TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người
Chương 30: 30: Phó Bản Thực Nghiệm


Lại nằm mơ.
Lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Vệ Hoàn xoay nhẫn mở màn hình 3D ra thì thấy trường thông báo cho nghỉ học.
Phải ha, đến kỳ nghỉ rồi.
Bảo sao bạn cùng phòng không có đây.
Vệ Hoàn rời giường sửa soạn sau đó rời khỏi ký túc xá để đi ăn sáng.

Dọc đường đi, cục lông nhỏ vẫn luôn bám trên vai cậu ca hát, tuy rằng ca từ nó hát chỉ có chíp chíp chíp nhưng nhạc điệu rất vui tươi.
“Trừ mày ra tao không thể kể thân phận của mình cho ai khác nữa hết.” Vệ Hoàn bóp bóp nó, “Dù sao thì mày chỉ biết chíp chíp chíp, cho dù có muốn tố giác thì người khác cũng nghe không hiểu.”
Cục lông nhỏ lại chíp một tiếng, bám lên đầu ngón tay Vệ Hoàn.
Vấn đề tuổi thọ của thân thể này đã giải quyết xong, việc cần làm hiện tại là điều tra những chuyện xảy ra vào năm đó.

Thư xin viện trợ mà cậu nhận được quả thật có đóng dấu của trường nhưng nếu chỉ dựa vào ký ức mơ hồ của cậu hiện tại thì không thể chắc chắn được con dấu điện tử đó là thật hay giả.

Huống chi bây giờ cậu chỉ có một thân một mình, quyền hạn lại thấp, muốn bắt đầu điều tra từ nội bộ Sơn Hải là vô cùng khó khăn, chỉ sợ điều tra một hồi đến cuối cùng không thu được gì.
Cậu nhìn đôi tay mình.
Nếu bắt đầu từ thân thể này thì sao?
Cậu nhớ đến A Tổ và Leah vươn tay cứu giúp cậu khi trước, nếu lời hai người họ nói là thật thì cơ thể này chính là vật thí nghiệm “thành công” duy nhất.

Tính khan hiếm này chắc chắn có vấn đề.

Trên thế giới này có nhiều thể xác đến vậy vì sao yêu hồn của mình lại nhập vào trên người cậu ta? Nghĩ đường nào cũng thấy không thể là ngẫu nhiên được.
Vệ Hoàn quyết định quay về Khu Tối một chuyến.
“Có điều bên cạnh mình không có yêu quái…” Cậu nhớ đến lần trước phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cảnh Vân mới thành công được rồi lại nhìn thoáng qua cục lông nhỏ đang khẽ meo meo dịch lên đầu vai mình, “Mày tính là một con nhưng ngoại trừ chíp chíp chíp ra thì không làm được gì hết.”
Cục lông nhỏ đột ngột ngừng lại, hình như nó không vui lắm rồi bỗng chốc phồng to lên thành kích cỡ quả dưa hấu, nổi giận, “Chíp!”
“Đậu má.” Cánh tay Vệ Hoàn có muốn nâng cũng nâng không nổi, “Cuối cùng cũng để tao biết được bản thể của mày rồi.

Mày chắc chắn là cá nóc thành tinh!” Thật sự quá lớn, Vệ Hoàn chọt nó, “Mày còn như thế nữa là tao bỏ mày đó.”
Cục lông nhỏ lập tức chíp một tiếng đầy tủi thân, sau đó xẹp xuống như bong bóng xì hơi.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Vệ Hoàn duỗi người, bỗng dưng nhớ ra mình đã lập khế ước với Vân Vĩnh Trú.
Nếu cơ thể cậu có chứa máu của Vân Vĩnh Trú.
Có phải cậu cũng có thể được xem như bán yêu không?
Nhưng cậu đâu có biết tâm quyết của gia tộc Vân Vĩnh Trú, sao mà sử dụng nó được chứ?
Tâm quyết của gia tộc Kim Ô… là gì được đây…
Ngay vào lúc cậu đang tự thắc mắc thì trong đầu bỗng dưng có thứ gì đó hiện lên.
Là tâm quyết nhưng hình như không phải là tâm quyết của Kim Ô.
Vệ Hoàn choáng váng.
Khi thầm đọc tâm quyết, trong đầu thường xuất hiện yêu văn tương ứng.

Nhưng thứ xuất hiện trước mặt cậu giờ đây là đồ đằng thái dương chứ không phải là gia văn ngọn lửa của gia tộc Kim Ô.
Cậu thử sử dụng thuật mở kết giới dịch chuyển, vậy mà trước mặt thật sự xuất hiện vòng kết giới tỏa ánh sáng trắng.

Cậu nhấc chân bước vào, giây trước còn đang đứng ở cổng chính Sơn Hải, giây tiếp theo đã đến con hẻm nhỏ hẹp của Khu Tối.
Ngoảnh đầu nhìn lại, trên vách tường của ngõ cụt vẫn hiện lên hình vẽ graffiti.
Go fuck yourself.
Thành công thật luôn nè trời!
Vệ Hoàn cảm thấy hơi khó tin, trong đầu cậu vậy mà xuất hiện tâm quyết của Kim Ô đời đầu.

Chẳng lẽ đây cũng là công dụng khi lập khế ước với cậu ấy?
Nhanh chóng rời khỏi khu vực kết giới, Vệ Hoàn đội mũ áo hoodie lên đi ra đến đầu ngõ thì phát hiện có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm dưới đất, xoay lưng lại với cậu.

Cậu chậm rãi tiến lại gần, nghe thấy cậu ta đang chơi cờ năm quân với một đứa trẻ bẩn thỉu.
“Yeah! Anh thắng rồi! Nào nào nào, chơi ván nữa…” Cậu ta lại móc một cục đá màu đen khác từ lòng bàn tay rồi ném xuống mặt đất.
“Ồ, cậu thắng cả trẻ con luôn đó hả.” Vệ Hoàn chắp tay sau lưng nhìn lén, nở nụ cười nói vọng ra từ phía sau.
A Tổ đột ngột quay đầu lại, trên mặt tràn vẻ kinh ngạc, “A Hằng?” Cậu nhóc bắt lấy bả vai Vệ Hoàn, chộp lấy cánh tay cậu, sau đó lại bóp mặt, “Độc trên người anh được giải rồi hả?”
Vệ Hoàn cười gật đầu, “Mỗi ngày cậu đều tới đây chờ tôi thật đấy à?”
Cục lông nhỏ núp sau vai Vệ Hoàn nhìn thấy A Tổ thì lén lút thò đầu ra, kêu chíp một tiếng.

Thế mà lại khiến A Tổ hoảng sợ, “Đây đây đây… đây là thứ gì vậy?”
“Con này à…” Vệ Hoàn trấn an trả lời, “Chỉ là một con yêu quái nhỏ thôi, không khiến người khác bị thương đâu.

Cậu xem nó như chó mèo là được.”
A Tổ ngắm nghía một hồi rồi sờ sờ quả đầu đinh của mình sau đó dường như nhớ đến việc gì, kéo Vệ Hoàn rời đi, “Đúng rồi, tôi phát hiện ra được một bí mật kinh thiên, chắc chắn sẽ dọa anh sợ chết khiếp.”
Vệ Hoàn chưa hiểu vụ gì đã thấy A Tổ ném một viên kẹo cho đứa trẻ kia, “Để đó đi, để đó đi, lần sau anh đây lại chơi với nhóc.”
“Bí mật dọa người gì?” Vệ Hoàn truy hỏi.

A Tổ kéo tay cậu kéo ra khỏi ngõ hẻm, cúi đầu mở một bức ảnh trên điện thoại của mình rồi đưa cho Vệ Hoàn, “Anh nhìn nè.”
Vào khoảnh khắc nhìn vào màn hình, Vệ Hoàn hoảng sợ.
Đến cả cục lông nhỏ cũng hít ngược một hơi, “Chíp!”

Người trên ảnh chụp chính là cậu!
Không, nói chính xác hơn thì là gương mặt hiện tại này của cậu.
“Ý gì đây?” Vệ Hoàn nhìn qua cậu nhóc, “Cậu chụp khi nào đấy, sao tôi không nhớ gì?”
A Tổ tỏ vẻ Tôi biết ngay mà, “Anh cũng tưởng đó là anh đúng không?” Cậu nhóc vừa kéo Vệ Hoàn thoăn thoắt bước đi, vừa giải thích, “Tôi nhớ đợt trước tôi từng kể với anh rồi.

Gần như cuối tuần nào viện nghiên cứu 137 cũng sẽ vận chuyển rất nhiều sản phẩm thí nghiệm thất bại ra ngoài để tập trung thiêu hủy.

Lúc làm nhiệm vụ vào cuối tuần trước tôi có đi ngang qua đó thì phát hiện trên xe vận chuyển xuất hiện một thân thể với gương mặt giống anh như đúc! Thế nên tôi mới nhân lúc bọn chúng không để ý mà trộm cái thân xác này đó.”
Cái quần què gì vậy?
Lượng thông tin trong mấy câu nói này nhiều quá mức rồi đó.

Trong một đoạn thời gian ngắn Vệ Hoàn chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
“Khoan đã… Ý cậu là người trong bức ảnh này là sản phẩm thí nghiệm có vẻ ngoài giống hệt tôi?”
“Đúng thế.” A Tổ nói tiếp, “Mới đầu tôi cũng bị dọa phát khiếp, tưởng anh bị bắt lại nên mới nhanh chóng mang về để Leah làm kiểm tra.”
Nội tâm Vệ Hoàn căng thẳng, “Sau đó thì sao?”
“Về rồi nói tiếp.” Đến bên cạnh xe, A Tổ ném cho cậu cái mũ bảo hiểm, chở cậu đi xuyên qua hơn nửa Khu Tối, lại vòng qua một khu phế tích, tìm được miệng giếng thông ông nước ngầm.

A Tổ chạm tay vào nó, nắp cống ngầm tự động mở ra.

Vệ Hoàn ôm lấy cục lông nhỏ ở một bên tay, nhảy vào trong theo A Tổ mới phát hiện sâu bên trong tầng tầng lớp lớp phòng ngự còn có một khu vực rộng lớn khác.
Đây hẳn là một căn cứ của “tổ chức” nhà bọn họ, Vệ Hoàn phỏng đoán.
Bên trong bắt đầu xuất hiện những người khác mặc quần áo giống A Tổ, đều thuần một màu đen.

Đợt trước Vệ Hoàn vẫn chưa từng cẩn thận quan sát, đến tận hôm nay mới phát hiện thật ra trên lưng áo của A Tổ có in logo nhưng bởi vì nó có màu xanh đen nên nhìn cũng không rõ cho lắm.
Cậu tiến lại gần tỉ mỉ nhận biết hoa văn.
Cung tên? Hay là mặt trăng?
A Tổ dẫn theo cậu mở cửa một căn phòng, Leah đang đứng phía trong.

Tia hồng ngoại ngoài cửa rà quét toàn thân Vệ Hoàn rồi mới cho phép cậu tiến vào.
Lần này Leah mang một cặp kính gọng bạc, quan sát Vệ Hoàn hồi lâu, “Vận may tốt đấy, vậy mà thật sự sống được.”
Vệ Hoàn nhướng mày, “Tôi đâu phải người bình thường.”
Cục lông nhỏ chui ra khỏi kẽ ngón tay cậu, phát biểu ý kiến tán thành của mình, “Chíp!”
“Quả thật cậu không phải.” Leah nhìn thấy vật nhỏ này thì bình tĩnh hơn nhiều, cô giao lưu ánh mắt với A Tổ, “Cậu kể cho cậu ta chưa?”
A Tổ gật đầu, bước tới bức tường thủy tinh trong suốt sau lưng Leah, nhập mật khẩu, vách tường chậm rãi mở sang hai bên.

Phía trong tủ đông chứa một cỗ thi thể giống hệt Vệ Hoàn.
“Đây là người kia à…” Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng Vệ Hoàn vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Cục lông nhỏ sợ tới mức run bần bật, nhìn thoáng qua rồi chui thẳng vào bàn tay Vệ Hoàn, “Chíp chíp chíp…”
“À, chúng tôi đã so sánh DNA của cậu và tên này.” Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Vệ Hoàn, Leah chẳng chút áy náy nhún vai, “Không nhầm đâu, lần trước chúng tôi đã thu thập dữ liệu của cậu.”
A Tổ tiếp lời, “DNA của anh và cỗ thi thể này giống hệt nhau, nếu không phải số in trên người cậu ta là 7509 khác hẳn với anh thì chúng tôi suýt chút nữa đã nghĩ rằng anh bị bắt giết rồi đó.”
Vệ Hoàn không hiểu lắm, nếu gen cũng tương đồng thì chẳng lẽ là…
“Chúng tôi kiểm tra qua, trên người cậu ta không có độc Câu Vẫn, sau đó giải phẫu thi thể này, nội tạng của cậu ta đều biến mất hay nói một cách chính xác hơn thì là bị hòa tan rồi.

Có lẽ là do thí nghiệm thất bại.

Nhưng cậu ta thật sự có trình tự gen hoàn toàn trùng khớp với cậu.” Leah đi một vòng quanh Vệ Hoàn, “Vì vậy chúng tôi có cơ sở để nghi ngờ rằng người này là sản phẩm nhân bản gen của cậu.”
“Sinh, sinh đôi?” Vệ Hoàn đưa ra nghi vấn.
Vẻ nghi ngờ trên mặt Leah chẳng thèm che giấu, nhưng đến tận bây giờ cô càng nghiêng về hướng Vệ Hoàn thật sự mất trí nhớ, “Mặc dù lúc ban đầu cặp sinh đôi cùng trứng sở hữu DNA giống nhau nhưng theo thời gian phát triển, biểu hiện gen cũng sẽ xuất hiện sự khác biệt chứ không phải trở thành bản sao của nhau.”
Cô túm lấy ngón cái của Vệ Hoàn ấn lên một mặt kính dày, trên vách tường thủy tinh xuất hiện hoa văn dấu vân tay.

Leah thao tác trên máy tính, một hoa văn dấu vân tay khác xuất hiện ở bên phải màn hình.
Hai cái chậm rãi di chuyển đến gần nhau, cuối cùng chồng lên nhau.
“Hai người là bản sao hoàn toàn giống nhau.” Leah quay đầu lại, “Vậy nên không phải là sinh đôi mà là kiểu tạo người nhân bản ấy.

Chẳng qua ai là bản chính, ai là bản sao thì tôi cũng không rõ.”
Lượng thông tin thật sự quá lớn, trong lúc nhất thời Vệ Hoàn không biết nên nói gì.
Vì sao lại muốn tạo ra người nhân bản?
Cơ thể nhân loại này nhìn qua cũng đâu có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn gầy yếu hơn cả đàn ông nhân loại khác.
Bất luận thế nào thì ít nhất hiện tại cũng chứng minh được rằng thân thể này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn ẩn chứa một bí mật cực kỳ lớn.
“Anh được cứu sống bằng cách nào vậy?” A Tổ hỏi vấn đề vẫn luôn thắc mắc.
Vệ Hoàn thoát khỏi sự trầm tư, “Nói ra thì rất dài nhưng mà hiện tại tôi là sinh viên của Sơn Hải.”
“Thật luôn?! Sao anh vào Sơn Hải được hay vậy? Anh lợi hại vãi nồi!” A Tổ vui vẻ không thôi, “Vậy nên anh ăn quả Phản Hồn rồi nên mới sống được đúng không?”
“Người khác cho.” Vệ Hoàn lắc đầu.
“Thế à…” A Tổ lẩm bẩm, “Người đó tốt ghê luôn á.”
Vừa nghe thấy bọn họ bàn đến vụ này, cục lông nhỏ không buồn ngủ cũng không sợ hãi nữa..

Nó chui ra rồi nhảy lên đầu vai Vệ Hoàn, chíp chíp chíp một chuỗi dài ngoằng nhưng tiếc là không ai nghe hiểu.
Vệ Hoàn cười lúng túng che miệng nó lại, “Coi là vậy đi…”

Không có nhiều thời gian cho lắm, cậu cần phải thừa dịp tới Khu Tối để tìm hiểu nhiều chuyện liên quan đến thân thể này hơn.

Vệ Hoàn túm lấy cánh tay A Tổ, “Mỗi ngày cậu đều làm nhiệm vụ ở gần viện nghiên cứu kia thì hẳn là rất quen thuộc với nó đúng không? Tôi muốn điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
A Tổ thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn quyết định mang Vệ Hoàn xông vào đó một lần.
“Viện nghiên cứu 137 có rất nhiều cứ điểm ở Khu Tối, nơi anh chạy thoát là một trong số đó.” A Tổ lái xe chở cậu, nhóc ta nghiêng đầu, hất cằm với Vệ Hoàn, “Nhìn thấy tòa nhà pha lê lớn đằng kia không? Đó mới thật sự là viện nghiên cứu 137.”
Vệ Hoàn hướng theo tầm mắt của cậu nhóc nhìn qua tòa nhà cao tầng bên rìa Khu Tối, gần như đã gần sát với biên giới Phàm Châu.

Từ bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy được nó hoàn toàn là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, đối lập một cách cực đoan với khu ổ chuột phổ biến tại Khu Tối.
Những cứ điểm ngầm kia hẳn là đều được dùng để làm thí nghiệm, giống với cái chỗ mà cậu đã chạy thoát kia.

Chỉ cần nhìn số thứ tự là biết số lượng vật thí nghiệm đồ sộ đến nhường nào.
Đi đến những phòng thí nghiệm ngầm kia chẳng được chút lợi ích gì mà cậu thì cần phải điều tra rõ mục đích của bọn chúng.
“Tôi muốn vào tòa nhà lớn kia.” Vệ Hoàn nói.
“Tôi biết.” A Tổ không ngạc nhiên chút nào, trực tiếp đánh tay lái chở cậu đến con hẻm tối tăm trước tòa nhà 137.

An ninh ở đây nghiêm ngặt hơn trung tâm của Khu Tối nhiều lắm, cảnh sát tuần tra xuất hiện khắp nơi.
“Cầm lấy.” A Tổ móc hai con chip điện tử to cỡ cúc áo ra khỏi túi, vứt một cái cho Vệ Hoàn, cái còn lại thì cậu nhóc dán dưới cổ mình.
Vệ Hoàn nhìn thứ đồ chơi nhỏ kia hỏi, “Đây là thứ gì vậy?”
“Mặt nạ điện tử.” A Tổ ấn vào nó, trước mặt bỗng xuất hiện một màn hình 3D nho nhỏ, bên trên có ảnh chụp của vài người, bên dưới còn ghi chú thích khác nhau, “Anh muốn giám sát hay là đi điều tra?”
Vệ Hoàn hơi cân nhắc, việc giám sát xem như khá an toàn, dù gì thì A Tổ cũng chỉ là một nhân loại hàng thật giá thật mà nhìn dáng vẻ cứu cậu lần trước thì cũng không giống như là người từng được huấn luyện chiến đấu.
Cậu cúi đầu nhìn vòng tay của mình.
“Tôi điều tra, cậu giám sát đi.”
“Được.” A Tổ lựa chọn một người trong số đó, đồng thời ấn vào nút điện tử.

Ngay lập tức mặt A Tổ biến thành mặt của một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò, “Đây là một thành viên thuộc tổ giám sát của bọn chúng không có phiên trực vào hôm nay nên tôi sẽ ở phòng giám sát canh chừng mọi động tĩnh giúp anh.”
“Đã rõ.” Vệ Hoàn lựa chọn một nghiên cứu viên không có ca trực, dùng mặt nạ điện tử chuyển đổi thành mặt của ông ta.

A Tổ lấy hai bộ tây trang ra khỏi hộp đựng đồ, “Có thể không vừa người lắm, anh tạm chấp nhận đi.”
Thay quần áo xong Vệ Hoàn vẫn cảm thấy quá đúng lúc, “Vì sao cậu lại chuẩn bị đầy đủ vậy, còn tận tâm tận lực giúp đỡ tôi.

Tuy rằng hỏi như này có hơi không biết điều nhưng mà tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.”
Bàn tay đang cài cúc áo của A Tổ thoáng dừng lại, “Anh biết vì sao tôi tham gia tổ chức này rồi điều tra viện nghiên cứu 137 không?”
Cậu nhóc lấy mắt kính từ túi áo tây trang mang lên, “Tôi chưa từng đi học, cũng không có cha mẹ.

Khi còn nhỏ mỗi ngày đều phải đi xin cơm cùng với đứa em trai nhỏ hơn tôi 5 tuổi để sống qua ngày.

Năm 12 tuổi tôi dùng tiền ăn xin để mua sữa tổng hợp cho thằng bé, nào ngờ lúc trở về nó lại mất tích.

Tôi tìm thằng bé khắp nơi, dường như đã lật tung toàn bộ Khu Tối luôn rồi.”
Giọng nói của cậu nhóc hơi run rẩy rồi lại cố gắng kiềm chế, nặng ra nụ cười chẳng mấy đẹp mà dùng khuôn mặt của nhân viên viện nghiên cứu để biểu hiện ra ngoài thì càng thêm khôi hài.
“Cuối cùng tôi tìm thấy giày của em trai tôi bên dưới hố tiêu hủy vật thí nghiệm, đó là quà sinh nhật bảy tuổi mà tôi dùng hết tiền để mua tặng em ấy.”
Nói xong A Tổ thở hắt ra một hơi dài.
“So với anh, tôi càng muốn biết cái viện nghiên cứu này rốt cuộc muốn làm chuyện không có tính người gì.

Mỗi ngày tôi đều dành tất cả thời gian của mình vào việc này.

Mà mỗi người trong tổ chức của chúng tôi đều như thế cả.”
Rốt cuộc Vệ Hoàn cũng hiểu rõ vì sao A Tổ lại có thể chuẩn bị chu đáo đến nhường ấy dù cho cậu ta thoạt nhìn không giống kiểu người như vậy.
“Thật xin lỗi, tôi…” Cổ họng Vệ Hoàn nghẹn lại, A Tổ vỗ vai cậu, “Không sao đâu, tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.”
Hai người khôi phục tâm tình lại, A Tổ vừa đi vừa giảng giải cho cậu, “Chúng tôi đã thu thập rất nhiều thông tin, tôi sẽ gửi bản đồ và các điểm canh gác cho anh.”
“Có chuyện gì xảy ra thì anh phải nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo vệ anh.” A Tổ đeo tai nghe lên, để lại một câu như vậy đó.
Vệ Hoàn không khỏi nở nụ cười, là một kẻ đã từng làm người bảo vệ, cậu thật sự không quen nổi bộ dạng này.

Cậu bóp bả vai A Tổ, “Tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Hai người phân công nhau hành động, A Tổ tiến vào tòa nhà trước, đi qua cửa nhận diện khuôn mặt trót lọt.

Sau khi quan sát Vệ Hoàn phát hiện ra rằng tuy ngày thường A Tổ có vẻ không đáng tin cho lắm nhưng đến những lúc thế này lại rất bình tĩnh.
Xem ra tổ chức này thật sự không tầm thường.

Bỗng dưng cậu sinh ra hứng thú tìm hiểu “sếp lớn” của cái tổ chức này lắm nha.
“Anh có thể tiến vào rồi.

Tôi đứng cửa chờ thang máy bên phải đại sảnh chờ anh.”
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ trong tai nghe, Vệ Hoàn bắt đầu hành động.


Trước đó cậu nhét cục lông nhỏ vào túi âu phục, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép kêu lên, đã rõ chưa?”
“Chíp!”
“Lỡ như có chuyện bất trắc gì xảy ra với tao thì mày phải chạy trốn đấy.”
Cục lông nhỏ chui ra khỏi túi áo, vẻ mặt đau khổ, “Chíp…”
“Ngoan.” Vệ Hoàn sửa sang lại quần áo, bình tĩnh tự nhiên bước vào tòa nhà lớn.

Trước cổng tòa nhà có hai tên bảo vệ đứng gác, bọn họ liếc mắt nhìn Vệ Hoàn rồi một tên trong đó lễ phép chào hỏi cậu, “Chủ nhiệm Trương.”
Vệ Hoàn bình tĩnh gật đầu, đối diện với hệ thống an ninh của tòa nhà để nó rà quét.
Nhìn màn hình đối diện tiến hành phân tích gương mặt do mặt nạ điện tử biến ra này, yết hầu Vệ Hoàn không khỏi trượt lên trượt xuống.
“Thông qua kiểm tra, chào mừng ngài quay lại.”
Sau khi giọng nói điện tử của nữ giới vang lên Vệ Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mới đi chưa được hai bước cậu đã thấy được A Tổ đứng trước cửa thang máy đợi cậu ở đằng kia.

Đối phương cúi đầu nhìn chăm chú vào đồng hồ của mình vờ như đang xem giờ.
Vệ Hoàn rảo bước đến rồi đứng yên, thang máy cũng vừa vặn mở cửa.

Hai người làm bộ “trùng hợp” cùng nhau tiến vào thang máy.

E ngại camera nên hai người chỉ đành duy trì khoảng cách nhất định, cúi đầu đối thoại thông qua tai nghe.
A Tổ lên tiếng trước, “Văn phòng của tôi nằm ở tầng 13, phòng thí nghiệm của anh thì ở tầng 21.

Chúng ta đến nơi làm việc của nhau trước, thăm dò thử ở tầng đó có thông tin gì không.”
Vệ Hoàn ừ một tiếng, “Kiểm tra tầng 21 xong tôi sẽ bổ sung thông tin còn thiếu trên bản đồ của cậu.

Bên cạnh đó cậu phải quan sát tôi mọi lúc và cả camera xung quanh tôi, bất kể có ai xuất hiện đi chăng nữa thì đều phải báo cho tôi biết trước.

Tốt nhất là cậu nên đóng đô ở tầng 13 luôn đi, một khi có hành động nào khác thì phải thông báo ngay.”
A Tổ hơi kinh ngạc, người trước mặt này không giống như một nhân loại đã từng trải qua kỳ huấn luyện nhưng lại rất thông thạo việc làm đội trưởng.
“Được, tôi biết rồi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ luôn ở tầng 13 chờ anh.”
Đến tầng 13, hai người cứ thế tách ra hai lối, Vệ Hoàn cúi đầu né tránh camera, kiểm tra bản đồ tầng 21 trên di động, nhớ đại khái các điểm canh gác xong thì thang máy cũng đến nơi.
Tầng 21 được xây dựng theo kết cấu hình chữ hồi (回), tất cả phòng thí nghiệm đều tập trung ở hành lang bên trái.

Mà Vệ Hoàn lại để ý thấy hành lang bên phải không có bất kỳ một cánh cửa nào, toàn bộ đều là vách tường.
Nhưng kỳ lạ là ở bên phải gần như cứ cách 10 mét lại gắn một cái camera trên tường.
Bên trong vách tường chắc chắn có gì đó.
Vệ Hoàn dựa theo bản đồ đi đến phòng thí nghiệm của mình, hiện tại vừa vặn đến thời gian nghỉ trưa.

Trong phòng thí nghiệm ngoại trừ một người trẻ tuổi vùi đầu làm việc trong góc thì không còn ai khác nữa.

Vệ Hoàn làm ra vẻ tuần tra hằng ngày, lượn qua lượn lại trong phòng thí nghiệm, tiện tay cầm lấy một bản báo cáo thí nghiệm lật xem.
Bên trên ghi lại một vài phản ứng bài xích.
[Nội tạng tự phân hủy.]
[Hệ thống miễn dịch rối loạn.]
[Cơ bắp tan chảy.]
Tùy tiện lật xem, toàn bộ bản ghi chép ghi lại đủ loại phản ứng đáng sợ.

Quả nhiên nơi đây đang tiến hành thí nghiệm đối với thân thể con người.

Vệ Hoàn không hiểu nổi mục đích của bọn họ là gì.
“Chủ nhiệm Trương?”
Giọng nói của một người đột ngột vang lên, tim Vệ Hoản bỗng hơi rối loạn.

Cậu đặt bản báo cáo thí nghiệm xuống mặt bàn, tay đè lên bàn, bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn người đang bước đến.
Đối phương là một nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, biểu cảm không mấy thân thiện, thậm chí còn hơi cay nghiệt, “Ngài có thể rời khỏi vị trí làm việc của tôi không?”
Vệ Hoàn có hơi xấu hổ, khẽ tránh ra.
Nữ nghiên cứu viên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Vệ Hoàn, bộ dạng muốn đuổi khách.
Có thù oán gì vậy? Vệ Hoàn thầm khinh bỉ trong lòng, chuẩn bị rời đi.
“À phải rồi chủ nhiệm Trương.” Người phụ nữ kia lại nói, “Tôi hy vọng ngài có thể nhanh chóng trả lại quyền hạn kho thí nghiệm cho tôi.

Lúc trước ngài bảo mượn một tháng rồi sẽ trả, hiện tại thời hạn một tháng đến rồi.

Tôi không quan tâm tiến sĩ Dương giao nhiệm vụ gì cho ngài nhưng thí nghiệm của tôi cũng cần có nơi để chứa đồ.”
Vệ Hoàn chẳng hiểu gì chỉ đành có lệ cho qua, giọng nói của cậu không thay đổi được nên đành phải giả vờ bị cảm, đè thấp giọng xuống, vừa nói vừa ho khan, “Được, tôi biết rồi.”
Không ở lại lâu, Vệ Hoàn nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Kho thí nghiệm là thứ gì nữa…
Kho hàng à?
Tai nghe truyền đến giọng nói của A Tổ, “Kho thí nghiệm mà cô ta nói ấy, ở bên tôi có màn hình theo dõi riêng.”
“Xem ra là một nơi rất quan trọng.” Vệ Hoàn hạ giọng nói, “Bên cậu có thể nhìn ra vị trí cụ thể không?”
“Tra không ra, chỉ có thể thấy cấu trúc bên trong thôi.”
Không phải chứ, nơi như vậy mà không ghi rõ vị trí thì khó tìm cỡ nào.
Không đúng, vốn là muốn khó tìm.
Tạm thời gác kho hàng này sang một bên, Vệ Hoàn liên tục ra vào mấy phòng thí nghiệm, thông tin thu được vô cùng hữu hạn— thí nghiệm trên cơ thể người, xác suất thất bại cực kỳ cao.

Mỗi một phòng thí nghiệm chỉ phụ trách nghiên cứu một chức năng riêng mà tổng phụ trách là giáo sư Dương Sơ.
Không có nhân bản.
Cho đến tận bây giờ vẫn chưa bắt gặp bất kỳ thông tin nào liên quan đến người nhân bản cả.


Thế nên rốt cuộc thân thể này của cậu là thứ gì vậy?
Vệ Hoàn ôm một bụng nghi ngờ đi đến lối rẽ cuối hành lang, phát hiện vách tường bên phải cách đó không xa có một cái cửa sắt cực kỳ to.
Quả nhiên không không ngoài dự đoán của cậu, nơi này chắc chắn đang cất giấu điều gì đó.
Không nhanh không chậm bước về phía trước thì nhìn thấy bên cạnh cửa có một màn hình cảm ứng, yêu cầu nhập vân tay.
Ủa alo, giờ cậu đào đâu ra dấu vân tay có thể được thông qua chứ.
Trong tai nghe bỗng dưng truyền đến tiếng động, “A Hằng, người đang đến chỗ anh là tổng quản lý của tầng 21, quyền hạn cao lắm.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bụng bự mang mắt kính chào hỏi Vệ Hoàn từ xa, “Chủ nhiệm Trương? Không phải hôm nay đến ngày nghỉ của ngài à?” Ông ta đến gần hơn, “Tới kiểm tra kho thí nghiệm? Tôi vừa kiểm tra rồi.”
Kho thí nghiệm?
Giọng nói của A Tổ vang lên trong tai nghe, “Hóa ra đây là kho thí nghiệm.”
Thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc tìm được thì chẳng cần tốn chút công sức nào.
Vệ Hoàn khẽ ừ, ho khan thêm mấy tiếng rồi mới hạ giọng nói, “Tôi cũng không biết vì sao hôm nay tôi thử quét vân tay một hồi mà không mở.”
“Vậy hả?” Người đàn ông béo mập tiến lên trước, dùng ngón tay mình thử mở, “Tôi quét được này.” Ông ta cười nói, “Chẳng qua cái này thật sự hoạt động không ổn cho lắm, tôi kiến nghị bọn họ đổi thành quét đồng tử mà chẳng chịu nghe.”
Vệ Hoàn cũng phụ họa theo, “Đúng thế, phân biệt đồng tử dễ dàng hơn nhiều mà.”
Quét đồng tử là tiêu đời thiệt luôn.
Cánh cửa mở sang hai bên, Vệ Hoàn đi vào, “Phiền anh quá.”
“Không cần khách khí.”
Cửa chậm rãi khép lại.
“Anh vào được rồi à, bên này tôi thấy anh rồi nè.”
Vệ Hoàn hít sâu một hơi, cái gọi là kho thí nghiệm là một kho đông lạnh cực lớn, trên cửa treo một tấm áo bông vừa dày vừa nặng để giữ ấm.

Vách tường bồn phía xếp đầy những khối hình chữ nhật san sát nhau trông giống như những ngăn kéo lớn được sắp xếp có trật tự.
Mấy “ngăn kéo” này đều không có bất kỳ ổ khóa hay màn hình nhập mật khẩu nào.

Vệ Hoàn xoay người lại, chính giữa căn phòng là một bàn điều khiển không quá lớn.

Cậu thử chạm vào nó, mặt bàn màu đen chợt sáng lên.
“Chào mừng ngài quay lại, mời ngài lựa chọn cách đăng nhập.
Mật khẩu, vân tay, gương mặt.
Vệ Hoàn lựa chọn xác nhận gương mặt, tuy rằng khá mạo hiểm nhưng nó dường như là cách thức duy nhất có khả năng thành công.
“Mời ngài nhìn thẳng vào camera.”
Trong lúc thấp thỏm chờ đợi camera rà quét gương mặt điện tử của mình, trong đầu Vệ Hoàn hiện lên tất cả biện pháp ứng phó.

Cuộc kiểm tra đối chiếu này chỉ kéo dài có mấy giây nhưng lại có cảm giác đã trôi qua mấy phút rồi vậy.
Cuối cùng AI đưa ra đáp án xét xử.
“Thông qua kiểm tra, chào mừng ngài Trương Chí Dũng trở lại.”
Đậu má, mặt nạ điện tử này đỉnh vãi.
Trên màn hình điều khiển xuất hiện giao diện quản lý.

Vệ Hoàn nhìn lướt qua một vòng, trong tai nghe bỗng nhiên xuất hiện giọng nói của người khác, hình như là người khác của phòng giám sát đang nói chuyện phiếm với A Tổ.
Nhìn thoáng qua màn hình, Vệ Hoàn chú ý đến mục [Quản lý thí nghiệm].

Cậu nhấn vào đó thì hiện lên yêu cầu nhập số hiệu
Số hiệu…
Vệ Hoàn nhớ tới số hiệu của mình trước khi chạy trốn, vì thế nhập số 7494 vào.
Sau khi quét khuôn mặt lần nữa thì một tiếng răng rắc vang lên, một “ngăn kéo” phía sau Vệ Hoàn bắn ra một đoạn dài mấy chục centimet.
Có số hiệu này thật luôn nè.

Không biết là do độ ấm trong phòng hay sao mà Vệ Hoàn cảm thấy gai ốc nổi lên khắp người.
Ngăn kéo rất cao, cậu kéo một cái thang từ bên cửa đến rồi trèo lên trên xem xét.
Bên trong đó trống rỗng.
Cậu nhanh chóng trèo xuống, dựa theo 7494 nhập liên tiếp mấy con số khác nhau, đến tận số 7509, tất cả đều là hộp thí nghiệm rỗng.
Chẳng lẽ mấy số hiệu đó đều là vật thí nghiệm bị mang đi.
Cậu thử nhập một con số bất kỳ, 7890.

Ngăn tủ mở ra, giờ đây bên trong không còn trống rỗng nữa.
Vệ Hoàn đi qua, kéo tủ đông ra, tình cảnh trước mặt khiến cậu sợ ngây người.

Bên trong thế mà lại đặt một cỗ thi thể giống cậu như đúc.

Cậu cảm thấy khó mà tin nổi, vì thế càng thử nhiều số hơn.
Từng tủ đông lần lượt bị mở ra, nhịp tim Vệ Hoàn càng lúc càng nhanh.

Cậu đứng trong kho thí nghiệm, nhìn tất cả “vật thí nghiệm” bắn ra mà sợ hãi đến nỗi không nói nổi một lời.
Từng cỗ thi thể như được paste từ cậu mà ra, ngoại trừ số hiệu trên đầu vai thì không còn chút khác biệt nào cả.
Hóa ra là còn có nhiều hơn một nhân bản…
Cậu tựa người vào cạnh bàn điều khiển, da đầu tê rần.
Chẳng lẽ toàn bộ kho thí nghiệm…
“Đếch ổn rồi A Hằng!”
Trong tai nghe bỗng phát ra giọng nói của A Tổ, cậu ta vừa thoát khỏi câu chuyện sinh hoạt của “đồng nghiệp” thì lúc ngẩng đầu lên nhìn màn hình giám sát lại phát hiện có biến lớn xảy ra.
“Nhanh ra ngoài đi.

Trương Chí Dũng bản gốc tới! Đã đi ra khỏi thang máy đến tầng 21 rồi!”
꧁༺༒༻꧂
Tác giả có lời muốn nói: Hồi trước có bạn hỏi tui số hiệu 7494 có ý nghĩa đặc biệt nào không? Thật ra lúc viết bản thảo tui có nhớ đến 《 Anh chỉ thích hình tượng của em》.

Tự Học tỏ tình ở chương 74, come out trong chương 94 nên tui ghép lại thành số hiệu luôn.
Vệ Hoàn: Tự nhiên bị nhét cơm chó đầy miệng.
Tác giả: Hôm nào đó sẽ viết phiên ngoại kết hợp để mọi người chơi chung với nhau nha..


Đọc truyện chữ Full