Cái gọi là có tiền có thể sai thần gọi quỷ, trọng thưởng ban bố tất có dũng phu.
Mê hoặc của Thải nguyên thạch rất ít người có thể cưỡng lại, huống hồ chết một lần cũng không ảnh hưởng gì, chết trong game ấy mà chết xong mới khỏe mạnh được.
Bởi vậy một bộ phận nhỏ các nơi mà Diệp lạc ô đề sắp xếp mai phục cũng bị đội dò mìn này dò ra.
Vừa nhảy ra, ấy, phát hiện thế nhưng đều là người chơi cấp thấp đến tặng mạng, tậm trạng liền tụt dốc không phanh.
Phiền muộn cũng thôi đi, phiền muộn xong còn bị thành viên của liên minh thời chiến lén lút theo sau đám acc nhỏ đó vây đánh tới chết mới làm người ta muốn hộc máu.
Nhưng cái được gọi là ngươi có kế Trương Lương ta có thang vượt tường.
Sau khi Diệp lạc ô đề nhận được tin tức báo về, múa bút ném ra tám chữ -- Để bọn họ tự mình nghĩ biện pháp.
Vì vậy lấy Bất Chu Sơn làm trung tâm kéo dài ra vài dặm về bốn phía, đều xuất hiện cảnh tượng như sau.
Một nhóm đến từ Bất lão trai đang cẩn thận từng ly từng tý hành quân trên đường núi gập ghềnh.
Đi đằng trước kì thực là mấy người chơi chưa mãn cấp chạy đến vì phần thưởng, không chút áp lực tâm lý vừa đi vừa ngâm nga Đường núi mười tám ngã rẽ cùng với Cố gái đối diện nhìn qua đây oh.
Trong lòng chỉ hi vọng tốt nhất là có thể chết một lần, phần thưởng có thể tăng gấp đôi đấy nhé.
Đoạn đường này là đoạn đường hiểm trở nhất, rất phù hợp để mai phục.
Nhưng mấy người phía trước bình an vô sự đi qua, thầm nghĩ không có vấn đề gì, bởi vậy nhóm bộ đội phía sau có thể yên tâm đi tới.
Kết quả vừa đi được nửa đường, một nhóm người mang theo đám bong bóng chữ Đường này do ta mở cây này do ta trồng từ cái cây ven đường tung người nhảy qua, xoạt xoạt xoạt đem bọn họ đẩy ngã.
Một nhánh khác là đội ngũ của Bát cực thiên, cẩn thận ẩn nấp gần lối đi, ánh mắt chăm chú nhìn đội nhẫn mã của Hiên Viên toàn quân bị diệt.
Bọn họ không động đậy, đợi đoàn em gái nhà Đồng tước đài tàn sát xong rời đi, bọn họ mới ung dung đi ra từ lùm cỏ ven đường, nhanh chóng chạy qua đoạn đường này.
Thế nhưng -- lúc bọn họ còn đang âm thầm tự đắc, nghênh ngang đi qua cùng một địa điểm khu vực đội ngũ của Hiên Viên vừa mới bị ngược thảm kia, một số người chơi bỗng phát hiện bản thân không có cách nào động đậy, thanh huyết còn có xu thế tụt thấp.
Cúi đầu vừa nhìn, mẹ nó, là ai bày cạm bẫy kẹp thú ở đây a?! Sau đó cũng chính vào lúc họ còn đang thất thần ấy, một nhóm người bên Nhược thủy tam thiên không biết từ đâu xông ra, như được uống máu gà đem tất cả bọn họ làm thịt sạch sẽ.
Đây đúng là một nhóm đồ tể trong đồ tể!
Tất nhiên là cũng có tình huống hoàn toàn tương phản.
Ví dụ như, người mai phục bạo lộ thân phận quá sớm, khí thế ngút trời nhảy ra giữa đường chặn đánh, một đám chiêu lớn chiêu nhỏ đều dùng sạch, bị địch nhân chà đạp đến chết.
Có thể làm ra cái loại chuyện này, trừ có Trung nhị bất thị bệnh cũng không còn người thứ hai.
Nếu sau sự kiện này có người nguyện ý sắp xếp phân loại, có thể để ông chủ Tạ ra tiền, La đại nhân chấp bút, cùng nhau hợp tác xuất bản một quyển , cùng với cái dấu gạch ngang, lại thêm một cái tiêu đề: Ngươi vĩnh viễn cũng không thể biết được trong đầu đám người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Mà hậu quả Diệp lạc ô đề để bọn họ tự mình nghĩ biện pháp chính là, phong cách chiến đấu xiêu xiêu vẹo vẹo mỗi người một kiểu của bọn họ được phóng đại tới mức cực hạn.
Bởi vậy khi Hằng hà sa số nhận được tình hình chiến báo truyền về chỉ có thể thống khổ ôm đầu, ông trời ơi, ông mau tới đem đám người kia đi đi.
Không có đường sống a!
Lúc này định định đại nhân của Giang sơn lệnh ngồi không vững luôn rồi, Cổ vực xảy ra chuyện lớn như vậy, Gianh hồ lệnh bọn họ sao có thể đứng ngoài sự việc chứ? Trận này đánh xong, nếu Diệp lạc ô đề thắng, địa vị của Nhược thủy tam thiên cùng Đồng tước đài triệt để vững chắc khó có thể lay động; nếu liên minh thời chiến thắng, đến lúc đó bọn họ sẽ bởi vì chiến thắng được Diệp lạc ô đề mà danh khí cũng sẽ soạt soạt soạt không ngừng dâng cao, khẳng định có thể vượt qua những công hội lớn hiện tại.
Mà bất kể kết cục có ra sao đều là kết quả mà Định định đại nhân không muốn nhìn thấy.
Thân là quân sư của Giang sơn lệnh, Định định đại nhân cảm thấy mình có nghĩa vụ phụ trách với tương lai của Giang sơn lệnh, bởi vậy cậu ta mang theo một đội bảo tiêu xuất phát.
Cậu ta phải đi dò thám tình hình trận chiến, vì bước phát triển tiếp theo của Giang sơn lệnh làm tốt sự chuẩn bị.
Giang sơn lệnh tuyệt đối không thể để bọn họ ép xuống dưới!
Mà cậu ta còn chưa đi tới dưới chân núi Bất Chu Sơn, biến cố liền phát sinh.
Đó là bản đồ ngoài dã ngoại, người chơi đi đầu run rẩy báo cáo phía trước có người ẩu đả, bởi vậy quân sư đầu chó Định định đại nhân mang theo đám chân chó của cậu ta đi về phía trước thăm dò.
Lần này thì hay rồi, lũ lớn ngập miếu long vương, tôi sao biết tôi cùng phe với bên nào chứ, mẹ nó!
Cuộc ẩu đả xảy ra giữa Đồng tước đài cùng với Phong thành yên vũ, hai bên đều muốn chạy tới Ửu Trạch, không ngờ tới đụng nhau giữa đường, cừu nhân gặp mặt đỏ hai mắt, không nói một lời trực tiếp xông vô oánh lộn.
Kết quả giữa đường giết ra một cái Định định đại nhân.
Trong lòng người bên Đồng tước đài ngàn vạn cái mẹ nó chạy ngang qua, Giang sơn lệnh cư nhiên thông đồng làm bậy với liên minh thời chiến, ta nhổ vào, làm thịt nó!
Trong lòng người bên Phong thành yên vũ vạn vạn cái mẹ nó chạy qua, Bọn ông đây không đi chọc vào cái đám Giang sơn lệnh nhà mi, bọn mi thì hay rồi, còn muốn giúp đỡ Đồng tước đài đúng không? Cho tụi bây giúp! Cho tụi bây giúp này! làm thịt nó!
Vậy nên, Định định đại nhân dưới sự công kích từ hai bên của hai nhà, mạng nhỏ ồ hố về với cửu tuyền.
Đợi người bên Giang sơn lệnh đều chết sạch, song phương ngẩn người một lúc, hình như......!giết nhầm rồi? Không quản nữa, đều giết tới đỏ mắt rồi, tiếp tục giết thôi!
Nhưng Định định đại nhân sau khi về tới chủ thành tức đến nhảy dựng lên, sau đầu bốc khói xanh, vừa về tới bang hội liền bắt đầu điểm binh gọi tướng, thù này không trả quyết không làm người! Bọn họ bắt nạt người quá đáng! Coi Giang sơn lệnh của bọn này là cái gối mềm mà nắn sao?! Còn phái lý trí của Nhất thoa yên vũ chỉ đem nhất cử nhất động của cậu ta để trong mắt, nhưng lại không có mở miệng ngăn cản cậu ta.
Dù sao cũng chỉ là đánh nhau thôi, thêm một phần loạn cũng coi như giúp Diệp lạc ô đề một tay.
Bởi vậy mới có cảnh tượng người bên Giang sơn lệnh từ các nơi xông tới, không quản là viện binh của bên nào, đánh cả hai bên.
Sống như một cây gậy quấy phân, đem cục diện chiến đấu có thể rõ ràng quấy cho thành khó bề phân biệt.
Chiến trang toàn sever chân chính bắt đầu,
Mà trên diễn đàn ngôn luận, hiện tại chỉ còn lại một quần chúng duy nhất vẫn đang kiên trì bình luận tiếp.
Thử địa vô dâm: Tình hình hiện tại là hai vị đội trưởng của Nhược thủy tam thiên cùng Đồng tước đài đại khai sát giới! Nhược nữ tử công kích chính, Cố chỉ sinh hoa thêm huyết, tổ hợp hai em gái mạnh mẽ thực đáng khen!!!
Thiên hạ bất công: Đừng khen nữa anh em, cậu ăn không tiêu đâu.
Lại nói còn mấy vị bình luận viên kia đâu? Đi đâu hết rồi!
Chí thụ vô địch: Cùng câu hỏi! chỉ có một mình ngài tụi này không theo kịp tiết tấu của trận chiến a!
Thử địa vô dâm: Đừng nháo, mấy vị Tại hạ tại hạ kia nhìn đến phấn khích, một tên máu dồn lên não, phấn khích quá độ cũng nhảy ra đánh đánh giết giết rồi......
Thử địa vô dâm: Tôi nhìn thấy bọn rồi! Thiết bản thị cá chước đối đầu với cao thủ kiếm sư của Nam thủy bắc sơn, oh oh oh lợi hại a đánh tới khó phân thắng bại! Hồ thập bát gia nhập vào đoàn cung tiễn thủ của Ngẫu nhĩ quân! Mũi tên vừa rồi thật đáng khen!
Thiên hạ bất công: Oa ha, tiền tuyến có vẻ thực náo nhiệt, nói đến mức tôi cũng muốn đi......
Thiếu chủ tôi gả: Các huynh đệ tôi trở lại rồi, xuống đánh một trận thực thỏa lòng thỏa dạ a! Tôi phải nghỉ ngơi cái đã.
Lại nói vừa rồi lúc tôi mới suýt chết là thần phu đại nhân cứu tôi a! Tôi quá kích động, thực kích động thực kích động quá đi ~(≧▽≦)/~
Chí thụ vô địch: (Liếc mắt) cậu là cố ý tới kéo cừu hận sao? Tôi cũng muốn đi! Cầu thần phu đại nhân vuốt ve ~~~~~~
Thiên hạ bất công: +1
Khiếu ngã miêu tinh nhân: +1
............
Cục diện tiếp theo càng loạn.
Còn chuyện vì sao suy nghĩ đầu tiên của đám người này là đi giúp Nhược thủy cùng Đồng tước đài thì chỉ có thể đi hỏi bọn họ thôi.
Khuôn mặt của Hằng hà sa số đen sì ngồi đó, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cứ thế này bọn họ sớm muộn cũng bị kéo xuống.
Vậy nên sau khi thương lượng khẩn cấp làm rõ lợi hại cùng mấy vị hội trưởng còn lại của những công hội khác bọn họ liền đưa ra quyết định được ăn cả ngã về không.
Bọn này không tin có thể quỷ dị hơn nữa, một đám người chồng chất ùn ùn kéo nhau cùng xông lên không tin còn giết không nổi một mình Diệp lạc ô đề!
Để đảm bảo chiến dịch lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Hằng hà sa số quyết định tự mình dẫn đội.
Ra quân cẩn thận, anh ta đi ở giữa đội hình quân đội, không ngừng sắp xếp người đi dò đường loại bỏ mai phục, còn phải không ngừng dò hỏi tin tức từ mấy người nằm vùng ở khắp nơi, xác thực phương hướng của người bang Nhược thủy, nhưng kẻ trí thức phòng ngàn vạn điều vẫn có điều bị bỏ qua.
Có những lúc thất bại của bản thân không phải do tài năng của bản thân không đủ, mà là do ông trời.
Đội nhân mã khổng lồ của Phong thành yên vũ đi tới địa phương nào đó của núi Côn Lôn thì có một con đại điểu từ trên trời bay xuống.
Đúng, chính là vị trí đánh boss trên đỉnh núi Côn Lôn lần đó, cũng chính là địa phương bao người ngã chết thi thể chồng chất kia.
Con đại điểu này phần phật bay tới, mang theo từng trận gió lớn, quả thực thu hút ánh mắt người nhìn.
Người bên Phong thành yên vũ không khỏi nhìn nhiều thêm vài cái, Hằng hà sa số cũng chú ý đến nó, nhưng nghĩ đó chỉ là một con quái bình thường nên chỉ phân phó đội ngũ nhanh chóng rời đi, cũng không nói thêm gì.
Không nghĩ tới.....
Đại điểu màu nâu đáp xuống, trực tiếp xông về phía đội nhân mã của Phong thành yên vũ.
Mà mắt thấy hai bên sắp va chạm với nhau, đại diểu bỗng dưng gấp gáp phanh lại, xoay chín mươi độ đổi hướng bay lên trời, đồng thời, một người từ trên lưng Đại điểu nhảy xuống, một chiêu mãn cấp của kiếm sư ném tới, ầm ầm chém chết hết một mảng lớn.
Mẹ nó đây là ai a?!
Hằng hà sa số nâng mắt lên nhìn, cánh tay vừa dùng lực, suýt nữa thì kéo đứt dây chuột.
ID này cậu ta từng nghe nói qua, đại thần có thể sánh ngang với Diệp lạc ô đề -- kiếm sư Thương Hải.
Sau đó cậu thầm nhủ trong lòng, tôi mẹ nó chọc vô ai a? Tại sao ai cũng đến đối đầu với tôi cơ chứ?! Tôi có thù oán gì với anh à vị đại ca này?!
Thương Hải tất nhiên không có thù oán gì với anh ta, từ sau ngày hôm đó Thương Hải chưa từng rời khỏi đỉnh núi Côn Lôn, mỗi ngày đều yên tĩnh ngồi trên đó cho gió thổi, suy nghĩ chuyện đã qua mà không tham gia vào hoạt động gì.
Nhưng là chính vào ngày hôm qua, sau khi Thương Hải ngẩng đầu nhìn kênh thế giới, anh bỗng nhớ tới một chuyện, là chuyện liên quan đến Phong hạc.
Bởi vậy hôm nay vừa đăng nhập, anh ta vốn tính đi tìm cô ấy nói chuyện, kết quả vừa rời núi liền thấy đội ngũ của Phong thành yên vũ đi qua đây.
Còn có thể làm gì nữa? Giết chứ sao.
(Đội ngũ) Thiên thiên thụ: Lão đại anh mang theo phần lớn người rút khỏi đây đi, tôi đến cầm chân anh ta!
Nhìn thấy tin tức Thiên thiên thụ gửi ra, Hằng hà sa số chỉ có thể một ngụm máu chảy ba ngàn thước giống như ngân hà rơi vào chín tầng mây, dưới sự phẫn hận chỉ có thể như thạch sùng gãy đuôi, mang theo phần lớn người rời đi, mà lúc này, tại Ửu Trạch.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Tiểu Nguyệt Nguyệt đến báo, Hằng hà sa số mang người tới rồi, có lẽ là đợt cuối cùng.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ừm, tất cả mau lấy lại tinh thần, chuẩn bị tiến hành giai đoạn thứ hai của kế hoạch.
(Đội ngũ) Tiểu kiều lưu thủy: Giai đoạn thứ hai? Là cái gì?
Đánh lâu như vậy, Tạ Phi cũng có hơi phấn khích.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi.
Lấy đạo của người trả lại cho người? Tạ phi xoay đầu nhìn La Khanh một cái, anh ta tính......
Lúc này Diệp lạc ô đề cùng Tiểu kiều lưu thủy đã nhảy xuống khỏi Cự Thạch, gia nhập vào chiến trường trận chiến.
Mà Phong hạc cô nương cũng không uống trà nữa, nhảy vào nước cùng đoàn em gái bên Đồng tước đài, bảo vệ Tiểu Nguyệt Bạch ở phía sau.
Tiểu Nguyệt Bạch vẫn nhàn nhã uống trà như cũ, trong tay còn cầm chiếc quạt phe phẩy phe phẩy quạt.
Thỉnh thoảng mới có một cũng tiễn thủ bắn tên sượt tới người cậu ta, lượng huyết bị mất không nhiều, cậu ta nhàn nhã thoải mái uống ngụm dược, vuốt quạt, quả thực là đủ tiêu sái.
Mà những người chơi của liên minh thời chiến bị Phong hạc cùng những người khác chặn lại, nhìn Tiểu Nguyệt Bạch đánh không đến chạm không tới, hận tới nghiến răng! Đặc biệt tên chết tiệt đó còn không ngừng spam văn tự ở kênh gần nữa chứ:
Tiểu Nguyệt Bạch: Ta là lang quan chưởng quản sông núi trên thiên cung, thiên đạo phân phó ta cứ buông thả cùng điên cuồng, các người máu tới đánh ta a~
Tiểu Nguyệt Bạch: Làm sao biết rằng, những lúc ta đây người tựa lan can sầu tư sâu nặng! Sầu này bắt đầu từ đâu, suy đi ngẫm lại, vì đâu chẳng đến đánh ta này!
Tiểu Nguyệt Bạch: Hỏi quân có được bao nhiêu sầu, giống như một kiếm lướt qua câu không tới tà áo.
......
Ngươi cái tên bám váy vợ kia!
Quần chúng quân địch bi phẫn chết đi đều bắn ra câu nói này, thay lời thăm hỏi đến Tiểu Nguyệt Bạch.
Sau đó Tiểu Nguyệt bạch nhún vai khoang tay, cũng đâu phải tôi muốn bám váy vậy đâu, Phong hạc cô nương chê tôi đây vướng chân vướng tay không cho tôi động thủ có được không.
Có điều, Tôi bám váy thì đã sao! Các người có váy để mà bám sao! Đây rõ ràng là do các người ghen tị đố kị với anh đây!
Hằng hà sa số chậm trễ đã lâu rốt cuộc cũng mang theo đội quân cuối cùng của anh ta tiến tới, sau khi mấy công hội này hội họp với nhau liền cùng nhau xông vào Ửu Trạch.
Những người chơi thuộc liên minh thời chiến nằm phơi xác trong Ửu Trạch như tìm đến được với tổ chức, lệ rơi đầy mặt.
Hằng hà sa số đến rồi, cũng là vật thế thân cấp cuối, à không boss lớn đến rồi.
Tiểu Nguyệt Bạch thu lại thái độ thong thả của mình, đứng lên, thuận tay đem đồ vật gì đó ném vào trong nước.
Sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của quần chúng nhân dân, cậu ta nở nụ cười phóng khoáng, cứ vậy...!như vậy...!truyền tống về chủ thành luôn rồi!
Nói ngươi béo ngươi còn lắc lư ở đó! Không chỉ bám váy ngươi còn dám lâm trận bỏ trốn nữa a uy!
Nhưng là, điều quỷ dị ở chỗ, tất cả người của Nhược thủy hay Đồng tước đài ở đây đều không có bất cứ bất mãn nào với hành vi này của cậu ta, ngược lại, lúc tiếng giết kia vang lên, trong chữ giết ấy hình như....!hình như đâu đó không đúng lắm a......
Hằng hà sa số hơi nheo mắt lại, tỉ mỉ quét mắt khắp các ngóc ngách trên chiến trường.
Sau đó khi anh ta nhạy cảm thấy được không ít người bên đối phương bắt đầu rút lui lên núi, còn có người cách xa chiến trường trận chiến liền dứt khoát truyền tống rời đi, thậm chí có người trực tiếp tự sát trở về, trong lòng Hằng hà sa số vang lên hồi chuông cảnh báo cao vượt quá 100 decibel.
Nhưng là, rốt cuộc thì bọn họ muốn làm gì vậy nhỉ? Đánh không lại nên rút lui? Thấy mình đến rồi nên sợ? Chắc trêu, Hằng hà sa số tự thấy bản thân chẳng phải cái tên ngu xuẩn tự đại Định định đại nhân kia, người bên Nhược thủy giống bại trận bỏ trốn sao? Bên trong nhất định có điều mờ ám!
(Đội ngũ) Hằng hà sa số: Chú ý kĩ mấy thành viên cốt cán bên đối phương! Không được để bọn họ chạy thoát!
Ánh mắt của Hằng hà sa số dính chặt trên người Diệp lạc ô đề, nhìn anh ta đại khai sát giới trên chiến trường, nhìn Tiểu kiều lưu thủy không ngừng thêm huyết cho anh ta, hai người như hình với bóng lẫn trong đám đại quân hỗn loạn, đến khi Diệp lạc ô đề một chiêu xuất ra, mạnh mẽ đánh vào trên mặt nước!
Không đúng! Chính là không đúng ở chỗ này! Hằng hà sa số vội vàng nhìn vào trong vùng nước đó, mới liếc một cái, trái tim suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ơi! Đất hỡi! mẹ nó chứ! Trong nước sao còn có vị Hà bá đại nhân này a! Đó thế nhưng là vị đại boss thần cấp nha! Nhưng cái con boss này không phải nên sống ở ổ nhỏ của nó dưới đáy sông hay sao? Sao có khả năng chỉ với một chiêu của Diệp lạc ô đề liền có thể dẫn ra đây chứ?! Hằng hà sa số nghĩ không thông, làm sao cũng nghĩ không thông.
Anh ta tất nhiên là không biết vừa rồi Tiểu Nguyệt Bạch trước khi bỏ đi đã ném thứ chí mệnh gì xuống dưới sông chứ.
Một chiêu của Diệp lạc ô đề hút hết cừu hận của Boss, Hà bá đại nhân tức giận rồi, ngoi lên khỏi mặt nước, đuổi theo phía sau của Diệp lạc ô đề.
Diệp lạc ô đề khinh công tránh thoát, lên xuống vài lần đã bay ra xa.
Sau đó người bên Phong thành yên vũ thực muốn khóc luôn rồi, người bên Bất lão trai cũng muốn khóc, người của Bát cực thiên cũng khóc theo, tất cả người bên liên minh thời chiến trên sa tường đều muốn khóc.
Đại thần ngài mau đứng lại, đừng kéo nó qua đây aaaaaaaaa!.