Bầu trời càng thêm tối sầm, từng tiếng ù ù liên tục bất ngờ vang lên, theo sau là những ánh sáng chớp nhoáng, như trong phim thiên lôi hay nổ sấm cảnh cáo những kẻ xấu xa, kế đó là tiếng gió thi nhau rít gào qua mành che càng tạo nên cho khung cảnh quân doanh thêm ảm đạm.
Mặc dù vậy, những quân binh canh gác trước những doanh trại vẫn đứng nghiêm nhìn thẳng không quan tâ m đến bão táp mưa sa, như cọc được đóng chắc tạo nền móng tốt cho căn nhà.
Từng cơn mưa ồ ạt kéo đến, càng ngày càng nặng hạt, như tiếng suối chảy xuống thác nước, như tiếng lá cây xào xạc trong rừng sâu.
Một cơn bão đã đổ bộ đến Bắc biên cương Đại Sơn.
Ôn Ngọc chui trong lòng Khắc Nhĩ hưởng thụ hơi ấm, Lạc Hà thì phải ở doanh khác làm việc, bởi lẽ...!Chỉ cần Ôn Ngọc ở trước mặt, y sẽ không thể tập trung giải quyết quân vụ tốt, nên Khắc Nhĩ phải ra hạ sách đem Ôn Ngọc đến doanh của y.
Ôn Ngọc nằm trong chăn cũng không yên ổn, sau khi toàn cơ thể được ủ ấm, hắn lại chợt nhận ra không khí xung quanh càng ngày càng nóng bức, dù cho hắn có đang nằm trong trời mưa to gió lớn đi chăng nữa...Lại nói...
Ôn Ngọc cảm thấy mình có chút không xong.
Hắn hiện tại phải tiếp nhận hơi ấm từ tức phụ, mà cái sắc đẹp mê người của tức phụ bỗng nhiên thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến được phóng đại ra trong mắt, cũng thành công dụ dỗ hắn...!Không ổn! Hoàn toàn không ổn!!
Tiểu Ngọc nổi dậy rồi!
"Khắc nhi,..."
"Hửm?" Khắc Nhĩ mơ màng, giây tiếp theo lập tức cảm nhận được một vật thể lạ đâm vào đùi của mình thì hơi hoảng hốt.
Ôn Ngọc triệt để mềm nhũn thở d ốc, giọng nói trầm khàn đứt quãng: "Làm sao đây, vi phu...!cứng rồi..."
Khắc Nhĩ tức thì mặt đỏ đến mang tai, trong một lúc không biết nên hành động như thế nào.
Y biết lời kia...!
Ôn Ngọc khẽ nhếch môi, một phát đặt y dưới thân, hơi thở nặng nề.
Mặc dù không nỡ, nhưng mà y là người đốt lửa, không thể để chạy mất.
Dưới ánh nến lấp loé mông lung, cơ ngực Khắc Nhĩ qua lớp y phục được Ôn Ngọc ngắm nhìn một cách tỉ mỉ, hắn hỏi y: "Khắc nhi, được không?" Ngón tay Ôn Ngọc lướt nhẹ từ cổ xuống phần bụng dưới Khắc Nhĩ, làm y không tự chủ run nhẹ.
"...!Ưm...!Ôn Ngọc, đừng..." Gương mặt thập phần anh tuấn của y làm tim Ôn Ngọc đập mạnh, cứ như tim đã không thuộc về mình nữa.
Hắn ngắm nhìn Khắc Nhĩ chăm chú, biểu cảm kia thực làm hắn không tự chủ muốn nuốt sạch toàn bộ.
Hắn dường như không để ý Khắc Nhĩ hơi do dự, chính tay mình lột s@ch y phục của y.
Đôi môi cả hai bỗng chốc dán chặt vào nhau, dây dưa không dứt, trầm luân vào d*c vọng nóng bỏng.
Sau khi cơ thể người dưới lộ rõ ràng dưới ánh nến mập mờ, ngón tay Ôn Ngọc không nhanh không chậm vuốt v3 tấm lưng trần, cùng lúc thuận tiện ngắm nhìn kĩ hơn cơ ngực đang phập phồng của người nọ, khối cơ bụng tám múi kia quả là rất thu hút hắn.
"Ôn Ngọc, không được!!" Khắc Nhĩ một lúc mông lung chợt cảm thấy có gì không ổn, ngay lập tức ngăn lại d*c vọng sắp tràn ra.
"Yên tâm, vi phu không khiến ngươi mang thai được." Lời này như đánh thẳng vào lỗ tai Khắc Nhĩ, đánh vào đúng nỗi lo của y, tạm thời khiến y buông lỏng đôi chút.
Ôn Ngọc xoa nặn hai điểm hồng khiến Khắc Nhĩ r3n rỉ: "Ngọc...!Ư, Ngọc đừng mà..." Tiểu Nhĩ cũng đã dựng thẳng đứng, cả phần dưới của y đều nhũn mềm...
Ôn Ngọc thích thú, hai ngón tay dần đưa vào hậu huyệt nới lỏng cho tức phụ, Khắc Nhĩ như lấy lòng phối hợp nhấc hông, hai chân co lại ôm một vòng eo Ôn Ngọc, dị vật đột ngột tiến vào làm Khắc Nhĩ run rẩy, miệng không ngừng rên: "Aaaa...!Ư..ư..
Ôn Ngọc, khó chịu..."
"Ngoan, Khắc nhi...!thả lỏng." Ôn Ngọc nhíu mày, rất chặt.
Tay kia của hắn không ngừng xoa hai đ ầu nhũ, miệng cũng m*t lấy một bên, chẳng mấy chốc cả hai hạt đậu đều bị hắn làm cho sưng tấy.
"Đau..." Khắc Nhĩ giọng như nức nở, đuôi mắt y cũng phiếm hồng.
Vẻ mặt thiếu niên dưới tầm mắt Ôn Ngọc càng thêm vẻ thanh tú, đường nét góc cạnh vô cùng dụ hoặc, hắn chưa bao giờ thấy bất kỳ ai đẹp hơn Tam hoàng, ai cũng là một vẻ mặt đẹp đến hắn trầm mê.
Ôn Ngọc không nương tay, bình thường bắt nạt hắn thế nào, trên giường đòi đủ mới đúng là hắn!
Ôn Ngọc nhẹ nhàng đưa thêm ngón thứ ba vào phía trong cúc hoa nóng rực mềm mại, nhẹ nhàng khuấy đảo một lượt.
"Aaaa..." Khắc Nhĩ đưa tay nhanh chóng ngăn lại âm thanh gợi tình của mình, trước khi người khác nghe thấy.
"Ngọc...vào trong...!Bắn vào trong..." Khắc Nhĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên..."
Ôn Ngọc không cảm thấy hắn có thể vào được, bên trong Khắc Nhĩ quá chặt, lúc mở lúc đóng như đang cố nuốt lấy tay hắn.
Ôn Ngọc tiếp tục đặt lên môi tức phụ một nụ hôn, lưỡi hắn nhanh chóng công kích khắp nơi trong khoang miệng, m*t mạnh.
Nụ hôn này kéo dài cho đến khi Khắc Nhĩ không thể thở được hắn mới thả ra.
Hắn lại cho vào thêm một ngón nữa, hậu huyệt càng thêm mềm mại đón nhận lấy, lúc này Ôn Ngọc mới cảm thấy được hắn đã có thể trực tiếp đi vào.
"Aaa, ta ra mất...!Ư ư..." Khắc Nhĩ khoé mắt tràn ra một giọt nước r3n rỉ mông lung.
Ôn Ngọc: "Không được ra sớm như vậy!"
Hắn tiến vào trong Khắc Nhĩ, y không kiềm chế được mà rên một tiếng thất thanh, rồi nhanh chóng cảm thấy hối hận vì hành động đó.
Chẳng qua, lọt vào mắt Ôn Ngọc là bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Ôn Ngọc động eo, ra vào bên trong nơi nào đấy, hắn cũng nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của người thương, ngay lập tức làm cho y thoải mái.
Về Khắc Nhĩ, y không biết đây là cảm giác gì, lúc đầu thì vô cùng đau đớn, nhưng lúc sau lại rất thoải mái...!Y rõ ràng không biết phải nói cảm giác này như thế nào, chẳng qua...
"Ôn Ngọc, chỗ đó....!Không! A a a..."
Ôn Ngọc đan tay với y, cùng y âu yếm thân mật: "Khắc nhi có thích vi phu không?"
Khắc Nhĩ hiện tại không quan tâ m đến cái gì nữa, cả cơ thể chìm trong kh0ái cảm dễ chịu, cảm giác đau đớn bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi.
Ôn Ngọc lập lại: "Khắc nhi có nghe ta nói không?"
Khắc Nhĩ thở d ốc, mơ mơ màng màng đáp: "Ta...!Ta, rất thích ngươi..."
Ôn Ngọc hài lòng càng tiến sâu hơn, khi ra vào vài lần, cũng vài lần chạm đến đỉnh liền rất nhanh hắn đã bắn.
Khắc Nhĩ cũng không nhịn được, rên lớn một tiếng rồi b ắn ra.
Sau khi đạt đến cao trào, Ôn Ngọc không những không cho thời gian Khắc Nhĩ thở, ngay tức thì đè y ra làm thêm ba hiệp nữa.
Như thể hắn bị nghẹn kể từ lần cuối làm với Lạc Hà nên muốn giải tỏa hết nỗi niềm bị nghẹn...!Đương nhiên, Khắc Nhĩ bị lăn tới thê thảm khóc không ra nước mắt.
Vì trời mưa to nên không rõ sớm tối, đến lúc tạnh mưa mới biết, cả hai làm lâu như vậy cũng chỉ mới là nửa đêm.
Lính canh túc trực đã đổi ca, Lạc Hà cũng sớm đã đi nghỉ.
Ôn Ngọc nhìn thấy bản thân và Khắc Nhĩ trên người đầy dính dính nhớp nháp thì không khỏi nhíu mày.
Khắc Nhĩ thì bị hắn làm đến mức động cũng không thèm động, oán trách nhìn hắn sau đó nặng nề không ngăn lại được cơn buồn ngủ mà mệt mỏi thiếp đi.
Ôn Ngọc cho người đem nước ấm đến, chính mình rửa sạch sau đó cũng thu thập cho tốt người kia.
Ôn Ngọc nhẹ nhàng lau đi *** trên người Khắc Nhĩ, dùng thuốc mình đem theo thoa lên phía sau cho y, rồi mặc y phục lên.
Thuần thục đắp chăn cho tức phụ rồi cũng thuần thục trèo lên giường ôm cả người cả chăn vào lòng.
Khắc Nhĩ tự giác rúc vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Tối đó, y cũng không mơ thấy ác mộng nữa...
"Ngủ ngon, tức phụ hay nóng tính của ta.".