TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]
Chương 61: 61: Khéo Ghê Ta


Rất nhanh đã đến lượt Hàn Khiếu ra trận.
Chẳng qua khi Hàn Khiếu đi ra từ thông đạo dành cho tuyển thủ, trên mặt anh không hề có một nụ cười nào, khí tràng cả người dường như dữ dội hẳn lên.
Đối thủ anh vốn định chào hỏi mấy câu, thế nhưng sau khi thấy dáng vẻ của anh, lập tức không cả dám thở mạnh.
Nhiễm Kỳ không nén nổi nghĩ —— Sự thay đổi của anh, có phải vì mình hay không? Có phải Lưu Niên kể lại sự việc ban nãy cho anh hay không?
"Lão đại cố lên!" Cố Lạc đầu óc khá đơn giản lại không nhận ra sự khác thường của Hàn Khiếu, kích động đứng lên cổ vũ anh.
Hàn Khiếu nghe được âm thanh, quay về nhìn hướng bọn họ, Nhiễm Kỳ cũng theo phản xạ đứng lên, làm động tác nắm tay, cố gắng hô to: "Cố lên!"
Khuôn mặt đang bặm chặt của Hàn Khiếu bấy giờ mới coi như hơi thả lỏng ra, gật đầu với Nhiễm Kỳ, một thân khí tràng người sống chớ gần mãnh liệt kia cũng hơi dịu xuống.
"Xin chào, tôi là Hàn Khiếu của Đế Tinh." Hàn Khiếu chủ động vươn tay về phía đối thủ.
"Chào anh chào anh, em là Thôi Vũ Siêu của Võ Lăng." Thôi Vũ Siêu rất là được sủng mà sợ bắt tay anh, "Em từng xem trận đấu của anh, anh rất mạnh, em cực kì chờ mong được đối chiến với anh."
"Cảm ơn."
Giao lưu ngắn ngủi qua đi, hai người không chút giải lao, lập tức tiến vào khoang đối chiến.
Không hề ngoài ý muốn, Hàn Khiếu giành chiến thắng trận đấu này, dù đối thủ vô cùng tích cực nghênh chiến nhưng vẫn khó mà ngăn cản được đòn tấn công mạnh bạo của Hàn Khiếu.

Cả một trận đấu, chỉ tốn đúng ba phút.
"Woah, lão đại cũng không nương tay gì hết luôn? Cái cậu Thôi Vũ Siêu kia trông có vẻ còn là fan lão đại đấy, thế mà bị đập thảm đến vậy......" Cố Lạc không khỏi líu lưỡi.

"Toàn lực chiến đấu mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ." Nhiễm Kỳ không nhịn được phản bác.
"Cũng đúng nhỉ, ha ha." Cố Lạc sờ gáy cười cười ngu ngơ.
Thôi Vũ Siêu hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự, dù thua rất thảm, song cậu ta lại chẳng hề mất mát hay không vui gì, trái lại hai mắt sáng lên nhìn Hàn Khiếu hỏi anh về một ít kĩ xảo chiến đấu, ngay cả khi xuống bục rồi vẫn còn đang dốc sức khoe với bạn học mình rằng Hàn Khiếu lợi hại cỡ nào, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một fan nam cuồng nhiệt.
Khi Hàn Khiếu xuống khỏi bục đối chiến, khán giả ngồi hàng trước khán đài lập tức vây lên, xoay quanh Hàn Khiếu mồm năm miệng mười hô lên lời cổ vũ, có cả sinh viên nữ đỏ mặt tặng vài món quà nhỏ cho anh, nhưng đều bị Hàn Khiếu lễ phép từ chối.
Chỗ của Nhiễm Kỳ và Cố Lạc ở phía sau, có thể xem như thiệt hại nặng nề, bị đám người dồn đến tít cuối, chỉ có thể ngồi đó lo lắng suông.
Hàn Khiếu nghiêm túc cảm ơn các khán giả ủng hộ mình, sau đó lách qua đám đông tìm tới tụi Nhiễm Kỳ.
"Chúc mừng anh chiến thắng! Vòng tiếp theo cũng cố gắng nhé." Nhiễm Kỳ cười nói.
"Ừ, tôi sẽ." Hàn Khiếu gật đầu, kế đó mở miệng hỏi, "Chuyện ban nãy, Lưu Niên có kể cho tôi rồi, người kia cố tình nhằm vào em à?"
Nhiễm Kỳ không ngờ anh lại chợt hỏi đến chuyện này, nhất thời hơi không biết nên giải thích ân oán giữa mình và Trương Thước ra sao, ngược lại Cố Lạc lập tức cáo trạng Trương Thước: "Thằng Trương Thước đấy là một thằng điên, cứ thích tìm cảm giác tồn tại từ người yếu thế hơn gã, hôm nào cũng gây sự với Nhiễm Nhiễm, cái ngày tụi tui xuất phát gã còn cố ý huých Nhiễm Nhiễm, bị Nhiễm Nhiễm bắt xin lỗi, chắc là nghẹn tức trong lòng, nên mới tìm cơ hội ngầm ra tay độc ác!"
"Ước gì vòng hai các anh có thể chạm mặt thằng đấy! Dạy gã làm người đã đời!" Cố Lạc càng nói càng tức, "Chẳng phải chỉ là top 10 giải đối kháng cấp trường thôi à? Cái mặt vênh váo đấy y như kiểu có được quán quân Giải vô địch Đế quốc rồi không bằng!"
"Ừ, lượt này không gặp được cũng không sao, sớm muộn gì cũng sẽ chạm trán." Lúc Hàn Khiếu nói chuyện, giọng điệu thì nhẹ nhàng nhưng lẩn trong đó lại toát ra một luồng lạnh lẽo.
Nhìn vẻ mặt Hàn Khiếu nghiêm nghị, tim Nhiễm Kỳ lại không hiểu sao bắt đầu đập nhanh hơn.
Tuy phần lớn trận đấu trong sân lúc này còn chưa kết thúc, song tuyển thủ chiến thắng còn phải tham gia lượt trận kế tiếp, có lẽ Hàn Khiếu ở lại bục đấu hơi lâu quá, nên trọng tài bục đối chiến số 18 mở miệng nhắc nhở: "Mời tuyển thủ chiến thắng mau chóng quay về phòng nghỉ, chuẩn bị tham gia lượt trận thứ hai."
"Anh nên mau về đi!" Nhiễm Kỳ lo sẽ ảnh hưởng đến lượt trận tiếp theo của Hàn Khiếu, vội thúc giục anh trở về.
"Ừ, vậy tôi đi trước, lát nữa gặp lại."

"Vâng......"
Trông theo bóng dáng Hàn Khiếu rời đi, Cố Lạc sờ đầu nói: "Sao tớ cứ cảm giác hai người các cậu ban nãy hơi kì kì thế nào ấy?"
"Ăn nói tầm bậy!" Nhiễm Kỳ ra vẻ bình tĩnh bảo, "Nhanh xem danh sách chia tổ lượt kế đi!"
"Lượt này còn chưa đấu xong đâu, phải chạy đâu để xem danh sách chia tổ lượt kế chớ?" Cố Lạc có chút nghi hoặc nhìn về phía bạn thân, "Hôm nay cậu thật sự hơi bị kì cục đấy nhá."
"Tớ quên mất không được à! Tìm chỗ ngồi chờ đi!" Nhiễm Kỳ tức mình lườm cậu ta một cái, quay đầu bước nhanh về khu vực khán đài.
"Tớ cũng đã nói gì đâu, cậu bực cái gì vậy! Kiểu của cậu gọi là thẹn quá thành giận phải không?" Cố Lạc theo sau cậu tiếp tục lẩm bẩm.
"Còn nói nữa, tối khỏi cho cậu ăn ngon luôn." Nhiễm Kỳ giở ngón uy hiếp.
"Tớ không nói tớ không nói!" Cố Lạc lập tức làm thủ thế câm miệng, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Không lâu sau, toàn bộ lượt trận thứ nhất kết thúc, các tuyển thủ chiến thắng chuẩn bị tiến hành lượt trận thứ hai, lại loại bỏ nửa số tuyển thủ nữa.
Sau khi trí não chia tổ xong, trước hết Cố Lạc mở quang não, xem xét tình hình chia tổ, kế đó lập tức bộc lộ vẻ mặt kinh hãi.
"Sao đấy?" Nhiễm Kỳ thắc mắc.
"Đm, Nhiễm Nhiễm, cậu chắc chắn không tin nổi tớ vừa thấy gì đâu!" Cố Lạc phóng to màn hình quang não, kéo đến trước mặt Nhiễm Kỳ, "Cậu xem đi! Đối thủ lượt này của lão đại là ai hả!!!"
Nhiễm Kỳ thò lại gần nhìn, sau đó cũng khiếp sợ trợn mắt: "Sao lại là Trương Thước?"
"Ha ha ha! Tớ cũng có biết đâu! Nãy tớ chỉ buột mồm nói thôi! Không ngờ thế mà trí não thật sự chia gã với lão đại vào cùng một tổ! Quá là khéo luôn! Lần này gã thua chắc rồi! Ha ha ha ha!" Cố Lạc chống hông, khoa trương cười to ra tiếng.

Nhiễm Kỳ cũng cảm thấy hơi khó tin: "Không biết vì sao, bỗng lại rất chờ mong bắt đầu trận đấu ấy......"
"Ha ha ha, tớ cũng thế! Mong lão đại dạy dỗ gã một bài ác vào, kiểu gì thì kiểu cũng đừng để gã thua quá thoải mái!"
*******
Trong phòng nghỉ cho tuyển thủ, sau khi Trương Thước thấy danh sách chia tổ lượt trận thứ hai, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Vừa rồi chả hiểu sao gã lại tranh chấp với người của Trường Quân đội Đế Tinh vì cái tên Nhiễm Kỳ kia, kẻ tên Lưu Niên đó còn bảo gã nên cầu nguyện không đụng phải người Đế Tinh.
Thật ra nãy Trương Thước trông khí phách thế thôi, trong lòng trái ngược hẳn, gã biết rõ thực lực của bản thân và người Đế Tinh có tồn tại sự chênh lệch, dù sao thì thực lực tổng hợp của Đế Tinh vẫn luôn đứng thứ nhất Sao Thủ Đô, tuyển thủ top 10 bộc lộ được năng lực trong giải cấp trường Đế Tinh, tự nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Gã an ủi bản thân, chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào trận chung kết, chiếm một vị trí nhỏ ở top 40 giải khu vực, vậy là đủ rồi, suy cho cùng thành tích tốt nhất mà trường bọn họ hướng đến cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng gã làm thế nào cũng không ngờ được, thế mà thật sự cứ không khéo như vậy, trí não chia gã với người Đế Tinh vào cùng một tổ! Lại còn là Hàn Khiếu đứng đầu Đế Tinh kia!
Hàn Khiếu tuy mới là sinh viên năm tư Trường Quân đội Đế Tinh, nhưng khi anh vẫn đang là sinh viên mới năm nhất, cũng đã trở thành thủ tịch hệ Cơ giáp Trường Quân đội Đế Tinh, sau này vẫn luôn giữ vững danh hiệu đó, giải vô địch giữa các học viện quân sự của Đế quốc năm nào cũng để anh làm Lĩnh đội dẫn dắt đội ngũ tham gia giải đấu.

Nghe đồn cấp bậc thể chất và lực tinh thần của anh là song S, bất kể là Cơ giáp hay Chiến giáp hay Chỉ huy, anh đều cực kì am hiểu, được rất nhiều người coi là Chiến thần thế hệ tiếp theo.
Trương Thước xuất phát từ tò mò cũng xem qua một hai trận đấu của Hàn Khiếu, biết anh mạnh mẽ danh xứng với thực.
Đụng phải Hàn Khiếu, vậy thì phần thắng của gã quả thật cực kì bé nhỏ......!Giờ gã chỉ cầu đến lúc đó không bị thua quá khó coi là tốt rồi.
Tuyển thủ trường họ ngoài gã ra, còn lại đều đã bị loại, trận đấu kế tiếp, tất cả thành viên trường học chắc chắn sẽ tới cổ vũ gã, có khi cả cái tên Nhiễm Kỳ kia cũng tới nữa, gã không thể để bị đối phương thấy trò cười được!
Cũng không hiểu Nhiễm Kỳ rốt cuộc làm thế nào quen biết người Đế Tinh, lẽ nào là họ hàng xa gì đó? Có điều người ở cấp bậc Hàn Khiếu, chắc chắn sẽ không quen Nhiễm Kỳ, khéo căn bản khinh không muốn dây vào chuyện của cậu ta......
Trương Thước vừa an ủi mình vừa đi tới đi lui trong phòng nghỉ cho tuyển thủ.

Một mực câu nói của Lưu Niên trước đó lại trở nên rõ ràng hẳn lên —— "Tốt nhất cậu nên cầu nguyện các trận sau không đụng phải người của Đế Tinh chúng tôi đi."

"Hừ! Đế Tinh có gì đặc biệt hơn người chứ! Trận đấu chỉ là đối chiến mô phỏng mà thôi! Chẳng lẽ còn có thể giết mình?!"
Trong lòng Trương Thước bật ra ý nghĩ ác độc, bấy giờ mới ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từ thông đạo cho tuyển thủ về phía bục đối chiến.
Chẳng qua khi gã đứng đối diện Hàn Khiếu, tâm lý gã vừa mới xây dựng xong, gần như lại sụp đổ trong giây lát.
Vẻ ngoài Hàn Khiếu không dọa người chút nào, trái lại vô cùng dễ nhìn, nhất là khi khóe miệng mang theo chút ý cười, tựa như bước ra từ trong tranh vậy, hết sức vui tai vui mắt.
"Tôi là Hàn Khiếu, xin được chỉ giáo nhiều hơn." Giọng Hàn Khiếu rất nhẹ, dường như đang rất lễ phép mà tự giới thiệu.
Nhưng Trương Thước đứng đối diện Hàn Khiếu lại cứng ngắc toàn thân, đôi mắt Hàn Khiếu nhìn thẳng vào gã, ánh mắt âm u, lộ ra một luồng lệ khí, giống như một con hung thú khủng khiếp dữ tợn đang nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy.
Trương Thước bỗng đụng phải tình huống đột phát, đối mặt thẳng với luồng khí thế khiếp người này của Hàn Khiếu, lông tơ sau lưng gã dựng thẳng hết lên.
"Xin, được, chỉ, giáo, nhiều, hơn......" Mấy chữ này của Trương Thước gần như rỉ ra từ kẽ răng, gã hoàn toàn không ngờ, trên thế giới này, thật sự có tồn tại thứ đồ như "khí thế".
Chỉ qua một lần đối mặt, gã cũng đã đánh mất ý chí chiến đấu.
"Mời hai bên tiến vào khoang đối chiến." Trọng tài mở miệng nói.
Cơ giáp Trương Thước chọn luôn thuộc loại hình thiên về sức tấn công cao, gã thích cái cảm giác vừa ra trận đã đánh cho đối thủ không kịp trở tay, hoàn toàn chiếm giữ ưu thế.

Song lúc này đây, gã lại lựa chọn cơ giáp X3 sở hữu sức phòng thủ cao.
Mà Hàn Khiếu, cũng vô cùng ngoài dự đoán mà chọn cơ giáp Y17 nghiêng về tốc độ và tính linh hoạt.
"Thế này là thế nào?" Các khán giả tương đối quen thuộc với phong cách chiến đấu của hai bên, lúc này đều mang vẻ mặt hoang mang.
Sao bọn họ tự nhiên đổi cơ giáp hết thế????.


Đọc truyện chữ Full