TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phim Giả Tình Thật
Chương 62

Bởi kinh phí có hạn nên Lậu Phong chỉ đưa mỗi Tô Cách và Trần Mục Dương đến thành phố G.

Công ty đã thuê sân khấu, trên Weibo bắt đầu quảng bá, trong một chốc có rất nhiều fan đăng ký, có vài người không phải là fan “Ái tình” mà là fan riêng của một trong hai, nhưng nhất định phải là fan “Ái tình” mới được tham gia.

Vì thế có rất nhiều câu hỏi để chứng minh fan cứng, cũng phải có ảnh chụp fan goodies đang sở hữu. Cả một đống đồ, tốn một đống tiền, nên bắt buộc fan phải chi tiền.

Thật ra đây cũng chỉ là vì mục đích kiếm tiền mà thôi.

Tô Cách cực kỳ khinh bỉ nhìn Lậu Phong, mà y vẫn mặt dày nói: “Moi tiền thì sao? Cậu biết mấy ngôi sao khác kiềm tiền thế nào không, chẳng phải là tự bán giá trị bản thân à? Nếu không có mỗi tiền lương thì đủ sống hả?”

Tô Cách không đáp, chỉ giật giật ống tay áo của Trần Mục Dương muốn nhờ anh nói giúp mình.

Trần Mục Dương liếc mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn buông sách trong tay: “Hai người còn quậy nữa tin tôi đá ra ngoài không?”

Tô Cách và Lậu Phong cùng kẹp chặt m0ng, thụt cả người lại, tận lực không trêu đến Trần Mục Dương.

Nhắm mắt, Tô Cách duỗi người đeo bịt mắt fan tặng, chuẩn bị ngủ một giấc.

Lậu Phong nhìn qua, vô cùng kì thị: “Cậu có thấy cái hình mắt mở thao láo trên cái bịt mắt này rất kinh không?”

Tô Cách hừ một tiếng, cảm thấy Lậu Phong rất là ngứa đòn, không thèm chấp, dựa đầu vào Trần Mục Dương ngủ.

Trần Mục Dương cảm giác vai nằng nặng, quay đầu liền thấy Tô Cách đeo bịt mắt hoạt hình dựa vai mình, miệng khẽ nhếch, hẳn là vào giấc rồi.

Biểu cảm trên mặt anh không tự chủ mà dịu dàng hơn, tay phải nhấc lên, nhẹ nhàng vuốt mặt cậu.

Bấy giờ có một giọng nói nho nhỏ, đen tối truyền tới tai anh: “Đừng bảo là cậu muốn hun người ta nhá.”

Trần Mục Dương vứt cho người kia ánh mắt đen tối không kém, dựa vào ghế: “Gần đây anh rất không bình thường, hẳn là bất mãn với Lộ Vân Thâm?”

“Cậu mới bất mãn ấy! Lộ Vân Thâm tinh lực dư thừa, con sói một đêm bảy lần hiểu không?!” Lậu Phong như thể mèo bị chọc đuôi, móng vuốt dựng lên.

“Ồ?” Anh cao giọng, rõ là không tin.

Lậu Phong thấy người nhà mình bị nghi ngờ, nhảy dựng lên: “Cậu có tin không? Tôi cho cậu xem chúng cứ!”, nói rồi lấy điện thoại bắt đầu tìm kiếm.

Trần Mục Dương ngắt lời: “Lên máy bay không tắt điện thoại, anh muốn ch3t à? Còn nữa, tôi không có hứng thú với mấy cái linh tinh kia, không cần cho xem.”

Lậu Phong nghĩ, mình không tắt tiện thoại lỡ máy bay xảy ra chuyện thì sẽ không còn đường trở về nhìn Lộ Vân Thâm quỳ xuống giải thích, vì thế liền cất luôn.

Tô Cách ngủ đến không biết trời trăng, mãi cho đến khi đầu bị người ta lắc lắc, bịt mắt bị kéo xuống, mặt Trần Mục Dương phóng đại trước mắt cậu: “Xuống thôi.”

Tô Cách vội vàng đứng dậy, đeo balo xuống máy bay.

Ra phi trường, Tô Cách bị đàn fan tới đón dọa sợ. Fan vây đầy hai bên đường, cầm banner của Tô Cách và Trần Mục Dương, miệng hô to tên hai người.

“Đây là…” Cậu kinh ngạc há miệng hỏi Lậu Phong: “Đây không phải diễn viên quần chúng anh thuê chứ?”

Lậu Phong khinh thường: “Cậu nghĩ tôi có nhiều tiền để vung thế à? Đây là fan của hai cậu đấy!”

Tô Cách sửng sốt nhìn đoàn người, Trần Mục Dương phăm phăm bước đi.

Fans thừa cơ xông tới, may mà có các nhân viên mở đường cho cả ba, đồng thời bảo vệ sân bay cũng chạy đến giúp nên mới có thể yên ổn rời đi.

Tô Cách không biết bị nhét bao nhiêu quà, đợi đến lúc lên xe thì đã đầy một nguc.

Đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với fan.

Mãi mới lên được xe oto, Lậu Phong thở hổn hển: “Không ổn, mấy fan này điên quá đi.”

Tô Cách nhìn đống quà, phần lớn là đồ chơi, quà vặt, mà còn có một bức fanart 18+ làm cậu ngượng cả mặt.

Mặt cậu đỏ lên, gấp bức tranh lại.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai: “Hừm~ hình như chúng ta chưa từng thử tư thế này?”

Mặt cậu đỏ đến nỗi nước có thể sôi: “Anh nói bậy gì thế!”

Trần Mục Dương cúi đầu tựa vào vai cậu, nói đủ nhỏ đủ cho đối phương nghe: “Nói bậy thì sao? Mà cũng đâu phải bậy, lần sau chúng ta thử tư thế này đi.”

Tô Cách không muốn đôi co, nói thêm nữa là cậu bùng nổ thật đó.

Trần Mục Dương cũng dừng khiêu khích, lấy Ipad lọc cọc gõ.

Tô Cách ngó qua, tò mò hỏi: “Anh làm gì đó? Em thấy đợt này anh toàn xem Ipad…’ Chỉ thấy trên màn hình là những đường số liệu xanh đỏ không khác tâm điện đồ. Tô Cách chẳng hiểu mấy cái này liền rụt người lên Weibo.

Tranh thủ lúc người kia đang tập trung, Tô Cách liền lén tự sướng kèm cả anh vào, sau đó thả lên Weibo.

[Tô Cách: Chúng tôi đã đến thành phố G rồi! Các bạn ơi! Mau gặp nhau nha! [hình ảnh].

Cậu vừa đăng liền nghe thấy hai tiếng chuông.

Lậu Phong xem điện thoại, gian ác bảo: “Tô Cách ơi Tô Cách à, không ngờ cậu càng ngày càng tu luyện thành tinh, còn biết giao lưu với fan nữa?”

Tô Cách xấu hổ đáp: “Tôi học được của Hàn Vũ.”

“Ừm.” Lậu Phong vuốt cằm gật đầu: “Tên nhóc Hàn Vũ đó nhân khí cao, rất biết cách làm nũng fan, học tập nhiều vào…”

Trần Mục Dương lạnh lùng hỏi: “Em ấy phải làm nũng với ai?”

Lậu Phong sửng sốt, ha ha cười: “Tôi chưa nói gì nhé.”

Tô Cách quay đầu nhìn gương mặt vô cảm xúc của ai kia, cười đến ngọt ngào, cậu rất thích dáng vẻ anh ghen.

Ngón tay Trần Mục Dương múa như bay trên màn hình Ipad, điện thoại cậu phát thông báo, có người trả lời post.

Không ai khác ngoài Trần Mục Dương.

[Trần Mục Dương: Em đang hẹn với ai vậy? Nói lại lần nữa xem @Tô Cách]

Được rồi, không chỉ nói trước mặt cậu, mà còn tuyên bố chủ quyền trước mặt bàn dân thiên hạ luôn, ghê gớm quá đi mất!

Mà hành động này khiến fan như muốn bùng nổ, nhao nhao Trần Suất ghen rồi, về nhà phải dạy dỗ Tô Cách! Còn có người tự động bổ não mười tán tư thế trên giường khiến cậu rất xấu hổ, không dám đọc bình luận.

Sân khấu hội trường đã được chuẩn bị tươm tất, hôm sau có thể bắt đầu được rồi.

Tô Cách nhìn lịch, mai không phải là sinh nhật Trần Mục Dương ư? Làm sao đây, cậu chưa kịp chuẩn bị quà.

Trần Mục Dương đã chuẩn bị cho mình món quà rất hoành tráng, nên cậu không thể có lệ.

Thành phố G là nơi rất sầm uất, trung tâm thương mại chắc chắn không thiếu. Tô Cách định lợi dụng buổi tối đi chọn quà nhưng không muốn người ta biết, chỉ có thể trốn đi thôi.

Tô Cách trộm nhìn anh, thấy người đang tập trung vào Ipad liền rón rén ra ngoài.

“Em muốn đi đâu?” Hành động của cậu rất nhẹ nhàng nhưng vẫn bị phát hiện.

“Em muốn đi thăm thú á, đây là lần đầu tiên đến thành phố G mà!” Cậu sờ ót cười ngu.

Trần Mục Dương thả Ipad xuống định đứng dậy: “Anh đi với em.”

Cậu vội xua tay: “Không cần đâu, em hẹn với Lậu Phong rồi, anh ở nhà đi!” Nói rồi cậu uốn éo bỏ chạy như bị ma đuổi.

Trên thực tế đúng là Tô Cách đi gọi Lậu Phong.

Còn sống ch3t uy hiếp y giữ bí mật.

Lậu Phong mất kiên nhẫn trợn mắt: “Được lắm! Nếu không tin tưởng thì tôi về.”

“Đừng mà…” Tô Cách không dám để y đi, nếu không chắc chắn cậu sẽ lạc đường: “Không phải tôi không tin anh, mà tôi sợ quý nhân hay quên, lỡ miệng thì toi.”

“Thế này mới đúng chứ?” Lậu Phong bấy giờ mới vỗ tay: “Đi thôi dế nhũi.”

Cậu muốn phản bác nhưng lại không dám, trong lòng thầm mắng anh mới là dế nhũi ấy!

Lậu Phong vẫn là giữ lời đưa Tô Cách vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố G, các cửa hàng đều lung linh rực rỡ khiến người ta đau cả mắt.

“Cậu định tặng cái gì?”

Tô Cách sờ đầu nói: “Tôi cũng không biết, nhưng phải thứ hợp với Trần Mục Dương.”

“Ồ, thế cậu tự chọn đi, tôi cũng chẳng góp ý được. Dù gì cậu mới là người yêu của cậu ta, chỉ có cậu mới biết gu.” Lậu Phong cười xấu xa: “Thật ra tôi thấy cứ dứt khoát mua một bộ đạo cụ SM rồi tự nằm lên giường, đưa roi da cho Trần Mục Dương, nói đến đây đi, anh muốn quất em thế nào cũng được. Tôi chắc chắn cậu ta sẽ mê tít!”

“Anh nghĩ Trần Mục Dương cũng bi3n thái như anh à?” Tô Cách khinh bỉ lườm y.

“Trần Mục Dương có lúc nào là không bi3n thái?”

“…” Được rồi, không thể phủ định.

Mà Lậu Phong không có thừa kiên nhẫn đi cùng nên cậu đành phải tự mò mẫm. Ở đây ai cũng nói tiếng địa phương, mà cậu không đi du lịch nhiều, chỗ hiểu chỗ không. Đúng là ở đâu cũng như nhau, nghe được tiếng phổ thông là thích nhất.

Nhưng mỗi một thành phố đều có một nét riêng độc đáo, đây là điều không thể phủ nhận cùng so sánh.

Tô Cách đi dạo vài vòng, cuối cùng chọn được chiếc đồng hồ được khảm đá ánh lên ánh sáng thần bí, gợi nhớ cảm giác lần đầu gặp Trần Mục Dương.

Vài vạn khiến Tô Cách suýt cắn lưỡi, nhưng vẫn nghiến răng mua.

Mua xong quà Tô Cách liền không nán lại, gọi Lậu Phong về khách sạn rồi nhờ y giữ hộ.

Về phòng Tô Cách mệt rã rời, tắm xong liền bò lên giường ngủ.

Một sức nặng đè lên khiến cậu thở không nổi, còn có những giọt nước rơi tong tỏng trên mặt. Tô Cách chịu không nổi, mơ màng mở mắt, Trần Mục Dương lập tức hôn xuống.

“A…” Tô Cách thấp giọng kêu.

Cậu dần dần rơi vào nụ hôn mê hoặc của anh.

“Không được, mai còn phải dậy sớm.” Tô Cách nhẹ giọng kháng nghị, nhưng người nọ không cho cậu nhiều cơ hội phản kháng, đoạt lí trí, dẫn dắt cậu vào u mê.

Hôm sau Tô Cách đau đầu tỉnh lại, tuy đợt vừa rồi bị ngã gãy chân nên hai người đã lâu không thân mật. Mà chẳng phải đắp chăn suông, thế mà cứ như lần đầu, dày vò đến muốn ch3t? Cậu già rồi, chưa muốn ch3t trên giường.

Mà Trần Mục Dương lại nhàn hạ vô cùng, rõ là tâm trạng rất tốt.

Tô Cách uể oải nằm vừa tự hồi sức vừa nhìn theo bóng dáng cao lớn mặc quần áo, anh quay qua, cố ý hỏi cậu: “Em có dậy nổi không, chẳng phải hôm nay phải dậy sớm à?”

“Rốt cuộc là ai hại em?” Tô Cách nằm trên giường tức giận gào.

Nghỉ một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo, ăn xong đồ bữa sáng liền lên xe đến hội trường.

Lậu Phong nhìn Tô Cách, chẹp miệng cảm thán: “Đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện mà, hôm nay là ngày đầu của fan meeting, sao lại một đêm đốt hết sức thế này?”

Tô Cách đỏ mặt không ho he.

Trần Mục Dương còn ra vẻ đạo mạo làm bộ nghe không hiểu.

Tới hội trường, đã có rất nhiều fans xếp hàng, nhìn trận thế hẳn là đã tụ tập từ lâu.

Xe dừng lại, có fan cảm giác được là thần tượng liền vội vã lao đến.

Trợ lý xuống xe mở đường cùng bảo vệ, Tô Cách và Trần Mục Dương mới xuất hiện.

Ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, không để ý tiếng la, mà Tô Cách mỉm cười với mọi người, giật giật áo anh.

Trần Mục Dương vòng tay qua vai cậu, kéo ngưởi vào trong lòng. Fan thấy cảnh này, quên cả gào, lập tức lấy di động chụp ảnh.

“Anh làm gì thế?” Tô Cách giãy dụa.

Đối phương càng giữ chặt hơn: “Đừng ngọ nguậy, không phải cần phát đường à?”

Cái gì mà phát đường cơ? Cậu thầm oán.

Mãi mới thoát vòng vây, hai người vào phòng nghỉ, để thợ make up trang điểm. Tô Cách ngoẹo đầu chợp mắt, Trần Mục Dương ngồi bên cạnh, cầm sách trong tay mặc chuyên viên make up làm gì thì làm.

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full