Quản gia nhận mệnh liền nhanh chóng lui ra phân phó việc cho mọi người.
Ông quản gia già chưa bao giờ thấy thiếu gia quan tâm tới ai như thế nên lo lắng sẽ xẩy ra sai sót nên đứng một bên liên tục chỉ huy mọi người.
Trong lòng quản gia cứ thấp tha thấp thỏm ngập ngừng nhìn về cửa phòng ngủ trên tầng lo lắng, biết là đối với ông chủ Tống Nhiễm thiếu gia rất quan trọng.
Tống Nhiễm đã ngủ một ngày một đêm nhưng vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của việc tỉnh lại cả.
Bác sĩ một ngày tới biệt thự của Bách gia bảy bảy bốn chín lần nên dứt khoát xin Bách Tư Nại để mình ở lại cho tới lúc Tống Nhiễm tỉnh lại luôn.
Bách Tư Nại công việc tới phòng của Tống Nhiễm ngồi xử lý, hắn ngày đêm túc trực bên cạnh cậu không rời nửa bước.
Đến sớm ngày thứ hai khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ Tống Nhiễm lúc này mới khẽ động đậy.
Cậu nhíu mày mở mắt đập thẳng vào mắt cậu là cảnh Bách Tư Nại ngồi bên cạnh giường ngủ gật.
Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt tay cậu không buông, Tống Nhiễm không nghĩ cũng biết là mình đã hôn mê mấy ngày rồi nên Bách Tư Nại mới ra nông nỗi này.
Cậu dịu dàng xoa từng đường nét khuôn mặt của nam nhân đang ngủ say sau đó không nhịn đường cúi xuống đang chuẩn bị hôn trộm.
Nhưng kế hoạch có chút lệch quỹ đạo vì đúng lúc cậu cúi xuống thì Bách Tư Nại cũng cùng lúc tỉnh lại, chủ khách đảo lộn và thế là con cừu nhỏ Tống Nhiễm đã bị con sói già Bách Tư Nại cưỡng hôn.
Tống Nhiễm và Bách Tư Nại cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm bình dị.
Cuối cùng Tống Nhiễm quyết định muốn đi xin việc.
Vì thứ nhất là cậu không có hứng thú làm minh tinh như nguyên chủ và cũng không muốn dính líu đến những chuyển dơ bẩn kia nữa.
Còn thứ hai là cậu và Bách Tư Nại tuyến quan hệ tình cảm còn chưa đến mức sâu đậm nếu lỡ có một ngày hắn lòng đổi dạ cậu sẽ bị đuổi đi không thương tiếc nên trước mắt cậu phải tự chuẩn bị đường lui cho mình.
Tối nay Bách Tư Nại phải tham dự buổi tiệc từ thiện nên không thể về sớm để cùng ăn cơm với cậu được.
Nên Tống Nhiễm quyết định đi ra ngoài ăn rồi tiện thể dạo một vòng.
Sau khi cậu thay đồ và chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa đúng lúc đụng phải thư kí của Bách Tư Nại đỡ hắn trong tình trạng không tỉnh táo quay về.
Tống Nhiễm đành phải từ bỏ kế hoạch rồi quay lại giúp thư kí đưa Bách Tư Nại lên.
Thư kí sau khi đỡ Bách Tư Nại lên phòng thì nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Bách Tư Nại và Tống Nhiễm.
Thấy Bách Tư Nại mặc nguyên bộ tây trang sợ hắn sẽ khó chịu.
Nên Tống Nhiễm tiến tới tủ quần áo chọn ra một bộ quần áo ngủ thoải mái định thay cho hắn.
Nhưng khi cậu vừa cởi cúc áo đầu tiền thì hắn đã ôm lấy cậu đè xuống dưới thân.
Bách Tư Nại lúc này còn sót lại một tia lý trí cuối cùng khàn khàn giọng nói với Tống Nhiễm.
Bách Tư Nại ở buổi tiệc bị người ta hạ thuốc kích dục vào rượu nên toàn thân hắn bây giờ nóng bừng vì bị lửa dục thiêu đốt.
Mà cách duy nhất để hóa giải dược tính của thuốc chính là quan hệ tình dục.
"Nhiễm Nhiễm ngoan, cho anh đi!"
Tống Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại thì Bách Tư Nại đã cởi hết đồ của cả hai quẳng xuống giường.
Sau đó hắn như một con soi đói vồ lấy cậu.
Tống Nhiễm lúc phản ứng lại muốn đẩy Bách Tư Nại ra nhưng lại bị hắn siết chặt phân thân to lớn kia của hắn cũng nhân cơ hội thúc sâu vào cúc hoa bé nhỏ của cậu.
Bách Tư Nại bị dục vọng khống chế ở trên người của Tống Nhiễm đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Sớm hôm sau Bách Tư Nại bị âm thanh của những giọt mưa xuất tí tách rơi bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Hắn cúi xuống nhìn Tống Nhiễm đang nép vào trong ngực mình ngủ say khóe môi khẽ động nở một nự cười hạnh phúc.
Hạnh phúc trong mắt Bách Tư Nại hắn thật bình dị và chân thực.
Bách Tư Nại thức dậy ngồi ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Tống Nhiễm một lúc lâu mới nhẹ nhàng rời giường vệ sinh cá nhân.
Sau đó hắn căn dặn quản gia chuẩn bị hai phần ăn sáng và bảo thư kí đem tất cả tài liệu quan trọng đến thư phòng rồi đem hủy tất cả những lịch hẹn không quan trọng.
Quản gia nãy giờ vẫn theo sau Bách Tư Nại nghe căn dặn, thái độ của ông ấy có chút ngập ngừng muốn nói rồi lại không.
Bách Tư Nại ở trên thương trường bao nhiêu năm chút tâm tư này của quản gia làm sao mà không biết chứ, hắn lạnh lùng nhìn về phía quản gia.
Quản gia có chút run sợ chỉ đành ấp a ấp úng kể lại mọi chuyện.
"Từ tối hôm qua tới giờ Tống Nhiễm thiếu gia vẫn chưa có ăn bất cứ thứ gì cả! Tối..
tối hôm qua hai người còn làm chuyện kia.
Tôi lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy!"
Bách Tư Nại nghe xong mặt liền đen lại không khí lạnh tỏa khắp phòng.
Hắn liền quay người vội vã đi lên phòng..