Sáng sớm hôm sau, Kim Trạch tỉnh dậy trong lòng Cao Á Lâm.
Tư thế ôm cực kỳ chiếm hữu của người đàn ông khiến Kim Trạch có chút không được tự nhiên, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua mình thất thố là Kim Trạch lại có chút xấu hổ.
Kim Trạch là người thích nắm quyền chủ động, cho dù cậu có là người nằm dưới cậu vẫn thích chủ động khống chế điểm G của đối phương, thích khiến đối phương dục tiên dục tử* mình còn bản thân thì ngồi tít trên cao quan sát tất cả phản ứng của đối phương.
(*欲仙欲死: ý chỉ cảm khác cực khoái khi làm chuyện ấy.)
Nhưng rõ ràng ham muốn khống chế của Cao Á Lâm mạnh hơn cậu nhiều, đêm qua khi Kim Trạch thoải mái đến gần như mất đi ý thức, rất nhiều ký ức cậu đều thấy có chút mơ hồ không rõ, chính bởi sức mạnh của Cao Á Lâm làm cậu không biết làm thế nào.
Những người như Kim Trạch luôn có tính mâu thuẫn.
Tức là ghét việc mình bị người ta khống chế nhưng lại mong chờ có người có thể gánh vác tất cả thay mình, tuy rằng sau cái khoảnh khắc thư giãn đó thì cảm giác không cam lòng và không muốn vì lòng tự trọng nối tiếp nhau đến, nhưng trong khoảnh khắc thư giãn ấy vẫn cho cậu thấy một chút hy vọng.
Kim Trạch không muốn nói chuyện, cậu muốn làm bộ như đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là cậu vừa mới cử động, Cao Á Lâm liền tỉnh ngủ theo.
Cái lều nhỏ của người đàn ông ngóc đầu dậy sớm chạm lên đùi Kim Trạch nhẹ nhàng cọ xát một chút, vành tai Kim Trạch đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Buông tôi ra!”
Trong mắt Cao Á Lâm mang theo vẻ không vừa lòng: “Khi nào mới cho tôi làm đến bước cuối cùng*?”
(*raw nó là thế này: 什么时候能让我做到最后?.)
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch xoay người ngồi dậy, khắp nơi trên cơ thể cậu từ ngực, bụng tới bắp đùi toàn là dấu hôn mờ ám, quả thực không nỡ nhìn.
Cao Á Lâm tay chân lanh lợi đứng lên mặc quần áo cho Kim Trạch xong ra ngoài lấy nước nóng giúp cậu, tỉ mỉ lau sạch người cậu rồi thay quần áo, trông cứ như đang hầu hạ cậu ấm nhà nào đó, việc gì hắn cũng phải tự làm, nhất định không để Kim Trạch tự làm.
Kim Trạch nghi ngờ thực ra không phải cậu mới lăn giường với Cao Á Lâm mà là vừa sinh con thì đúng hơn.
Sau khi mẹ Nghiêm chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Cao Á Lâm giúp bà bày mâm đặt bát, hắn cứ nhất định phải chen ngồi chung một cái ghế dài với Kim Trạch.
Ở phía đối diện, Tưởng Diêu thấy kỳ lạ nhìn anh hai mình, sau đó lại nhìn Cao Á Lâm, cuối cùng cậu bé chần chừ hỏi: “Anh hai…”
Tư tưởng Kim Trạch không tập trung ừ một tiếng.
Tưởng Diêu to gan hỏi: “Đêm qua em mới nghe thấy âm thanh gì đó, trong phòng hai anh có chuột ạ?”
Kim Trạch suýt chút nữa bị sặc miếng cơm đang nhai trong miệng, Cao Á Lâm cười nói: “Đúng vậy, có một con chuột lớn chạy lên giường, nó lăn qua lăn lại rất lâu.”
Mẹ Nghiêm nghe vậy liền ngạc nhiên nói: “Trên giường hả?”
Kim Trạch: “…” Sao bây giờ lời này nghe nó cứ kỳ cục kiểu gì.
Ăn sáng xong, mẹ Nghiêm liền sang nhà hàng xóm xin ít thuốc diệt chuột, còn Cao Á Lâm đưa Kim Trạch ra ngoài: “Đưa em đi xem chỗ này”
Kim Trạch: “?”
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai ba của Kim Trạch thế nhưng không ai chúc cậu, ngay cả mẹ ruột cậu dường như cũng đã quên chuyện này.
Kim Trạch uể oải, ủ rũ đi theo Cao Á Lâm ra ngoài.
Hai người đi xuyên qua cánh đồng, gió nhẹ nhàng kéo vạt áo lên rồi lại nhẹ nhàng thả nó xuống, ở nơi này gần ba ngày mà quả thực giống như đã ở ẩn ba mươi năm, toàn bộ thời gian đều chậm lại.
Kim Trạch có cảm giác nếu hiện tại cậu cầm điện thoại lướt Weibo ước chừng nhìn mấy cái joke cậu không hiểu gì chắc luôn.
Cao Á Lâm đưa Kim Trạch trở về sườn núi nhỏ mà bọn họ bị “bắt cóc”, nhưng lần này là đi vào ban ngày, đi không bao lâu Kim Trạch liền nhìn thấy một căn nhà hai tầng mái đỏ tường trắng.
Cho dù là thiết kế hay là quy cách của căn nhà vườn nhỏ này đều không hợp với An Hà, khi đến gần mới phát hiện nơi này rất lớn, phía sau nhà còn có vườn hoa rất lớn nữa, còn xây cả đài phun nước và xích đu.
Đằng sau còn có một ít kiến trúc lẻ tẻ, nơi này thấp thoáng giống một khu nghỉ dưỡng ở ẩn lắm nha?
Kim Trạch đơ mất một lúc lâu.
Lúc trước khi bọn họ bị mang đến đây, sắc trời quá tối không nhìn về phía xa được, ngày hôm sau lại rời đi từ sáng sớm, giờ đây cậu mới nhìn thấy toàn cảnh.
Cao Á Lâm dẫn cậu vào phòng, căn phòng lúc trước còn trống rỗng như có phép thuật biến thành căn phòng đồ nội thất hoàn chỉnh và vật dụng trang trí, chỉ là mặt tường vẫn không sơn gì cả, bốn phía trắng tinh phối hợp với màu xám nâu đen trắng, ngược lại trông có phong cách Bắc Âu tối giản.
Trên bàn ăn có một cái bánh kem lớn với một ngọn nến cắm phía trên, bên cạnh nó còn có một món quà.
Bên cạnh nó còn có một cái máy tính bảng, Cao Á Lâm click mở màn hình lên, mấy đồng nghiệp trong studio của Bạch Nhất Hoàn đồng thời xuất hiện, trong phòng treo mấy dải ruy băng, có người vẫy cái cờ nhỏ, còn có người kéo tấm biểu ngữ lớn—— chúc mừng sinh nhật Kim Trạch!
“Chúc mừng sinh nhật Kim Trạch!”
“Cậu là người hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp, ước mơ của cậu nhất định sẽ trở thành sự thật!”
“Chúc mừng sinh nhật——”
“Chúc mừng sinh nhật, yoo hoo!”
“Nghe nói cậu được phê duyệt cho đi du lịch rồi, tốt quá ha! Ráng về sớm ăn bánh kem với chúng tôi nha! Sếp Bạch có mời khách đó!”
…
Tiếng hét của mọi người trộn lẫn với nhau tạo thành một mớ hỗn độn, quả thực nghe không nghe rõ họ đang nói gì, ngay cả dì nhân viên dọn vệ sinh cũng bị kéo tới đứng bên cạnh chúc cậu vài câu, cuối cùng nói bằng giọng địa phương nồng đậm: “Được rồi, dì còn phải lau nhà.
Nhà bên kia vẫn đang còn đợi đó.
Ai da…”
Kim Trạch: “…”
Quả thực Kim Trạch thấy rất dở khóc dở cười, tuy rằng có rất nhiều lời cậu không nghe rõ nhưng cậu vẫn nghiêm túc xem đến cuối.
Sau khi đồng nghiệp chúc sinh nhật xong xuôi, Bạch Nhất Hoàn và Chu Dục liền xuất hiện.
Hai người này lúc nào cũng dính lấy nhau, cứ như tuy hai mà một, không lúc nào không làm chói mù mắt người khác.
Bạch Nhất Hoàn ngồi giữa hai chân Chu Dục, Chu Dục ôm người đằng trước, gương mặt không có chút cảm xúc nào nhìn ống kính.
Bạch Nhất Hoàn lười biếng giơ tay lên: “Hai, chơi vui không?” Nói xong lại cầm thiết bị thay đổi giọng nói nói lên, dùng giọng nói khó phân nam nữ của kẻ bắt cóc, nói: “I want to play a game.”
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch lập tức bùng nổ: “Mấy người là đồng bọn?!”
Cao Á Lâm ấn vai cậu cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, đừng tức giận.”
Bạch Nhất Hoàn ở đầu dây bên kia nói: “Phương pháp này do Cao Á Lâm đề xuất, nếu cậu muốn chửi xin hãy tìm cậu ta đi.
Mấy cái khác tôi không muốn nói nhiều, anh Cao của cậu cũng coi như có tâm, cậu ta lên kế hoạch cho một sinh nhật khó quên cho cậu.
Còn về chuyện này là bất ngờ hay khiếp sợ, ừm, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến.
Ngoài ra tôi cũng có vài lý do cá nhân mới hợp tác với cậu ta…”
Nói xong Bạch Nhất Hoàn kéo cà vạt Chu Dục, nhìn chằm chằm ống kính nói: “Nghe nói trước đây cậu muốn dụ dỗ Chu Dục?”
Kim Trạch: “…”
Bạch Nhất Hoàn nói: “Mặc dù tôi sẵn lòng ký hợp đồng cho cậu vào công ty, nhưng không muốn cậu làm nội bộ công ty tôi xảy ra mâu thuẫn.”
Chu Dục lập tức không vừa lòng nhíu mày: “Em không tin tưởng anh?”
Bạch Nhất Hoàn xua tay ý bảo đối phương đừng gây chuyện, nói: “Có thể gả cậu ra ngoài sớm tý tôi cũng yên tâm.”
Kim Trạch: “???”
Kim Trạch coi như đã hiểu vấn đề, đầu óc có vấn đề không chỉ có mình Cao Á Lâm mà mấy người bên cạnh cậu ai nấy đều không bình thường.
“Chúc mừng sinh nhật!” Bạch Nhất Hoàn dừng một chút, anh ấy nở một nụ cười hiếm có, nói: “Lớn vậy rồi đừng khiến người ta bận tâm lo nghĩ nữa.”
Trái tim Kim Trạch hơi co lại, đến khi màn hình tối sầm rồi cậu vẫn không nói gì.
Cao Á Lâm ôm cậu từ phía sau, thì thầm: “Chúc mừng sinh nhật.
Thật ra tôi muốn tôi là người nói đầu tiên lúc 0:00, nhưng tại thời điểm đó chúng ta đã… Xin lỗi, lúc đó tôi quá hạnh phúc nên quên mất.”
Kim Trạch không biết nên nói gì, cậu nhìn bóng bà ấy và dải ruy băng rực rỡ treo trong phòng ăn, rõ ràng người đó rất có lòng trang trí căn phòng này, ngoài ra còn có một bàn bánh ngọt cùng với bánh kem lớn không thể bỏ qua.
Thành thật mà nói, cậu có chút động lòng.
Lúc này cậu mới đột nhiên tỉnh ngộ hiểu ra lời Cao Á Lâm nói lúc trước.
Lúc cậu và người khác lợi dụng nhau, thoạt nhìn dường như không có gì xấu.
Chẳng qua chỉ là một phiên giao dịch mà thôi, nhưng thứ thiếu trong đó là tình cảm hàng thật giá thật trước mặt.
Nói vậy thật ra có chút buồn cười, đương nhiên cậu đã biết cái này từ sớm rồi, trong quá trình giao dịch hoặc là tình yêu đích thực hoặc là tiền bạc, bạn không thể muốn cả hai nhưng thường thường người nào trả bằng tình cảm trước tiên sẽ là người thua hoàn toàn.
Kim Trạch cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi nhưng khi Cao Á Lâm đặt trái tim chân thành trước mắt cậu, cậu mới phát hiện thật ra từ trước tới nay cậu chưa hề chuẩn bị tốt.
Chẳng qua là vì chưa gặp được người kia mà thôi..