TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa
Chương 4: 4: Chương 3


Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
"!" Vân Trì nhịn cơn kích động trong nội tâm xuống, cọ cọ trong ngực hắn tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, lười nhác "meo" một tiếng.

Rất được lòng trẫm!
Đây vẫn là lần đầu tiên y ra khỏi Ma cung.
Ma cung lạnh lẽo, ngoại trừ ánh đèn trong phòng thì bên ngoài không có chút ánh sáng, đây là lý do vì sao nửa đêm y không chuồn đi mà ngoan ngoãn uốn trong ngực Tống Thời Việt ngủ.
Hiện tại y không có nửa phần linh lực, một thân lông mềm khó có thể chống lạnh.

Nhưng thật ra là bởi thân thể Tống Thời Việt giống như cái lò sưởi.
Mới ra khỏi cửa, bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt, khí đen quanh quẩn trên không trung, một luồng không khí đặc sệt không thở nổi ập vào mặt, mèo con ra sức chui đầu vào lồng ngực Tống Thời Việt.
Dọc đường đi, người Ma tộc hai mắt dại ra, nhìn Ma Tôn ít khi nói cười một tay ôm mèo, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lưng mèo, tâm tình có vẻ rất tốt.
Vân Trì ngọ nguậy một hồi, chóp mũi tràn ngập một mùi hương lành lạnh dễ chịu, đầu óc cũng thanh tỉnh mấy phần.

Y đang làm trò mèo gì vậy trời? Chút ma khí cỏn con này mà cũng chịu không nổi?
Quá mất mặt!
Bản tôn không yếu đuối như thế, nhất định là do chưa thích ứng kịp!
Y nghĩ nghĩ, yên tĩnh lại, cảm nhận được bàn tay Tống Thời Việt nhẹ nhàng vuốt lưng y, nheo mắt, ừm ~ Còn rất thoải mái.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, một lát sau, năng lực nhìn ban đêm của loài mèo phát huy tác dụng.

Y có thể nhìn rõ đây là một cung điện rất lớn, bên ngoài đại điện có ba người đang đứng hai bên, trong đó có cả y quan áo đen ngày ấy nhìn thấy – Hôi Nghiêu.
Ánh mắt Tống Thời Việt chỉ dán vào trên người mèo con, cảm nhận được bé bỏng trong ngực ra khỏi Ma cung là bắt đầu run rẩy, mi tâm hắn nhăn lại, bước nhanh vào đại điện.
Khi đi ngang qua ba người kia, Vân Trì vô thức run còn ghê hơn, ma khí che trời lấp đất làm y choáng váng, y chui vào cổ áo đã bị mình lăn lộn đến hơi mở rộng của Tống Thời Việt.

Ngửi được mùi hương lành lạnh thấm vào ruột gan mới lấy lại cảm giác vì tôi còn sống.
Tống Thời Việt sơ ý để mèo con trốn khỏi tay, còn trốn vào...!Thân thể Tống Thời Việt cứng đờ, lại bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng yên lặng cảm thán, hóa ra là một con mèo háo sắc!
Càng tối, tuy rằng thị lực mèo càng tốt, nhưng lúc này cái gì y cũng không nhìn được.
Đệm chân mò tới một thứ trơn trơn, y tò mò cọ cọ.
Đám người Hôi Nghiêu nhìn thấy Ma Tôn ngồi trên điện thủ, lồng ngực phồng lên, trên mặt đều lộ ra biểu tình kỳ quái.
Tống Thời Việt giương mắt liếc bọn họ một cái, bọn họ nhanh như chớp dời mắt, một người làm bộ đang ngắm sàn nhà, một người làm bộ đang xem cây cột, người còn lại...!Hôi Nghiêu đeo mặt nạ, trực tiếp quay mặt đi.
Tống Thời Việt mặt không đổi sắc nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, cách y phục chụp được lưng mèo con.
Vân Trì ngoi lên, đầu mèo chạm vào cằm hắn.
Ba người lần nữa nhìn lại, chỉ thấy một con mèo trắng chui ra từ cổ áo Ma Tôn, đôi mắt xanh vô cùng linh động, đang tò mò đánh giá chung quanh.
Tống Thời Việt ngó lơ thần sắc kinh dị của mấy người, ôm mèo ra ngoài.
Mấy người bấy giờ mới thấy rõ hình dáng con mèo.

Thì ra nó xinh đẹp như vậy, lông toàn thân trắng muốt xù xù, vừa nhìn đã biết rất mềm, sờ chắc chắn cực kỳ thoải mái!
Bàn tay mấy người đều cảm thấy ngứa, muốn sờ.
Nhưng Vân Trì vô cùng cao quý, lười nhác xoay người, quay mông trắng vào mặt bọn họ, mũi nhỏ cọ cọ y phục Tống Thời Việt, ngửi mùi hương trên người hắn.
Trước đây không biết, mùi hương trên người Tống Thời Việt lại dễ ngửi như vậy.
Thấy mèo nhỏ thân mật nằm yên trong lòng mình, Tống Thời Việt âm thầm cong khóe miệng, khi ngẩng đầu sắc mặt đã như băng sương.
"Sao thế?"
Nam tử cao gầy đứng bên cạnh Hôi Nghiêu tiến lên một bước: "Ma Tôn, hôm nay bên Thanh Hư Bắc cảnh truyền tin tức đến, vị kia bế quan."
Ai? Ai bế quan? Vị kia là vị nào?
Vân Trì vểnh tai nghe.
"Bế quan?" Phía trên truyền đến thanh âm, ngữ khí Tống Thời Việt thâm sâu khó dò.

"Tốt quá rồi!" Một nam nhân khác dáng người mập mạp vỗ tay cái đét, thần sắc kích động: "Không bằng tranh thủ lúc Tiên Tôn chó má kia bế quan, giết bọn chúng trở tay không kịp!"
"Chó má" bản gốc nghĩ nghĩ, ba năm trước quả thật y có bế quan tu luyện một lần.

Nghe được lời này, y cũng không quay đầu lại, lắc lắc mông, chờ bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Người vóc dáng cao gầy bất động thanh sắc kéo tên mập kia một cái, lặng lẽ nhìn Ma Tôn, thấy thần sắc hắn không biến chuyển gì mới yên lòng.
Ma Tôn hỉ nộ vô thường, nhắc tới Lăng Vân Tiên Tôn lại càng dễ nổi quạu, đã từng có kẻ hạ nhân bởi vì bình phẩm Lăng Vân Tiên Tôn mà bị lăng trì tới chết.
Thủ đoạn của Ma Tôn cực kỳ tàn nhẫn.
Kết quả, người Ma tộc đều cảnh giác, không dám nhắc tới y trước mặt Ma Tôn, ngay cả Hôi Nghiêu và vị hộ pháp cao kều Hạ Sinh ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ dám gọi là "vị kia".
Tên mập này tên là Hải Thượng, trước giờ đều bôn ba bên ngoài, mấy ngày nay mới trở về Ma cung, tất nhiên không biết quy củ.
Hạ Sinh nhìn thần sắc Ma Tôn vẫn như thường, tiếp tục nói: "Nhắc tới bế quan.

Mấy ngày trước Ma Tôn nói sau núi có động tĩnh khác thường, không phải đã tự mình đi kiểm tra sao? Có phát hiện ra gì không ạ?"
Tống Thời Việt vuốt ve mèo con, ánh mắt lại không đặt trên thân mèo, suy nghĩ chẳng biết đã bay đến phương nào: "Cũng không."
Hạ Sinh biết thừa hắn chỉ mạnh miệng, mỗi năm đến mùng bảy tháng chạp đều tìm cớ ra sau núi lắc lư một hồi.
Không biết hắn muốn nhìn cái gì, năm nào cũng như năm nào.
Người khác không biết, Hạ Sinh tâm tư tỉ mỉ đã sớm phát hiện ra.
Tống Thời Việt như đang suy tư điều gì.
Ngày ấy ngoài ý muốn, mèo con của hắn từ trên trời rơi xuống, còn mang một thân thương tích.

Tầm mắt hướng đến người mèo con, nhiều thêm một tia nghiền ngẫm.
Hắn đã từng đau khổ tìm suốt mấy ngày đêm mà vẫn không thấy mèo con, bây giờ vì sao lại đột nhiên xuất hiện? Vì sao lại bị thương?
Vân Trì cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dán trên người mình, trong lòng có chút không khỏe.

Nếu cho hắn biết mình chính là sư tôn hắn ghét nhất thì sẽ thế nào nhỉ?
Vân Trì cảm thấy hiện tại chưa phải lúc.
Y ngẩng đầu, hướng về phía Tống Thời Việt đang nhìn mình không chớp mắt, "meo~" một tiếng.
Tống Thời Việt xoa xoa tai mèo, nhìn về ba người trong điện.
Tên mập hồn nhiên không phát hiện ra vấn đề gì: "Nếu không có gì dị thường vậy thì hành động thôi! Ta không tin trong lúc y bế quan còn có thể tùy ý ra ngoài.

Chờ tới khi y vừa xuất quan, đúng lúc tặng y một phần đại lễ ha ha ha ha ha ha!"
Hộ pháp kiên nhẫn chờ gã cười xong, bất động thanh sắc che trước người gã: "Ma Tôn, nửa tháng sau sẽ cử hành thi đấu giữa các môn phái, vị kia sao lại cố tình chọn lúc này để bế quan? Ta cảm thấy việc này chắc chắn có gì đó không ổn, vẫn nên cẩn thận hành sự cho thỏa đáng."
"Cái gì không ổn? Đám người cả ngày mọc rễ trong cung các ngươi ra dẻ quá à, nghĩ này nghĩ nọ, bao giờ mới làm nên chuyện?" Tên mập tức giận bất bình, xoa tay hằm hè, như thể chỉ cần Ma Tôn hạ lệnh một tiếng là lập tức có thể vùng lên đấu tranh anh dũng.
Tống Thời Việt không nói một lời, mèo trong lồng ngực hắn lại có chút lo lắng.
Đời trước, y chọn lúc này bế quan bởi vì muốn tránh mấy trò thi đấu chán muốn chết, căn bản chẳng có âm mưu gì cả.
Sau khi xuất quan cũng không nghe đến việc Ma giới tiến công.

Chỉ là hiện giờ y đã hóa thành mèo, quỹ đạo rất nhiều chuyện sẽ không nhất định giống như đời trước nữa.
Mấy năm nay Thượng giới có phần lơi lỏng, Ma tộc bên này lại chuẩn bị kế hoạch bí mật, nếu thật sự khua chiêng gióng trống tấn công, Thượng giới có thể chống cự một trận, nhưng bá tánh Hạ giới nhất định sẽ chịu tai ương.
Hôi Nghiêu vẫn luôn không mở miệng rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ma Tôn, thuộc hạ cũng cho rằng có thể thử một lần.

Thứ nhất là nếu vị kia thật sự bế quan, tới khi xuất quan nhất định càng khó đối phó.

Thứ hai cũng đi thăm dò tình hình, nếu chỉ là thủ thuật che mắt, chúng ta còn có chuẩn bị phía sau."
Ngón tay Tống Thời Việt nhẹ nhàng gãi cằm mèo, như thể đang tự hỏi.
Rất lâu sau, hắn nói: "Không vội.

Chờ thêm một chút."
"Vâng."
Hôi Nghiêu đáp, ánh mắt rơi lên một người một mèo trên ghế.


Mèo con cảm nhận được ánh mắt như rắn độc trơn trượt bò trên sống lưng mình, lại nghe thanh âm từ sau lưng truyền đến: "Qua mấy ngày nữa là mười lăm, Ma Tôn chớ quên."
Mười lăm thì làm sao?
Mèo con làm bộ ngây thơ ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Tống Thời Việt vừa lúc cúi đầu, người phía sau chăm chú nhìn y, ánh mắt rất sâu, cũng không ngẩng đầu lên: "Ừm."
Vân Trì chưa kịp phản ứng đã bị ôm đứng dậy, khi đi ngang qua ba người, y phát hiện Hạ hộ pháp cúi đầu, ánh mắt lại cố ý vô tình dõi theo y.
Mèo con vùi đầu vào áo Tống Thời Việt.
***
Thời điểm Vân Trì tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không một bóng người.
Dở rồi! Ngủ quên mất! Tống Thời Việt đi mất tiêu rồi!
Y giật mình, nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài.
Vừa đến cửa đã bị người ôm lên, nữ tử canh bên ngoài gần như chết khiếp, xoa xoa đầu y, ôm y về trên giường: "Nhóc con đừng chạy loạn, Ma Tôn sẽ tức giận."
"Meo~" Vài lần muốn chuồn êm nhưng thất bại, Vân Trì ngã ra giường, sống không còn gì luyến tiếc lăn qua lộn lại.
"Ngoéo ~" Lăn đến mép giường, thân mèo như chất lỏng, trượt vào khe giữa giường và vách tường, "Meo meo meo!!"
Vân Trì dán mặt vào tường, lưng dựa vào ván giường, nỗ lực nhìn đồ án kỳ quặc xuất hiện trước mặt, mắt trợn như gà chọi vẫn không thấy rõ hình thù gì.
Rõ ràng đây không phải mặt tường bình thường, hẳn là một ám cách.

Vân Trì nghĩ nghĩ, thầm gọi hệ thống: "404, có đó không?"
"Tới liền! Ký chủ cuối cùng cũng nhớ ra ta rồi QAQ"
Vân Trì mặc kệ nó tỏ vẻ đáng yêu, đi thẳng vào vấn đề: "Tìm giúp ta xem xung quanh đây có cơ quan nào không."
Khe hở hẹp đến mức kẹp chặt mèo, tay Tống Thời Việt chắc chắn không thò vào được, nhất định phải có chốt mở ở chỗ khác.
"Có luôn! Trên cây cột đầu gường, trung tâm đóa hoa sen thứ ba từ dưới đếm lên, ấn ba cái là có thể mở nè!"
Vân Trì nhếch đuôi, lấy đà leo lên, gian nan ấn ba cái.
Cả cái giường to đùng không một tiếng động dịch chuyển ra bên ngoài.
Y nhìn về vách tường một lần nữa, trên tường quả nhiên có một ám cách hình hộp, đồ án kỳ quặc là những mảnh ghép có thể di động, tổng cộng có 160 ô vuông, 159 mảnh ghép, muốn ghép hình hoàn chỉnh tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Vân Trì liếm răng, xòe móng vuốt.
"Ký chủ cẩn thận!" 404 đột nhiên la lên thất thanh, dọa mèo con sợ đần người..


Đọc truyện chữ Full