Editor: Cô Rùa
__
Đại Hoàng: “…”
Khâu Ngôn Chí nhịn không được mà khoa tay múa chân: “Khi nãy em có nhìn thấy không? Nước mắt của tôi cứ như vòi nước ấy, vặn một cái là ra, vặn một cái là đóng, hơn nữa mỗi một chi tiết đều cực kì cực kì đúng chỗ luôn! Đúng rồi, em có quay lại không? Mau mở lên cho tôi xem đi! Tôi muốn coi lại màn trình diễn tuyệt vời ấy lần nữa… Có phải diễn xuất của tôi đè bẹp được cả mấy tên diễn viên kém cỏi trong phim truyền hình không? Tôi thật là đỉnh quá đi mất, đáng lẽ tôi nên theo học sân khấu điện ảnh, không vì cái gì hết, vì ông đây có thực lực này hớ hớ hớ hớ hớ*…”
*Cái giọng cười này là tui bắt chước trong 1 video giới thiệu về bộ truyện này nè. Cái anh lồng tiếng anh Chí cười y chang vậy đó =))
Đại Hoàng:…
Thấy Đại Hoàng sững sờ, Khâu Ngôn Chí nói: “Em còn ngây ra đó làm gì, mau mở cho tôi xem đi, nói không chừng đây chính là tác phẩm debut của tôi cũng nên…”
Đại Hoàng nói: “Tạm thời công ty của em vẫn chưa thiết kế ra được chức năng này…”
Khâu Ngôn Chí có hơi thất vọng, sau đó bĩu môi: “Chậc, thế mà dám nói là trình độ kỹ thuật tiên tiến nhất toàn cầu, ngay cả quay video còn không có… Vậy con game này của công ty mấy em cũng giống như bao con game khác thôi mà.”
“Giống game khác?” Đại Hoàng vô cùng đau đớn nói: “Ngài nhìn bông hoa kia đi, còn có ngọn cỏ đuôi chó này nữa, chân thật sống động như thế mà ngài bảo là giống á?”
Khâu Ngôn Chí nhún vai, xoay người muốn rời đi.
“Tôi có chơi game VR* khác đâu mà biết.”
*Game VR: game không gian thực tế ảo
Đại Hoàng lẽo đẽo theo sau cậu lải nhải: “Vậy ngài thử chơi game khác đi là biết, nếu so về game VR thì trình độ của công ty tụi em là số một trong ngành đó, gần như không khác gì với thế giới bên ngoài luôn, không phải em nói dóc đâu…”
Khâu Ngôn Chí có lệ nói: “Rồi rồi rồi, game của công ty mấy em là nhất…”
Đại Hoàng nhỏ giọng lầm bầm: “Nghiêm túc mà nói, công ty tụi em chỉ có con game này là xuất sắc nhất thôi…”
Khâu Ngôn Chí cười cười.
Khâu Ngôn Chí chỉ nói vậy thôi chứ thật ra cậu cũng chưa từng chơi game VR khác bao giờ, mà cho dù là thế thì cậu vẫn cảm thấy chất lượng của con game này thật sự có thể sánh ngang với đẳng cấp thế giới, thậm chí là đứng đầu đỉnh kim tự tháp luôn.
Bởi vì con game này không khác gì với ngoài đời thực cả, có đôi khi Khâu Ngôn Chí định thần lại sau những giây phút bàng hoàng, đã gần như không thể phân biệt nổi đâu là game đâu là hiện thực nữa.
Những lời này thật sự không khoa trương, bởi vì muốn mang lại cảm giác chân thật cho người chơi, mô hình nhân vật của người chơi đều là lấy số liệu thực của bọn họ, chỉ có tiến hành sửa đổi sao cho thích hợp thôi, tên thì vẫn là tên thật, các tình tiết trong game cũng sẽ điều chỉnh theo thông tin nhận dạng của họ.
Ví dụ như Khâu Ngôn Chí họ Khâu, thì cả nhà của cậu ở trong game cũng sẽ mang họ Khâu.
Mà điều k1ch thích nhất chính là —— Trò chơi này chỉ có thể dùng chứng minh thư để đăng ký, là một con game 18+ cấm trẻ em dưới vị thành niên.
Dù sao đây cũng là con game 3D thực tế ảo tập trung vào tình yêu là chính, đến khi yêu đến một mức độ nào đó, mấy tình tiết này kia kia nọ nhất định không thể thiếu được.
Bởi vậy tính năng bảo mật riêng tư của game đối với người chơi cũng vô cùng đúng lúc, nếu không phải người chơi nhấn chuông báo động khẩn cấp, thì ngay cả nhân viên quản lý game cũng không biết trong game xảy ra chuyện gì.
Còn vật thể hình cầu màu vàng có cánh tên là “Đại Hoàng” này, là trí năng thông minh không có thực thể sống, có tác dụng hỗ trợ người chơi về đích.
Thật ra trước giờ Khâu Ngôn Chí cũng không có hứng thú gì với game lắm, nhưng khi bước chân vào con game này, cậu đã bị một đoạn video 3D dài 1 phút 25 giây của game hấp dẫn.
Năm anh chàng đẹp trai với bề ngoài khác nhau lần lượt xuất hiện trước mắt cậu.
Ca sĩ thiên tài với giọng nói ấm áp, hotboy kiêu căng với gia cảnh cơ hàn, họa sĩ quái gở vừa lạnh lùng lại vừa thô bạo, đàn em nhiệt tình như cún và tràn trề sức sống…
Quả thực người này so với người kia lại càng đẹp hơn.
Vừa khéo Khâu Ngôn Chí lại là một tên tục tằng mê mặt đẹp, cậu nhìn từng người lần lượt xuất hiện, hai chân gần như muốn đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển được.
Cho đến khi người đàn ông cuối cùng đẩy cửa bước ra.
Giày da màu đen chậm rãi dừng lại trên nền đá cẩm thạch, người ấy mặc một bộ đồ tây màu đen cao cấp, thong thả điều chỉnh lại cúc áo trên cổ tay trái. Người ấy hơi ngẩng đầu, đường nét dưới hàm cũng khẽ giương lên theo, trên sống mũi cao thẳng chính là một đôi mắt sâu như hồ nước lạnh.
Người ấy cứ như vậy mà nhàn nhạt nhìn Khâu Ngôn Chí, bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí cảm thấy pháo hoa nổ đùng đùng bên tai mình.
Bùm bùm chiếu chiếu, đinh tai nhức óc.
Đến khi video kết thúc, linh hồn của Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa chịu trở về.
Cậu hốt hoảng nghĩ.
Quả nhiên chỉ có số liệu mới có thể tạo ra được một người như vậy, nếu là trong hiện thực, tìm đâu ra một người đẹp trai như thế chứ.
Cái nhìn thoáng qua ấy quả thật đã khiến cho linh hồn của Khâu Ngôn Chí lạc lối mất rồi.
Đại Hoàng không ngừng bla bla giới thiệu trò chơi với cậu, nhưng Khâu Ngôn Chí lại không còn tâm tư gì để nghe.
Đại Hoàng: “… Tình huống đại khái chính là vậy đấy, bởi vì trò chơi vốn không hỗ trợ công lược cùng một lúc, nên ngài có thể làm quen với năm nam chính trong vòng một tháng trước, rồi mới bắt đầu lựa chọn một đối tượng để công lược….”
“Không cần.” Khâu Ngôn Chí bình tĩnh cắt ngang lời của nó: “Tôi chọn xong rồi, người cuối cùng, cái anh Hạ Châu ấy.”
Đại Hoàng: “Em vẫn đề nghị ngài nên suy xét kỹ càng hơn, hiện tại ngài chỉ mới biết sơ sơ về bọn họ, đợi ngài tìm hiểu tính cách và bối cảnh của họ xong rồi hẵng đưa ra quyết định vẫn còn chưa muộn mà, nếu bây giờ ngài chọn luôn thì người đó sẽ trở thành đối tượng cố định, sau này muốn đổi nhân vật khác phải dùng thẻ reset, bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên lặp lại: “Chính là anh ấy, sẽ không thay đổi.”
Rất lâu sau đó.
Mỗi lần Khâu Ngôn Chí nhớ lại sự kiên định của mình khi ấy, đều cảm thấy rất hối hận.
Có ai có thể ngờ được rằng.
Tổng giám đốc Hạ với dáng người tỉ lệ hoàng kim và gương mặt đẹp trên cả chữ đẹp ấy.
Hóa ra lại là một tên ngu ngốc ngoài vẻ hào nhoáng thì chẳng có cái đách gì hết.
Nhưng lúc ấy Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa ý thức được bên trong một con người là quan trọng đến cỡ nào, cũng vì thế mà một người nông cạn như cậu lập tức bị gương mặt đẹp trai thần thánh chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến mọi người đỏ mặt thở gấp của Hạ Châu mê đảo tâm trí.
Đại Hoàng: “Được rồi, hiện tại ngài có ba thẻ Hối Duyên, có thể đến sảnh Hối Duyên để rút thẻ, sảnh Hối Duyên tổng cộng có sáu sảnh lớn, một sảnh là tổng hợp, năm sảnh còn lại là sảnh đơn của năm nhân vật kia.”
Khâu Ngôn Chí không chút do dự chọn sảnh đơn của Hạ Châu.
Cho dù Đại Hoàng luôn nhấn mạnh rằng xác suất rút trúng thẻ SR của sảnh đơn thấp hơn so với rút ở sảnh tổng hợp là rất nhiều, thậm chí thẻ SSR lại càng thấp đến 0.001% thì Khâu Ngôn Chí vẫn không hề do dự.
Thẻ đầu tiên, Khâu Ngôn Chí rút trúng thẻ N, là thẻ nhân vật của chị NPC trong cửa hàng bánh ngọt.
Khâu Ngôn Chí nhìn tấm thẻ, cau mày hỏi Đại Hoàng: “Đây không phải là sảnh đơn của Hạ Châu à? Tại sao lại có người khác ở đây?”
Đại Hoàng giải thích: “Thẻ bài của Hạ Châu không có nhiều, cho nên không có khả năng mỗi lần rút đều rút trúng thẻ nhân vật của Hạ Châu, nhưng ngài cứ cố gắng thì biết đâu được, tuy Hạ Châu ít thẻ nhưng thẻ R lại có không ít đó nha.”
“Vậy tấm thẻ N này có tác dụng gì?”
“… Ừm, ngài có thể lấy được một cái bánh tart trứng.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Thẻ thứ hai, Khâu Ngôn Chí rút trúng thẻ NH, là thẻ của nhân viên thu ngân trong siêu thị.
Nhận được lời hỏi thăm cơm tối của nhân viên thu ngân.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Thẻ thứ ba, Khâu Ngôn Chí lại rút trúng thẻ NH từ nhân viên thu ngân siêu thị tiếp.
Nhận được lời hỏi thăm cơm trưa của nhân viên thu ngân.
Dường như cảm thấy Khâu Ngôn Chí đã bắt đầu nản lòng, Đại Hoàng an ủi: “Ngài đừng lo, thẻ Hối Duyên có thể dùng kim cương trong game để mua mà, rút trúng thẻ nhân vật Hạ Châu, sẽ giải khóa được nhiều cấp bậc hẹn hò khác.”
Khâu Ngôn Chí vừa nghĩ đến gương mặt của Hạ Châu, khuôn mặt bỗng dưng nóng lên, nai con chạy loạn ở trong lòng, vẻ mặt thâm tình nói: “Tôi có bao nhiêu kim cương? Lấy hết ra đây! Vì Hạ Châu, tôi tình nguyện táng gia bại sản!”
Đại Hoàng mừng rỡ nói: “Hiện tại số dư kim cương còn lại của ngài là 0, nhưng ngài cũng có thể nạp tiền để đổi kim cương đó, 1 nhân dân tệ là đổi được 1 kim cương! Miễn là nạp đủ 100 nhân dân tệ là ngài có thể rút thẻ tiếp, nhưng nạp 10.000 nhân dân tệ là ngài có thể cầm chắc trong tay thẻ hẹn hò với Hạ Châu luôn! Có phải rất kích động không? Vậy ngài còn chần chừ gì nữa mà không nạp tiền đi!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Mặt của Khâu Ngôn Chí lập tức hết nóng, nai con cũng hết chạy loạn: “À, thế à, tôi bỏ game, bai.”
Bần cùng khiến ta vô tình hơn.
Đại Hoàng thấy tình huống không ổn, lật đật giữ Khâu Ngôn Chí lại: “Ngài đừng đi! Đừng đi! Đừng đi mà! Thật ra chỉ cần mỗi ngày đều đăng nhập vào game thì cứ cách hai ngày tụi em sẽ tặng một thẻ Hối Duyên miễn phí, hơn nữa mỗi lần hoàn thành nhiệm hằng ngày cũng đều có thể đạt được kim cương.”
“Với lại ngài cứ yên tâm đi, cho dù ngài không rút được thẻ của Hạ Châu, nhưng miễn là ngài chọn Hạ Châu, thì trên con đường tình yêu sẽ có mặt Hạ Châu, rút thẻ chỉ là một nhánh cốt truyện đặc biệt thôi.”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng thả lỏng.
Bắt đầu bước lên hành trình người chơi Phật hệ[1].
[1] Phật hệ là ám chỉ những người có lối sống bàng quan, thờ ơ, không có hoài bão. Trong game thì ám chỉ những người chỉ vào game ngắm đồ họa, dạo diễn đàn, ko tranh đấu, mà thường những người này xài đồ free, ko nạp tiền:v túm lại là người chơi chay =))
Sau khi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, Khâu Ngôn Chí nhận được rất nhiều thẻ hữu dụng cũng như thẻ vô dụng.
Nhìn qua thì rất là hoàn hảo, nhưng thật ra là có một lỗ hổng, chính là nằm ở cốt truyện chính, tiến độ với Hạ Châu cứ dậm chân ở con số 0.
Chơi game một tháng rồi mà chỉ mới sờ tay được hai lần, hôn cũng chưa hôn được lần nào!!!
Hơn nữa.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới phát hiện ra tính tình của Hạ Châu rất tệ, một người trời ơi đất hỡi như vậy cho dù mặt mũi có đẹp đến đâu thì cũng không đỡ nổi… Chẳng mấy chốc sự nhiệt tình của Khâu Ngôn Chí đối với game cũng tụt dốc không phanh.
Trong suốt khoảng thời gian một tuần làm nhiệm vụ, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng rời đi lạnh lùng của Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí thậm chí còn nghĩ đến việc say goodbye với game luôn.
Kết quả, có một ngày cậu vừa mới nhận được một thẻ free từ việc đăng nhập hằng ngày, tùy tiện rút một cái.
Ánh sáng xoay tròn xoay tròn cứ xoay tròn.
Sống ch3t không chịu lật bài.
Khâu Ngôn Chí phải đợi mất tầm một phút đồng hồ.
Thì thẻ bài kia mới chịu lật lại.
Trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ tỏa ra tứ phía! Một loạt tia sáng màu vàng vô cùng đặc biệt từ thẻ bài toát ra!!
Đại Hoàng tiến lại gần, kinh ngạc đến rống to: “Thẻ SSR!!!”
Chờ đến khi ánh sáng qua đi.
Khâu Ngôn Chí nhìn thấy mặt trên của thẻ mà ngẩn người.
Thậm chí một trí năng như Đại Hoàng nói chuyện mà cũng không còn lưu loát: “… Thẻ… Thẻ kết hôn?!!!”
Đôi tay Khâu Ngôn Chí run lên cầm tấm thẻ bài kia.
Cậu thấy bên trên ghi một hàng chữ.
Thẻ kết hôn phiên bản hàng đầu có giới hạn.
Sau khi kết hôn yêu cầu nam chính Hạ Châu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với người chơi.
Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch thình thịch thình thịch loạn tùng phèo.
… Là cái… Là cái nghĩa vụ vợ chồng mà cậu đang nghĩ đến có đúng không?
Trong phút chốc, ý nghĩ muốn say goodbye với game cũng bay đi theo cơn gió.
Đúng vậy.
Khâu Ngôn Chí chính là một tên không có liêm sỉ như thế đó.
–
Khâu Ngôn Chí nhớ lại chuyện ấy mà trên mặt cũng lộ ra một nụ cười đôn hậu, đúng lúc này, cậu bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Châu quay trở về, Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã theo bản năng lùi về sau mấy bước, núp sau một thân cây đại thụ vô cùng to lớn.
Trên mặt Hạ Châu có hơi gấp gáp, cúi đầu nhìn một vòng trên đất, hình như đang kiếm cái gì đó.
Khâu Ngôn Chí chà chà mặt mình, một giây sau lập tức biến thành gương mặt mất hồn của cô vợ bị bỏ rơi.
Nào ngờ còn chưa đợi Khâu Ngôn Chí bắt đầu biểu diễn thì Hạ Châu đã dừng bước.
Ánh mắt của anh dừng lại trên bãi cỏ bên cạnh viên đá cuội, trong giây lát, trên mặt anh bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt món đồ ấy lên.
Đó là một chiếc lục lạc màu bạc đã có hơi cũ.
Ánh mắt Hạ Châu khi nhìn nó, phải nói là tràn ngập quyến luyến, cực kì ôn nhu.
Dựa vào mười mấy năm kinh nghiệm xem phim máu tró của mình, Khâu Ngôn Chí chợt ngửi thấy một mùi bất ổn.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động của Hạ Châu vang lên.
Khâu Ngôn Chí cách Hạ Châu rất gần, xung quanh lại yên tĩnh, nên có thể nghe thấy rõ mười mươi giọng nói từ bên trong điện thoại truyền ra.
Đó là một giọng nam rất nhẹ nhàng: “Tiểu Châu, nghe nói em kết hôn à, chúc mừng nha.”
Hạ Châu: “… Anh Tề Khang.”
Người kia cười cười: “Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không chịu gọi anh một tiếng thầy à?”
Đôi môi Hạ Châu mím thật chặt lại với nhau, không nói gì.
Người kia cũng im lặng một lúc, bỗng nhiên dịu dàng hỏi: “Người ấy… Em có thích người ấy không?”
“Không thích.” Hạ Châu không hề do dự, trả lời rất dứt khoát.
Ít nhất cũng phải tỏ ra do dự một chút chứ anh hai, chẳng lẽ ông đây cố gắng một thời gian dài như vậy mà không có tác dụng gì hết sao?
“Chiều mai anh về nước.” Người kia nói: “Tiểu Châu có thể đến đón anh không?”
Không thể!!! Khâu Ngôn Chí điên cuồng gào lên ở trong lòng, sáng mai ảnh còn phải cùng ông đi hưởng tuần trăng mật!!! Địa điểm cũng đã chọn xong hết rồi!!! Là đảo Hồng Minh ở phía đông đại lục!!! Nghe nói đó là nơi đẹp nhất của game này!!! Chỉ có người nào kết hôn rồi mới có thể đến đó được!!! Tuyệt đối không thể bỏ lỡ!!!
“Đương nhiên là được.” Mắt Hạ Châu cũng không thèm chớp lấy một cái.
Trái tim của Khâu Ngôn Chí lạnh xuống một nửa.
Lật đật xách Đại Hoàng ra, dùng khẩu hình miệng hỏi nó một người thì có thể đi đảo Hồng Minh được không?
Kết quả nhận lại một đáp án phủ định.
Trái tim của Khâu Ngôn Chí rốt cuộc cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
Đảo Hồng Minh của ông!!!!!!
Hạ Châu, anh ch3t ngay lập tức cho ông.
Ngoại tình thì đã chớ, đã vậy anh còn cmn cướp luôn kỳ nghỉ của ông!!!
Đúng lúc này, bỗng nhiên Hạ Châu xoay người lại, cau mày lạnh giọng quát: “Ai đó?!”
Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy đầu mình trống rỗng, khẩn trương đến nổi quên cả chớp mắt.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Châu càng lúc càng gần, Khâu Ngôn Chí căng thẳng run lẩy bẩy mà kêu một tiếng: “…. Meow~”
Tiếng bước chân của Hạ Châu dừng lại.
Khâu Ngôn Chí nhẹ nhàng thở ra.
Lại bắt chước tiếng mèo kêu thêm cái nữa.
Vào lúc mà Khâu Ngôn Chí đang cực kì tự hào tại sao mình lại có thể giả giọng mèo giống y đúc như thế thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chim hót, theo sát sau đó một thứ gì đấy cũng rớt xuống đầu Khâu Ngôn Chí.
Trên đầu có keo xịt tóc cho nên cảm giác cũng không quá rõ ràng.
Nhưng với kinh nghiệm phong phú của Khâu Ngôn Chí, gần như chỉ mất 0.1 giây đã nhận ra đó là cái gì.
Đó là… Cứt chim.
Đây đúng là xui xẻo đến dồn dập mà, hiện tại trong đầu Khâu Ngôn Chí đều là: “Đựu má… Đựu má! Trên đầu tui có cứt! Tui không thể động đậy được! Sao Hạ Châu còn chưa chịu đi?! Đáng ch3t! Tại sao game này lại làm chân thật đến vậy chứ…” Đúng lúc này, cánh tay trái của cậu bị ai đó nắm lấy, kế tiếp người nọ thô bạo xoay cậu lại, giọng điệu lạnh ngắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Cả người Khâu Ngôn Chí đều cứng lại, cậu nhìn cặp mắt rét lạnh của Hạ Châu, lại nghĩ đến cái đống màu trắng do loài chim bài tiết không thể lờ đi ở trên đầu mình, lập tức xấu hổ đến mất khả năng suy nghĩ.
Cậu hơi nhếch miệng lên, hai tay cứng đờ cố định ở trước nguc, chuẩn bị đưa ra một lời giải thích thông minh chứ không có ngớ ngẩn như hành vi bây giờ của mình.
Tuy nhiên, khi âm điệu run rẩy đầu tiên vừa mới tràn ra khỏi cổ họng cậu.
Cậu đã bị đánh bại.
Cậu đã bị đánh bại đến tan tác, thật sự thê thảm ——
Bởi vì cậu phát ra một tiếng… Mèo kêu yếu ớt còn run rẩy.
Bầu không khí bỗng dưng yên tĩnh.
Ánh mắt Hạ Châu dần trở nên hoang mang.
Còn Khâu Ngôn Chí thì muốn ch3t.
…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui
Chương 2
Chương 2