TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]
Chương 46: 46: Phúc Lợi Công Hội


Dù cho Nguyệt Na sáng tạo ra ba món ăn, song bất kể là hương vị hay thuộc tính, đều không thể đánh đồng với món ăn được đại lão giấu tên chế biến.

Hơn nữa người chơi cũng không ngu, đều có thể nhìn ra được, máy món cô ta làm đây, thật ra toàn cải tiến trên cơ sở các thành phẩm mà đại lão giấu tên chế biến hồi trước, ý tưởng ít nhiều có phần đầu cơ trục lợi.
Trước đó những người chơi kia cho rằng cô ta là đại lão giấu tên, nên mới nhiệt tình với cô ta như vậy, mà cô ta cũng cứ chẳng phủ nhận, trái lại lợi dụng độ hot này nhân cơ hội lôi kéo người ta.
Nhưng giờ, 17 thanh thông báo quét ra liên tiếp, tựa như 17 cái tát, hung hãn vứt vào mặt Nguyệt Na.

Dạ Kiêu và Kiếm Chỉ Lưu Niên lên tiếng trên Kênh Thế giới, lại càng cướp đi hoàn toàn spotlight của Công hội Bóng Trăng.
Hiện tại tất cả đều biết, vị đại lão giấu tên kia ngay tại Công hội Đánh Đâu Thắng Đó, thế nhưng vì có Dạ Kiêu, không ai dám đi tìm hiểu thân phận vị đại lão ấy, bọn họ dồn hết lực chú ý lên 17 món ăn nghe tên thôi đã thấy ngon miệng nọ, không còn kẻ nào quan tâm Nguyệt Na và Công hội Bóng Trăng nữa.
Người chơi dù đáp ứng hay không đáp ứng điều kiện, toàn bộ đều ib Kiếm Chỉ Lưu Niên, mong được gia nhập Công hội Đánh Đâu Thắng Đó, khiến kênh Chat mật của y sắp nổ tung đến nơi rồi, căn bản không xem hết được.
Y đành phải lên Kênh Thế giới nói lại lần nữa, bảo mọi người screenshot Thông tin cá nhân và Kĩ năng sinh hoạt, gửi bưu kiện cho y, rồi y mới bắt đầu sàng lọc.
Dạ Kiêu thấy Nhiễm Kỳ vẫn trong trạng thái chưa lấy lại tinh thần, nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu, hỏi nhỏ: "Vui hơn chút nào không?"
Bấy giờ Nhiễm Kỳ mới phản ứng lại -- khó trách vừa rồi Dạ Kiêu đặc biệt dặn cậu làm thêm vài món, rồi bỗng chạy đến Kênh Thế giới nhắn một cái tin như thế, hóa ra là cố ý giúp cậu phát ti3t.
Đáy lòng cậu lập tức bốc lên bong bóng chua chua ngọt ngọt, khóe môi không nén được nhếch lên, miệng lại cứ làu bàu: "Thật ra......!cũng đâu có không vui......"
"Rồi rồi, cậu đâu có không vui." Dạ Kiêu cười khẽ lắc đầu, lại giơ tay xoa xoa đầu cậu.
Nhiễm Kỳ vuốt cái đầu được xoa nhẹ, trong lòng dường như nổi lên càng nhiều bong bóng hơn, cậu vội vã lái sang chuyện khác: "Hôm nay tui làm rất nhiều món ngon, hay là gọi các thành viên Công hội tụi mình cùng ăn đi? Coi như là phúc lợi Công hội ha!"
Dù gì thì nguyên liệu đều có sẵn, không chút phí tổn, dùng để phát phúc lợi cho mọi người, cũng có thể củng cố tình đoàn kết của Công hội hơn.

"Được thôi." Dạ Kiêu thoải mái đồng ý, "Có điều Công hội nhiều thành viên quá, chắc không chia đủ đâu, nên để mọi người đổi bằng điểm cống hiến thì hơn."
Nhiễm Kỳ gật đầu: "OK."
"Lưu Niên, cậu phát thông báo đi." Dạ Kiêu nhìn Kiếm Chỉ Lưu Niên vẫn luôn im như thóc đứng ở bên cạnh.
Kiếm Chỉ Lưu Niên: "Được."
【Công hội】 Kiếm Chỉ Lưu Niên: Nửa tiếng nữa phát phúc lợi ở Đại sảnh lãnh địa Công hội, tất cả các thành viên đều có thể lấy điểm cống hiến Công hội để đổi món ngon tùy thích, 20 điểm cống hiến đổi được một món.
【Công hội】 Cain: Chu choa!!!!! Hội trưởng vạn tuế! Hội phó vạn tuế!
【Công hội】 Nhất Diệp Cô Chu: 17 món hệ thống thông báo ban nãy, đều được chọn hết ư?!
【Công hội】 Alice: Á a a a, mị hối hận quá đi mất, biết thế mị đã không đổi vũ khí rồi! Tại sao tay mị lại nhanh nhảu đoảng vậy chớ!
【Công hội】 Núi Sông Không Nứt: Há há há, tui đã tích hơn 400 điểm cống hiến rùi, tui muốn một phát đổi hết toàn bộ món ngon luôn!
【Công hội】 Alice: Chả sao, giờ mị lập tức đến vùng ngoại ô lấy quặng, là có thể quẹt bù điểm cống hiến lại ngay ấy mà!
Thông qua việc hoàn thành Nhiệm vụ Nhu cầu của Công hội, các thành viên có thể có được điểm cống hiến.

Nguyên vật liệu mà NPC yêu cầu đều nhờ thu nhặt hoặc rơi xuống từ quái đánh hàng ngày, nói chung nộp một nguyên vật liệu hạ cấp thì có thể có được 2 điểm cống hiến, không đến nỗi khó nhằn, do đó mọi người đều hoàn thành vô cùng tích cực.
Nửa tiếng sau, trong Đại sảnh Công hội đã bị chen chật ních.
Bàn họp thật dài hiện tại đã biến thành bàn ăn, mấy chục người nâng đồ ăn trong tay, hoặc đứng hoặc ngồi, ăn uống thỏa thuê.
"Ngon quá, món Cá tuyết nướng này ngon thật đó!" Một nữ Mục sư búi tóc đang ngồi cạnh bàn, dùng nĩa cẩn thận cắm miếng cá tuyết từ tốn thưởng thức.

Thịt cá óng ánh trắng như tuyết, phần được mang ra dùng ăn chính là bộ phận với rất nhiều mỡ của cá tuyết, da cá có chút dầu trơn, mặt ngoài được lửa nướng chuyển màu vàng nhạt đẹp đẽ, dẫu chỉ nêm thêm xíu muối gia vị, cũng đã rất ngon, cảm giác vào miệng là tan, hoàn toàn không hề có mẩu xương cá nào, chỉ cần đẩy mở nhẹ nhàng bằng lưỡi, là có thể nuốt xuống mà không bị nghẹn.
"Chả cá chiên này mới ngon chứ!" Một chiến sĩ bên cạnh cô không cho là đúng, bảo.
Chả cá làm từ thịt cá gỡ ra, xay nhuyễn, cho thêm hành hoa và cà rốt thái hạt lựu, nặn thành hình lát chả, thả vào dầu chiên chậm với lửa nhỏ, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp, thơm nức mùi bơ thịt cá, cộng thêm cà rốt thái lựu tươi giòn, vị rất phong phú, cực kì ngon.
"Không không không, Súp hải sản mới là ngon nhất! Súp uống siêu tươi, nguyên liệu làm nên cũng cực đa dạng, không chỉ có cá có tôm mà còn cả mọc cá với thịt sò nữa!" Một Pháp sư khoác pháp bào đen, đang bê một bát Súp hải sản húp từng ngụm nhỏ, hưởng thụ cái cảm giác vị tươi của hải sản lấp đầy cả khoang miệng.
"Tôi thấy Tôm rang mới ăn ngon á!" Lại một Thích khách nhảy ra nói.
Tôm rang được xào ra mỡ tôm, không chỉ đẹp mắt, mùi vị cũng vô cùng tươi ngon, tôm khô vừa xốp vừa giòn, căn bản không cần bóc vỏ cũng có thể nhai nhai mấy cái rồi nuốt thẳng được, tôm khô xốp giòn kết hợp hoàn hảo với thịt tôm nhiều nước tươi ngon, khiến người ta ăn không dừng được.
"Rõ ràng món Ngao hấp trứng này mới ăn ngon nhất! Trứng thật mềm, thịt ngao lại tươi, ước gì nuốt luôn cả lưỡi ấy chứ!"
"Cãi nhau làm gì? Món nào cũng ngon được chưa!" Nữ Mục sư búi tóc bực mình trừng mắt với họ, "Tui khuyên mấy ông nhanh đổi thêm chút đi, đừng để chốc nữa món mình thích lại không còn tí gì!"
Mấy người bấy giờ mới tỉnh táo lại, hai ba miếng đã nuốt hết đồ ăn trong tay, vội vã đi tìm hội Vô Hoan và Raphael, đổi thêm một ít đồ ăn.
Vì là game, đồ ăn không thể đặt thẳng lên bàn, của ai người đấy ăn, vào thẳng Kho hàng để đổi thì lại không có không khí của hoạt động Công hội, vì thế cuối cùng đành nhờ cậy phương thức giao dịch, tiến hành phân phát bằng sức người.
Nhóm Quản lý Công hội thay phiên ra trận, lúc này đến lượt Vô Hoan và Raphael, mấy người vừa lại đây, thấy bộ dáng Vô Hoan lập tức phụt cười.
Vô Hoan đang dùng tư thế vô cùng ấm ớ, cầm một đôi đũa bằng tre, ăn đ ĩa Cá sốt chua ngọt, đầu đều hận không thể vùi cả vào khay, hai con mắt cũng gần như biến thành mắt gà chọi (a.k.a mắt trố á:))))).
"Hay là cậu cứ dùng nĩa đi......" Raphael nhìn điệu bộ khó chịu này của cậu ta, thật hết nói nổi.
"Không được! Nhiễm ca và Dạ ca đều làm được, không lý nào tuôi không thể!" Vô Hoan xem như bạt mạng với cái đũa, ghé miệng đến cạnh khay, dồn sức dùng đũa hẩy thịt cá.
Người Tinh tế luôn ăn dịch dinh dưỡng đương nhiên không biết gắp đũa, cùng lắm biết dùng dao nĩa, nhưng thịt cá mà dùng dao nĩa để ăn thì dễ bị tơi ra.


Vừa nãy lúc bọn họ thấy Nhiễm Kỳ linh hoạt gắp đũa ăn cá, tất cả đều sợ ngây người, cũng muốn học theo, cơ mà chỉ có mình Dạ Kiêu là học được, còn những người khác, tư thế cầm đũa đều vô cùng quái lạ, căn bản không gắp được.
Nhiễm Kỳ nhìn điệu bộ bọn họ cố gắng thế này bèn muốn cười, xấu xa không hướng dẫn, để mặc họ tự dò dẫm.
Raphael trực tiếp lựa chọn từ bỏ, cắm nĩa ăn Mọc cá, từng miếng ăn khá nhẹ nhàng, chỉ mỗi Vô Hoan vẫn chưa chịu thua đấu tranh với cái đũa.
Mà hội Dạ Kiêu còn lại thì tụ tập hết trong gian Hội trường, chỗ này chỉ có Quản lý Công hội mới được phép tiến vào, bọn họ không bị giới hạn như thành viên bình thường, mỗi người đều muốn ăn gì thì ăn.

Loại hình ảnh tập thể Quản lý mở tiểu táo (*) này, để các thành viên khác thấy được thì rất không ổn, nên mới phải trốn vào gian Hội trường.
(* tiểu táo: tiêu chuẩn ăn cơm tập thể cao nhất trong quân đội, chất và lượng đều tốt nhất, thấp hơn là trung táo, cuối cùng là đại táo)
Có điều tình hình trong Hội trường với Đại sảnh Công hội chẳng khác nhau mấy, cũng là cả đám đều đang vùi đầu ăn như hạm, thỉnh thoảng giao lưu vài câu cảm tưởng với nhau, nghĩ tiếp theo nên ăn món gì.
17 món ăn mới, cứ ăn từng món một thế thôi, cũng tốn không ít thời gian.
"Hầy, ăn thế này cũng thật khó chịu, nếu có thể bày hết đồ ăn lên một cái bàn, mọi người cùng chia nhau ăn thì tốt rồi......" Truy Hồn cau mày nói.
Rõ ràng mọi người ngồi cùng nhau, nhưng lại chỉ có thể ăn phần mình, cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
"Phải đó, nếu mọi người có thể ăn với nhau, thì náo nhiệt hơn nhiều á......" Linh Mặc cũng đế vào.
Nhiễm Kỳ giật mình, bèn mở miệng hỏi: "Các anh chưa từng dùng phiếu đổi đồ ăn à?"
"Chưa từng......!Tôi muốn tích Phiếu đổi, đổi một cỗ cơ giáp mới." Truy Hồn cắn nĩa trả lời.
"Tui cũng chưa từng, có đổi cũng không biết nấu, có ích gì chứ?" Linh Mặc nói, tò mò nhìn Nhiễm Kỳ, "Cậu từng đổi rồi?"
Nhiễm Kỳ gật đầu, nói thẳng: "Đúng vậy, trái cây của Thương Thành Đoái Hoán đều ăn trực tiếp được, mùi vị rất ổn, tui với Lạc Lạc lần nào cũng chia nhau ăn hết."
"Đúng đó, tụi tui từng đổi rất nhiều thứ, với cả Nhiễm Nhiễm biết nấu ăn, lần trước nấu cơm với thịt ba chỉ và khoai tây, ăn cực ngon! Tui ăn hẳn nửa nồi!" Cố Lạc cũng phụ họa, tỏ vẻ thèm mãi không thôi.
"Được lắm! Các cậu thế mà offline ăn mảnh!" Truy Hồn lập tức kêu oang oang lên, hắn thèm đến mức ngứa ngáy tâm can, "Lão đại, lần sau nghỉ ngơi, chúng ta cũng đổi chút hoa quả để ăn đi?"
"Ừ." Dạ Kiêu không cần nghĩ đã đồng ý luôn, dù sao một cân hoa quả chỉ cần 1 tấm Phiếu đổi, thật sự rất rẻ.

Linh Mặc lập tức kháng nghị: "Cái cơm nấu gì gì kia nghe tên đã thấy ngon rồi, Nhiễm ca, sao cậu không nấu cho tụi tui chứ?"
"17 món còn chưa đủ cho các anh ăn hả?" Nhiễm Kỳ kinh ngạc hỏi.
"Chưa đủ!" Mấy người trăm miệng một lời, nói.
Nhiễm Kỳ lập tức cạn lời, đành phải đồng ý lần sau làm thêm cho bọn họ.
"Phải rồi, lão đại, các anh ở sao nào thế?" Cố Lạc bất chợt mở miệng hỏi.
Dạ Kiêu: "Sao Thủ đô."
Đũa trong tay Nhiễm Kỳ khựng lại, ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn về phía Dạ Kiêu.
"Tụi tui cũng vậy!" Cố Lạc không nhận ra bạn thân có gì kì lạ, phấn chấn bật dậy ngồi ngay ngắn, "Trường tụi tui cũng sắp tổ chức Thi đấu đối kháng đó! Khéo có khi lúc đấu khu vực lại được thấy các anh ấy chứ! Tới lúc đấy để Nhiễm Nhiễm nấu đồ ngon cho mọi người nhé!"
Thi đấu đối kháng giữa các trường quân đội mỗi năm một lần là sự kiện trọng đại của toàn bộ Đế quốc, tất cả trường quân đội của 140 ngôi sao trong Đế quốc đều tham dự, tuyển thủ có thể xếp hạng trong trận đấu tại đây, đều là người tài cấp tinh anh của Đế quốc.
Vòng loại Thi đấu đối kháng tiến hành trong trường, top 10 được chọn ra, sẽ cùng tham gia đấu khu vực tiếp.
Nhiễm Kỳ và Cố Lạc tuy không thể tham gia, song lúc thi đấu, trường học đều sẽ tổ chức cho sinh viên đến tận nơi cổ vũ, dù sao cũng đại diện cho trường, vẫn phải có sự phô trương cần thiết.
Nếu bọn họ đều ở Sao Thủ đô, lúc đấu khu vực, chắc chắn cũng sẽ thi ở cùng một nơi.
Không chừng có cơ hội gặp mặt thật đấy!
"Thật sao?! Vậy quá tốt rồi! Đến lúc đó bọn tôi sẽ chịu trách nhiệm về nguyên liệu! Cùng ăn với nhau một bữa ngon nhé!" Truy Hồn và Linh Mặc lập tức vui vẻ.
"Thêm tụi tui! Thêm tụi tui nữa!" Vô Hoan và Raphael cũng vội vàng mở miệng, "Bọn tuôi cũng cùng một trường hết!"
"Ừ, bọn tôi cũng đi." Yên Nhược, Phong Ba Giang Nam với Ấm Lạnh Bốn Mùa cũng nhìn về phía họ, đều tỏ vẻ nôn nóng muốn thử.
Nhiễm Kỳ mới ngơ ra một thoáng, bọn họ thậm chí đến khi đó mua nguyên liệu gì để làm món gì cũng đã bàn bạc xong rồi, chẳng khác gì hiện trường bạn bè online sắp gặp mặt offline quy mô lớn......!.


Đọc truyện chữ Full