùi thuốc khử trùng hẳn là cậu đang ở trong bệnh viện.
Tống Nhiễm ngồi dậy, bước xuống giường đi chậm vào toilet, cậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt xa lạ nhưng khá đẹp, da trắng, mắt đen láy, cậu sờ vết thương trên đầu chỉ còn hơi đau những cái khác đều bình thường.
Vóc nước rửa mặt, cảm giác lạnh lẽo từ nước truyền qua da, Tống Nhiễm cuối cùng cũng xác định cậu đã sống lại rồi, hay nói đúng hơn là xuyên không rồi.
Tống Nhiễm dùng một cái khăn sạch lau mặt rồi trở lại giường, nằm xuống gác tay lên trán nhắm mắt lại.
Những hình ảnh rải rác khắp nơi trong đầu cậu bắt đầu hội tụ lại với nhau.
Đầu tiên là nhớ tới người anh trai của nguyên chủ.
Lưu Viễn năm nay hai mươi tám tuổi, bốn năm trước khi anh ta chở vợ và đứa con nhỏ vừa tròn một tuổi đi về nhà ngoại, thì xảy ra một vụ tai nạn giao thông hai mẹ con không thể qua khỏi.
Còn Lưu Viễn thì kéo hơi tàn được người đưa vào bệnh viện, mất hết mấy ngày bác sĩ mới cứu anh ta sống lại..