Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:...!#.- /.....--.- / --.--.-
Say rượu là tình tiết hâm nóng tình cảm, kế tiếp là cao trào đầu tiên của toàn văn.
Khi giao tài liệu cho Giản Thu, vì không đứng vững, Hà Gia ngã lên người Giản Thu, sau đó hai người chạm môi, hôn cái "chụt".
Nhân viên đoàn phim vô cùng thích thú trước tình tiết phi lí này, lắc tay Hà Gia: "Đồng chí, việc tăng lương của chúng ta dựa cả vào năng lực diễn xuất của anh đấy! Chỉ cần diễn tốt cảnh này, lượt đặt gạch tăng lên không còn là giấc mộng nữa!".
Hà Gia cũng hơi kích động: "Tôi sẽ cố gắng!".
Anh tràn đầy nhiệt huyết đi đến bên cạnh Giản Thu: "Cậu đã sẵn sàng chưa? Cậu muốn tư thế ngã đẹp mắt hay độc đáo?".
Giản Thu: "...".
Anh ta liếc Hà Gia, im lặng một lúc lâu.
Hà Gia nhìn thoáng qua vẻ mặt của anh ta, biết là anh ta có hơi lo lắng, vì thế cổ vũ: "Đừng lo, cứ coi như bị chó cắn một cái".
"...".
Giản Thu bật cười, phút chốc nhíu mày: "Ai lại nói bản thân như thế".
Hà Gia há hốc miệng, chợt cảm thấy ấm áp, vừa định lên tiếng, nhân viên đoàn phim vẫy tay: "Được rồi, bố trí xong rồi".
Hà Gia và Giản Thu vào tư thế chuẩn bị, Giản Thu ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc nhìn văn kiện trong tay.
Còn Hà Gia đứng bên giá sách lớn, lấy mấy quyển từ điển Tân Hoa, ôm vào trong ngực rồi đi đến chỗ anh ta.
Dọc đường, Hà Gia cứ thắc mắc, sao trong phòng làm việc sếp tổng lại có nhiều từ điển Tân Hoa như vậy, hơn nữa, làm thế nào để ngã vào lòng Giản Thu khi có một chiếc bàn gỗ rộng hơn một mét chắn ở giữa đây?
Đây là việc đòi hỏi kĩ năng chuyên môn cao.
Đi được hai bước, Hà Gia đột nhiên hiểu ra, thầm chửi mình đần.
Dù sao Giản Thu cũng là người sống! Để cậu ta đứng lên là được mà!
Giản Thu đứng dậy, đi hai bước về phía anh, giả vờ nhận lấy sách trong tay anh.
Lúc Hà Gia đưa cho anh ta, chợt hét lên "ối", nghiêng người về phía anh ta.
Đúng lúc Giản Thu vươn tay đỡ được anh rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Trong khi ngã, Hà Gia nhắm vào môi Giản Thu, nhẩm tính góc độ.
Không tồi! Chính là góc này!
Anh yên tâm ngã xuống.
Đồng tử Giản Thu chợt co lại, đột nhiên xoay đầu đi.
"Chụt."
Hà Gia thơm lên một bên mặt của Giản Thu.
Hà Gia hơi ngơ ngác ngồi dậy, Giản Thu lúng túng nghiêng đầu, không chịu nhìn anh.
Mãi sau, Hà Gia mới hỏi anh ta: "...!Cậu ngại à?".
Giản Thu ngậm chặt miệng.
Hà Gia đứng dậy, Giản Thu áy náy nói: "Hà Gia, tôi chưa quá sẵn sàng...".
Hà Gia vò tóc, nhưng không trách đối phương không phối hợp, Giản Thu vẫn còn là trai tân, có thể phóng khoáng hôn anh mới lạ.
Anh lo Giản Thu cảm thấy e ngại, vội vàng vỗ về anh ta: "Không sao không sao, có thể căn chỉnh góc quay để tạo hiệu ứng cho cảnh quay mà".
Hà Gia vừa nói vừa khua chân múa tay: "Tôi chạy về phía cậu, cậu đón được tôi, sau đó tôi kéo rèm xuống để che đi...".
Rốt cuộc Giản Thu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, lông mày giãn ra: "Được, cứ như vậy đi".
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần quay thứ hai rất thuận lợi.
Lần này, khi ngã, Hà Gia tiện tay kéo luôn rèm, như chiếc chăn trùm lên hai người họ.
Hà Gia trốn sau rèm, Giản Thu ở dưới người anh, không khí ngột ngạt, dường như xung quanh đang dần nóng lên.
Hà Gia nghe thấy Giản Thu rên lên: "...!Anh đè chết tôi rồi".
Hà Gia: "...".
Thấy chắc đã đến giờ, bọn họ liền đi ra ngoài, nhân viên đoàn phim đã rời đi từ lúc nào.
Giản Thu thở phào: "Hóa ra yêu cầu của bọn họ không quá cao".
"Đúng vậy", Hà Gia nói: "Về cơ bản, chỉ cần diễn xong là được, nếu cậu không muốn thì họ cũng không thể ép buộc cậu được".
Giản Thu nhìn anh, thấy Hà Gia ngồi lắc lư trên ghế xoay trước bàn làm việc của mình.
Giản Thu nghĩ ngợi rồi tiến tới chỗ Hà Gia: "Tôi không cố ý cản trở tiến độ".
"Tôi biết, tôi không thực sự trách cậu.
Cơ mà...".
Hà Gia nhìn máy tính của anh ta, cười: "Không phải chứ? Dò mìn? Còn là chế độ dễ nhất? Không ngờ sếp tổng cũng lười biếng khi làm việc".
Giản Thu: "..."..