Đến khi cảm nhận gió lồng lộng thốc vào hai bên má mới phát hiện đang được anh bế bổng ra xe.
Tuy ở nhà anh thà bế còn hơn thúc tôi đi chỗ này chỗ kia, nhưng ở đây giữa đường giữa xá, lại còn đứng trước mặt anh hai, tôi hết hồn đẩy anh ra rồi nhảy xuống, chân tay lóng ngóng suýt thì ngã ra đất.
Anh hai đi tới đỡ lưng tôi, nhìn thấy tôi ngủ đến bơ phờ liền ghẹo tôi: “Ngủ say quá ha, chả bù anh chở em đến tê rần hai tay đây này.
”
Tôi lúng túng nhìn anh, vội vã cầm lấy tay anh rồi học bác sĩ Trương xoa bóp lên xuống, mắt lấp lánh hỏi.
Đỡ tê chưa hả anh?
Anh hai cười xoa đầu tôi, nắm tay tôi kéo vào trong sảnh lớn, anh kéo mấy vali đi sau bỗng nhấc tay khục khặc ho mấy tiếng, không thấy ai ngoảnh lại thì sắc mặt còn lạnh hơn gió lộng chiều nay.
Tôi thầm bĩu môi cười.
Anh hai tôi còn bận quan tâm tới đứa em này, ghen chết anh luôn!
Lúc ngồi xuống dùng cơm đã là hơn 6 giờ tối.
Bàn tròn không lớn, tôi bị nhét ngồi giữa anh và anh hai, nhưng nhìn từ kính cửa càng giống tôi đang ngồi đối diện với anh và anh hai hơn, tôi vừa lơ đễnh nhìn ra cửa vừa thấp thoáng nghe câu được câu mất cuộc trò chuyện giữa hai người.
Phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lắp đầy bàn nhỏ nhưng hai người vẫn chưa dứt khỏi câu chuyện xưa cũ.
Tôi ngồi đó cố gắng thu lại sự tồn tại của mình, nhìn một bàn toàn những món âu, hương vị xa lạ lại không biết cách ăn, tôi lóng nga lóng ngóng chỉ có thể múc một muỗng súp đưa lên miệng thổi phù.
“Súp Minestrone em không cần thổi đâu, nguội rồi sẽ không ngon, hơn nữa đầu bếp cũng đã giữ ở chế độ âm ấm vừa miệng, em ăn luôn là được.
” Anh hai đang nói chuyện, thấy tôi động đũa thì nhìn sang rồi nói.
Tôi gượng gạo nhìn anh hai, cảm thấy bản thân thật quê mùa lạc quẻ giữa nhà hàng bài trí sang trọng này, đến ăn còn không biết ăn sao cho đúng, tôi là cái thá gì mà có thể tranh với anh hai?
Có lẽ súp nguội nên khi nuốt vào cũng không thể ấm nổi đáy lòng đang lạnh lẽo và trống trải của tôi.
“Khai miệng với Carpaccio sẽ k ích thích vị giác hơn.
” Anh hai nói rồi nhoài tay gắp cá chép thái lát trong đĩa rồi cho vào chén tôi.
“Em ăn thử món này đi.
”
Mùi cá sống len vào khiến cổ họng bắt đầu nhộn nhạo, anh hai gắp tới tôi chối từ thật không phải phép, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
“Cậu thả vô chén tôi đi, nhóc con này nhìn vậy chứ cũng kén cá chọn canh, cá chín không ăn huống chi ăn cá sống.
”
“Làm gì có, trước nay tôi gắp gì em ấy đều ăn hết, còn luôn miệng khen cá ngon mà.
” Anh hai ngờ ngợ hỏi, giọng càng lúc càng nhỏ rồi ái ngại nhìn sang tôi.
Tôi bất đắc dĩ nhìn anh, gượng gạo cười một cái.
Quả thật tôi không thích ăn cá hay hải sản, cha mẹ thì không mấy quan tâm, anh hai còn tưởng song sinh chung sở thích, anh hai thích ăn gì liền gắp đó cho tôi, tôi được anh hai gắp mừng còn không hết, sao nỡ lòng từ chối được chứ.
Nhưng mấy ngày sống chung với anh, tôi bị anh chiều đến hồ đồ, cũng vô tình bộc lộ luôn bản chất vốn dĩ.
Haiz chỉ trách tôi giả lả nhút nhát, cái gì cũng không dám bày tỏ.
“Cậu cứ thoải mái ăn đi, để tôi gắp là được rồi.
” Anh nói rồi liền gắp vào chén tôi một phần mì thịt bằm vàng óng, ngay sau đó là một muỗng phô mai phủ đầy lên trên, nhìn tôi như nhìn trẻ nhỏ trong nhà, khẽ cười nói: “Cơm canh không ăn, chỉ thích toàn đồ béo bở, chẳng hạn như phô mai hay mozzarella, lát nữa tráng miệng lên còn không ăn đến híp mắt luôn sao!”
Anh theo thói quen, nói xong thì dùng nĩa cuộn một vòng mì, không quên quẹt đẫy phô mai rồi nhét vào cái miệng đang sững sờ của tôi, một muỗng hai muỗng, làm lưu loát đến mức như mẹ trẻ chăm con.
Tôi nhìn anh hai ngơ ngác ngồi bên cạnh, hốt hoảng vung tay tỏ rằng tôi không ăn nửa, miệng đầy thức ăn cố gắng nhai rồi nuốt.
Không khí ngượng ngùng một thoáng rồi dần trở nên ấm cúng vui tươi, tuy là ngày Tết nhưng nhà hàng ở sâu trong núi nên cũng thưa thớt khách, đa phần toàn những ông bà lão đến nghỉ dưỡng và trị liệu, cũng có mấy cặp nam nữ đến nếm trải cảm giác lạ, mà vừa vặn ba chúng tôi là thanh niên trai tráng duy nhất đang ngồi ăn ở đây với bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ.
Tôi yên tĩnh ngồi ăn, hoặc mải mê nhìn anh hoặc chăm chú nhìn anh hai, giữa cuộc nói chuyện thi thoảng anh hai sẽ hỏi tôi về tình hình sức khoẻ, hoặc giảng giải tôi ẩm thực và văn hoá nước Ý.
Bữa cơm diễn ra trong sự mãn ý của tôi vì lần đầu được đi chơi xa và ăn món Tây thượng hạng, nếu không có anh kè kè bên tôi nhắc tôi ăn rau nhiều một chút, ăn ít béo lại đi, còn chê tôi bụng béo núc ních.
Tôi bĩu môi không thèm phản bác, đổ cơn bực dọc vào ly Panna Cotta béo bùi trên tay.
“Ôi cha cha, chúc mừng năm mới, thật là trùng hợp nha!” Hai người thanh niên trạc tuổi chúng tôi từ xa tiến đến, tôi vừa nhìn đã nhận ra, Khánh Duy và Thái Hoàng.
.