Cậu mặt kệ ánh mắt của họ đi vào chỗ bếp bắt đầu công việc nấu ăn, Tiểu Phi giúp cậu thổi lửa còn tiểu Hỉ thì giúp cậu lấy mấy nguyên liệu cần thiết.
Vì lần trước đã nấu một lần cho Tề Vũ Hiên ăn rồi, phần còn lại cậu để cho người ở bếp ăn.
Bây giờ thấy cậu đến họ mới có biểu hiện thèm khát thức ăn cậu nấu đấy chứ.
Tống Nhiễm ngẩn đầu cười với Tề Vũ Hiên đang ngồi trên ghế chăm chú nhìn cậu một cái mới nhìn ra cửa.
" Người nấu chính ở bếp vào đây đi, ta dạy cho nấu ".
Mặt ba phụ nữ trung niên đứng trong đám người vui vẻ, nhưng lo lắng nhìn về hướng Thái tử, không dám tiến lên.
Tống Nhiễm cho Tề Vũ Hiên một ánh mắt tủi thân ( thủ hạ của anh không nghe lời em).
Tề Vũ Hiên ho khan hai tiếng mới nghiêm túc nhìn đám người.
" Từ nay lời nói của thái tử phi cũng là lời của ta, nên chỉ cần nghe lời của hắn là được , nghe rõ không? ".
Cả đám người giật mình liên tục gật đầu xác nhận.
Sau đó ba phụ nữ trung niên đi vào cùng lắng nghe và làm theo lời chỉ dẫn của Tống Nhiễm, họ học rất nhanh, làm đầu bếp lâu năm cũng có cái lợi của nó.
Lúc Dịch Uy đến phòng bếp thì thấy được cảnh tượng, hai bàn cơm đầy người đang ăn như lang như hổ, còn trong góc thì có hai người vừa ăn vừa nói chuyện cười rất vui vẻ.
Dịch Uy đi đến cạnh hai người, khom người hành lễ.
Tề Vũ Hiên gật đầu chỉ cái bàn trống nói " Ngồi ăn cùng đi ".
Tiểu Hỉ đang ăn thấy Dịch Uy đến đã nhanh chân lấy thêm chén đũa mang đến đưa cho hắn.
Dịch Uy nhận lấy cười gật đầu với Tiểu Hỉ rồi ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm im lặng không nói.
Buổi cơm chiều hết sức phong phú kết thúc trong sự no căn bụng của mọi người.
Tống Nhiễm cùng Tề Vũ Hiên và Dịch Uy vừa tản bộ tiêu cơm vừa đến thư phòng.
Bên trong thư phòng có sáu người, ngoài ba người nhóm của Tống Nhiễm thì còn có Nhậm tổng quản, Hắc Diệu và Bạch Trạch vừa xong nhiệm vụ quay trở về.
Bạch Trạch là chủ của một dãy phố hoa, ( thường gọi là Túy Mộng lâu ) là nơi cung cấp thông tin tình báo và bí mật của mấy kẻ có tiền hoặc âm mưu gì đó.
" Chủ tử , Đỗ Phỉ Nhi đó hôm nay đã đến phủ rồi có thể bây giờ vẫn đang ngồi chờ trong hỷ phòng đó chứ ".
Lời Dịch Uy mang theo chút hả hê.
" Buổi tối ta cùng thái tử sẽ đến xem nàng ta ".
Tống Nhiễm đang viết vài chữ cho Tề Vũ Hiên nhìn, nghe vậy liền trả lời hộ.
Bốp...!rắc...
Tiếng chén trà rơi vỡ và tiếng cái bàn bị nức vang lên khắp phòng cùng với cây bút trên tay Tề Vũ Hiên bị bẻ gãy làm hai.
" Có chuyện gì vậy, phản ứng lớn như thế ? ".
Tống Nhiễm không hiểu gì cả nhìn mọi người trong phòng, Tề Vũ Hiên kéo cậu vào lòng cười gượng.
" Cảnh Nghi, em đi gặp nàng ta làm gì ?".
" Em có việc muốn nói với nàng ta thôi mà , với lại anh có thể đi cùng mà sao phản ứng dữ dội như vậy chứ, không có lòng tin với em à ".
Cậu đẩy đẩy anh ra nhưng thật vô dụng, đành mặt kệ vậy, Tề Vũ Hiên nghe giọng cậu có chút bất mãn trong lòng hơi chột dạ.
" Được rồi là anh sai , nói chính sự một lúc rồi chúng ta đến đó".
Bốn người còn lại trong phòng đều nhìn sang chỗ khác hoặc cuối đầu xem như không nhìn thấy gì cả trong lòng thì than khổ rơi lệ ( sao cứ thích phát kẹo ngọt vậy biết chúng tôi cô đơn lắm không ).
Tống Nhiễm gật đầu kéo tay Tề Vũ Hiên ra đi đến cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, ăn bánh uống trà nghe họ bàn luận chính sự.
Tề Vũ Hiên thấy cậu như vậy rất hài lòng, tuy bình thường anh rất cưng chiều cậu, nhưng cậu luôn biết nên làm gì và không nên làm gì, chưa từng để anh phải nhắc nhở.
Tề Vũ Hiên dời tầm mắt khỏi người cậu, lấy một cây bút khác tập viết lại mấy chữ cậu dạy, còn phân ra một ít tinh thần để nói chuyện.
" Hắc Diệu, có kết quả chưa ".
" Có rồi chỉ là chủ tử người thật sự muốn nghe sao ?".
Hắc Diệu mặt nghiêm túc.
" Ừm ".
" Phúc Yên nói từ hai năm trước trong mỗi phần canh mà hoàng hậu bảo nàng ta mang đến cho người luôn bỏ một lượng rất nhỏ hoa nhuyễn tán vào đó ".
Hắc Diệu thở dài, Nhậm tổng quản giật mình.
" Ngươi chắc chắn đó là hoa nhuyễn tán sao ?".
Hắc Diệu gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
" Đó là lời nói từ một phía của Phúc Yên, ta không xác định được ".
Mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Tống Nhiễm xen vào một câu.
" Hoa nhuyễn tán là cái gì vậy ?".
" Hoa nhuyễn tán là kịch độc phát tác thời gian chậm ".
Tề Vũ Hiên nghe tiếng của cậu cười giải thích.
" Vậy không phải anh trúng độc hơn hai năm rồi sao ?".
Tống Nhiễm nghiên đầu nhìn anh.
" Có thể nói là như vậy, nhưng nữa năm trước độc bắt đầu phát tác nên mới có chuyện liên hôn của hai nước ".
Tống Nhiễm " ồ " một tiếng rồi cúi đầu suy nghĩ gì đó không ai biết.
Tề Vũ Hiên thấy cậu đang suy nghĩ cũng không nói thêm nữa..