Tôi không nói chuyện bệnh tình của Phó Chi Hành cho Thẩm Nam Tự biết, chỉ nói chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi ra nước ngoài định cư.
Cậu ta im lặng nghe xong mọi chuyện, không tức giận, cũng không khổ sở nhưng dường như cảm thấy hoang mang, không biết hỏi tôi hay hỏi chính mình, lẩm bẩm nói: “Em có chỗ nào không tốt sao… Vì sao chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, vẫn cứ kém hôn ước của hai người…”
“Anh ta ở trong lòng anh.” Thẩm Nam Tự ngẩng đầu nhìn về phía tôi, bỗng nhiên đỏ mắt: “Có phải thật sự quan trọng hơn em?”
– Tôi không trả lời được vấn đề này.
Tôi muốn nói đúng, nhưng có thứ gì đó chặn cổ họng làm cho tôi không thể nói ra được từ đơn giản này.
“Anh thậm chí còn không hỏi em có muốn đi với anh hay không.” Đôi mắt của cậu ta ngày càng đỏ, giống như động vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, ngơ ngác nhìn tôi nói: “Anh chỉ muốn vứt bỏ em.”
“Vì sao… Em cũng yêu anh mà…”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt Thẩm Nam Tự, chạy xuống gương mặt cậu ta, rơi trên làn da của tôi.
Tôi giơ tay vuốt ve mặt cậu ta, lau nước mắt cho cậu ta, ôm cậu ta nói: “Tôi không hề nghĩ sẽ vứt bỏ cậu, tôi nói nếu như.”
Nhưng sự an ủi này không thể nào làm cho cậu ta tin tưởng lời nói của tôi.
Cậu ta nắm chặt tôi, lắc đầu hỏi: “Có phải Phó Chi Hành nói gì đó với anh, hay là em đã làm sai điều gì, anh nói cho em biết đi, em có thể sửa, cầu xin anh đừng vứt bỏ em…”
Cậu ta càng nói thì càng lộn xộn, giọng nói yếu ớt kèm theo nức nở.
Tôi bỗng nhiên ý thức được cậu ta thiếu cảm giác an toàn nhiều hơn trong tưởng tượng của mình, vì thế vỗ lưng cậu ta, cố gắng bình tĩnh an ủi cậu ta: “Tôi không hề vứt bỏ cậu, chỉ là mỗi mối quan hệ cũng sẽ có một ngày kết thúc.
Cho dù là cuộc hôn nhân với Chi Hành, tôi cũng không dám bảo đảm nhất định có thể lâu dài.”
“Không.” Thẩm Nam Tự cắt ngang lời tôi: “Em muốn mãi mãi ở bên anh.”
“Nam Tự…” Tôi thở dài: “Cậu không phải là trẻ con, lý trí một chút.”
“Em còn chưa đủ lý trí sao…”
Thẩm Nam Tự cắn răng, không cho mình khóc thút thít, nghẹn ngào nói: “Em không cần gì cả, chỉ muốn ở bên anh, không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng được, anh không thích em cũng được, như vậy cũng không được sao?”
“Anh mãi mãi đặt Phó Chi Hành ở vị trí thứ nhất, em thì sao, khi nào anh mới quay đầu lại nhìn em…”
Cậu ta càng nói càng khổ sở, nước mắt sắp thấm đẫm phần áo trên vai.
Tôi cảm thấy áy náy, cũng có một chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không nhất định phải đi.”
Phó Chi Hành nói Thẩm Nam Tự là người đặc biệt nhất trong lòng tôi.
Thẩm Nam Tự nói tôi mãi mãi đặt Phó Chi Hành ở vị trí thứ nhất.
Có lẽ bọn họ nói đều đúng, nhưng không thể trở thành lý do xa cách đối phương.
“Được rồi, ngày mai cậu còn phải thi.” Tôi buông ra Thẩm Nam Tự, nói: “Chờ thi xong rồi nói được không?”
Hốc mắt của cậu ta vẫn ướt, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập nghi ngờ và lo lắng, giống như thỏ con.
Tôi đành phải sờ mặt cậu ta, an ủi nói: “Tôi không đi, tôi cam đoan với cậu.”
“Là hôm nay không đi, hay là sau này cũng không đi?” Thẩm Nam Tự quá thông minh, nhanh chóng nắm được trọng điểm, nhìn chằm chằm tôi hỏi.
Tôi nhất thời cạn lời, lại không muốn lừa cậu ta, bất đắc dĩ thở dài nói: “Sau này rồi nói.”
Thẩm Nam Tự không nói, cậu ta cụp mắt, môi mím chặt thành một đường.
Tôi nghĩ không nên nói sớm với cậu ta như vậy, cho dù muốn nói, cũng nên chờ sắp xếp xong mọi chuyện rồi nói.
Một lúc sau, cậu ta lại ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai là cuộc thi cuối cùng của em.”
“Tôi biết.” Tôi nói.
“Sau khi thi xong, em muốn gặp anh được không?” Cậu ta hỏi xong, dường như sợ tôi từ chối, lại bổ sung một câu: “Cầu xin anh.”
Khi Thẩm Nam Tự đối mặt với tôi thì luôn cẩn thận, hèn mọn và sợ hãi.
Trong lòng không khỏi siết chặt, cố gắng cười dịu dàng nói: “Được.”
Ngày hôm sau tuyết rơi nhẹ, tôi đi gặp cậu ta, không lái xe.
Chúng tôi hẹn ở quán cà phê lần đầu gặp nhau.
Khi tôi đến, Thẩm Nam Tự đã chờ tôi ở vị trí gần cửa sổ.
Hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa thời tiết không tốt, trong quán vắng tanh chỉ có hai nhân viên ngáp phía sau quầy bar.
Tôi cởi khăn quàng cổ và áo khoác, thuận miệng hỏi: “Sao lại đến sớm thế.”
“Em nộp bài trước.” Thẩm Nam Tự mỉm cười, có lẽ ngày hôm qua không ngủ ngon, sắc mặt không được tốt, có vẻ hơi tiều tụy.
Tôi nhìn quầng thâm của cậu ta, lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Thẩm Nam Tự lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh còn quan tâm em khỏe không sao…”
Tôi không biết cách đối phó với những vấn đề này, cũng không biết nên trả lời thế nào, nhất thời rơi vào im lặng.
Quán cà phê vẫn giống như lần đầu tiên tôi đến, yên tĩnh ấm áp, trong không khí có mùi sữa và cà phê nhàn nhạt.
Chẳng qua lúc đó vào giữa hè, hiện tại đã đến mùa đông.
Lịch trên tường đã được thay mới, không lâu sau, mùa xuân sẽ đến.
Thẩm Nam Tự nhìn cành cây khô khốc ngoài cửa sổ đến ngây người, tôi cũng không biết nói cái gì, đành phải cầm ly cà phê lên uống.
Ca cao ngọt ngào nóng xua tan mùa đông giá lạnh.
Chờ tôi uống được nửa ly, Thẩm Nam Tự thu hồi ánh mắt nói: “Ngày hôm qua em quay về đã suy nghĩ rất lâu.”
Tôi dừng một chút, đặt ly xuống hỏi: “Cái gì?”
“Em nghĩ có lẽ em đã sai rồi.” Cậu ta nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười chua xót: “Em cho rằng tất cả mọi thứ có thể có được nhờ vào sự cố gắng, nhưng yêu lại không giống vậy.
Có lẽ cho dù em cố gắng thế nào, anh mãi mãi sẽ không yêu em.
Có lẽ anh cũng không yêu Phó Chi Hành, nhưng anh ta đến trước, cho nên anh ta thắng.”
Cậu ta bình tĩnh kể lại mọi chuyện, tôi lại có một linh cảm cậu ta không chỉ muốn nói mình thất bại với tôi.
“Anh đã thử xem một người thành tính mạng của mình không.” Cậu ta nhìn tôi nói: “Nghĩ đến người đó sẽ cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thỏa mãn, lần đầu tiên hôn người đó, lo lắng đến mức trong lòng rối như tơ vò.”
Cậu ta nhẹ giọng cười: “Em cũng không hiểu vì sao mình thích anh như vậy.”
“Nam Tự…” Tôi hơi há miệng, vẫn giống như những lần trước, không biết đáp lại tình yêu mãnh liệt với cậu ta thế nào.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, một lúc lâu giơ tay chạm vào gương mặt tôi nói: “Anh trai… Em nghĩ kỹ rồi, chỉ cần anh nói một câu yêu em, em đồng ý rời xa anh, không bao giờ quấy rầy anh và Phó Chi Hành nữa….
Anh yêu em không?”
Yêu…
Sự im lặng của tôi là câu trả lời.
Thẩm Nam Tự cúi đầu cười tự giễu nói: “Lừa em một lần cũng không được à…”
Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn lừa cậu.”
“Nhưng em muốn nghe anh lừa em.” Thẩm Nam Tự ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, dường như mỗi một chữ cũng làm cho cậu ta cảm thấy đau khổ: “Trước khi rời đi thì lừa gạt em một lần, cầu xin anh.”
“Không…”
Tôi muốn nói lừa gạt như vậy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng không biết vì sao trước mắt bỗng nhiên mờ đi, sau đó cảm thấy buồn nôn choáng váng khiến đầu óc tôi hỗn loạn.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vô thức nắm chặt góc bàn, muốn làm cho mình tỉnh tảo, nhưng càng làm như vậy, mí mắt càng nặng nề đến không mở ra được.
Tôi hơi há miệng, phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.
Ký ức cuối cùng là một bóng người chắn ánh sáng trước mắt tôi, cậu ta cúi xuống hôn tôi, thấp giọng dịu dàng nói bên tai tôi:
“Anh trai, em xin lỗi… Em yêu anh.”.