Hạ Xuyên không đổi sắc mặt căn bản không tiếp lời anh ta, chỉ hất cằm về phương hướng bờ biển, lại vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở bên môi, làm thủ thế im lặng.
Ngón tay và sắc mặt của anh trắng nõn giống nhau, bởi vì đau đớn mà không có chút huyết sắc nào, dưới sắc trời tờ mờ sáng, thoạt nhìn phá lệ lạnh băng.
Bị bộ dáng nghiêm lạnh của anh chấn động, Dennis im như thóc, rụt cổ lại rón ra rón rén dựa vào trên đá lớn, nhô ra nửa cái đầu, giống như con cầy mangut* vươn cổ nhìn xung quanh.
(*: tên tiếng trung 猫鼬/mangoose, cho bạn nào dễ tra)
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, bắp chân anh ta khẽ run rẩy, cả kinh suýt nữa đặt mông ngồi trở lại trên mặt đất ——
“Cái gì vậy!” Thanh âm mới ra đến yết hầu đã bị anh ta nuốt lại trở về, cuối cùng biến thành một câu nặn ra từ trong cổ họng.
Hạ Xuyên híp con ngươi màu nâu xám, nhìn chằm chằm đường ven biển chốc lát, sau đó dùng khẩu hình đáp: “Rắn.”
Rắn có đường vân đen trắng đan xen, thoạt nhìn giả đến quỷ dị…
Đó cũng không phải là rắn nhỏ rộng hai ngón tay, dài nửa mét, giống như dây thừng gì.
Hạ Xuyên đo thử bằng mắt, con rắn kia so với thân cây còn to hơn, chiều dài ít nhất ngoài mười mét.
Hình thể cùng bộ dáng khiếp người, làm cho người ta lập tức nghĩ tới những con rắn khổng lồ kinh sợ trong phim, miệng rắn mở ra, tùy tùy tiện tiện là có thể đem trọn cả con người vào bụng, ngay cả phân chia cũng bỏ đi.
Đuôi dài một mâm, xiết chết một đầu trâu cũng không có vấn đề gì.
Rắn này ứng phó một hai con đã quá sức rồi, huống chi cả đàn cả lũ cùng lúc xuất hiện! Nhưng vận khí Hạ Xuyên và Dennis chính là đen đủi như vậy —— phóng tầm mắt nhìn lại, cả đường bờ biển rậm rạp toàn rắn, không trên trăm đầu cũng đến bảy tám chục con.
Chúng nó ước chừng bình thường sinh tồn ở khu biển cạn gần bờ biển, lúc này không biết vì duyên cớ gì mà tập thể lên bờ, đang chậm rãi bò về hướng hai người bên này, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, vướng víu chen lấn, hoa văn giao nhau, quả thực làm cho người ta hoa cả mắt, thế cho nên Dennis liếc mắt một cái xong thậm chí không phản ứng lại được đó là cái gì.
Quái xà tuy thoạt nhìn thô to cồng kềnh, lại triền quấn chen chúc vào nhau, nhưng tốc độ tiến lên lại nhanh đến mức làm cho người ta líu lưỡi.
Một giây trước đuôi của chúng còn kéo ở trên bọt sóng trắng nhỏ, một giây sau cơ hồ đã gần ngay trước mắt!
Cũng chính bởi vì vậy, Hạ Xuyên chỉ đánh thức Dennis, lại không hề hốt hoảng kéo lấy anh ta rời khỏi cự thạch.
Ở trước đám rắn khổng lồ tốc độ cực nhanh này, động tĩnh lớn sẽ chỉ càng dẫn tới sự chú ý của chúng nó nhiều hơn, đến lúc đó đừng nói là đào tẩu, phỏng chừng ngay cả thi thể cũng không thừa.
Thấy cự xà tới gần, Hạ Xuyên mạnh mẽ xoay Dennis, lôi kéo cho phần lưng anh ta áp sát tảng đá cong gối ngồi xổm xuống, một chân ở phía trước, một chân khác ở phía sau chống lên hòn đá, duy trì tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể phát lực.
Ba ngón tay phải anh chống đất, tay trái lưu loát ở bên hông lần sờ một cái, một thanh dao găm quân dụng rời vỏ xuất hiện ở trong tay anh, lưỡi dao bén mỏng mà cứng cáp, hàn quang rét lạnh.
Đây là một thanh dao găm mà trước khi xuất phát anh ném cho Dennis, kết quả hàng này tán thưởng một tiếng “Rất khốc!” Quay đầu lại nhét thanh dao găm vào trong ba lô màu đen, đặt ở đáy balô, thật giống như dao găm này không phải cho anh ta dùng để phòng thân, mà cho anh ta dùng làm bùa hộ mệnh.
Song cũng may mà bị Dennis đặt ở đáy balô thành bùa hộ mệnh, nên hiện tại Hạ Xuyên mới không còn tay không tấc sắt mà đối diện cự xà tai họa.
Đống lửa trước mặt hai người còn chưa tắt, chỉ là thế lửa yếu hơn trước không ít, nhưng có vẫn hơn không.
Cứ theo lẽ thường mà nói, ở dã ngoại đụng phải rắn, giả chết so với thi chạy với nó vẫn tốt hơn, trong tình huống không khiến cho nó chú ý, thì bình thường nó sẽ không chủ động phát động công kích, hơn nữa phần lớn rắn đều sợ lửa.
Có điều ở nơi mà ngay cả người cũng không theo lẽ thường này, cái trước vẫn không nên trông cậy vào, cái sau đại khái còn có tí xíu đạo lý ——
Đám rắn khổng lồ đen trắng giao nhau chỉ trong chớp mắt đã tụ về hướng cự thạch, lúc cách hai người chỉ còn một khoảng, rối rít dừng lại động tác, nâng cái đầu cực đại của chúng nó lên cao cao, con mắt vàng óng hơi co đồng tử lại, bộc lộ dáng vẻ hung ác.
Lúc trước khoảng cách quá xa Hạ Xuyên còn không nhìn rõ ràng, hiện tại đám rắn khổng lồ đó cách bọn họ không quá hai ba mét, cũng đủ để anh thấy rõ hình dạng của chúng.
Chúng nó có chút khác biệt với rắn hiện đại, vảy trên thân thoạt nhìn to cứng hơn nhiều, một tầng phủ một tầng, còn hơn da rắn, càng giống thằn lằn.
Thân thể cũng không phải tròn trịa, mà hơi dẹt, nhất là đầu, giống như bị đập phẳng vậy, đại khái là vì thích ứng áp lực dưới biển cạn.
Đoạn trước của chúng nó dựng thẳng tắp, vươn đầu, từ trên cao nhìn xuống hai người kề sát phía sau tảng đá, cùng đống lửa đang cháy duy trì ở khoảng cách an toàn.
Trong thời gian ngắn đầu dẹt dựng đứng này, như đang bổ sung khí, từng chút biến tròn, thích ứng áp lực trên mặt đất.
Cảnh tượng quỷ dị mà khác biệt đó lại làm Hạ Xuyên và Dennis ghê tởm, cho dù là người có lá gan lớn nữa, bị một đám rắn khổng lồ kỳ quái như vậy vây quanh, đều sẽ có chút sinh lý không khoẻ, huống chi Dennis còn là một tên gan nhỏ như đậu tương, Hạ Xuyên có thể cảm giác rõ ràng anh ta đang run… với tần suất cao.
Trong lúc giằng co mà ngay cả gió cũng gần như ngừng thổi này, Dennis run rẩy cũng có chút liều mạng.
Đám rắn khổng lồ phun lưỡi “tê tê”, gần như đồng thời giật giật cái đầu, đồng loạt chuyển hướng về phía Dennis, Dennis nhìn thấy lập tức chân mềm nhũn, chỉ kém trực tiếp quỳ xuống trước chúng nó.
Đáng tiếc ở trước mặt đám rắn khổng lồ này, cho dù thực sự quỳ xuống cũng vô dụng.
Chúng nó hướng về phía Dennis thò lưỡi rắn ra, lại hướng về phía đống lửa nghiêng đầu, qua lại mấy lần, giống như có chút do dự.
Nhưng không do dự được mấy giây, chúng nó thử đi về phía trước thêm một đoạn ngắn, cách lửa cách Dennis đều càng gần.
Hai đầu cự xà tới gần lửa nhất giật về sau, sau đó phát hiện lửa này tạm thời không chọc đến trên người chúng nó, nên lại yên lòng đến gần Dennis.
Ngón tay nắm lấy dao găm của Hạ Xuyên càng thêm chặt hơn, con ngươi hơi động, quét mắt qua lại trên những con rắn khổng lồ, chú ý đến nhất cử nhất động của chúng.
Đột nhiên, đống cành khô đang cháy có một cành mất đi chống đỡ, gãy đoạn, cả đống lửa bất chợt sụp đổ, đốm lửa bay ra một vòng.
Ngay trong nháy mắt này, mấy chục con rắn khổng lồ đang kéo căng đột nhiên có động tác, ngửa đầu ra sau bắn thẳng về phía Dennis và Hạ Xuyên giống như mũi tên, miệng rắn mở lớn, trên dưới vòng họng gần như căng ra thành một trăm tám mươi độ.
Dennis đờ người ra nhìn miệng rắn đang thẳng hướng anh ta mà đến, miệng rắn tối om như lưới võng cực đại không có khoảng trống, quay đầu chụp xuống, mùi tanh biển cùng mùi máu nồng đậm phun lên trên mặt anh ta, răng nanh lóe ra hàn quang đối diện với ánh mắt anh ta, chỉ cần con rắn khổng lồ kia ngậm miệng lại, hai mắt của anh ta sẽ bị đâm xuyên, thi thể tách rời.
Anh ta thậm chí còn cảm giác được răng nanh kia đã sắp đụng tới nhãn cầu của anh ta, theo bản năng muốn nhắm mắt, lại cảm giác cánh tay phải căng thẳng, cả người bị một cỗ lực đạo thật lớn kéo sang một bên, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Anh ta chỉ nghe được một tiếng vù phát ra khi lưỡi dao xẹt qua gió, tiếp đó, một chất lỏng ấm áp bắn lên trên mặt, trên người anh ta, Mùi máu tanh giống như rỉ sét nhất thời tràn ngập cả khoang mũi của anh ta.
Khoảnh khắc anh ta mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu rắn cực đại bị tước xuống, máu rắn từ khoang cổ trào ra giống như hạ một trận mưa, bắn đầy mặt đất.
Mấy chục con rắn khổng lồ còn lại tức thì sửng sốt, Hạ Xuyên không đợi chúng nó kịp phản ứng, đã túm lấy Dennis, quát: “Lấy lửa!”
Dennis tuy rằng nhát gan lại không ngốc, vừa nghe lời này của Hạ Xuyên, lúc đang bị kéo chạy vội đi thì thuận tay quơ lấy vài cành khô trong đống lửa, cầm ở trong tay.
Lúc này anh ta căn bản chẳng quan tâm bị bỏng, đại não hoàn toàn ngốc rụng xém nữa nửa báo hỏng, cầm lấy bó đuốc như cây cỏ cứu mạng, giống như cả đời cũng không chịu nới lỏng, bị Hạ Xuyên lôi kéo tránh thoát rắn khổng lồ quay chung quanh tảng đá lớn màu đen.
Đám rắn đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, lập tức đuổi theo lao thẳng tới hai người.
Hạ Xuyên vung dao găm cực nhanh, ánh dao liền nhau, gần như đao hoa.
Sức bật cùng độ nhanh nhẹn của anh quả thực kinh người, hơn nữa thanh dao găm quân dụng này tương đối dài, lưỡi dao lại cực kỳ sắc bén, có thể được xưng tụng thành chém sắt như chém bùn, gọt đầu rắn tự nhiên cũng không kém.
Cơ hồ một hai dao một cái đầu rắn, giống như bổ dưa thái rau.
Nhưng Dennis biết trên người Hạ Xuyên có thương tích, anh hiện tại hết thảy đều đang cố chống đỡ, căn bản không có khả năng gắng được bao lâu, mà rắn khổng lồ thì vẫn còn con trước con sau bổ nhào qua.
Cái đuôi dài mảnh hơn thân thể nhiều có lực đạo rất lớn, nhiều lần vung hụt lên mặt đất, đều sẽ phát ra một tiếng giòn vang, tựa như roi thép, bắn lên một tầng đất cát.
Hạ Xuyên có kĩ năng nữa cũng chỉ có một người, mà anh còn phải bảo vệ thêm một Dennis, rất nhanh, động tác huy động dao găm của anh đã có chút ngưng trệ, mấy chục cự mãng nhìn thấy, nhất thời đánh càng hăng hái.
Rốt cục, có một con rắn nhào lên Hạ Xuyên không thể chém rơi đầu rắn, thiếu chút nữa khiến bốn cái răng nanh đâm vào lồng ngực anh, ngay dưới tình thế cấp bách anh lật nghiêng một vòng ý đồ né tránh thì chợt nghe Dennis hét thảm một tiếng, chờ anh quay đầu lại, đã phát hiện anh và Dennis bị rắn khổng lồ làm cho cách biển rất gần, mà hai chân Dennis bị một con rắn dùng đuôi rắn cuốn lấy, giống như tha chó chết thẳng đến trong biển.
Mà trong lúc Hạ Xuyên vừa phân tâm, cũng bị rắn khổng lồ vỗ một đuôi vào bên hông, anh mới vừa đau đến hừ một tiếng, cảm giác đuôi rắn cuốn chặt bên hông, sau đó kéo mạnh một cái, cũng kéo anh vào trong biển.
Trong khoảnh khắc vào nước, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trên một khối đá ngầm cách đó không xa, cũng không biết hắn leo lên từ chỗ nào, đưa lưng về phía ánh mặt trời mênh mông, vẽ ra hình dáng cao lớn.
Hạ Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe Dennis vừa giãy dụa vừa hướng về phía đó hô: “Này ——! Anh, anh về… Cứu mạng!”
Người nọ không phải ai khác, chính là Thâm Lam.
Hiển nhiên, hắn nghe được Dennis kêu cứu, ôm cánh tay nhìn thoáng qua hai người bọn họ, lúc chống lại với con mắt của Hạ Xuyên, hắn rốt cục buông cánh tay xuống, giật giật hai bên cổ, sau đó nhảy về phía trước——
Lúc hắn nhảy lên vẫn là bộ dáng con người, trong nháy mắt rơi xuống, hình dáng bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo bành trướng.
Cuối biển, mặt trời rốt cục mơ hồ để lộ ra một ít ánh sáng, đúng lúc dát lên hình dáng đang biến hóa kia một tầng sáng vàng nhạt, đem mỗi một điểm biến hóa của hắn đều lộ ra rõ ràng.
Khoảnh khắc vào nước, hình dáng biến hóa rốt cục định hình, dừng hình ảnh ở trên một thân thể cực đại khổng lồ—— dài chừng hai mươi mét, quả thực có thể so với một con thuyền, trong miệng thú hơi mở ra, hai hàng răng nhọn hình nón sắc bén dày đặc, cái đuôi khổng lồ chiếm hơn phân nửa thân thể, một khắc vào nước, đập ra bọt nước cực đại cùng tiếng vang đinh tai..