Edit: Z – Beta: Jung
Lúc họp đạo diễn đại khái nói qua một chút về thời gian làm việc, giới thiệu qua tổ staff, địa điểm quay. Cảnh vườn trường thì ở học viện nghệ thuật Z, một số cảnh ngoại cảnh ở nơi khác.
Ái tình thì hầu như chỉ quay trong nhà, ngoại cảnh thì rất ít. Bộ phim lần này rõ ràng chú trọng ngoại cảnh nhiều.
Nhưng phần diễn của Tô Cách vẫn tập trung nhiều ở khuôn viên trường, ngoại cảnh chỉ có một ít, hơn nữa sau khi Trần Mĩ Linh thương thảo với bên đoàn làm phim thì phần diễn của cậu sẽ được ưu tiên, phối hợp với khoảng thời gian cậu đi học.
Đương nhiên, nam ba hay những diễn viên khác muốn sắp xếp thời gian thì vẫn phải xem Trương Tiêu Nhiên thế nào, liệu hắn có đồng ý xoay theo không.
Về điểm này, biểu hiện của hắn thực sự rất săn sóc: “Tôi năm ba, chương trình học hầu như đã xong. Tô Cách mới năm nhất, đương nhiên phải lấy việc học làm trọng.”
Thái độ khiêm tốn này đã nhận được không ít lời bình tốt đẹp của mọi người.
Nói thật Trương Tiêu Nhiên và Trần Mục Dương là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Trần Mục Dương đẹp trai, xa cách, lạnh lùng như ánh trăng lóng lánh về đêm, khiến mọi người không tự giác mà bị hấp dẫn.
Còn Trương Tiêu Nhiên giống như thái dương, dùng ánh nắng chói chang bắn vào mọi người, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Đối với Tô Cách mà nói, ánh mặt trời đôi lúc quá chói mắt, làm cậu nhiều lúc phải lấy tay che đi ánh sáng mãnh liệt ấy. Mà ánh trăng lại thần bí, mang theo sương mờ, khiến Tô Cách không cách nào cu0ng lại nổi sa ngã.
Họp xong, đạo diễn công bố ngày chính thức khai máy, tất cả diễn viên có mặt rồi bắt đầu ở trường nghệ thuật Z.
Tô Cách cùng Trần Mĩ Linh đang định ra ngoài thì nghe thấy có người gọi: “Tô Cách!”
Là Trương Tiêu Nhiên, hắn đang đi từ phía sau lên: “Cùng anh ăn bữa cơm đi.”
Tô Cách không nghĩ ngợi liền từ chối: “Thôi không cần…”
“Chúng ta học cùng trường, anh lại là đàn anh của em, giờ lại hợp tác nữa, đương nhiên phải bồi dưỡng cảm tình. Sao vậy, không chịu cho anh mặt mũi à?” Hắn vẫn cười rất tươi, hàm răng trắng noãn khoe ra, khiến người khác không thể từ chối được.
Mà những người trong đoàn làm phim đều nhìn sang bên này, nếu cậu cự tuyệt thì mọi người sẽ cho là cậu kiêu ngạo, không được đánh giá tốt.
“Được rồi.” Tô Cách miễn cu0ng cười, gật đầu.
“Tô Cách, tớ cũng đói quá, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi.” Dương Dương đi tới, hỏi Trương Tiêu Nhiên: “Anh không phiền chứ?”
“Không phiền.” Nụ cười của hắn có chút biến đổi.
Trần Mĩ Linh vẫn khoanh tay, một mặt xem kịch vui nhìn ba người: “Vậy tôi về trước đây.”
“Vâng.” Tô Cách gật đầu, nhìn cô rời đi.
Dương Dương đi xe bus tới, chỉ có mỗi Trương Tiêu Nhiên có xe, vì thế liền ngồi xe của hắn.
Tô Cách muốn ngồi sau với Dương Dương, lại bị Trương Tiêu Nhiên bảo: “Tô Cách à, em ngồi cạnh anh đi, anh không quen ghế phó lái để trống.”
“Ừ.” Cậu nói với Dương Dương: “Cậu ngồi trước đi, tớ không quen ngồi ghế trên.”
“Hả? Có ổn không ạ?” Mắt cậu ta sáng lên nhưng vẫn cẩn thận hỏi hắn.
Trương Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ ngồi vào ghế lái, Dương Dương đương nhiên cũng không dám ngồi vào vị trí bên cạnh.
“Phải rồi, sao hôm qua cậu không về ký túc xá vậy?” Không gian trong xe khá nhỏ, kể cả Dương Dương nói có giảm âm lượng hết cỡ, thì người đằng trước vẫn nghe được.
“Hôm qua tớ… có việc…” Tô Cách qua loa đáp, cậu không muốn người khác biết chuyện của mình với Trần Mục Dương.
“Việc gì đấy? Tô Cách à, trước giờ cậu chưa từng làm trái quy định. Sao từ học kỳ này lại thay đổi nhiều thế?” Cậu ta giống như không nhìn ra Tô Cách đang có ý tránh né, càng ráo riết truy hỏi.
“Không phải… chỉ là có chút việc thôi mà…” Cậu nói xong liền xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
Trương Tiêu Nhiên đột nhiên phanh gấp, Tô Cách không phản ứng kịp, cả người ngã về phía trước, ngước mắt nhìn hắn.
Trương Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới quay đầu mỉm cười với cậu: “Tới rồi, xuống xe thôi.”
Đây là một nhà hàng sushi, Tô Cách không thích món này lắm, mấy thứ này đều phạm vào hai điều tối kỵ của cậu, một là không ăn đồ sống, hai là không ăn đồ ướp lạnh.
Cứ như thế, Tô Cách chẳng nói gì, mà Dương Dương đi bên cạnh lại nói nhỏ vào tai cậu: “Tô Cách! Nhà hàng sushi này đắt tiền lắm đó! Tớ mới thử được một lần thôi, là được bạn dẫn tới. Lần này đi theo cậu đúng là có quả ngon mà!”
Tô Cách không nói gì.
Trong nhà hàng là những gian riêng, mở cửa gỗ xếp liền thấy suối nước mini, bàn thấp, cách bố trí căn phòng vô cùng cầu kỳ.
“Xin hỏi các vị đã muốn dùng món ăn chưa ạ?” Cô phục vụ mặc kimono mỉm cười hỏi.
“Được rồi, cảm ơn.” Trương Tiêu Nhiên gật đầu.
Trong lòng Tô Cách thầm nghĩ, không phải là nên gọi đồ sao, chưa gì đã mang lên rồi?
“Ăn được hải sản tươi sống chứ?” Trương Tiêu Nhiên ngồi bên đối diện, rót rượu cho Tô Cách và Dương Dương.
“Em ăn được! Nhưng mà khiến anh tốn tiền quá!” Dương Dương vội gật đầu, nhận lấy ly rượu.
Trương Tiêu Nhiên định rót rượu cho Tô Cách thì cậu rất tự nhiên từ chối: “Tôi không biết uống rượu, xin lỗi.”
“Đây là rượu dùng mơ để ủ, hàm lượng cồn không cao lắm đâu. Em uống thử xem.” Hắn cố tình rót cho cậu.
Dương Dương đã uống cạn một cốc, cảm thán bảo: “Thật sự rất ngon! Tô Cách, cậu uống đi!”
Tô Cách nhìn cậu ta, lại nhìn Trương Tiêu Nhiên, hết cách đành phải nhấp một ngụm. Đúng thật là rất ngọt, một chút vị rượu cũng không có, còn mang theo hương hoa quả rất tươi mát.
Nhìn vẻ mặt của Tô Cách, Trương Tiêu Nhiên liền biết cậu không ghét nó, liền rót thêm một ít cho cậu.
Tô Cách không từ chối.
Cậu không hiểu về mấy món tươi sống, chỉ nhìn thấy một đĩa thức ăn ít ít trông rất cầu kỳ được đặt lên bàn, có rau trộn, cá tươi, tất cả đều là những thứ cậu không thích ăn.
Dương Dương lại rất vui vẻ, một miếng lại gắp một miếng, không ngừng khen ngợi.
Mà Tô Cách còn cảm nhận được một ánh mắt cứ dán chặt vào mình, khiến cậu vừa không thoải mái vừa ăn không vào.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của em sao?” Trương Tiêu Nhiên quả nhiên nhận ra cậu không hề động đũa.
Bị phát hiện, cậu thầm kêu một tiếng trong lòng rồi bình tĩnh ngẩng đầu đáp: “Đúng vậy, con người của tôi đúng là không biết tốt xấu, không thích ăn mấy thứ kỳ công thế này.”
Tô Cách không có ý tự chửi bản thân.
Trương Tiêu Nhiên không tức giận, đặt thực đơn ra trước mặt cậu, nói: “Em muốn ăn gì thì cứ gọi.”
“Không cần, tôi không đói.” Thật ra cậu đang đói đây.
Hắn cười cười: “Anh không mong bữa cơm đầu tiên mình mời đàn em lại khiến em ấy ăn không ngon, như thế sẽ không để lại ấn tượng tốt.”
Dương Dương không biết quan hệ của hai người là sao, theo sát khuyên Tô Cách: “Phải đó, Tô Cách, về sau chúng ta còn phải hợp tác với nhau dài dài, bồi dưỡng cảm tình một chút cũng là cho đàn anh chút mặt mũi đó.”
Tô Cách không nói gì nữa, mở thực đơn, gọi một bát mỳ hải sản.
Mì rất nhanh được mang lên, nước dùng trông rất thanh ngọt, còn có mấy loại hải sản nổi lên, rất đúng với kiểu Tô Cách thích nên cậu ăn nhiều hơn một chút.
Đợi Tô Cách ăn xong thì hai người kia mới ăn được một nửa, cậu đành phải ngồi một bên đợi. Trong lúc đó, một ly rượu mơ lại rót xuống, cậu cũng không biết mình đã uống bao nhiêu nữa.
Cho đến lúc nhận ra thì trước mặt đã có vài bình, mà cậu cũng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, bắt đầu mơ hồ.
Tô Cách biết mình say rồi, nhưng cậu không thể nói ra, bởi vì cậu biết rõ có một người cứ để ý đến mình mãi.
Cậu cố gắng trấn định bản thân, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Mục Dương: “Anh đến đón em được không?”.
Anh rất nhanh reply: “Em đang ở đâu?”
Cậu cũng không biết mình đang ở chỗ nào, liền hỏi Dương Dương: “Nè, nhà hàng này tên là gì vậy? Ở đường nào thế?”
Dương Dương thuận miệng nói địa chỉ, Trương Tiêu Nhiên liền khẩn trương hỏi: “Em sao thế?”
“Không sao, quản lý của tôi tới đón, tôi nhắn địa chỉ cho cô ấy thôi.” Cậu tuỳ tiện lấy cớ.
“Thật ra không phải phiền thế đâu, anh cũng có thể đưa hai đứa về trường, dù sao cũng tiện đường.” Hắn lơ đễnh nói.
“Đúng thế đúng thế!” Dương Dương không biết là đã uống thế nào, giật lấy điện thoại của cậu: “Lát nữa học trưởng đưa chúng ta về được mà! Sao vậy? Cậu muốn khoe mình có một người quản lý rất tốt sao?”
“Không phải!” Tô Cách muốn lấy lại điện thoại, nhưng vì choáng quá nên không lấy được.
Cuối cùng cậu chỉ có thể chống tay vào bàn ngồi thở.
Chuông điện thoại của Tô Cách vang lên, Dương Dương lấy ra, nhìn tên biểu thị: “Chỉ mình anh ấy”.
“Ai vậy? Chỉ mình anh ấy?” Cậu ta hỏi xong liền nhận điện thoại: “Alo? Anh tìm ai?”
Trần Mục Dương nghe thấy một giọng nói rất ẻo lả, Tô Cách thấy Dương Dương chưa được sự đồng ý mà đã nghe điện thoại của cậu thì thực sự rất tức giận: “Trả cho tớ!”
“Đưa điện thoại cho Tô Cách.” Trần Mục Dương nghe thấy tiếng cậu hét lên ở đầu kia.
Không biết là do bị giọng nói lạnh như băng của anh doạ hay là do thấy cậu thực sự giận mà cậu ta liền trả điện thoại lại.
“Alo?” Tô Cách đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, một khắc cũng không muốn dừng.
“Em đang ở đâu?”
Tô Cách lèm bèm nói địa chỉ cho anh.
“Ở đấy chờ anh.”
“Vâng.” Cậu tắt điện thoại, đứng ngoài cửa nhà hàng chờ.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Trần Mục Dương thôi…
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phim Giả Tình Thật
Chương 28
Chương 28