(Đội ngũ) Hỏa ma: Tôi đệt đệt đệt đệt -- cứ tiếp tục đánh như thế này tôi %#%¥%
Hỏa ma, ách, cũng chính là Bỉ khắc đại ma vương.
Cậu ta mở hai giao diện game cùng một lúc, một cái mở acc Bỉ khắc đại ma vương ở một trang bản đồ nào đó giữ chân Diệp lạc ô đề thu hút hỏa lực, một bên lại mở acc Hỏa ma cùng mấy người Hằng hà sa số đi đánh lén Mộ Nha.
Thế nhưng cậu ta đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc.
Thời gian chiến đấu vừa dài vừa thường xuyên, đánh tới bàn tay cậu ta muốn co rút, vừa rồi cậu ta bị tức đến hỏng luôn rồi, chữ đánh ra đều biến thành dãy chữ của người ngoài hành tinh.
Cậu ta hít sâu một hơi, liếc mắt đến thanh huyết chỉ còn lại vài giọt của mình, cảm tạ tất cả các vị thần tiên, tôi rốt! cuộc! cũng! chết! rồi!
Bỉ khắc đại ma vương lập tức lui về phía sau một bước, kiếm sư max cấp đại chiêu xuất ra, mang theo bảo kiếm chói mắt, phát ra hiệu ứng ánh sáng mỹ lệ, xông lên a -- anh em tôi đi trước một bước nhé!
Cậu ta cơ hồ là trực tiếp đâm thẳng vào Diệp lạc ô đề, không thèm trốn tránh cũng không thèm làm gì cả, chính là nhân lúc sắp chết cố đánh rớt thêm một chút huyết của anh ta mà thôi, tinh thần không sợ chết xông về phía trước.
Sau đó, cậu ta thở hắt ra một hơi, ngón tay run rẩy rời khỏi bàn phím, ánh mắt rời đến thanh huyết của bản thân.
Nhìn giây phút thanh huyết của mình bị đào rỗng, cảm thấy bản thân như được cứu rỗi rồi vậy.
Cha mẹ ơi, về sau con không bao giờ tranh đường với trẻ nhỏ nữa, con đây cũng không làm việc xấu nữa, còn làm việc xấu liền để Diệp lạc ô đề đến bắt con đi hu hu hu hu hu......!Nhìn thanh huyết của Bỉ khắc đại ma vương rơi xuống hai hàng lệ kích động.
Sau! đó! giây tiếp theo, khuôn mặt kích động của cậu ta liền hóa đá, một đạo bạch quang sáng chói đáp xuống trên người cậu ta, thanh máu dùng tốc độ điên cuồng nhanh chóng đầy trở lại.
Cậu lại chưa chết...!lại chưa chết...!chưa chết...!chết...!a.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới không phải ngươi phát hiện ngươi chết, mà là phát hiện bản thân vĩnh viễn đều không thể chết.
(Gần) Hỏa ma: Mấy người cảm thấy như vậy chơi vui sao?! Để tôi đi chết đi mà! Tại sao không để tôi chết chứ! Không để cho tôi chết là tại vì làm sao?! Tại sao a, nhớ thay mặt ông đây hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà mi a!
Cũng đã sắp một tiếng đồng hồ rồi, cách thời gian Diệp lạc ô đề ra tay đến nay cũng đã tròn một tiếng đồng hồ.
Bọn họ cư nhiên bị Đại thần đánh nguyên một tiếng đồng hồ đều không bị đánh chết, trời ạ, bọn họ lợi hại quá đê...!cái shit ấy! từ trong lòng Bỉ khắc đại ma vương đã đem nhân viên thiết kế của Cổ Vực kéo ra ngoài chửi té tát không chỉ trăm vạn lần: Nói cho tôi biết vì cái gì trong khi chiến đấu không thể có kĩ năng tự sát chứ! Tại sao!
(Gần) Hằng hà sa số: Diệp lạc ô đề, anh cảm thấy như vậy thực sự rất vui sao?!
Người được bồi dưỡng ra tính cách trầm ổn có gia giáo như Hằng hà sa số quân rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, ánh mắt phun lửa nhìn xuyên qua màn hình như muốn đốt cháy Diệp lạc ô đề.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Đúng, chơi rất vui.
Bình tĩnh, ngươi nhất định phải bình tĩnh.
Vừa mới bắt đầu Hằng hà sa số còn có thể không ngừng nói với chính mình như vậy, nhất định có thể tìm được biện pháp để giải vây cho cục diện hiện giờ.
Diệp lạc ô đề nói sao cũng là một con người, không phải loại mặt người dạ thú, anh ta cũng biết mệt, nhất định là vậy.
Nhưng là, cùng với thời gian trôi qua, anh ta dần phát hiện -- Diệp lạc ô đề chính là một tên mặt người dạ thú.
Một tiếng đồng hồ không ngừng công kích, chèn ép toàn quá trình, đổi lại là ai cũng biết mệt! Lại còn phải chú ý không đem người ta đánh chết, để Mộ Nha có thởi gian sử dụng kĩ năng cứu người, còn thời thời khắc khắc gõ chữ không ngừng nghỉ đem tới áp lực về tinh thần cho đối thủ, anh mắc một cái lỗi sai thôi có được không, thế mà anh ta nhất quyết không.
Mà nếu như đứng yên cho anh ta giết đi, anh ta còn không vui vẻ.
Bởi vậy bọn Hằng hà sa số bị làm nhục nguyên một tiếng đồng hồ.
Bọn họ cũng muốn đăng xuất rút dây mạng bỏ trốn, nhưng bọn họ dám làm ra chuyện đó sao? Diệp lạc ô đề một câu ha ha đánh vỡ suy nghĩ đó của bọn họ.
Chuyện này Hằng hà sa số làm không nổi, anh ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Diệp lạc ô đề, nếu dám rút dây mạng chạy trốn, lần đăng nhập sau vẫn ở vị trí này, lẽ nào Diệp lạc ô đề sẽ ngốc tới mức không biết sắp xếp người canh chừng ở đây sao? Được thôi, dù cho anh ta không có khả năng canh chừng cả ngày cả đêm, vậy lần bị ngược tiếp theo thì sao, tiếp tục kẹp đuôi bỏ chạy sao? Người khác sẽ nghĩ bọn họ như thế nào? Bọn họ còn mặt mũi nào thách thức Diệp lạc ô đề chứ?
Nếu da mặt Hằng hà sa số có thể dày thêm chút nữa, thực ra những chuyện này cũng không tính là vấn đề lớn.
Nhưng nếu anh ta có thể làm được, lần trước sẽ không vì sợ mất danh tiếng mà đi sắp đặt bẫy rập cho Phong hạc.
Mẹ nó, hình như tính đi tính lại tất cả đều bị Diệp lạc ô đề tính trước hết rồi.
(Gần) Hằng hà sa số: Tất cả mọi người đều dừng hết đi.
Diệp lạc ô đề, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hằng hà sa số đơn phương dừng công kích, Diệp lạc ô đề không có hứng thú giết kẻ không phản kháng nên cũng dừng lại, dù sao bọn họn muốn chạy cũng chạy không thoát.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Cậu nói xem?
(Gần) Bách sắc: Diệp lạc ô đề, mày đừng có vội đắc ý.
Mày cho rằng như này liền có thể phong sát được tụi tao sao? Đây là trong game, mày nghĩ rằng mày có thể một tay che trời sao? Ngày mai tao đi quán net bao quán, mở vài chục cái acc clone, mày có thể tìm ra từng cái một để giết chơi chắc?
(Gần) Diệp lạc ô đề: Dĩ nhiên, bởi vì tôi là Diệp lạc ô đề.
Bách sắc muốn hộc máu, làm ơn đừng có trả lời như lẽ đương nhiên kiểu đó có được không? Khiêm tốn một chút sẽ chết sao!
(Gần) Hằng hà sa số: Giết người bất quá cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, cậu không cảm thấy hành vi hiện tại của mình rất ngây thơ ấu trĩ, rất mất mặt sao?
(Gần) Diệp lạc ô đề: Cậu quản tôi.
Hằng hà sa số cũng muốn hộc máu.
Người này căn bản là nói không thông mà! Vẫn là tìm người khác nói chuyện đi.
(Gần) Hằng hà sa số: Mộ Nha, đúng là tôi đã từng giết cậu.
Nhưng các người liên hợp với nhau chỉnh tôi lâu như vậy, lần đại chiến trước đánh tụi này cũng đủ thảm, nên thu tay rồi đi.
Tạ Phi đúng lúc buồn chán tới sắp ngủ gật đến nơi, thấy dòng chữ này mới miễn cưỡng nâng mí mắt đánh ra dòng chữ.
(Gần) Mộ Nha: Tôi gả gà theo gà gả chó theo chó.
Hằng hà sa số cùng tập thể quần chúng cùng hộc máu.
Mà La Khanh nhìn đến dòng chữ này trong lòng cảm thấy cực đã, nhìn Hằng hà sa số cũng thuận mắt hơn một chút.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân thực ngoan.
Như này đi, các người tự nghĩ ra một biện pháp xử phạt, anh đây cảm thấy chấp nhận được thì chuyện này coi như xong.
Đại thần, ngài kêu tụi này tự tìm biện pháp xử phạt cho bản thân mình, đây là cách play của nhà nào a! Thưởng thức của ngài không cần cao cấp như vậy có được không? Hằng hà sa số và những người khác một lần nữa cảm thấy bản thân bị nhục nhã, xấu hổ khó nhịn chuẩn bị đánh chữ phản bác, bỗng thấy bên cạnh cái cây trước mặt phiêu đãng ra một cái bong bóng chữ, đừng lại ngay giữa thân cây.
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Đi kênh thế giới học tiếng động vật kêu đi, mỗi lần kêu số lượng chữ không được dưới ba mươi chữ.
(Gần) Qúy quốc nhân cán sự: Mi từ đâu chui ra vậy?!
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi chỉ là người qua đường.....
(Gần) Thiên thiên thụ: Cậu lừa ai chứ.
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Được rồi, đôi chân tôi gần đây không đủ nhanh nhẹn......!qua đường cũng khoảng nửa tiếng mà thôi......
Bỉ khắc đại ma vương chịu hết nổi rồi, đang gào thét trên kênh đội ngũ:
(Đội ngũ) Hỏa ma: Bọn bên Nhược thủy còn có nổi một người bình thường hay không!!!
Rồi cậu ta lai chuyển qua kênh gần.
(Gần) Hỏa ma: Kẻ thù gặp nhau hai mắt đỏ ngầu, lần trước mi đi qua đường đều đem đống trang bị rớt ra của ta nhặt sạch có còn nhớ hay không?!
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi còn từng nhặt được trang bị của Thiên hạ kiếp hồi kìa.
Lời nói có nghĩa rằng: Người lợi hại hơn cả ngươi đều bị ta nhặt, ngươi còn không mau đến từ đâu mau cút về chỗ đó.
Bỉ khắc đại ma vương tức tới muốn đập bàn phím, tại sao tùy tiện tìm một người đều có thể ngược tinh thần cậu ta đến mức này? Kéo kéo thử độ bền dây chuột, vẫn là tự mình thắt cổ mới tốt, thắt cổ gì đó chơi vui nhất.
Có điều cậu ta còn chưa kịp thắt cổ tự tử, Hằng hà sa số lại nói.
(Gần) Hằng hà sa số: Diệp lạc ô đề, lần này coi như tôi thua, tôi nhận mệnh.
Nhưng Cổ Vực sắp mở sever mới, cậu có dàm cùng tôi tới sever mới phân tranh cao thấp không?
(Gần) Bách sắc: Đúng vậy, Diệp lạc ô đề anh dám không? Mọi người đều bắt đầu lại từ đầu, mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của chính mình, xem rốt cuộc ai mới là người đứng vững tới cuối cùng.
La Khanh nhìn chiêu này của Hằng hà sa số, không khỏi cười hết cách.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Ngại ghê, tôi đây là người đã yên bề gia thất, đánh đánh giết giết thực tế không phù hợp với tôi nữa.
Phu nhân, cậu nói có đúng không?
(Gần) Mộ Nha: Ừm.
Đề nghị của kê đản khá được, nhanh kêu đi, tôi còn phải đi đánh phó bản nữa.
Hằng hà sa số và những người kia mãi cũng không có người đáp lại, hiển nhiên bọn họ đã bị phu phu nhà này tổn thương tới thương tích đầy mình, tự thấy bất kể là về vũ lực hay chiến tranh nước miếng đều không chiếm được phần thằng, lúc này trong kênh đội ngũ đang tiến hành thảo luận kịch liệt -- Rốt cuộc có nên kêu hay không?
Kì thực thảo luận cũng như không, Hằng hà sa số bất kể là muốn đi tới sever mới phát triển hay muốn lưu lại ở sever này chơi tiếp, đều nhất định phải chịu cái thiệt trước mắt.
Bởi vì người chịu ảnh hưởng không chỉ có mấy người bọn họ, còn có rất nhiều người chơi của Phong thành yên vũ cùng Liên minh thời chiến nữa, người liên lụy vào quá nhiều, nếu bọn họ không màng tất cả để những người đó lại bỏ trốn, cẩn thận không ngày nào đó bị người ta kéo vào góc nhỏ tẩn cho một trận ấy chứ.
Ít nhất bọn họ sẽ bị rất nhiều người ghi thù.
Vậy nên, kênh thế giới xuất hiện tinh trạng quỷ dị khó hiểu như sau.
(Thế giới) Hằng hà sa số: Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu.
(Thế giới) Thử địa vô dâm: Tình huống gi đây?
(Thế giới) Hỏa ma: Be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be be.
(Thế giới) Bách sắc: Ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò ò.
(Thế giới) Thiên thiên thụ: Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo.
(Thế giới) Thứ nguyên thương nhân: Tình huống gì tình huống gì thế này? Đây là làm sao vậy chứ? Sắp mở vườn bách thú rồi hả? (ý, này không phải mấy vị nhà Phong thành yên vũ sao....) ò ~
(Thế giới) Thoát y cuồng ma: Một màn điên cuồng bệnh tật này......!thế giới này điên hết rồi sao, uy! Dọa chết ông đây rồi.
(Thế giới) Vô địch tiểu đạo trưởng: Trong chuyện này nhất định có mờ ám meo~~~
(Thế giới) Loan điêu xạ đại cung: Cầu chân tướng cầu giải đáp gâu~
Mà chân tướng vĩnh viễn chỉ có một số người biết tới, cùng với sự biến mất của mấy người Hằng hà sa số, bang hội Phong thành yên vũ cũng bị giải tán, cái ủy ban lừa đảo hành động giữ gìn hòa bình thế giới của NHược thủy tam thiên cũng dừng lại ở đây, dưới sự vận hành của Diệp lạc ô đề, Ủy ban Tình Yêu và Hòa bình dần dần chuyển biến thành Tình bạn cùng lớp, ba ngày một lần do cao thủ của bang hội Nhược thủy và Đồng tước đài đem những người chơi báo danh miễn phí đi đánh phó bản.
Lúc này những phong ba bị Nhược thủy tam thiên quấy động mới dùng một loại phương thức nhà nhà đều đón nhận người người đều vui vẻ dần chuyển về sau màn.
Mà những vị thám tử Sherlock Holmes trong Cổ Vực chỉ có thể từ những manh mối cũ tìm ra được chân tướng của sự việc.
Nếu nói có người nào bất mãn nhất thì đó chính là Tạ Phi.
Từ ngày cậu nói câu "gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó đó, Diệp lạc đại thần bắt đầu được đằng chân lấn đằng đầu, bất kể Tạ Phi tỏ thái độ thế nào với anh ta, anh ta sống chết cắn chặt câu nói đó không buông.
Có câu nói rất hay, cho tôi một điểm tựa tôi có thể nâng cả trái đất.
Cho La đại nhân một câu nói, anh ta có thể làm cuộc đời ngươi rực rỡ.
Bởi vậy có một vài việc ngoài ý muốn lại dường như rất hợp tình hợp lý, vài ngày sau, sáng sớm khi Tạ Phi xuống dưới lầu liền có thể nhìn thấy La đại nhân đẹp trai tiêu sái đứng tựa cạnh xe ô tô, đang hướng về phía Tạ Phi vẫy vẫy tay không ngừng.
"Phu nhân ơi, chào buổi sáng." Nụ cười của La đại nhân vẫn hoàn hảo như cũ, hàm răng vừa được đánh bóng càng thêm trắng sáng như tuyết, có thể đi đóng quảng cáo kem đánh răng luôn rồi, tuyệt đối không cần dùng tới ps.
"Mới sáng sớm anh tới đây làm gì?" Tạ Phi luôn cảm thấy nhất cử nhất động của La Khanh đều không hề đơn giản, cực kì không đơn giản.
Ngươi thấy qua đại hôi lang chào hỏi tiểu bạch thỏ bao giờ chưa?
La Khanh nhìn Tạ Phi đứng cách mình xa như vậy liền cảm thấy có chút tổn thương, "Tôi tới đón cậu mà, chúng ta thuận đường mà phu nhân."
Thuận đường? anh tưởng rằng tôi không biết nhà anh cách nơi này bao xa à......
"Tôi tới trường học, không tới công ty."
"Đúng nha, đi trường học, đúng lúc tôi cũng đi."
Tạ Phi nghi ngờ hỏi, "Hôm nay không có tiết của lớp học danh nhân."
"Tôi tới dạy thay nè, chẳng phải thầy giáo lớp văn học cổ đại của mấy cậu xin nghỉ phép sao? Tôi tự đề cử, chủ nhiệm khoa mấy cậu cũng đồng ý rồi, còn nói mời tôi uống trà nữa nhé." La Khanh vẻ mặt đứng đắn, Tạ Phi lại......
"La Khanh! Sao anh lại tự mình chủ trương......"
Tạ Phi còn chưa nói xong, ông lão ở phòng bảo vệ mấy bữa trước đã chạy chậm tới, nhiệt tình chào hỏi với hai người bọn họ, "Hai vị chào buổi sáng ha, mới sớm vậy đã tới đón người rồi à, người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sức sống ha, tốt, rất tốt......"
Ông lão tán gẫu nửa ngày không chịu dừng, Tạ Phi liền lo lắng hết nửa ngày, chỉ sợ tên La Khanh chết tiệt đó vô tình lại thốt ra câu phu nhân nữa thì xong.
Cũng may, tất cả đều bình yên vô sự.
Khoảng mười phút sau, ông lão rốt cuộc cũng chịu rời đi, Tạ Phi hung hăng trừng cho La Khanh một cái nhằm tiêu mối hận trong lòng.
"Được rồi phu nhân, không cần tức giận nữa mà, cậu tức giận càng thêm đáng yêu, hại tôi nhịn không được muốn đem cậu...!ha ha."
Nói chuyện không nên chỉ nói một nửa! Mặc dù nửa câu sau chắc chắn không phải cái gì tốt đẹp.
Đôi mắt Tạ Phi cách cặp kính mắt trừng lớn nhìn La Khanh, hai người giằng co tại chỗ một hồi lâu.
La Khanh vuôt vuốt mũi, aishhhh, phu nhân chính là thích cãi bướng, rõ ràng hai bên tai đều đỏ hết lên rồi.
Anh ta tiến về phía trước kéo tay Tạ Phi qua, "Được rồi, tôi làm tài xế riêng cho cậu còn không được sao? Đãi ngộ phục vụ kiểu này thế nhưng chỉ có một mình cậu có à nha."
"Hừ.
Tôi lại chẳng phải nữ sinh, anh cứ dỗ dành tôi kiểu đó tính cái gì chứ." Tạ Phi ngoài mặt không vui vẻ nhưng vẫn ngồi vào trong xe của La Khanh.
La Khanh mím môi cười, mục tiêu đã đạt được thế nên anh ta cũng không đôi co với phu nhân đáng yêu nhà mình nữa.
Trên đường đi, cả quá trình Tạ Phi chỉ ngoảnh đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, không thèm liếc La Khanh một cái.
Trên khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên toát ra khí thế ông chủ lớn, gọng kính kim loại phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, đôi môi mím nhẹ làm người xung quanh không cách nào cảm nhận được nội tâm cậu đang nghĩ cái gì.
Trên thực tế, Tạ Phi bỗng nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng khác -- La Khanh dạy thay, vậy bản thân không phải cần gọi anh ta là thầy...!giáo.....!sao.
Tôi không muốn! thực sự không muốn đâu!.