Văn phòng thành phố chi 500.000 nhân dân tệ làm phần thưởng truy nã, có một số ít cung cấp manh mối, tổ chuyên án xuất độn hết lần này đến lần khác — nhưng kết quả vẫn công cốc.
Trương Cát Bân biến mất quá sạch sẽ.
Trong văn phòng tổ chuyên án, tất cả các nhân viên đều đang phì phèo nhả khói.
Ban đầu, mọi người đều lịch sự ra ngoài hút thuốc, từ khi đội trưởng Tần cầm đầu mẩu thuốc lá đang cháy dở chỉ vào màn hình chiếu khi nhắc lại manh mối trong cuộc họp thảo luận, vô tình đốt một lỗ trên màn hình, cho mọi người một khởi đầu thuận lợi như vậy, mọi người hoàn toàn buông thả —— mọi lúc, mọi nơi, thích hút thì hút.
Mấy nữ cảnh sát để tóc dài khổ không hút thuốc đang trao đổi ý kiến về loại dầu gội nào khử mùi tóc tốt nhất hàng ngày.
Lúc này, tám giờ sáng, Tần Vãn thức cả đêm đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, thấy đầu lĩnh nữ cảnh sát đứng gần, liền mở miệng hỏi: “Đội trưởng Lương, có báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Tân Dũng chưa?”
Lương Nham nhìn xuống đồng hồ đeo tay: “8:30 sáng, nếu Cục thành phố không có tin, tôi sẽ cử người nhắc nhở.”
“À, nhắc nhở… vâng,” Tần Vãn quay sang nhìn Mục Phương Sinh, “Mục Sinh Sinh, sang phòng bên cạnh xem tất cả thông tin về gia đình Trương Cát Bân đã được in ra chưa.” Hút xong điếu thuốc, anh ta đang đờ đẫn định đi uống trà thay cà phê, liếc nhìn ánh sáng chói lóa từ khóe mắt, lại liếc nhìn nguồn sáng ngoài cửa sổ, mí mắt yếu ớt của Tần Vãn giật giật!
Mục Phương Sinh vẫn còn băn khoăn với biệt danh “Mục Sinh Sinh” nghe rất châu quang bảo khí, nhưng khi anh quay đầu lại, anh thấy mọi người đã tập trung ở cửa sổ với Tần Vãn ở trung tâm —— tất cả đều vươn cổ nhìn ra ngoài như chồn meerkat.
Không giành được chỗ, Mục Phương Sinh đứng sau đám đông đợi một lúc lâu, Tần Vãn mới quay lại nhìn anh, nói AI bị vô nước, “Cul…… Cullinan.”
Mục Phương Sinh: “?”
Anh ngẩn ra không hiểu gì, cho đến khi anh cuối cùng chen vào được trong đám đông và nhìn thấy chiếc xe địa hình khoa trương trong bãi đậu xe —— cũng đúng, chiếc Jaguar của thằng nhóc này đã bị đập nát!
Lấy Rolls-Royce ra đi làm!
Cửa xe màu đen bóng loáng bị đẩy ra, Đồ Ngọc cao 1m88 không cần khom người, thậm chí không cúi đầu mà bước xuống xe, giống như sắp bước lên thảm đỏ!
Có lẽ vì thấy màn trình diễn của Tần Vãn làm mất mặt cảnh sát nhân dân, Lương Nham hắng giọng hai lần, nói: “Đội trưởng Tần, Cullinan chạy trong khu đô thị cũng có giới hạn tốc độ 60km/h giống như Chery QQ thôi.
Cũng chỉ là một phương tiện di chuyển, không nên phù phiếm!
Sau khi huấn luyện Tần Vãn một cách chính trực nghiêm khắc, chờ Đồ Ngọc lên lầu, Lương Nham tiến lên đón: “Đúng rồi, Tiểu Cul…”
Đồ Ngọc: “?”
Trên mặt Lương Nham cũng lộ ra vẻ khá khó hiểu, bà quay đầu nhìn về phía Mục Phương Sinh, giống như một học sinh tiểu học đang chờ bạn cùng bàn chuyền giấy gian lận trong giờ kiểm tra: “Cậu ta— Cậu ta tên gì?”
Mục Phương Sinh: “!???”
Đồ Ngọc: “?”
Lương Nham lại cắn răng, sau đó quay sang Mục Phương Sinh: “Hai người các cậu cùng nhau đến văn phòng thành phố, tối hôm qua phải nộp báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Tân Dũng rồi mà đến bây giờ vẫn chưa có, hỏi Lão Giả xem khuỷu tay bị cong à?”
Sau khi lên xe cảnh sát của chi đội và thắt dây an toàn trên ghế phụ, Đồ Ngọc bẻ lái lái xe ra khỏi khu nhà, Mục Phương Sinh bất đắc dĩ nhìn Cullinan lẻ loi trong bãi đậu xe.
“Cậu nỡ lòng nào để xe ở đó?”
Đồ Ngọc liếc anh một cái: “Bằng không?”
Mục Phương Sinh không nghĩ quá nhiều về điều đó, thành thật bày tỏ sự khao khát của mình đối với Cullinan: “Ngậm trong miệng cũng sợ tan.”
Đồ Ngọc ở bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Lớn như vậy, làm sao ngậm được?”
Giọng cậu nói rất êm tai, vì đang buổi sáng, có lẽ vừa mới ngủ dậy không lâu, thanh âm rất thấp, dây thanh quản cọ xát lẫn nhau, phát ra tiếng bọt nước đặc biệt gợi cảm.
Vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu, hình ảnh đọng lại lâu nhất là đêm hôm trước, trên chiếc giường nào đó, người thanh niên ngồi bên cạnh cọ sát bộ phận sinh dục đang cương cứng của mình vào mông anh và nói “cho em”.
Chết mất.
Cứu
Trong lòng choáng ngợp, ngượng nghịu cười như chó già hai lần, anh giả vờ thản nhiên pha trò “Chủ xe Cullinan đang nói cái gì vậy, giở trò lưu manh à?”
Xe chạy dọc theo dòng xe cộ, gần một phút sau, Đồ Ngọc mới trả lời: “Không phải vừa rồi.”
Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Đồ Ngọc đạp phanh, lưu loát kéo phanh tay.
Mục Phương Sinh còn chưa kịp phản ứng, mùi nước hoa nhàn nhạt đột nhiên nồng đậm hơn, hai vai đột nhiên bị hai tay ôm lấy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, thanh niên không có hôn môi, mà là quay đầu hôn một cái trên cổ.
Giống như một con nhện độc tiêm nọc độc vào trong cơ thể anh, độc tố chết người nhanh chóng lan tràn theo huyết quản, cả người trở nên mềm nhũn, chỉ còn lại một cái miệng có thể dũng cảm nói: “Này, đừng có giỡn…”
“Lần này mới là chơi lưu manh.” Đồ Ngọc cắt ngang anh.
Văn phòng Thành phố, Tổ Pháp y.
Trợ lý pháp y nghe họ đến hối báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Tân Dũng, anh ta trực tiếp mở tấm kính mờ trong phòng khám nghiệm tử thi ra, mời họ vào trong.
Vừa mở cửa, trong phòng giải phẫu đã có hơn chục bác sĩ pháp y.
Có người trên cả ba bàn giải phẫu.
Tốt nhất là tìm Giả Bác, bởi vì ông ấy là một kẻ thích sạch sẽ, có đam mê dùng cưa không dùng dao, bên ngoài bộ quần áo bảo hộ có ba lớp tạp dề, thoạt nhìn ai nom như sát nhân bi3n thái nhất chính là ông ta.
Mục Phương Sinh cúi người: “Chủ nhiệm Giả, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hôm qua có một vụ đầu độc.
Người con giết cha mẹ mình bằng thuốc độc.
Hai cái xác này khẩn cấp hơn, nhưng chúng sắp xong rồi.” Giả Bác chỉ chỉ bàn phẫu thuật dựa tường, “Mới vừa đem Lưu Tân Dũng từ kho lạnh ra tới, đang để chỗ đó xếp hàng đây.”
“Đừng xếp hàng nữa,” Mục Phương Sinh nói, “Vừa giải phẫu vừa nói cho chúng tôi biết những điểm quan trọng.
Nếu không, Đội trưởng Lương biết ông vẫn chưa kiểm tra sẽ đến giật tóc ông đấy.”
“Đội trưởng Lương giật tóc ông” dường như có tác dụng răn đe rất lớn đối với Giả Bác, ông nhanh chóng phân phó công việc đang làm cho một bác sĩ pháp y trẻ tuổi, rồi quay lại bàn mổ nơi Lưu Tân Dũng đang nằm.
Người trợ lý thay đôi găng tay cao su mới trên tay ông, ông cầm dao mổ, đầu dao mổ cụp và bẹt xuống, nhìn khuôn mặt của Lưu Tân Dũng, ông đột nhiên thở dài.
Mục Phương Sinh có thể phần nào hiểu được tâm trạng của ông ấy.
Với tư cách là phó đội trưởng, Lưu Tân Dũng cũng đã tích lũy được rất nhiều huy chương danh dự trong suốt cuộc đời của mình, số lượng công trạng thậm chí còn nhiều hơn như thế.
Những người già như Giả Bác và Lương Nham quen biết Lưu Tân Dũng nhiều năm, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau theo cách này.
Thức cả đêm, mặt Giả Bác bóng nhẫy, khi ông cúi đầu, chiếc kính trượt xuống sống mũi, ông nói: “Phương Sinh, đẩy kính lên giúp tôi với.”
Mục Phương Sinh đưa tay chỉnh lại gọng kính của ông ta, ông xoay cổ xoay trái xoay phải, cuối cùng thả con dao mổ xuống gáy Lưu Tân Dũng.
Mười phút sau.
“Sao lại thế nhỉ.”
Máy điều hòa trong phòng giải phẫu đã được bật ở mức tối đa nhưng Giả Bác vẫn đổ mồ hôi: “Góc độ bắn hơi lạ.”
“Nếu bắn tự sát, chĩa vào thái dương như trên phim hay thấy thì góc bắn sẽ gần như nằm ngang.
Nhưng nếu chĩa vào giữa trán, thông thường đường đạn sẽ hơi hướng lên.” Sợ người ta không hiểu, ông dùng con dao mổ của mình minh họa như một khẩu súng lục, nghiêng lên một góc 45 độ giữa hai lông mày.
“Vết đạn trong đầu Lão Lưu nghiêng xuống dưới, tôi mặc quần áo bảo hộ không tiện, Phương Sinh, cậu minh họa thử lời tôi nói xem.”
Những gì được tìm thấy trong phòng khách sạn ngày hôm đó là một khẩu súng tiêu chuẩn 92 của cảnh sát.
Không có cảnh sát nào không quen thuộc với loại súng này, Mục Phương Sinh tưởng tượng ra hình dạng của nó, giơ tay cầm, nhắm vào giữa lông mày của mình và nghiêng súng theo dấu bắn mà Giả Bác vừa nói, đúng là tay không thể vặn được đến.
——Rất khó để tự cầm súng mà đạt được một góc như vậy.
Hơn nữa, một người sắp tự sát lại có thể thực hiện một động tác khó khăn như vậy sao?
Đột nhiên, Mục Phương Sinh chĩa họng súng không tồn tại về phía Đồ Ngọc, “Đứng thẳng lên.”
Đồ Ngọc đứng thẳng dậy, Mục Phương Sinh một tay chĩa ‘khẩu súng’ vào đầu cậu.
Một chuỗi tia lửa nổ tung trong đầu, Mục Phương Sinh vội vàng nói: “Nhanh, bắn tôi, bắn tôi đi!”
Câu này thật kỳ quái, anh vừa nói ra, bên cạnh rất nhiều pháp y đều len lén liếc anh vài cái.
Đồ Ngọc lúc này không trêu chọc anh, so súng như yêu cầu, ngón trỏ nhẹ gõ giữa mày —— nơi Lưu Tân Dũng bị bắn.
Chiều cao của Lưu Tân Dũng gần bằng Mục Phương Sinh, lúc này, Giả Bác ở bên cạnh hưng phấn hét lên: “Đúng vậy, chính là độ nghiêng này!”
Mục Phương Sinh im lặng, nhìn lên Đồ Ngọc đang đối mặt với anh.
Trước khi anh kịp hỏi “cậu nghĩ ra cái gì?”, Đồ Ngọc đã ăn ý hỏi Giả Bác: “Chủ nhiệm, trên tay của Lưu Tân Dũng có cặn thuốc súng không?”
“Cậu hỏi một câu rất chuyên nghiệp đấy.” Giả Bác mỉm cười hiền lành, lúc ông cúi đầu, kính lại trượt xuống, ông liếc nhìn Mục Phương Sinh, anh nhận được tín hiệu nhanh chóng đẩy lên.
Giả Bác lấy một chiếc kính lúp trên bàn mổ, cẩn thận kiểm tra bàn tay cầm súng của Lưu Tân Dũng lúc đó, ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chỉ có thể nói với các cậu mắt thường không thấy dư lượng thuốc súng nào.
Nhưng vẫn cần phải lấy dấu vết để nghiên cứu thêm.”
“Còn một vấn đề nữa,” Giả Bác cố ý nói, “Trên tay anh ấy không có vết máu.”
“Phun máu tốc độ cao.”
Đồ Ngọc trả lời, nhìn xuống lòng bàn tay tím tái của Lưu Tân Dũng, “Nếu tự sát bằng súng, sương máu do đạn bắn vào sẽ phun vào lòng bàn tay bất kể thế nào.”
“Ồ!” Giả Bác hơi kinh ngạc, kính lại tụt xuống, ông bỏ qua kính nhìn chằm chằm Đồ Ngọc, “Thằng nhóc này thật giỏi!!”
“Trông dáng dấp cũng được đấy.” Giả Bác quay đầu lại bàn mổ thay dao mổ, sau đó nhìn Mục Phương Sinh, “Nhan sắc cục thành phố thật sự không bằng phân đội của chúng ta.
Bị mượn ở đây một tuần nhìn thấy cậu thật sự như được ngắm hoa dung nguyệt mạo! Haha, hahaha!”
“…”
“Hoa cô nương, đẩy kính lên giúp tôi!”
Mục Phương Sinh vừa định đưa tay ra, người phía sau đã tóm lấy anh.
“Để em.”
Đồ Ngọc vươn ngón tay, Giả Bác lập tức nhảy dựng lên: “Ais thằng nhóc này! Sao lại chọc kính tôi!!!”
Buổi tối, báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Tân Dũng cũng đã có, vụ án chính thức được tuyên bố là một vụ giết người, nói một cách ngắn gọn, Lưu Tân Dũng bị diệt khẩu.
Từ streamer Vương Hân Di, đến sát thủ nhỏ Đổng Ba bị Trương Cát Bân giết, đến Lưu Tân Dũng.
Trong vòng chưa đầy một tháng, ba người đã chết trong vụ án này.
Chưa kể đến cảnh sát chìm Trương Đông Thạc, người cho đến nay vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết.
Văn phòng tổ chuyên án.
Máy in “tư tư tư” phun ra những tờ tài liệu nóng hổi.
Ai đó càu nhàu vươn vai, lắc lư sang trái rồi sang phải, duỗi đến khi hài lòng rồi mới thu tay lại.
Đồng hồ báo thức trong túi quần của Mục Phương Sinh bắt đầu rung lên, anh lấy điện thoại ra liếc nhìn, đã sáu giờ, anh dùng ngón tay tắt báo thức, dừng lại trên màn hình điện thoại, đầu ngón tay gõ thêm vài lần, xóa chuông báo thức vĩnh viễn.
“Tổ chuyên án phái một nhóm người đến quê của Trương Cát Bân ở Duyên Châu.”
Người còn chưa thấy, giọng Tần Vãn đã đi trước, vừa đến liền giơ tay ném một chồng tài liệu lên dãy bàn trống đầu tiên, “Y còn có mẹ ở quê! Nếu không được thì đem bà mẹ về thành phố Thủy luôn!”.