TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên
Chương 32: 32: Trùng Hợp Ghê Tôi Cũng Vậy


Sự việc xảy ra trên đỉnh núi Côn Lôn ngày đó có thể nói là cực kì khó hiểu.

Bắt đầu câu chuyện rõ ràng là hai vị đại thần Diệp lạc ô đề và Thương Hải cùng lúc lên tới đỉnh núi, sau đó phu nhân Diệp lạc là Mộ Nha cũng theo lên.

Nhưng không bao lâu, kết cục của câu chuyện lại là Văn tử tuyệt sát 999 cùng Thương Hải nhảy vực tuẫn tình, cái này có ảnh chụp màn hình làm chứng, hai cỗ thi thể hòa thành làm một, tình ý sâu đậm đến nhường nào a.

Thế nhưng Văn tử tuyệt sát không phải bình thường đều lăn lộn cùng một chỗ với Yêu nghiệt khán tiện hay sao? Sao người đi nhảy vực kẻ đi giết boss rồi?
Nghĩ không ra, cũng không hiểu nổi a, đúng là câu chuyện khúc triết ly kỳ, quan hệ giữa các nhân vật phức tạp, thực sự dùng thời gian ba ngày ba đêm cũng không nói xong, ngay đêm hôm đó trên diễn đàn đã xuất hiện cực kì nhiều phiên bản khác nhau.

Ví dụ như phiên bản , , còn có , mỗi nhà một kiểu, đem tin tức của phóng viên mặt trận Oa cáp cáp biến đổi từ trường thành cong cong vẹo vẹo chạy thẳng tới bình nguyên Bohemia luôn rồi.
Cho nên mới nói, liên quan đến mấy vị đại thần chính là nhiều chuyện để nói.
Bên ngoài sóng to gió lớn ra sao, Tạ Phi đương nhiên không thèm để ý.

Nhưng làm cậu cảm thấy kỳ quái chính là cái tên ngày hôm đó tỏ tình với cậu là Diệp lạc ô đề mấy ngày nay lại mất tích không thấy bóng dáng đâu cả.

Anh ta có onl game, hình đại diện vẫn luôn sáng, nhưng thời gian đi cùng Mộ Nha lại chẳng được mấy lần.
Hình như anh ta rất bận rộn, thấy anh ta vẫn luôn chạy khắp các bản đồ, không biết đang bận rộn chuyện gì.

Ngẫu nhiên anh ta cũng sẽ mở chế độ chat riêng với Mộ Nha, hai người vẫn nói chuyện như cũ, nhưng không thấy bóng dáng anh ta ở đâu cả, Tạ Phi luôn cảm thấy không quá thích ứng với tình huống này.
Đây lẽ nào là muốn lạt mềm buộc chặt sao, cái tên chết dẫm này?
Tạ Phi đối với phương diện tình cảm không quá linh hoạt, hiện tại não bộ cũng muốn bị đơ luôn rồi, nói đến cùng thì Tạ Phi cũng chỉ là một người mới trên phương diện tình trường.

Từ bé đến lớn mới chỉ thích qua một cái Hạ Thanh Hà, một lần thích liền qua vài năm, còn là cái loại nhất định treo cổ chết trên một cái cây nữa chứ.

Lúc cùng một chỗ với Hạ Thanh Hà, chuyện tình cảm giữa hai người cũng đều do Hạ Thanh Hà nắm quyền chủ động, Tạ Phi chỉ coi đó như lẽ đương nhiên.


Hoặc là nói năm đó cậu có thể ý thức được mình thích một người, còn là yêu qua mạng, đối tượng là một người đàn ông đã rất không tệ rồi.
Cho nên Tạ Phi cậu có kinh nghiệm gì đâu.
Oài, nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, hiện Tạ Phi đối với chuyện này cũng không quá để ý, chẳng mấy chốc đã đem sự chú ý đặt lên công việc.

Hôm nay là thứ bảy, cần chuẩn bị mời La Khanh đi ăn cơm.
Lúc Tạ Phi sắp xếp điều chỉnh theo sở thích của La Khanh để tìm địa điểm ăn cơm thì Ngôn Nguyệt Bạch mặt mày ủ ê tiến vào văn phòng cậu.
"Làm sao?" Tạ Phi khó hiểu hỏi, cậu rất ít khi thấy được bộ dáng này của Ngôn Nguyệt Bạch.
Ngôn Nguyệt Bạch đặt mông ngồi lên sofa, hai tay chống cằm nói: "Aisshh......!Tạ Phi cậu nói thật với tôi đi, Tôi bình thường có chỗ nào làm người ta cảm thấy đáng ghét chứ hả?"
Tạ Phi càng thêm kinh ngạc, tổng biên tập Ngôn tự luyến cuồng từ lúc nào lại thức tỉnh rồi? "Có người ghét bỏ cậu?"
Ngôn Nguyệt Bạch mím môi, hủy mất khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, "Không có, nhưng mấy ngày hôm nay cô nương Phong hạc không có onl game."
"......" Tạ Phi trầm mặc, Ngôn Nguyệt Bạch với Phong hạc cô nương, giữa bọn họ còn có chuyện gì mà người khác không biết sao? Sao tôi đây cũng không biết chứ.
"Từ sau ngày đánh boss trên đỉnh núi Côn Lôn, Phong hạc cô nương liền không thấy nữa." Ngôn Nguyệt Bạch tiếp tục lẩm bẩm một mình, một bên giày vò gối ôm trên sofa.
"Có lẽ cô ấy có việc bận đi."
"Quan trọng là hôm đó tôi nói với cô ấy một câu."
"Câu gì?" Tạ Phi bỗng nghĩ tới một khả năng, nghiêm mặt hỏi cậu ta: "Cậu tỏ tình với cô ấy rồi?"
Ngôn Nguyệt Bạch trề môi lại không phản bác.

Tạ Phi cảm thấy trên đầu có một đoàn quạ bay qua, ngày hôm đó là ngày hoàng lịch cát tường gì vậy? Ngôn Nguyệt Bạch này, tôi làm bạn với cậu nhiều năm như vậy sao không nhìn ra cậu thuộc loại theo phái tốc độ như vậy nhỉ?
"Kì thực, cũng không tính là tỏ tình......" Ngôn Nguyệt Bạch kéo kéo gối ôm, bộ dáng sầu mi khổ não, "Cô ấy a, thích một nam idol, là cái người vẫn thường xuất hiện trên tạp trí thời đại mà tôi vẫn thường xem.

Tôi nghe tới đây thì tâm trạng có chút không thoải mái, sau đó tôi nói với cô ấy anh ta còn chẳng đẹp bằng tôi đâu.

Cô ấy tức giận đem Tiểu Nguyệt Bạch giày vò một trận, sau đó tôi vì muốn chứng minh sự thật, đào ra một tấm ảnh trong đống ảnh nghiêm chỉnh của mình gửi qua cho cô ấy xem.


Sau đó....!sau đó liền không có sau đó rồi, không thấy cô ấy đăng nhập vào game nữa......"
Cái này không có liên quan đếch gì đến hai chữ tỏ tình có được không? Nói cho cùng vẫn chả phải là kết quả của việc tên tự tin cuồng nhà mi ghen vớ ghen vẩn dẫn đến sao.
"Tôi thực sự xấu đến vậy sao?" tâm hồn nhỏ bé của Ngôn Nguyệt Bạch chịu tổn thương ở mức độ lớn nhất từ trước tới nay, thử nói xem, một cô nàng sau khi nhìn thấy ảnh của mi xong liền biến mất, điều đó cho thấy cô ấy không chấp nhận được tướng mạo của mi đến mức nào cơ chứ?
"Có lẽ do cô ấy thực sự có việc bận." Mặc dù Ngôn Nguyệt Bạch có hơi tự tin thoái quá, nhưng tướng mạo cậu ta cũng thực sự xuất chúng, cùng chữ xấu không có liên quan gì hết, Tạ Phi nghĩ.
Nhưng Ngôn Nguyệt Bạch lại bắt đầu tự biên tự diễn, lăn qua lăn lại trên sofa, "Chắc chắn không phải, khẳng định do cô ấy ghét bỏ tôi rôi...!từ bé đến lớn tôi chưa từng bị ghét bỏ như thế này bao giờ...!cô nương Phong hạc tại sao cô lại ghét bỏ tôi cơ chứ?"
Tôi rất ghét bỏ cậu, thật sự.

Ít nhất ngay lúc này tôi cực kỳ ghét bỏ cậu.
Tạ Phi nhìn Ngôn Nguyệt Bạch dần thăng cấp thành oán phụ ở bên kia, chỉ có thể đi đến bên cạnh xoa đầu cậu ta, "Nén bi thương, đi tìm Cố chỉ đi, có khi cô ấy biết được gì đó cũng nên.

Tôi đi ra ngoài đặt nhà hàng đây."
Đợi Tạ Phi đi rồi, Ngôn Nguyệt Bạch vẫn ngồi nguyên tại vị trí cũ, nội tâm âm thầm chỉ trích: Có bạn cùng giới liền không có tình người! Đừng tưởng là tôi không biết cậu đặt nhà hàng để đi ăn cùng ai kia nhá! Có điều......!Cố chỉ sinh hoa có lẽ thực sự biết được gì đó cũng nên, hai người họ là bạn tốt cùng công hội, lại đều là con gái với nhau, có thể tâm sự nỗi lòng a!
Phải nhanh chóng đăng nhập game! Ngôn Nguyệt Bạch bật dậy, sức sống lập tức được bơm đầy, chạy nhanh về phía bàn làm việc của Tạ Phi, ngang nhiên độc chiếm dàn máy tính của cậu ấy.
Lại nói tới Tạ Phi, thực tế hiện tại cách bữa tối còn khá xa, sau khi thông báo địa điểm với La Khanh, cậu không cần thiết phải xuất phát sớm như thế này.

Có điều vừa rồi Tạ Phi nhìn tư liệu phỏng vấn La Khanh trước đây, thấy trên phương diện ẩm thực anh ta có một số điều cần chú ý, có một số món anh ta không ăn được, mặc dù có hơi phiền phức, nhưng Tạ Phi vẫn quyết định tự mình tới nhà hàng nhắc nhở họ chú ý một chút.
Hai ngày nay La Khanh đúng là mệt đứt hơi, mặc dù nói công việc của anh ta khá là tự do, thời gian cũng dư dả, nhưng khi anh đem số thời gian này dùng hết vào trong game, mỗi ngày dùng hơn mười tiếng đồng hồ ngồi trước màn hình máy tính chuyên tâm đánh tài liệu cũng đủ nghẹn khuất mà.

Có điều vừa nghĩ đến buổi tối hôm nay lại có thể nhìn thấy phu nhân, La Khanh liền cảm thấy trái tim mình đặc biệt thanh thản, ý cười trên khóe môi chưa từng biến mất.

Nhưng là, khi anh ta đến nhà hàng như đã hẹn, cũng nhìn thấy phu nhân nhà mình như đã nghĩ......
Lúc này Tạ Phi đã yên vị trên bàn ăn, nhìn bộ dáng có vẻ ngồi cũng được một lúc lâu rồi.

Điều quan trọng là, cậu ấy dĩ nhiên đang ngồi xem văn kiện, bộ dáng chăm chú thong dong tự tại, giống như đang ngồi trên bàn làm việc của chính mình vậy.
La Khanh bỗng cảm thấy giá trị con người của mình còn không bằng được mấy tờ văn kiện mỏng manh kia nữa, thời khắc ấy tiếng đàn violon du dương cất lên, từng âm luật ưu nhã thêm vài phần bi thương.

"Anh Tạ làm việc nghiêm túc quá ha." La Khanh kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói.
Tạ Phi nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên, áy náy cười cười, đem đồ vật trên tay cất đi, "Thật có lỗi, gần đây có chút bận, thực có lỗi."
"Không sao." La Khanh nói: "Có điều dù bận đến đâu cũng cần chú ý sức khỏe, gần đây thế nào rồi, bệnh đau dạ dày có còn bị tái phát không?"
"Hả, không có." Không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi vấn đề này, Tạ Phi có hơi không tự nhiên, lần trước La Khanh giới thiệu nhà trung y kia cho cậu, bản thân đã đem chuyện này vứt ra sau đầu từ lâu, quên mất tiêu rồi.
"Không sao mới tốt, chúng ta gọi món thôi, để tôi gọi đi, anh không để ý chứ?" La Khanh nói, vươn tay cầm lấy menu.
"Cái này...!tôi đã đặt món trước rồi." Tạ Phi lập tức giải thích, "Đều là những món nổi tiếng của nhà hàng, không biết có hợp khẩu vị của anh không."
"Đã gọi xong hết rồi?" La Khanh đặt menu xuống, đôi mắt đẹp mang theo ý cười nhìn về phía Tạ Phi, chính là không biết anh ta đang đánh giá cái gì.
Tạ Phi cho rằng anh ta không thích những món mình đã gọi, dù sao bản thân là muốn trả ân tình, vẫn nên thuận theo ý muốn của đối phương mới đúng, "Nếu anh không thích chúng ta có thể đổi món."
"Không, chỉ cần là do anh chọn tôi đều thích."
"Ồ...!hả?" Suy nghĩ của Tạ Phi có chút ngưng trệ, cái này, vừa rồi có phải mình nghe nhầm rồi không.

Ừm, khẳng định do mình hiểu sai ý rồi, Tạ Phi này, không nên động chút là nghĩ đến phương diện kia chứ, La Khanh là một người tốt, là người có tình hướng bình thường.

Ừm, nhất định là vậy, nhìn qua chính là như vậy.
Tự mình biện luận một hồi, sau đó rất nhanh thì Tạ Phi đã bỏ qua câu nói vừa rồi, ngược lại Tạ Khanh nhìn qua có điểm nghi hoặc, vừa rồi lẽ nào cách biểu đạt của anh ta quá tinh tế, quá hàm súc rồi hả?
Mà Tạ Phi lúc này đã thản nhiên gọi nhân viên phục vụ qua, nói với họ có thể bắt đầu bưng món ăn lên, sau đó hỏi La Khanh muốn gọi món điểm tâm ngọt nào không.

Nhân viên phục vụ là một anh giai mi thanh mục tú, khóe miệng luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn qua làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Vừa nghe Tạ Phi nói tới điểm tâm ngọt, lập tức lễ phép giới thiệu một số món đặc sắc của nhà hàng.
"Hai vị, nhà hàng gần đây đưa ra vài món điểm tâm ngọt mới, vị rất ngon, được khách hàng đánh giá khá tốt, hai vị có muốn thử một chút không.

Hai vị đi theo cặp thì nhà hàng còn có hoạt động suất tình nhân, phần thứ hai chỉ tính nửa giá tiền.

Nhìn hai vị xứng đôi như vậy, có thể thử dùng suất biển Aegean, thành phần gồm có..." Anh giai sử dụng giọng bắc kinh trôi chảy, âm thanh thanh thoát như tiếng suối róc rách du dương mà vui tai, chỉ là nội dung nói ra có hơi....
Bạn phục vụ này cậu xác định không phải mình bị cận thị tới 10 độ đấy chứ? Ngồi trước mặt cậu là hai người đàn ông cậu có biết không hả? Hay là nói tôi đây không theo kịp bước chân của thời đại rồi sao?
Nụ cười trên mặt Tạ Phi cứng ngắc, nếu chỉ có bản thân cậu cậu sẽ không quá để ý, nếu ngồi trước mặt cậu là Ngôn Nguyệt Bạch cậu cũng sẽ không quá quan tâm chuyện này, bởi vì Ngôn Nguyệt Bạch cũng sẽ không để ý.

Nhưng người ngồi trước mặt cậu hiện tại là Tạ Khanh a! Nhỡ đâu chọc cho anh ta mất hứng thì biết làm sao? Đòi hủy hợp tác thì biết làm thế nào đây? Trước đây Tạ Phi cũng từng gặp những trường hợp người bình thường không có bài xích với đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa họ vui vẻ khi bị người khác hiểu nhầm, càng đừng nói đến người nổi tiếng như La Khanh, nhất định càng thêm coi trọng danh dự của bản thân nhỉ.


Mặc dù hợp đồng đã được kí kết, nhưng Tạ Phi cũng không muốn xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì.
Nghĩ vậy, Tạ Phi nhanh chóng đánh gãy lời nói của nhân viên phục vụ, "Xin lỗi, chúng tôi không phải kiểu quan hệ như cậu đang nghĩ, lấy cho chúng tôi suất thường là được..."
Nhưng cũng lúc này, Tạ Phi lại nghe thấy La Khanh nói, "Không sao, lấy suất biển Aegean kia là được, nghe có vẻ không tồi."
Không sao, còn không tồi? Tạ Phi ngẩn người, xoay đầu qua nhìn về phía La Khanh, lại chỉ thấy anh ta tủm tỉm cười nhìn về phía mình, vẻ mặt bình thản như thường.
"Bị dọa rồi à?" La Khanh uống ngụm nước, mắt phượng khẽ cong lên thành ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt.
"Không có." Tạ Phi lắc đầu, đôi mắt giấu sau cặp kính mặc dù có nghi hoặc khó hiểu, nhưng không nghiên cứu ý nghía sâu xa trong đó.
"Người vừa nãy tôi có quen biết, là bạn học cũ của tôi, lần trước chơi trò chơi bị thua, nên lần này cố tình kéo tôi ra đùa giỡn thôi."
"......" Mẹ nó, sao anh không nói sớm.

Tạ Phi bỗng có cảm giác bản thân bị đùa giỡn một cách sâu sắc, bạn học mấy người đùa giỡn nhau cũng không nên kéo tôi vô chứ, tôi chỉ muốn mời bữa cơm trả ân tình mà thôi.

Lại nói bạn bè của anh đều có bộ dáng đó sao, lần đầu tiên gặp mặt Ninh Hàn cũng cái bộ dáng đó.

Còn có mấy người chơi trò chơi là cái trò gì vậy, còn ghi thù đến thế.
"Cậu chán ghét đồng tính luyến ái sao?"
"Không ghét, yêu ai đó là quyền tự do của mỗi người, chỉ là giới tính không giống nhau mà thôi." Nghe câu hỏi không nóng không lạnh của La Khanh, Tạ Phi bày ra bộ dáng nghiêm túc, đối với vấn đề đột ngột này vẫn có chút ngoài ý muốn.

Có điều nếu cần trả lời, cậu tất nhiên cũng không ghét.

Nhưng nếu người khác ghét bỏ, vậy cậu cũng không có biện pháp, dù sao quan điểm của mỗi người không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

Mà nhìn tình huống trước mắt La Khanh có vẻ cũng khá cởi mở......!Nghĩ đến đây, ấn tượng của Tạ Phi với anh ta cũng tốt thêm vài phần.
"Vậy thì tốt": Lúc này có một nhân viên phục vụ khác đem rượu vang tới, La Khanh vừa rót rượu cho Tạ Phi vừa cười nói: "Tôi trùng hợp chính là thích đàn ông, còn sợ anh để ý đâu."
Loại chuyện này anh không nói với tôi cũng tuyệt đối không sao cả a! Còn là người lạ mới gặp qua có ba lần, bộ anh không sợ tôi quay đầu liền bán tin tức này cho bên phóng viên sao? Tạ Phi là một người có tố chất tâm lý tốt đến nhường nào, bình tĩnh đến nhường nào a, nhưng nếu giờ khắc này giải phẫu trái tim của cậu ra liền có thể nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn chú cừu nhỏ đang điên cuồng chạy qua.
Hỏi: Nếu ngươi là một tên gay, sau đó có một người thăng thắn nói với ngươi anh ta cũng là một tên gay, ngươi nên phản ứng như thế nào cho phải.
Tạ Phi đáp: Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy á.
Mới lạ!.


Đọc truyện chữ Full