Cho nên dáng vẻ này của Sơn Thần là để tỏ vẻ đáng yêu hấp dẫn tín đồ đến à?
Người phụ trách nhất thời dở khóc dở cười, còn tưởng Nguyên Mộ đang đùa giỡn với mình. Vừa định nghiêm túc khuyên hai câu, Nguyên Mộ lại lần nữa lên tiếng chặn họng anh ta.
“Tôi thấy trên trán anh có màu xám xịt, thật sự không muốn lạy à? Sơn Thần luôn che chở phù hộ cho những người có tấm lòng trong sạch.”
“…” Người phụ trách vốn đang muốn đi, nhưng lại thấy Nghiêm Mộ nói rất nghiêm túc. Mà con chó con kia cũng ngồi xổm xuống trông rất nghiêm túc.
Một người một chó đều dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta chằm chằm, người phụ trách cũng chỉ đành phối hợp mà chắp tay lạy con chó con kia, thuận miệng nói một câu, “Sơn Thần hiển linh, phù hộ cho cả nhà tôi được khỏe mạnh.”
Câu khấn này cũng không phải là tự dưng mà có. Dạo này sức khỏe của mẹ anh ta không ổn định, hai hôm trước đi kiểm tra lại tìm thấy một khối u. Bác sĩ đang kiểm tra sơ bộ, có khuynh hướng lan ra, chỉ đành chờ kết quả xét nghiệm tiếp theo.
Ở thời này, tuy bị ung thư sẽ không chết ngay, nhưng nó cũng bằng việc nhận được thư báo tử. Huống chi mẹ của người phụ trách năm nay đã xấp xỉ bảy mươi tuổi, tóm lại là khiến người ta lo lắng.
Trong lúc nhất thời anh ta cũng mong được như vậy.
“Gâu!” Chó con sủa một tiếng, đột nhiên đứng thẳng lên, hất hất đôi chân trước vừa nhỏ vừa ngắn, là một động tác đáp lễ.
Nó hệt như nghe hiểu tấm lòng của anh ta vậy. Đến cả cặp mắt tròn vo kia cũng có thêm sự xót thương, y như Sơn Thần trong truyền thuyết.
Người phụ trách đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được đưa tay xoa nhẹ lên đầu chó con, “Thế thì nhờ cả vào mày đấy.”
Nói xong, người phụ trách cảm thấy hơi xấu hổ, nhanh chóng đổi đề tài nói với Nguyên Mộ, “Nếu cậu quyết định muốn thay đổi, vậy tôi đi trước đây, ngày mai sẽ dẫn người đến làm việc.”
“Đi đi!” Nguyên Mộ tiện tay ôm lấy chó con đưa cho anh ta, cuối cùng lúc tách nhau ra, cậu đột nhiên vỗ lên vai người phụ trách, “Lúc quay về nhớ gọi điện cho người nhà anh, có lẽ sẽ có tin tốt.”
“Ơ?” Người phụ trách muốn hỏi lại, nhưng Nguyên Mộ đã xoay người đi.
Người phụ trách đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng Nguyên Mộ mà kinh ngạc.
Mãi một lúc sau, anh ta mới tỉnh táo lại quay người đi xuống chân núi, nói cũng khéo, khi anh ta lên núi trời cứ âm u, hơn nữa trong lòng trĩu nặng suy nghĩ nên đi rất lâu.
Nhưng sau khi đi một vòng trong căn nhà nhỏ kia của Nguyên Mộ, anh ta đã thoải mái hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn một chút, đến cả bầu trời cũng quang đãng hơn, khiến lòng người cũng nhẹ nhõm theo.
Đi thêm hai bước nữa, anh ta bất ngờ phát hiện thật ra núi này rất đẹp, đặc biệt là đoạn đường lên núi, hai bên đường đều có không ít cỏ ba lá.
Trong đó có một nhánh cây gần nhất có màu sắc đặc biệt sáng. Người phụ trách cúi đầu theo thói quen, lại phát hiện thì ra bụi cây này có một ngọn cỏ bốn lá!
Người phụ trách có một đứa con gái đang ở lứa thiếu nữ, anh ta cũng đã từng nghe sơ qua, biết được cỏ bốn lá là một biểu tượng cho sự may mắn.
Trong lòng anh ta lập tức trở nên sáng sủa hơn, nhớ tới lời Nguyên Mộ nói với mình, quyết định gọi điện về hỏi thăm tình hình trong nhà.
“Alo? Em còn ở bệnh viện không?” Điện thoại vừa thông máy, người phụ trách đã nhanh chóng dò hỏi vợ mình.
Nhưng giọng nói của cô vợ lại mang theo ý cười, “Em đang ở bệnh viện, có tin mừng muốn báo cho anh.”
“Là chuyện gì?” Người phụ trách giật mình.
Đúng như dự đoán, người vợ đầu bên kia điện thoại trả lời, “Mẹ chúng ta không sao rồi! Kết quả xét nghiệm cho ra u lành, bác sĩ nói không quan trọng lắm. Chờ về sau sắp xếp phẫu thuật cắt bỏ là được.”
“Thật không?” Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng ngập tràn ý cười.
“Thật đó! Lần này đúng là nhờ ơn thần linh phù hộ. Lần đầu kiểm tra bác sĩ còn nói rất giống u ác tính, may là mẹ mình có phúc khí, chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.”
Người vợ đầu bên kia cũng vô cùng vui vẻ, hai vợ chồng nói chuyện thật lâu, lúc này mới cúp điện thoại.
Biết mẹ mình không sao rồi, tâm trạng người phụ trách cũng tốt hơn rất nhiều. Bước chân lúc quay trở về càng thêm nhẹ nhàng.
Đi tới đi lui một hồi, anh ta lại nhớ tới câu nói “Sơn Thần sẽ phù hộ cho những người có tâm hồn trong sạch” của Nguyên Mộ, không nhịn được quay đầu nhìn lên căn nhà nhỏ trên núi.
Dù sao cũng đã sắp đến chân núi rồi, từng tầng cây cối rậm rạp che chắn, chỉ có thể mơ hồ thấy đường viền của khu nhà. Nhưng ba chữ “Miếu Thần Thú” to lớn khắc nơi cửa lại vô cùng rõ ràng.
Người phụ trách im lặng một lát, lần thứ hai chấp tay hành lễ bái lạy đỉnh núi.
“Cảm ơn Sơn Thần đã phù hộ.”
Trong lòng anh ta hiểu rất rõ, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có giọng nói nhắc nhở anh ta, rằng Sơn Thần đã hiển linh thật rồi.
Mà trên núi, Nguyên Mộ cũng đang chắp hai tay trước ngực cúi lạy chó con như vậy.
“Bé Mộc Cận này, nhớ phù hộ nhà chúng ta làm ăn phát đạt nhé!”
Chó con nghiêm túc đáp lễ: “Nhất định anh Nguyên sẽ làm ăn suôn sẻ!”
“Cảm ơn em trước nhé, bé Mộc Cận nhà ta là nhất!” Nguyên Mộ cười cười xé miếng thịt khô trong tay thành từng mảnh nhỏ, đút cho chó con ăn, “Ăn nhiều vào, em vẫn gầy quá.”
“Vâng! Nghe anh Nguyên hết~” Chó con vui vẻ lắc lắc chiếc đuôi nhỏ, ánh mắt nhìn Nguyên Mộ ngập tràn quyến luyến.
Con sẻ vàng bên cạnh nhìn chằm chằm chó con sắp tròn vo như một quả bóng, không nhịn được mà thở dài. Lại ngẩng đầu lên, thấy chim sẻ trắng cũng tròn y hệt thế đứng trên đỉnh đầu chó con há mỏ chờ cơm, càng cảm thấy không vừa mắt.
Đường đường là thần thú và Sơn Thần, vậy mà không chịu để ý hình tượng, đúng là không ra thể thống cống rãnh gì.
Nguyên Mộ: Ăn không?
Sẻ vàng: Ăn! (*^▽^*)
***
Ngày hôm sau, quả nhiên người phụ trách đã dẫn theo đội xây dựng tới, dựa theo bản thiết kế của Nguyên Mộ mà cải tạo khu nhà ở.
Khoảng một tháng tiếp theo, toàn bộ đội xây dựng đi sớm về trễ, ở lại trên núi làm việc, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ vùng xung quanh miếu Thần Thú.
“Cậu nghiệm thu xem thử đi?” Người phụ trách đi cùng Nguyên Mộ để xem xét những nơi cải tạo và sửa mới lại.
“Làm tốt lắm, các anh vất vả rồi.” Nguyên Mộ lần lượt nhìn từng cái một, cảm thấy không có vấn đề gì nữa.
Bởi vậy cũng định chọn một ngày đẹp trời để khai trương.
Hồi trước ngọn núi này cũng coi như là miếu Thú Vương có tiếng tăm trong vòng mười dặm tám thôn xung quanh, nhưng bây giờ miếu bỏ hoang đã lâu, cho nên người đến cũng trở nên thưa thớt hẳn đi. Mà trọng điểm là tiệm cơm của Nguyên Mộ lại mở trên đỉnh núi, muốn ăn một bữa cơm còn phải leo núi mất gần một tiếng.
Vào thời này, mấy đầu bếp tay nghề tốt chỗ nào cũng có, cửa hàng nổi tiếng cũng đầy rẫy, Nguyên Mộ phải nấu cơm ngon tới mức nào mới dụ được đám người kia trèo đèo lội suối đến đây ăn đây?
Nhìn khu nhà tầm thường và Nguyên Mộ phấn khởi chuẩn bị khai trương cửa hàng, người phụ trách vẫn không nhịn được mà lo lắng vấn đề làm ăn thay cho Nguyên Mộ.
Chuyện của mẹ lần trước đã khiến người phụ trách rất có cảm tình với Nguyên Mộ, cho nên không nhịn được mà muốn giúp cậu một tay.
Huống chi chỉ còn ba ngày nữa là Nguyên Mộ đã khai trương rồi, mà xem tình hình này sẽ thấy ngay không được bao nhiêu người tới.
Tốt xấu gì ngày đầu tiên khai trương cũng phải náo nhiệt một chút, người phụ trách suy nghĩ một lát, có lòng định mời bạn bè đến mở hàng cho tiệm cơm nhà Nguyên Mộ.
Mà cũng vừa hay, anh ta có một bạn học cũ tên là Vương Khải. Anh ta cũng hỏi thăm rồi, người anh em này hiện nay còn đang mở một cửa tiệm không lớn cũng không nhỏ, cho nên nhanh chóng gọi điện tới.
“Tôi nói nè anh bạn già, tôi nhờ cậu chuyện này, cậu thấy có được không?” Người phụ trách kể sơ qua chuyện của tiệm cơm cho Vương Khải nghe một lần. Người anh em kia nghe xong thì nở nụ cười.
“Phụt, cậu chàng này bị bệnh gì hả! Sao lại đi mở quán cơm trên đỉnh núi? Còn cậu ta thì sao, đầu bếp hạng nhất nước ta à?” Vương Khải còn tưởng bạn học cũ đang đùa mình.
“Thật sự không phải đâu!” Người phụ trách kia ăn nói vụng về thật, nhưng phía bên Nguyên Mộ cũng chẳng có gì đáng giá để kéo người ta đi, cuối cùng nhịn hồi lâu mới lấy được một cái cớ, “Trong tiệm cơm kia có dịch vụ khấn Sơn Thần.”
“Ha ha ha ha ha, không phải chứ, Sơn Thần cái quái gì, cậu học được ngón tấu hài đâu ra vậy? Đúng là chịu không nổi.” Vương Khải đầu bên kia càng cười to hơn, một lúc sau mới ngưng cười đồng ý với anh ta, “Được rồi được rồi, tôi biết cậu có lòng muốn giúp đỡ. Có ảnh không, tôi muốn nhìn xem quán cơm kia như thế nào?”
“Không thì để sáng ngày kia tôi phát sóng trực tiếp thử xem sao.”
“Được được được, vậy thì phiền cậu rồi.” Người phụ trách gửi hình cho người kia.
Vương Khải mở ra nhìn xem, vốn chỉ cho là người phụ trách đang nói đùa, bây giờ thì đúng là cạn lời rồi.
Thì ra nơi kia của Nguyên Mộ là một cái miếu, cho nên dù cải tạo lại cũng là cải tạo theo nền móng của miếu. Bây giờ tuy tượng thần đã bị dời đi, nhưng tấm biển kia vẫn còn đó. Đóng trên cửa miếu trông như treo đầu dê bán thịt chó, thấy thế nào cũng không giống như nơi để ăn cơm.
Vương Khải im lặng ba giây, “Tôi nói này, thời giờ mà đi tuyên truyền mê tín dị đoan là sẽ bị phạt tiền đấy!”
Người phụ trách cũng mệt mỏi hết sức, “Không phải mê tín đâu, thật đấy, chỉ là tiệm cơm bình thường thôi.”
Nhưng lời giải thích này vừa dứt, anh ta lại càng có cảm giác khó hiểu.
Có thể thấy Vương Khải tuy châm chọc anh ta, nhưng lại rất thân thiết với người phụ trách.
Hiếm khi có dịp bạn học cũ nhờ vả, cho nên Vương Khải quyết định sẽ giúp đỡ.
Bởi vậy rốt cuộc Vương Khải vẫn đồng ý, đồng thời hẹn nhau hôm sau sẽ tới tiệm cơm của Nguyên Mộ thăm thú.
Kế hoạch của Vương Khải là lợi dụng cảnh đẹp thiên nhiên xung quanh tiệm cơm của Nguyên Mộ để quay một đoạn video tuyên truyền. Mà tất nhiên cảnh tượng tự nhiên tiện nhất là quay vào ban ngày. Bởi vậy gã cũng chịu khó dậy thật sớm, vác máy ảnh đi với người phụ trách lên núi.
Có thể nói đoạn đường này đi rất vất vả, bọn họ xuất phát từ buổi sáng, tới khi lên trên đỉnh núi thì đã sắp trưa rồi.
Đứng trước tiệm cơm của Nguyên Mộ, Vương Khải đảo mắt đánh giá xung quanh. Quả đúng là non xanh nước biếc, đây không phải là cảnh tượng xinh đẹp đến mức lôi kéo người ta nườm nượp đến thăm thú sao.
Mà lúc này, chủ tiệm cơm Nguyên Mộ lại đang đứng trong sân nấu đặc sản núi rừng. Trong nồi là đậu phộng, mùi hạt phỉ thơm phức bay khắp sân, khiến người ta bỗng muốn ch4y nước miếng.
Mà đứng bên cạnh cậu là ba quả cầu lông một lớn hai nhỏ đang chực cơm trưa trong nồi.
Người phụ trách gõ cửa bước vào, chỉ thấy cảnh tượng ba con vật kia đang há mồm chờ cơm.
“Này, tôi mới một ngày chưa tới thôi mà, con chó này còn tạm, nhưng có phải cái con chim vàng này béo lên không?”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay muốn sờ lên con chim sẻ lông vàng ăn no tròn bụng kia, lại bị nó tránh né.
“Chíp chíp chíp chíp~” Béo gì mà béo? Rõ ràng phải gọi nó là cute phô mai que!
Chim sẻ lông vàng ưỡn chiếc bụng nhỏ tròn vo của mình, cảm thấy kiêu ngạo muốn chết! Nguyên Mộ nhà nó thích nhất con thú vừa cường tráng vừa mềm mại như mình.
Vương Khải bước vào cùng người phụ trách không nhịn được mà chọc tay vào bụng chim sẻ lông vàng.
Chỉ có một lớp lông tơ nhạt màu, sau khi lông bị chọc vào thì cũng không thể thay đổi độ cong trên bụng sẻ lông vàng.
Ừm, không phải lông dày, mà là béo thật.
“Phụt.”Vương Khải nhịn không được cười một tiếng.
Chim sẻ lông vàng tức đến mức muốn đánh gã mấy cái.
Mẹ nó, mình đường đường là một con yêu quái, há lại có thể để một tên loài người nhỏ bé châm chọc!
Nhưng Vương Khải chỉ cần ấn một ngón tay lên đầu là đã có thể đè nó lại.
Đôi mắt đậu đen hơi nheo, lửa giận dấy lên hừng hực. Vương Khải theo bản năng thu tay về, cảm giác như trời hơi tối đi.
Đúng lúc này, Nguyên Mộ đứng một bên hỏi: “Ăn lạc không?”
“Bộp” một tiếng, chim sẻ lông vàng vừa rồi còn muốn đánh người chớp mắt đã mất dạng. Quay đầu lại thì phát hiện nó đã đứng trước mặt Nguyên Mộ há mỏ chờ đút ăn.
Mà bên cạnh chim sẻ lông vàng còn có một con chim sẻ lông trắng, trông dịu dàng hơn con chim vàng này nhiều. Cũng không biết vì sao mà Vương Khải cứ cảm thấy ánh mắt nó nhìn mình như đang nhìn một thằng ngu độn.
“Chíp chíp chíp chíp~” Chim sẻ lông vàng ăn lạc rồi mà cái mỏ không ngừng kêu quang quác.
“Ha ha ha ha.” Lần này lại đến Nguyên Mộ không nhịn được cười.
“Sao thế?” Bởi vì Nguyên Mộ luôn làm việc nên Vương Khải không nhìn được mặt cậu, lần này vừa nhìn đã cảm thấy kinh ngạc, thanh niên này trông cũng đẹp trai quá rồi đó.
Đặc biệt là khi cậu cười rộ lên, khuôn mặt còn đẹp hơn cả ngôi sao hàng đầu giới showbiz. Cho nên gã nhất thời không rời mắt được.
Chim sẻ lông vàng kia không vui, vịn vào áo Vương Khải bò lên vai gã, tạt cánh vào mặt gã.
“Chíp, chíp chíp chíp chíp!”
Lần này Nguyên Mộ càng cười to hơn.
Vương Khải thuận mồm hỏi, “Nó đang nói chuyện với tôi à?”
“Ừ.”
“Nó nói gì thế?”
Nguyên Mộ cố nhịn cười, “Anh muốn biết lắm à?”
Vương Khải gật đầu, “Ừ.”
Nguyên Mộ im lặng ba giây, sau đó nói cho gã biết, “Nó nói là, anh đâu có đần, anh chỉ bị ngu thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sở Thu Nhận Ma Vật Đặc Biệt
Chương 7
Chương 7