TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên
Chương 80

(Hệ thống) Phu quân Mộ Nha của ngài yêu cầu ngài giúp đỡ, có lập tức truyền tống đến bên cạnh ngài ấy hay không?

Một dòng nhắc nhở của hệ thống nhảy ra trên giao diện game của Diệp lạc ô đề. Lúc mới đầu La Khanh hoàn toàn tập trung tinh thần nhìn giao diện của nhân vật Mộ Nha, vừa liếc mắt một cái liền vui rồi, không nghĩ tới đây còn là một cái nhiệm vụ hai người khó gặp.

Chọn vào mục truyền tống, một đạo bạch quang lóe lên, Diệp lạc ô đề liền xuất hiện bên trong phó bản, mà lúc này hệ thống lại nhảy ra thêm một cái thông báo nữa.

(Hệ thông) Mở hình thức hai người, độ khó của phó bản tự động chuyển thành mức độ cực khó. Chúc người chơi có thể nghiệm vui vẻ!

La Khanh với Tạ Phi nhìn nhau một cái, hình như lại bị hệ thống đùa giỡn rồi? Nên làm sao bây giờ?

La Khanh và Tạ Phi thu lại ánh mắt, đồng thời cầm lấy con chuột, đùa giỡn ngược lại.

Ông chủ Tạ tinh anh cùng La đại văn nhân đồng thời chuyển về hình thức nghiêm túc, tiến nhập sự nghiệp đùa giỡn hệ thống oanh liệt của mình. Chỉ là hai người xoa tay xoa chân xong mới phát hiện trước mắt căn bản không có quái để đánh, mà hai người họ căn bản không thấy thân ảnh của đối phương đâu cả.

La Khanh tỉ mỉ quan sát cảnh tượng trong phó bản, "Mê cung?"

Còn là một cái mê cung không có bất cứ nhắc nhở nào? Tạ Phi nghi ngờ liếc nhìn bảng nhiệm vụ bên phải màn hình máy tính, trên đó không biết từ lúc nào hiện lên một đòng chữ: Diệp lạc ô đề (0|1).

La Khanh cũng nhìn của mình, hiển thị là Mộ Nha(0|1), mà bên góc phải còn có một cái ghi chép tính giờ, hiện tại hiển thị là 9:46.

"Này là muốn chúng ta tìm thấy đối phương trong vòng mười phút?"

Tạ Phi suy đoán, cậu bắt đầu điều khiển Mộ Nha đi dò thám mê cung.

"Mê cung à....."

Khóe miệng La Khanh nhếch lên thành nụ cười vui vẻ,

"Phu nhân à, đứng yên đó đừng động, anh đi tìm em."

"Hả?"

Tạ Phi khó hiểu liếc nhìn anh, cái mê cung này lớn như vậy, thời gian lại chỉ có mười phút, La Khanh tự tin rằng mình có thể tìm thấy cậu sao?

"Tin tưởng vào trực giác thần thám của anh."

La Khanh cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại nhìn qua màn hình máy tính của Tạ Phi. Mà Tạ Phi dù có thực nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời đứng im tại chỗ không động đậy. Bất kể kết quả ra sao, cậu đều nguyện ý tin tưởng vào phán đoán của La Khanh. Mà sự thực chứng minh, trực giác của La Khanh chính là một kĩ năng nghịch thiên, đặc biệt là khi sử dụng cho việc tìm tới trước mặt phu nhân nhà mình, độ linh mẫn còn mạnh hơn so với chó nghiệp vụ.

Không quá năm phút La Khanh ở đó rẽ trái vòng phải vài lần trong mê cung liền thuận lợi tìm được dược sư đang đứng phát ngốc ở nguyên tại chỗ. Tạ Phi không hiểu cái trực giác siêu năng lực của La Khanh là gì, chỉ có hơi khó tin tiến lên nghênh đón Vũ sư đang chạy qua đây. Sau đó, trong lúc hai người chuẩn bị hội hợp với nhau thì dị tượng xảy ra, toàn bộ mê cung bắt đầu sụp đổ.

Tường đá màu xanh bắt đầu nứt vỡ, sàn đá trên đầu các khối đá rớt xuống từng mảng, mà nền đá dưới chân cũng bắt đầu rung động, nứt ra những khe hở tầm bằng bàn tay người, lộ ra vực sâu phía dưới. Vừa rồi La Khanh cùng Tạ Phi vẫn kịp thời phản ứng, nhưng là những đường vân nứt càng ngày càng lớn, lại thêm hiệu ứng trấn động của mặt đất, Mộ Nha cùng Diệp lạc ô đề không có cách nào đứng vững, cứ vậy rơi xuống phía dưới khe nứt cùng với đám sỏi đá.

Góc nhìn trong game của hai người một trận xoay vòng rung lắc. La Khanh liếc nhìn thanh nhiệm vụ một cái, thanh nhiệm vụ vừa rồi đã biến mất, đổi thành tám chữ: Cùng vượt khó khăn, lục địa an toàn.

Lục địa an toàn? bên dưới có lục địa sao? dây thần kinh của La Khanh xoay chuyển, nhanh chóng phán đoán tình huống hiện tại, sau đó liếc nhìn qua Tạ Phi một cái. Tạ Phi hiểu ý, rút ra tiểu roi sắt bên hông, vung roi đánh ra, roi sắt đánh trúng một hòn đá đúng lúc rơi xuống gần bên mình, viên đá vỡ vụn mà Mộ Nha lại dựa vào phản lực bay lên, lại mở ra kĩ năng khinh công, đúng lúc đáp xuống một viên đá cực lớn ở phía trước. Cậu điều chỉnh góc nhìn, Diệp lạc ô đề cũng đang đứng trên thành tường vỡ cách đó khoảng 5m.

Thao tác của Diệp lạc ô đề đơn giản hơn nhiều, anh dùng Thê Vân Tung thêm khinh công là có thể di chuyển được rồi. Nhưng giờ khắc này hai người vẫn đang trong tình trạng rơi xuống, bởi vì trọng lượng của vật dưới chân mỗi người đều có trọng lượng bất đồng, tốc độ rơi xuống cũng không giống nhau, cho nên không có cách nào đảm bảo duy trì ở mức độ giống nhau. Không bao lâu, tốc độ rơi của Diệp lạc ô đề trở lên nhanh hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của Mộ Nha.

"Chú ý dưới chân, anh sẽ đi theo em." La Khanh nói, Diệp lạc ô đề bắt đầu nhảy lên, vừa đạp lên những miếng đá đang rơi xuống vừa hướng về phía trên nhảy lên, lại vừa trốn tránh những viên đá đang rơi xuống đường nhảy của mình, không bao lâu anh liền xuất hiện bên cạnh Mộ Nha rồi.

Tạ Phi nhìn thanh huyết của La Khanh, một bên nhảy qua một bên thêm huyết cho anh.

Đá rơi trong không trung quá nhiều, tốc độ rơi lại nhanh, hai người không thể tránh thoát toàn bộ, liền chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, đón nhận thương tích có lựa chọn. Cũng may Mộ Nha là một nãi thần, chút tổn thất này cũng không tính là gì.

Qúa trình rơi xuống chiếm nguyên mười phút đồng hồ, dựa theo gia tốc trọng lượng, càng về sau lực tác động của vụn đá đập xuống càng mạnh, tốc độ cũng càng nhanh, sát thương tạo thành cho hai người sẽ tăng lên liên tục, áp lực của Tạ Phi cũng lớn hẳn lên, có vài lần khoảng cách giữa hai người quá xa, suýt chút nữa cậu đã không thêm huyết kịp thời. May mắn là sau mười phút rơi xuống thì vực sâu không đáy dưới chân rốt cuộc cũng lộ ra ánh sáng thắng lợi, một lục địa bằng phẳng hiện ra trước mắt hai người. Mộ Nha cùng Diệp lạc ô đề mũi chân điểm nhẹ, dùng khinh công lướt xuống giữa vùng đá ngọc đen trắng dưới mặt đất.

Nếu nói mê cung trước đó là món khai vị, thì lần rơi vừa nãy sẽ là món chính phía sau, và hiển nhiên là nhiệm vụ vẫn đang tiếp tục.

Cửa thứ ba -- Thế cờ trân lung

Đánh cờ? được thôi, cậu có hiểu một chút, nhưng không phải sở trường của bản thân mình. Tạ Phi nghĩ, liếc mắt nhìn một vùng bàn cờ đen trắng to lớn bên người cùng với những viên cờ bằng ngọc to như cái lồng hấp lớn, sau đó lại đem tầm nhìn lướt qua phía La Khanh.

"Anh tới?"

"Vì phu nhân tận tụy cống hiến sức lực."

La Khanh cười trêu ghẹo, nhìn bàn cờ thu nhỏ xuất hiện góc bên phải trên giao diện game nói:

"Đây là một thế cờ rất nổi tiếng trong giới cờ vây, vốn không có cách nào phá giải, nhưng mấy ngàn năm trôi qua rốt cuộc cũng nghiên cứu ra được cách giải rồi, chỉ cần lên baidu tìm, ai cũng có thể tìm ra. Có điều, vị trí hai chúng ta đang đứng rất không tốt."

"Vị trí đứng hiện tại của chúng ta, đại khái cũng bị coi là một quân cờ, mà những quân cờ này có khả năng đều có thể di chuyển. Cái này có vấn đề gì sao?"

"Có, bởi vì trong phương pháp phá cờ kia, phu nhân cũng là một trong những quân cờ, là một quân cờ không có cách nào phá giải."

Ngón tay La Khanh chậm rãi có tiết tấu gõ trên mặt bàn, khóe miệng mang theo ý cười như có điều suy nghĩ nói:

"Anh nghĩ trong game nếu em không được anh cứu sống, vậy em sẽ có khả năng biến thành một quân cờ "chết"."

Nghe vậy Tạ Phi nhíu mày, nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhìn dáng vẻ anh lúc này liền biết thế cờ này cũng không phải không có cách phá. Mà cậu suy nghĩ một hồi liền đưa ra suy đoán của chính mình, "Trực tiếp phá?"

"Ừ."

La Khanh giơ tay qua xoa đầu Tạ Phi,

"Phu nhân thực thông minh."

Này, anh coi tôi là con cún nhỏ sao?

Tạ Phi lườm anh một cái, La Khanh cũngvừa kịp rút tay lại nói:

"Phu nhân, công kích quân cờ ở ô thứ hai bên trái của em đi."

"Lách cách --"

Mộ Nha xuất chiêu công kích, quân cờ vốn luôn yên bình không vết tích liền xuất hiện một cái vạch huyết. Chỉ sau vài chiêu quân cờ đó liền xuất hiện vết nứt, biến thành một đống vụn đá. Qủa nhiên giống với suy đoán của bọn họ, những quân cờ này không chỉ có thể di chuyển mà còn có thể bị công kích. Mà hình ảnh trong bàn cờ nhỏ ở góc bên phải, điểm đen biểu thị cho quân cờ này cũng đồng thời biến mất trên bàn cờ.

Thế cờ lại biến đổi. Quân cờ Mộ Nha sống lại.

"Hiện tại công kích quân cờ ở ô thứ ba sau lưng em."

"Đứng ô thứ năm từ bên phải, lại đến quân thứ ba phía trước, đứng yên đó đừng động."

"....."

Một chuối mênh lệnh được phát ra từ miệng La Khanh, không ngừng có những quân cờ bị công kích hoặc bị di chuyển, không bao lâu cả bàn cờ đã hoàn toàn khác so với ban đầu. Mà lúc này để có thể phá được thế cờ vẫn còn một bước cuối cùng.

Diệp lạc ô đề bắt buộc phải đem quân cờ đen cách anh ta ba ô di chuyển lên hai ô nữa, như vậy thế cờ mới thực sự bị phá. Chuyện này vốn là việc khá đơn giản, nhưng Diệp lạc ô đề lại vẫn cứ đứng im bất động ở đó.

"Làm sao thế?"

Tạ Phi khó hiểu nhìn qua. Vị trí cậu đứng cách Diệp lạc ô đề có chút xa, cho nên dùng góc nhìn của Mộ Nha không thể nhìn tới vị trí của anh ta.

La Khanh quay đầu qua, biểu cảm khó hiểu hiếm thấy xuất hiện trên mặt anh,

"Em có thấy có điểm quái lạ không? thế cờ của bàn cờ này...... vị trí của một số quân cờ sẽ tự mình phát sinh biến hóa."

"Tự chuyển động?"

Tạ Phi chớp chớp mắt, vừa rồi cậu hoàn toàn nghe theo sự chỉ dẫn của La Khanh nên căn bản không có tự mình chú ý tới động tĩnh của mấy viên cờ khác, lúc này nghe La Khanh nói vậy, tự dưng cảm thấy thực kinh ngạc.

Sau đó... sau đó... cậu nhìn thấy trong giao diện game của Diệp lạc ô đề, cái quân cờ đen cuối cùng kia lén lén lút lút, đứng.. đứng dậy chạy rồi?!

Mẹ nó... mi đang trêu đùa ông đây đấy hả.

Tạ Phi mắt trợn trừng nhìn quân cờ đen mọc ra hai cánh tay, nhấc đôi chân đen thùi ngắn cũn, giống như viên chocolate mm trong quảng cáo nhanh chóng rời đi, rẽ trái rẽ phải rồi mất tăm mất tích trong rừng cờ ngổn ngang. Một màn vừa quỷ dị lại vừa phản nhân loại làm Tạ Phi ngẩn người hồi lâu không nói được lời nào.

"Ha ha." La Khanh phát ra tiếng cười nhẹ, xoay mặt về hướng Tạ Phi, "Phu nhân, em chờ một chút, anh đi bắt nó về làm bóng cho em đá."

Diệp lạc ô đề rời đi, một thân công lực mở được kích hoạt hoàn toàn, bóng dáng anh cũng nhanh chóng biến mất trong biển cờ mênh mông. Chỉ để lại một mình Tạ Phi đứng nguyên ở chỗ cũ, y phục tung bay trong gió, lại chỉ có thể bất lực hỏi hệ thống: Không làm loạn sẽ chết sao?

(Hệ thống) Tiểu hắc tử: Mau đến bắt ta a~ mau đến bắt ta đi~ mau đến bắt ta nào~

Ba đường vạch đen lại xuất hiện trên trán Tạ Phi, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp lạc ô đề đuổi Tiểu Hắc Tử chạy qua đây, một trước một sau, tuy không cùng chủng loại nhưng lại tương thân tương ái cảm giác vui mắt cực kì. Vậy lên Tạ Phi ghi nhớ vị trí Mộ Nha đang đứng, lướt con chuột trong tay thao tác nhân vật Mộ Nha di chuyển bước lớn về phía trước, cùng Diệp lạc ô đề vây chặn quân cờ lại, roi sắt nhỏ trong tay vun vút vun vút vung ra.

Cuối cùng của cuối cùng,Tiểu hắc tử đang một mực gào thét "Mau tới bắt ta nha" bị hệ thống thiết lập thành tài năng bạo lộ cuối cùng; chuyên môn được dùng để kích thích thần kinh của người chơi  bị phu phu nhà đại thần đạp dưới chân một cách vô tình. Anh một phát, em một dẫm, ba người cùng tương thân tương ai như hình với bóng.

Thời khắc Tiểu hắc tử ngã xuống, thế cờ cũng bị phá. Kế hoạch không giới hạn của Cổ vực là muốn cho ta biết rằng: Điều cuối cùng làm cho bạn hiểu được rằng, thứ quan trọng để phá thế cờ này là ở việc tìm ra được Tiểu hắc tử và bắt giữ nó thành công. Cho nên mới nói, xin chúc mừng! Hành động vừa giết cờ vừa di chuyển cờ lúc trước của bạn đều là hành động vô nghĩa. Giỡn chơi mà thôi, tung hoa~ tung hoa~ tung hoa~

Này là chuyện con người sẽ làm ra sao.

Cho nên mới nói, đã nhiều năm như vậy cánh cửa lớn của công ty phát hành Cổ Vực vẫn đang trong quá trình xây dựng chưa thể hoàn thành, đó đúng là một vấn đề đáng kinh ngạc mà chúng ta nên nghiên cứu chuyên sâu.

Tạ Phi bỗng dưng cảm thấy thực mệt mỏi, tâm mệt trái tim mệt, so với một ngày đi làm; một lần đi tiếp đãi khách hàng còn mệt hơn. Mà hứng chí của La đại nhân lại dị thường cao, ý cười nơi khóe miệng chưa từng giảm, đôi mắt đen láy phát sáng, sáng tới mức tới sắp đốt cháy cả màn hình máy tính rồi.

Sử dụng chính cái tinh thần đó, phu phu hai người ôm tâm trạng vui vẻ báo đáp xã hội tiếp tục thông qua năm cửa tiếp theo. Năm cửa này nếu muốn dùng một câu chuyện để tổng kết lại thì chỉ có thể viết rằng: Tiểu Minh, Mẹ con kêu con về uống thuốc, trên đường về nhà nhớ coi chừng có đàn Lợn Mangalitsa chạy qua, coi chừng cưỡi xe ba bánh đâm vào bom nguyên tử trên đường về nhà. Đợi con bị dẫm chết hoặc bị bom nổ chết, mẹ sẽ ở trên thiên đường đợi con.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Nghe nói Lợn Mangalitsa còn được gọi như vậy.

Nói về chuyện chính, cửa cuối cùng là: Cùng sống cùng chết.

Theo lí mà nói cửa cuối cùng luôn là cửa khó nhất, thực tế cũng chính là vậy, nguyên một chặng đường không có nhắc nhở nhiệm vụ phó bản, rốt cuộc ở cửa cuối cùng của con đường lại nhảy ra cái nhắc nhở tình bạn hữu.

(Hệ thống) Nhắc nhở tình bạn hữu: Xin hãy đưa ra lựa chọn trong vòng năm phút, you jump?you(người còn lại) jump?

(Hệ thống) Nhắc nhở tình bạn hữu: Nếu trong vòng 5 phút không đưa ra được lựa chọn, hai người sẽ bị phán định tử vong, nhiệm vụ thất bại.

Diệp lạc ô đề và Mộ Nha lúc này đang ở trên một cái đài cao nào đó, có thể nói là nơi cao nhất của Cổ Vực. Một đài cao nhô ra từ tầng thứ chín của Tăng thành. Đài cao này chỉ rộng khoảng nửa tấm bảng đen, bề mặt tuyết trắng, nhẵn nhụi sáng lóa, bốn bề không có lan can, kiến nghị văn nhân không nên làm thơ ở nơi này, nhưng là một nơi thích hợp để nhảy lầu tự sát. Nhảy một chết một, nhảy hai chết cả đôi.

Tuyệt đối sẽ chết, bởi vì nơi này cấm dùng khinh công.

Hệ thống lại xoay chuyển tìm đường chết ở nơi này, Tạ Phi chỉ có thể biểu thị cạn lời đối với yêu cầu lựa chọn quái đản này. Cậu hơi ngả người về phía sau, vươn tay nắn nắn sau cổ, sau đó bình tĩnh xoay đầu qua hỏi: "Em chết, hay anh chết?"

"Không phải nói cùng sống cùng chết sao? Tất nhiên là cùng nhau rồi, một người thực cô đơn nha."

La Khanh cười tươi nói.

"Được."

Trên đài cao, trời quang mây tạnh, những người chơi bên dưới Tăng thành đều không có phát hiện ở một góc khuất nào đó của Cửu cung đang đứng hai thân ảnh như hình với bóng. Đến tận khi hai thân ảnh đó rẽ mây mù sương sớm, để lộ ra hai kiện y phục một xanh một trắng lay động giữa không trung, giống như đôi tiên hạc cất cách trên bầu trời, dùng tiên cảnh làm bối cảnh, hoàn thành lần nhảy kinh thế hãi tục như vậy.

Một cái, hai cái, càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều người ngẩng đầu nhìn hai bóng hình đang dần đáp xuống kia, một xanh một trắng hòa lẫn vào với nhau, cảnh đẹp khó nói thành lời.

(Gần) Tại hạ tại hạ: Tự.. tự tử vì tình!!! Ai vậy nha?

(Gần) Toàn thi đại phái tống: Chắc là tiên nhân trong Tăng thành đi! Muốn ở bên nhau nhưng tiên quy không thể phạm, tiên nhân... chậm đã nào!!

(Gần) Thứ nguyên tiểu thương nhân: Tiên nhân xin hay thu nạp tôi nha -- mau mau nhảy vào bát của tôi đây này!!!

(Gần) Thử địa vô dâm: Mẹ nó, quá suất, quá đẹp! không đẹp không lấy tiền!!!

(Gần) Vô địch tiểu đạo trưởng: Mau xem, xuống tới nơi rồi!

Qua trình rơi xuống giống như cảnh quay chậm trong phim truyền hình, Tăng thành Cửu trọng rốt cuộc cao bao nhiêu cũng chỉ có cách nhảy một cái mới biết được. Đến khi hai thân ảnh đó còn cách mặt đất chưa tới trăm mét, một con tiên hạc vẫy cánh bay qua mang theo mây trắng đón lấy hai thân ảnh đó giữa không trung. Lại xoay một vòng quanh Tăng thành rồi mới bay lên cao.

(Gần) Dương nãi vũ thị khỏa thái: Tiên hạc chậm đã! đem tiên nhân lưu lại cho ta!

(Gần) Thiếu chủ tôi gả: Các người không cảm thấy thực quen mắt sao?

(Gần) Cảnh sát thúc thúc chính là người đó: Đúng nha đúng nha, y phục đó hình như là của người chơi, không phải tiên nhân gì hết cả.....

Có nghi vấn ắt có đáp án nghịch thiên. Rất nhanh, Hệ thống quân đưa ra lời giải đáp cho tất cả người chơi. Dòng chữ vàng chóe sáng lấp lánh đúng phong cách nhà giàu mới nổi chọc mù màn hình của tất cả mọi người!

(Hệ thống) Chúc mừng người chơi Diệp lạc ô đề và Mộ Nha trở thành cư dân đầu tiên của Tăng thành tầng thứ chín, cởi bỏ hình thức cấm. Từ nay về sau, những người chơi có đăng kí hộ khẩu tại Tăng thành có thể sử dụng tọa kị bay lượn khắp chín tầng mây, thưởng thức cảnh đẹp nơi Tăng thành.

(Gần) Chí thụ vô địch: A ~ (đỡ tường quỳ gối)..... Thì ra hai người đó là phu phu nhà đại thần a~.....

(Gần) Thiên hạ vô công: Chúng ta đúng là còn quá xanh và non mà.....

(Gần) Nhược nữ tử: Phu phu đại thần, văn thành võ đức, thiên thu vạn đại, nhất thống giang sơn!

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Thống nhất giang sơn! thời khắc phản công của Nhược thủy đã tới! nhất định phải đánh hạ được Tăng thành! một gian dưỡng nam thần, một gian nuôi giai trẻ, một gian ấp trứng gà! xông lên!

(Gần) Yêu nghiệt khán tiện: Xông lên! ngay cả gầm cầu cũng không thể bỏ qua!

............

Chính lúc người bang Nhược thủy tam thiên triển khai cuộc phản kích lớn, hùng dũng xông vào phó bản, trong ô nhiệm vụ của Diệp lạc ô đề cùng Mộ Nha, nhiệm vụ cùng sống cùng chết đã hiển thị ở trạng thái hoàn thành.

Cùng sống cùng chết, cùng sống cùng chết. Nếu thế cục đã không thể cùng sống, vậy chỉ có thể cùng chết, đó cũng là đáp án duy nhất.

Bởi vậy khi hai người đưa ra lựa chọn, nhiệm vụ liền viên mãn hoàn thành. Hiển nhiên hai người đã trở thành cư dân của Tăng thành, do tiên hạc dẫn vào thành.

Tạ Phi dứng trên lưng tiên hạc nhìn cảnh sắc đẹp như trong tranh của Tăng thành, xem tới thất thần. Đến khi La Khanh ôm lấy cậu từ phía sau, nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cậu tỉnh táo lại,

"Làm sao vậy?"

La Khanh cười cười giơ nắm tay ra, áp sát bên tai Tạ Phi hỏi:

"Phu nhân đoán xem trong tay anh là cái gì nào?"

Tạ Phi chớp chớp mắt, nhìn nắm tay trước mặt, lại nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của La Khanh, trong lòng có một suy đoán, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói ra, liền giả vờ trấn tĩnh nói:

"Anh thích thì nói không thích thì thôi."

"Được rồi, em xem."

Nắm tay của La Khanh dần dần rộng mở, một đôi nhẫn màu bạc yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh, dưới ánh đèn phản chiếu từng tia ánh sáng lóa mắt,

"Anh đặt thiết kế chế tạo riêng từ nước ngoài, thời gian có hơi gấp cho nên không kịp làm xong trong buổi hôn lễ của chúng ta, hôm nay cũng không tính là muộn đi?"

Tạ Phi lắc đầu, mím chặt môi không nói chuyện, nhưng hai bên tai đỏ ửng cùng ánh mắt sáng rực rỡ, có thể thấy được tâm trạng thực tế lúc này của cậu. La Khanh mỉm cười dịu dàng, cầm lấy tay phải của Tạ Phi, đem một trong hai chiếc nhẹ nhàng đeo lên ngón tay cậu, không lớn không nhỏ vừa khít ngón tay.

"Nhảy cũng đã nhảy cùng anh rồi, đeo thêm chiếc nhẫn chắc không sao đâu nhỉ?"

La Khanh cầm lấy chiếc nhẫn còn lại lắc lắc trước mặt Tạ Phi, nở nụ cười xấu xa.

Tạ Phi rũ mắt nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình, cảm giác chân thật truyền lại từ ngón đeo nhẫn như cảm giác rượu nhưỡng mười năm, uống vào là say. Cậu cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, bàn tay có chút run rẩy nhưng vẫn may là không có sai lầm nào, đem nó đeo lên ngón tay của La Khanh.

La Khanh xoay ngược bàn tay nắm lấy tay cậu, hai người mười ngón đan xen, lòng bàn tay siết chặt. Dưới ánh đèn mờ ảo không có nghi thức, không có lời thề nguyện, không có khách mời, nhưng có đối phương ở cạnh bên đã là quá đủ.

Phu nhân! Em đồng ý sinh tử đồng lòng với anh sao?

Người dịch: Hana_Nguyen

Đọc truyện chữ Full