Thời gian qua nhanh như gió, ừm, như nhảy sào, xoạt một cái đã đến thứ bảy. Tạ Phi tỉnh dậy từ sớm, nhìn tới quyển lịch đặt đầu giường bỗng có cảm giác muốn ngủ chết luôn trên giường không muốn tỉnh. Nhưng tiếng báo thức như xé rách tim gan không ngừng gào rú, Ông ~ chủ ~ Tạ mau rời giường đi làm thôi ~~~~~, làm ồn tới cậu suýt thì hồn lìa khỏi xác, cậu không thể không vực thân bò dậy, xoa xoa mái tóc rối bù của mình, vươn tay đem chuông báo thức tắt đi, chỉ có thể nhận mệnh rời giường.
Đảo ngược về nhiều năm trước, Tạ Phi chưa từng xuất hiện tình trạng bãi công như này bao giờ, hôm nay định sẵn là một ngày đặc biệt.
Hôm nay là thứ bảy, cho nên Tạ Phi không cần tới trường, cả ngày đợi chờ ở công ty, hết mở cuộc họp lại đi phê duyệt văn kiện, sau đó nhìn Tổng biên tập Ngôn vẻ mặt tràn trề hạnh phúc đi qua đi lại trước mặt mình, nhìn cậu ta cách một lúc đi qua, cách một lúc lại đi trở về.
"Rốt cuộc thì cậu có chuyện gì?" Tạ Phi dùng lực đem chiếc bút trong tay đóng nắp lại, đầu bút đập nhẹ xuống mặt bàn, "Lúc ra khỏi cửa không cẩn thận đập phải đầu hả?"
Tổng biên tập Ngôn cong khóe miệng lắc lắc đầu, vừa nghe thấy lời hiệu triệu lập tức xông đến trước bàn làm việc của Tạ Phi, "Phong hạc cô nương muốn gặp mặt tôi, gặp mặt đó!"
"Này không phải rất tốt sao?" Tạ Phi nói, lại nghĩ tới cái gì đó hỏi: "Cậu chắc không phải cảm thấy hưng phấn kích động tới không biết dùng từ gì để hình dung đi, cho nên muốn tìm người chia sẻ niềm vui ấy hả?"
"Đúng thế!" Ngôn Nguyệt Bạch gật đầu.
Tạ Phi đẩy kính mắt, dùng sắc mặc bình tĩnh không có gì khác lạ nhìn Ngôn Nguyệt Bạch, "Nói với cậu một chuyện, hôm nay tôi với La Khanh về nhà ăn cơm, gặp mặt ba mẹ."
Biểu cảm hưng phấn của Ngôn Nguyệt Bạch hóa đá ngay tại chỗ, mồm há hốc rất lâu không có cách nào khép lại được, một lúc sau mới lẩm nhẩm: "Tôi càng ngày càng bội phục La đại nhân, tiến triển thần tốc kiểu này, nói đi, mau nói nha Tạ Phi, không ngờ cậu nhanh vậy đã bị đẩy ngã rồi....."
Tôi liền biết cậu sẽ có phản ứng như thế này mà, bất kể là hành động như thế nào, trước mặt ba con nhà La Khanh đều là phù du.
"Ba anh ấy tự mình đến tìm tôi, cậu bảo tôi cự tuyệt kiểu gì đây?" Mà ông ấy hoàn toàn không có cho tôi thời gian để từ chối, Tạ Phi thầm nghĩ.
Nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Phi, Ngôn Nguyệt Bạch vỗ vai cậu, "Biểu hiện cho tốt, bọn họ nhất định sẽ thích người con dâu là cậu thôi."
"Biểu hiện cho tốt, Phong hạc cô nương sẽ không ghét bỏ cậu đâu." Tạ Phi đáp lễ cậu ta một câu.
"Ừm, cùng nhau nỗ lực."
Cùng nỗ lực cái lông ý. "Nếu không cậu đại diện cho tôi đi chuyến này đi?"
"Không được, không được đâu, tôi không đi, vạn nhất bọn họ muốn thu tôi về làm phòng hai thì biết làm sao?" Ngôn Nguyệt Bạch vuốt vuốt mũi cười nói.
Tạ Phi trợn trắng mắt, "Cút."
Ngôn Nguyệt Bạch nhún nhún vai, khóe mắt nhìn thấy màn hình điện thoại của Tạ Phi lóe sáng một cái, tâm tư xoay chuyển liền cười nói:"Xem ra cậu cần phải cút trước tôi rồi, tôi dám khẳng định là tin nhắn của La đại nhân, nhìn thời gian, anh ta cũng nên tới đón phu nhân nhà mình đi gặp ba mẹ chồng rồi."
Tạ Phi vừa nhìn điện thoại một cái, quả nhiên là La Khanh gửi tin nhắn qua, Tạ Phi gào thét trong lòng, "Không nên nhìn! Không nên nhìn!", sau đó cậu vẫn phải điềm nhiên cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nhìn một cái, rồi lặng lẽ để xuống. Lại chậm rãi đứng lên, "Tôi đi đây."
Nhìn bộ dáng đi như bay của cậu, gió thổi nước chảy mạnh, những tráng sĩ ra đi không bao giờ trở lại.
La Khanh đợi cậu ở bên ngoài cửa công ty, hôm nay anh mặc trên người bộ quần áo nhẹ nhàng thanh xuân phơi phới, người đứng tựa xe bên ngoài tòa nhà, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại khóe miệng tươi cười vui vẻ, giống như một chiếc đèn pha đang mãnh liệt chiếu sáng, chói lóa trăm ngàn ánh mắt người nhìn. Người qua đường còn cho rằng anh ta là nghệ sĩ nào đến đây để chụp ảnh tạp chí nữa chứ: Camera được giấu ở đâu nhỉ?
Hình như là đang đợi người, nhìn ánh mắt kia, tư thế kia, có lẽ đang đứng đợi bạn gái đi..... đa số người đi đường đều nghĩ vậy, trong lòng vô cùng hâm mộ con gái nhà ai vận đào hoa vượng đến thế? Công ty mình có người may mắn đến vậy sao? Này không phải là La Khanh sao?! Ôi mẹ của tôi ơi, anh ta tìm đối tượng trong công ty chúng ta sao? Trong công ty có đối tượng nữ sinh độc thân nào đủ điều kiện nhỉ?
Là cái cô trưởng phòng khu văn phòng kia hả? Hay là người bên phòng nhân sự? Đều không giống nha......
Ấy ấy ấy ấy La Khanh hướng vào trong này vẫy tay! Hình như cô gái kia sắp xuất hiện rồi! Nhanh đi nhìn một cái xem là ai đi! Một đoàn mê giai kích động vây xem, gan lớn thì đứng đó nhìn thẳng vào chỗ đại thần, nhút nhát chút thì ngồi tại chỗ ngóng về phía cửa chính của công ty, chỉ thấy La Khanh đã đem điện thoại cất đi, cười đến hai mắt cong cong, môi mỏng nhẹ kéo lên, giống như đang nói gì đó. Mà từ trong cánh cửa, dưới sự trông chờ mong ngóng của mọi người đi ra một người... Là ông chủ! Boss à, thời khắc quan trọng này ngài chen vô làm cái gì a! Tôi lập tức có thể bắt gian.... gian rồi....rồi...
Mẹ nó -- là ông chủ lên xe của La Khanh kìa!
Bánh xe nghiền nát hàng ngàn hàng vạn trái tim pha lê của các thiếu nữ nghênh ngang rời đi. Tạ Phi nhìn qua cửa xe thấy ánh mắt bi thương cùng kinh ngạc của đám người tập trung gần cửa ra vào mà cảm thấy khó hiểu quay đầu nhìn La Khanh, "Vừa rồi anh đứng trước cửa công ty làm cái gì thế?"
La Khanh nhún vai, "Oan uổng quá mà Phu nhân ơi, tôi cái gì cũng không làm nha."
"Thật?"
"Thật!" La đại nhân vạn phần thành khẩn gật đầu xác nhận.
Tạ Phi cũng không thảo luận thêm về vấn đề này nữa, trên thực tế, đối mặt với bữa tối chưa xác định ngày hôm nay, trong lòng cậu bắt đầu có chút lo lắng. Nhà họ La sống ở biệt thự gần ngoại ô, lái xe tới đó cũng mất gần một tiếng đồng hồ, một tiếng đồng hồ dài biết bao nhiêu a...... Bởi vậy ngang đường trừ lúc xuống xe mua giỏ hoa quả làm quà gặp mặt, trạng thái của Tạ Phi đều ở trong tình trạng bề ngoài cực bình tĩnh thực chất trong lòng đang lo lắng hồi hộp tới cực độ. Bất kể La Khanh có khuyên cậu ra sao cũng đều không có tác dụng.
Đến khi xe dừng hẳn lại, hai người bước xuống xe đứng trước cửa căn biệt thự, La Khanh chuẩn bị mở cửa đi vào lại cảm thấy góc áo phía sau dường như bị người kéo lại. Anh xoay đầu qua nhìn, chỉ thấy bàn tay Tạ Phi dừng trên góc áo mình khẽ níu lại, đáy mắt cậu hiện lên nét lo âu, nhẹ giọng hỏi: "Tôi như vậy, thực sự không sao chứ?"
Nhìn dáng vẻ Tạ Phi như vậy La Khanh có hơi đau lòng, xoa xoa đầu cậu như thường ngày, mỉm cười nói,"Nói cái ngốc nghếch gì đó? Phu nhân thế nhưng là người tôi lựa chọn nha, cậu không tin vào chính mình thì cũng phải tin vào ánh mắt nhìn người của tôi chứ. Cậu yên tâm, tất cả đã có tôi rồi."
La Khanh sờ đầu cậu, lần này Tạ Phi không đem tay anh ta hất xuống. Chỉ là nghe xong lời này, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn nhiều, cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu thuận theo. La Khanh nắm lấy tay cậu, bàn tay còn lại cầm giỏ hoa quả, cứ như vậy ung dung dắt cậu vào nhà.
"Con về rồi." Bình thường La Khanh không ở đây cho nên cũng không về nhà thường xuyên, vừa cao giọng nói một câu, lập tức có người ra đón hai người vào. Nhìn bộ dáng còn đang đeo tạp dề thì có lẽ là người giúp việc trong nhà.
Chỉ là, người giúp việc còn chưa kịp tới gần La Khanh, một người phụ nữ khác đã hùng hùng hổ hổ chạy ra từ phòng khách, hất đám tóc xoăn dài lượn sóng ra sau, đôi mắt phượng hẹp dài sinh động, vừa lạnh lùng lại bao hàm ôn nhu, nhưng lời nói vừa cất lên lại không liên quan gì đến hai chữ ôn nhu cả, "Cái thằng nhãi con La Khanh này, mày rốt cuộc cũng về nhà cho bà đây rồi hả!"
Mắt đẹp lướt một vòng mà chưa quét được tới mục tiêu cần tìm, người phụ nữ nhướn nhướn mày hỏi, "Vợ mày đâu rồi?"
Âm thanh vừa dứt, phía sau La Khanh ló ra một cái đầu, cung kính cúi đầu chào hỏi, "Cháu chào bác gái ạ."
Kì thực Tạ Phi thực không muốn đi ra, cậu thực muốn làm một người ẩn thân trốn tránh phía sau La Khanh là được rồi. Chỉ vì câu "Vợ mày đâu" đó cũng đủ cho Tạ Phi không nguyện ý đi ra rồi, vừa đi ra không phải tự chấp nhận cái danh hiệu "con dâu" này sao?
Ông chủ Tạ dù gì cũng là một tên đàn ông, giới tính sinh lý đều không thể chấp nhận sự hiểu lầm này?
Mà Mẹ La Khanh.... Tạ Phi cảm thấy bản thân khẳng định là hold không nổi nàng. Nhưng ai mà ngờ, vừa nhìn thấy Tạ Phi, lại nghe một tiếng chào hỏi cung kính mà ngoan ngoãn "Cháu chào bác gái ạ", sắc mặt mẹ La lập tức thay đổi về nụ cười ôn nhu thân thiết, đi qua thân thiết kéo lấy cánh tay Tạ Phi, đem cậu dẫn vào trong nhà, "Là Tạ Phi đấy hả, đến, nhanh vào nhà đi, bác gái đợi con thật lâu."
Cái người phụ nữ hùng hùng hổ hổ vừa nãy đi đâu mất rồi! Khí thế kêu gào thằng nhãi con La Khanh; tự xưng bà đây đâu mất rồi nhỉ!
Tạ Phi căng da đầu bị kéo vào trong nhà, mẹ La vui vẻ kéo nàng dâu tiêu chuẩn của nhà mình tiến vào phòng khách, cũng không quên quay đầu trừng thằng con trai nhà mình một cái, ai không biết còn nghĩ rằng hai người đó là kẻ thù của nhau ấy chứ.
La Khanh sờ mũi cười làm lành đem giỏ hoa quả đưa cho người làm, còn bản thân thì theo chân tiến vào phòng khách. Lúc này, La Lập Hằng đang nhàn nhã ngồi đọc báo trên sofa trong phòng khách, nghe thấy âm thanh truyền tới, chỉ nâng mắt nhìn Tạ Phi một cái, bình tĩnh nói một câu, "Đến rồi à."
Tạ Phi phân vân không biết nên gọi là "bác trai" mới tốt hay nên gọi là "La tiên sinh" mới hay nhỉ, giằng co chưa tới hai giây, mẹ La đã giúp cậu giải quyết vấn đề khó khăn này rồi. Bà hai ba bước liền đi qua, túm một cái đem tờ báo kia kéo ra, "Giả vờ giả vịt cái gì, vừa rồi sao không thấy ông đọc báo chứ! Nhanh tránh ra nhường chỗ, sofa đều sắp bị một mình ông chiếm hết rồi."" Nói xong mẹ La lại xoay qua, ấm áp gọi Tạ Phi ngồi xuống, "Tiểu Phi à, không cần quan tâm bác trai của con làm gì cả, ông ấy ngượng ngùng ấy mà. Con mau ngồi xuống đi, đừng cứ đứng mãi như thế chứ."
La tiên sinh, lượng thứ tôi âm thầm đốt nến cho ngài.
Quả nhiên, sắc mặt La Lập Hằng vô cùng đặc sắc, nhưng cuối cùng cũng chịu khuất phục dưới "uy quyền" của bà xã nhà mình mà hơi nhích người ra một chút. Đôi mắt lướt một vòng, lướt tới trên người La Khanh, "Đứng đó làm gì, còn không đi rót trà, đợi tôi rót cho anh hả?"
La Lập Hằng nhíu mày, khí thế uy nghiêm tản phát ra một cách tự nhiên, La Khanh cũng âm thầm thắp nến cầu nguyện cho cha già nhà mình, sau đó anh ta không quá để ý mà xoay người đi vào nhà bếp.
Ánh mắt Tạ Phi vẫn bám theo bóng dáng anh, nhìn anh đi vào nhà bếp rồi hình bóng đó khuất dần sau cánh cửa nhà bếp, nội tâm kêu gào -- La Khanh anh đừng có đi mà! Đã hứa rằng tất cả đều có anh cơ mà! Sao anh lại bỏ tôi một mình ở đây cho ba mẹ anh cơ chứ... cái tổ hợp này thực quỷ dị có được không!
"Được rồi được rồi, người cũng đã không thấy bóng dáng nữa rồi," mẹ La nhìn ánh mắt trong veo như nước mùa thu của Tạ Phi, nhịn cười nói, "Cũng không biết nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì, thằng oắt con đó có gì tốt chứ."
Tạ Phi ngượng ngùng cười, cậu thực không có kinh nghiệm ứng đối với những người phụ nữ ở độ tuổi này, đặc biệt là mẹ của La Khanh. May mắn bên cạnh vẫn còn một đồng bào nam tính.
"Bà cũng đừng có vừa thấy mặt đã lôi kéo thằng bé nói mấy chuyện đó, còn chưa ngồi ấm chỗ nữa kìa." La Lập Hằng trấn định nhìn về phía bà vợ nhà mình, sau đó mới xoay người nói chuyện với Tạ Phi, "Công ty gần đây như thế nào? Hợp đồng hợp tác với bên Văn hóa lần trước nếu ta nhớ không lầm thì do bên con lấy được đúng không?"
"Vâng, dự án đó....." nói đến công việc Tạ Phi liền tự nhiên hơn nhiều, hai người mỗi người một câu, cứ vậy cậu liền bắt đầu thảo luận cùng với La Lập Hằng về công việc, bộ dáng như đang bàn bạc việc công ty trong phòng làm việc, mẹ La nhìn thấy tình huống này liền một trận đau đầu, hung ác trừng ông chồng già nhà mình một cái, sau đó liếc mắt nhìn thằng con trai mới đi ra từ phòng bếp, ý tứ bảo mau qua đây đánh gãy cục diện hiện tại đi.
La Khanh bưng trà qua, đặt một tách trà trước mặt mỗi người, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Phi, "Đây là trà do đích thân tôi hái đó, thưởng thức xem thế nào."
Tạ Phi cầm tách trà lên uống một ngụm nhỏ, cậu rất thích trà, nhưng không có nghiên cứu gì nhiều, cho nên cũng chỉ có thể nói: "Uống khá ngon."
"Dạ dày em không tốt, thường ngày đừng uống cà phê nữa, lần sau tôi mang một ít qua cho em." La Khanh tùy ý nói một câu, vẻ mặt vô cùng tự nhiên. Nhóm theo trường phái công việc bị anh nhào cho mất phương hướng, tự nhiên là không nói thêm được nữa, mẹ La nhanh chóng kéo La Lập Hằng qua, giao trách nhiệm cấm ông không được bàn chuyện công việc với con dâu khi ở nhà, ông có thể thú vị hơn một chút được không.
Không nói chuyện công ty thì không nói chuyện công ty, tôi cũng chỉ muốn tìm được tiếng nói chung với con dâu thôi mà. La Lập Hằng thầm nghĩ, liếc mắt nhìn thấy người giúp việc đã bắt đầu bưng đồ ăn lên liền đứng lên nói: "Đi ăn cơm thôi."
Không lâu sau, bốn người cũng yên vị trên bàn ăn. La Khanh tự tay kéo ghế cho Tạ Phi để cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
Vốn cả nhà cùng vui vẻ ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm, tất cả đều rất bình thường, bình thường tới nỗi khiến Tạ Phi có cảm giác được sủng ái đâm ra sợ hãi. Cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày có thể ngồi bên cạnh người mình yêu, còn có người nhà của anh ấy cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm gia đình ấm áp. Ba mẹ La Khanh dường như không chút để ý về chuyện giới tính của cậu, từ đầu tới cuối đều không có thể hiện sự mất tự nhiên hay chán ghét gì đó.
Trái tim Tạ Phi bất giác thả lỏng hơn nhiều, lúc gắp đồ ăn cũng không còn lo sợ cẩn thận như trước nữa. Chỉ là đám đồ ăn này cũng không cần cậu phải gắp, La Khanh với mẹ La hợp sức cũng đủ đem bát cậu chất thành ngọn núi nhỏ.
Trong bữa cơm, mẹ La nắm vững cục diện, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây của Tạ Phi, La Lập Hằng lâu lâu mới chen vào được một hai câu. Vốn Tạ Phi nghĩ bữa cơm này có thể cứ vui vẻ như vậy qua đi, đúng là trẻ nhỏ kiến thức hạn hẹp mà.
"Tiểu Phi này, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?" Mẹ La lại gắp cho Tạ Phi một đũa thức ăn, ôn hòa nói.
Tạ Phi nhìn cái bát chuyên dùng để đồ ăn, thêm đó là thức ăn chất thành tòa tháp bên trong, cười khổ nói, "28 ạ."
"28 nha, lớn hơn so với La Khanh 2 tuổi...." Mẹ La dường như đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói: "Tuổi này đã không còn nhỏ nữa."
Tạ Phi nghe vậy trái tim không khỏi hơi thắt lại, sẽ không phải là chê cậu già đi... sau đó cậu thấy La Lập Hằng bên cạnh nâng mắt nhàn nhạt nói một câu: "28 cũng không còn nhỏ nữa, nhanh gả đi. Mẹ của La Khanh mới tròn 22 là đã gả cho ta rồi đấy."
Lúc này Tạ Phi còn đang nuốt một ngụm thức ăn, suýt chút nữa thì bị nghẹn chết. Khù khụ ho khan vài tiếng, khuôn mặt cậu bị nghẹn tới đỏ lừ, còn may La Khanh nhanh tay lấy cốc nước trà đưa qua cho cậu, nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng để Tạ Phi hòa hoãn lại.
Ai đến nói giùm tôi vừa rồi là tôi bị ảo giác đi.
Người dịch: Hana_Nguyen
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên
Chương 61
Chương 61