Sáng sớm Tô Cách đã dậy, tắm rửa thật lâu, còn hỏi Dương Dương mượn gel xịt tóc, hôm nay cậu sẽ hất tóc mái.
Nghe nói bây giờ đang lưu hành kiểu đầu hất ngược mái, trông vô cùng bảnh. Sau khi dùng gel cố định tóc, Tô Cách cảm thấy nguyên một con người đã thay đổi rồi.
Đeo balo ra khỏi cửa, Dương Dương vẫn còn đang ngủ.
Một đường đến nhà Trần Mục Dương, bấm chuông cửa, Trần Mục Dương mặc đồ ở nhà màu xám ra đón khách, mở cửa liền làm vẻ mặt khó chịu: “Không phải em biết mật mã sao? Đừng có làm mấy cái chuyện ngu ngốc này được không?”
“Ôi trời, em chỉ lo anh vẫn đang ngủ, ấn chuông không phải tiện cho anh dậy luôn à?” Tô Cách vô cùng đắc ý với cao kiến của mình.
“Hừ!” Đối quay vào nhà, ngồi lên sopha rồi nhìn tóc Tô Cách hỏi: “Tóc em là cái kiểu gì đây?”
“Anh thấy đẹp trai hơn không?” Cậu ngồi xuống cạnh anh: “Nghe nói bây giờ rất chuộng kiểu để lộ trán, nếu để lộ trán đẹp thì chứng tỏ người đó hơi bị xịn.”
“Ừm, bộ dạng này của em thực sự quá thảm hoạ.” Trần Mục Dương không chút khách khí nói.
“Này! Em thấy đẹp mà! Thế nào? Có phải thêm phần công không?” Tô Cách vuốt vuốt cằm, nhướn mi với Trần Mục Dương.
“Anh thấy em thích tự mình tìm cái ch3t thì đúng hơn.” Trần Mục Dương đưa tay, xoa xoa đầu cậu làm kiểu tóc Tô Cách vuốt mãi mới vào form trở nên bù xù.
“Đừng! Dừng tay! Anh không dám vuốt tóc mình lên, còn phá hỏng tóc em nữa! Đúng là đáng ghét mà!”
Hai người đùa mãi, tận một tiếng sau mới chịu xuất phát.
Tô Cách ngồi trên xe tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta đi đâu thế?”
Trần Mục Dương vẫn chỉ trả lời rằng: “Đến rồi sẽ biết, chắc chắn em sẽ thích.”
Mình thích á? Tô Cách thực sự không nghĩ ra mình thích cái gì nữa.
Trần Mục Dương một đường lái xe ra khu ngoại thành thành phố H. Tô Cách nghĩ, ra ngoại thành thì có chỗ nào hay để chơi nhỉ, chẳng lẽ là leo núi? Nghĩ đến cảnh phải leo núi, Tô Cách không nhịn được mà lắc đầu, không đâu không đâu, cái tên Trần Mục Dương này sẽ không đưa cậu đến núi đâu.
Xe lái vào một con đường nhỏ hẻo lánh, xung quanh đều là đồng ruộng, giống với khu nghỉ dưỡng, Tô Cách chưa từng tới nơi này.
Rốt cuộc Trần Mục Dương cũng đánh xe vào trước một tiểu viện. Tiểu viện này trông không giống nơi quá đặc biệt, thế mà phải đi lâu như vậy. Nhưng nhìn đến mấy cái xe ngoài cửa đều thuộc dạng đắt đỏ.
“Vào thôi.” Trần Mục Dương nói với Tô Cách, đi vào.
Đừng nhìn cửa ngoài không lớn, nhưng không gian bên trong thực sự hoành tráng, trừ một số gian nhà gỗ nhỏ tương đồng thì còn có một ít hoa hoa cỏ cỏ.
Mùa đông năm nay khá ấm áp, cho nên hoa mai lẫn hoa đào đều nở rất nhanh. Tô Cách đưa tay trái chạm vào vài nhành mai, tay phải thì thử sờ đào, một hồng xinh đẹp, một vàng tươi mới, mỗi loài đều có một nét đẹp riêng.
Bước chân của Tô Cách không tự giác mà dừng lại, ngắm nhìn cảnh vật trong tiểu viện, ở giữa còn có sông nhân tạo nhỏ róc rách chảy qua, thật sự quá xinh đẹp.
Trần Mục Dương cũng dừng bước, nhưng không giục giã cậu, chỉ kiên nhẫn đứng nguyên đợi chờ.
“Nè, sao hôm nay nhóc lại tốt bụng thế?” Trần Mĩ Linh một thân Hán phục đi tới, đẹp như không phải người thường. Tô Cách không thể phủ nhận da của gia đình anh đều quá đẹp.
Nhưng cậu vẫn là vô cùng hoảng hốt: “Cô… sao cô lại ở đây?”
“Dở hơi, đây là nhà chồng tôi, tôi không ở thì cậu ở à?”
“Hả?” Đầu óc Tô Cách lập tức xoay mòng mòng, nhìn Trần Mục Dương: “Không phải anh nói chúng mình đi hẹn hò sao?”
Tình hình hiện tại là thế nào vậy? Đây là địa bàn của Trần Mĩ Linh với chồng, như thế hai người sẽ ân ái trước mặt cô chú của Trần Mục Dương. Tô Cách rất nghi ngờ không biết mình có bị cô chú anh chém ch3t không.
“Là đến hẹn hò.” Trần Mục Dương không kiên nhẫn kéo Tô Cách ôm vào nguc: “Cho nên em phải biểu hiện cho tốt vào, biết không?”
Tô Cách gật đầu liên tục, xoắn xuýet đến nỗi đường cũng không biết đi thế nào.
Trần Mục Dương ôm Tô Cách vào một gian phòng, có một người đàn ông mặc trường bào trắng rất rộng đang ngồi trên nệm uống trà.
Nghe có người tiến vào, người nọ liền ngẩng lên, thấy Trần Mục Dương gương mặt hoà ái liền lộ ra ý cười: “Lại đây.”
Anh kéo Tô Cách ngồi xuống trước mặt người đàn ông này, được người đó rót cho hai ly trà, cười điềm đạm với anh: “Nghe nói con bảo cô làm người quản lý của mình.”
“Vâng.” Trần Mục Dương nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
“Chắc hẳn cô ấy đã gây không ít phiền toái cho con đi.” Người đàn ông này hiểu rất rõ tính vợ mình.
“Khá ổn, cô ấy không gây phiền nhiều.” Trần Mục Dương liếc mắt nhìn Tô Cách.
Cậu vừa mới nâng ly lên, bị anh nói thế, tay run run suýt làm đổ trà.
Người đàn ông lúc này mới chuyển mắt nhìn Tô Cách, cậu liền vội vàng chào hỏi: “Chào chú, cháu là Tô Cách.”
“Tô Cách?” Chú nhíu nhíu mày, lại nhìn Trần Mục Dương: “Là… của con?”
Chú nói không hết, nhưng anh vẫn thản nhiên gật đầu: “Vâng.”
Người đàn ông sửng sốt vài giây, sau đó thoải mái cười nói: “Bỏ đi, từ nhỏ con đã là đứa nhóc có chủ kiến, chỉ cần con nhận, chú nhất định sẽ đứng về phía con.”
“Cảm ơn.” Trần Mục Dương lại nhấp thêm ngụm trà, bổ sung: “Chú.”
Người đàn ông nghe được xưng hô kia, trong một chốc không phản ứng kịp, có chút thất thố nói: “Xem ra con thực sự quan tâm cậu ấy, chú chưa từng được nghe con gọi một tiếng chú đâu.”
Trần Mục Dương uống trà giấu đi sự mất tự nhiên của mình.
Mà Tô Cách nghe như vậy thì đã mơ hồ hiểu ra. Trần Mục Dương đang giới thiệu cậu với người nhà. Cho dù bố mẹ anh có khả năng sẽ không lập tức đồng ý chuyện của hai người, nhưng Trần Mục Dương vẫn chậm rãi, từng bước một lấy được sự đồng ý của gia đình.
Vào phòng Tô Cách chủ động ôm lấy tay anh nói: “Em cảm thấy lần hẹn hò này… vô cùng tuyệt vời.”
Trần Mục Dương đẩy đẩy đầu Tô Cách: “Em buồn nôn ít thôi.”
Trong viện có rất nhiều gian nhà gỗ dùng cho việc nghỉ ngơi, mỗi gian đều được trang trí rất khác biệt, rất đầy đủ tiện nghi. Tô Cách cảm thấy thần kỳ nhất chính là phía sau mỗi gian đều có một cái hồ nước nóng.
“Wow! Cũng quá xa hoa đi!” Tô Cách nhìn thấy hồ nước nóng kia, liền nhịn không được muốn nhảy vào ngâm, thả lỏng ư ư thả lỏng.
Trần Mục Dương quen tay lấy trong ngăn kéo hai cái áo tắm, ném một cái cho cậu bảo: “Thay đi.”
Tô Cách rạo rực ôm đồ đi thay, nhanh chóng ngâm mình xuống hồ nước, dòng nước ấm áp liền khiến tứ chi cậu thả lỏng.
Đang lúc cậu thả lỏng thì dòng nước xung quanh chợt dao động. Tô Cách quay đầu nhìn, Trần Mục Dương cũng xuống hồ, ngồi tựa vào một bên.
Trên người cậu vẫn mặc áo tắm, Trần Mục Dương thì để trần thân trên khiến cậu không khỏi tò mò, không biết ai kia có mặc quần không, biết vậy thì đã liếc liếc một chút rồi.
“Không ngờ hẹn hò anh nói là thế này đó!” Tô Cách tự dặn mình không được suy nghĩ bậy bạ, liền tìm bừa một đề tài để nói.
“Không thì sao?”
“Em còn nghĩ chúng ta sẽ đến công viên giải trí hoặc rạp chiếu phim, không chí ít là công viên gì đó.” Hẹn hò trong đầu Tô Cách cũng chỉ có vài địa điểm như thế thôi.
“Toàn người với người có gì vui?” Trần Mục Dương tựa vào thành hồ, ngửa đầu, nhìn cũng vô cùng hưởng thụ.
“Cũng đúng!” Bây giờ không cần biết là công viên giải trí hay rạp chiếu phim, thì chỗ nào cũng đông nhung nhúc, xếp hàng rất lâu, thực sự khiến người ta bực bội.
Trần Mục Dương cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên, uống một ngụm rồi đưa cho Tô Cách.
Tô Cách rất thèm, nhưng phải cẩn thận nhìn sắc mặt ai kia, lần trước còn không cho cậu uống rượu đó. Hôm nay tốt bụng vậy, chủ động dâng lên trước mặt cậu.
“Không phải… anh không cho em uống rượu à?”
“Trước mặt người khác thì không được, trước mặt anh… cho phép em nhấp mấy ngụm.” Trần Mục Dương mặt không đổi sắc nói.
“Anh đúng là lằng nhằng.” Tuy nói thế, Tô Cách vẫn vươn tay định nắm lấy ly rượu.
Không ngờ ai kia lại giật ngược lại, nhấp một ngụm.
“Nè!” Cậu tức giận nhìn anh.
Trần Mục Dương kéo người nào đó đang giận dữ lại gần, hôn lên môi cậu.
Rượu đỏ rất thơm, lại thêm những lời ấm áp của Trần Mục Dương, dòng nước ấm làm lòng người cũng ấm theo, còn có cả người đàn ông vô cùng hoàn hảo trước mắt, tất cả đều tốt đẹp. Đẹp tới nỗi Tô Cách nghi ngờ có phải mình đang mơ hay không, cho dù có là mơ thì cậu cũng không muốn tỉnh lại.
Một ngày hẹn hò Trần Mục Dương và Tô Cách diễn ra rất thuận lợi, đợi hai người đổi quần áo xong xuôi, ra khỏi gian nhà gỗ thì trời đã đổi sắc.
Trần Mĩ Linh đứng trước cửa gian nhà của chồng mình, chỉ vào hai người nói: “Nguyên một ngày không lónđầu, chắc chắn là có gian tình!”
Trần Mục Dương không để ý cô, kéo Tô Cách bước đi.
“Này! Rốt cuộc hai đứa ở trong đó làm gì vậy? Kể từ đầu tới cuối đi! Cô còn tha tội, còn chuẩn bị thuốc tránh thai cho!” Trần Mĩ Linh dụ dỗ.
Trần Mục Dương im như pho tượng, mặt Tô Cách thì đỏ bừng, tự tố cáo hai người ở trong phòng làm việc cấm trẻ dưới mười tám tuổi hả? Lỡ người khác nghe thấy thì phải làm sao?
“Hai đứa, quay lại cho cô!” Trần Mĩ Linh vẫn không cam lòng, ở phía sau hét ầm lên.
Mà Tô Cách bị Trần Mục Dương lôi lên xe, nghênh ngang rời đi.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phim Giả Tình Thật
Chương 30
Chương 30