Tống Nhiễm cười khổ nói," Ba, chị hai có điện thoại cho con, nói là lễ đính hôn của chị ấy con không cần về, ba thấy sao?".
Hà Ngô tức giận nói," Con cứ về đi, nó có thể làm gì con chứ ?".
Tống Nhiễm cười mỉa mai nói, " Vâng, vậy con tắt máy đây ba".
Hà Ngô nói, " Khoan, Mặc con đang quen với An đại thiếu của An gia phải không?".
Tống Nhiễm nhìn An Khải đang ngồi xoa bóp chân cho cậu mới nói ," Con không quen".
Hà Ngô xạm mặt nói"Đừng nói dối, Trạch Đông nói mày đi ăn với An đại thiếu của An gia, có cách liên lạc với cậu ta không cho ba đi".
Tống Nhiễm không vui nói, " Con chỉ tình cờ đi nhờ xe anh ta thôi, ba tin hay không thì tùy, con không có cách liên lạc, con chào ba".
Sau đó Tống Nhiễm tắt máy, ném điện thoại sang một bên nhìn An Khải nói, " Anh rất nổi tiếng sao?".
An Khải để chân cậu sang bên rồi nằm đè lên người cậu nói " Em đoán".
Tống Nhiễm cười hôn phớt trên môi An Khải rồi xoay mặt đi nhìn nơi khác, nụ hộ lướt qua khi anh chưa kịp phản ứng đã thu hồi, cậu nói ," Em không biết ?".
An Khải cúi người gậm lấy đôi môi hơi hé ra của cậu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau phát ra tiếng nước nhỏ, tới khi Tống Nhiễm không thở được nữa An Khải mới chịu buông ra, anh nói, " Từ từ sẽ nói em biết".
Tống Nhiễm gật đầu nói sang chuyện khác ," Ngày mai phải đi học rồi".
An Khải ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo của cậu nói ," Ừ bài học anh đã nhờ người viết hộ rồi buổi chiều sẽ mang đến, buổi tối em có thể xem lại một lần, thi xong có kết quả rồi mình đi nước ngoài".
Tống Nhiễm cười ngọt ngào nói " Được rồi".
May mà lễ đính hôn của Hà Liên diễn ra cúi tháng sau, là thời gian vừa thi xong, Tống Nhiễm chỉ cần đọc lướt qua toàn bộ bài đã học là nhớ kỹ.
An Khải luôn chú ý đến thức ăn của cậu, chăm sóc rất chu đáo, Tống Nhiễm cảm thấy thân thể đang tăng cân, cũng cảm thấy sự cô đơn lúc mới đến nơi này được người nam nhân này lấp đầy rồi.
Chủ nhật không đi học nhưng sáng sớm An Khải đã ra khỏi nhà rồi.
Cậu cũng không hỏi là anh đi đâu, chỉ dặn anh về nhớ mua thức ăn cho cậu là được rồi.
Tống Nhiễm ở nhà một mình rất tự tại, đem một hộp đựng trái dâu đỏ mộng nước ra vừa ăn vừa lướt bàn tay như gió trên phím máy tính, con mắt thì nhìn chằm chằm màn hình.
Từ đây cho tới khi cậu ra nước ngoài, Trạch Thị sẽ có nguy cơ tuyên bố phá sản nếu không có ai giúp họ chi tiền để vận hành công ty.
Số cổ phần mà Phương Thụy mua từ tập đoàn Trạch Thị cậu đã bán lại cho một người là đối thủ cạnh tranh lâu năm với Trạch Thị, kiểu một mất một còn ấy mà.
Mục tiêu của cậu nhắm đến bây giờ là Hà Thị, giống như lần trước cậu xâm nhập vào hệ thống tìm kiếm bằng chứng phạm tội của tập đoàn Hà Thị.
Và rồi cậu cũng phát hiện ra Hà Thị là một tập đoàn vô cùng thối nát, không hề như vẻ hào nhoáng bên ngoài, lý do Hà Thị không phá sản nhanh chóng là do có sự góp mặt không nhỏ của Mạc Yên.
Chỉ cần có thể kéo chân của công ty Mạc Thị thì Hà Thị bên này sẽ không còn nguồn vốn để duy trì nữa, đến lúc đó sẽ tự động tuyên bố phá sản thôi.
Cậu nhanh chóng xâm nhập hệ thống bảo mật công nghệ khá cao của tập đoàn Mạc Thị, nói là khá cao đó nhưng vào tay cậu rồi chỉ có hơn 5 phút mọi thứ đã được vô hiệu hóa.
Cậu lướt mười ngón tay trên bàn phím như đang múa một vũ khúc thật đẹp, sau 30 phút không ngừng nghỉ cậu đã rút hơn một nửa nguồn vốn mà Mạc Thị để ở tất cả các ngân hàng trên toàn quốc.
Cuối cùng là cậu xoá bỏ mọi vết tích trên hệ thống mạng, xem như cậu chưa từng xuất hiện qua một lần nào.
Kể cả là tiền cậu lấy được từ Mạc Thị tuy là ở trong thẻ của cậu đó, là một thẻ khác để cậu dễ lấy tiền ấy mà, nhưng ai có thể tìm ra được chứ.
Cảm giác trở thành một người có thật nhiều tiền, tâm trạng Tống Nhiễm vô cùng tốt, cậu nhớ tới tuy là trong không gian vũ khí của cậu cũng đã không ít, nhưng bấy nhiêu có lẽ vẫn chưa đủ, sẽ có lúc cần dùng tới thôi.
Dù sao dư quá nhiều tiền cũng không biết phải xài vào đâu mà nhỉ.
Tiền không tự mình kiếm được đúng là sử dụng rất phun phí cũng sẽ không đau lòng.
Thế lực ngầm của nhà họ Phương, chủ yếu là về vũ khí.
Nên Tống Nhiễm gọi điện thoại thẳng cho Phương Thụy.
Phương Thụy đang theo dõi cuộc giao dịch mấy thùng hàng ở cảng Bắc từ máy bay điều khiển từ xa, thì điện thoại đỗ chuông, lấy ra nhìn thì thấy tên Hà Mặc.
Phương Thụy để lại trợ thủ tiếp tục theo dõi, còn mình thì đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.
Phương Thụy dựa lưng vào tường bấm nhận cuộc gọi, rồi nói " Hôm nay trời không mưa nhỉ, sao lại gọi cho cậu út làm gì thế?".
.