*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dòng sông vẫn đang chảy xiết.
Tế đàn dần sụp đổ, sóng nước tràn vào làm ướt quần áo của Tạ Tiểu Chu, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chết đuối trong dòng sông chảy xiết này.
Nhưng cậu lại không sợ hãi chút nào, vẫn đứng đó, ngoan ngoãn chờ đợi sự lựa chọn của Thần Minh.
Thần Minh xuất hiện cách đó không xa.
Những luồng hơi nước bốc lên từ mặt sông, vây quanh vị thần đó, thấy nó lộn nhào dữ dội, dường như phản chiếu những cảm xúc đang giằng xé trong lòng ông.
Thần dữ và thần sông không thể đạt được mục tiêu thống nhất.
Thần sông lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta."
Tà Thần lại đắc ý cười: "Ngươi vừa rồi còn không có nghe thấy sao? Cậu ta nói yêu ta."
Hơi thở của Thần Sông chìm xuống, hàn ý bức người: "Cậu ta lúc trước ước nguyện làm tân nương của ta, cũng là đã ta nhận lời trước rồi."
Tà Thần không quan tâm lắm, lặp lại: "Cậu ta, cậu ta nói yêu ta."
Thần Sông: "..."
Thần Sông còn chưa nói, Tà thần lại nói: "Cậu ta yêu ta."
Thần Sông chịu không nổi nữa: "Có thể nói cái khác được không?"
Tà Thần: "Hữu dụng là được."
Tà Thần lúc này tâm trạng có vẻ không tồi.
Trong buổi lễ hiến tế đó, Tạ Tiểu Chu đã làm tân nương của hắn, chỉ để cứu tên kia.
Điều này đại biểu rằng, trong lòng Tạ Tiểu Chu, hắn sẽ không bao giờ tốt hơn tên kia.
Đó là lý do tại sao Tà Thần mới tự sa ngã, thu mình trong sâu trong chính cơ thể của mình, không ra ngoài tranh đoạt.
Nhưng tới gần lễ hiến tế, hắn vẫn là không nhịn được liếc mắt nhìn Tạ Hiểu Châu.
Nhưng cái liếc mặt này, lại khiến hắn cảm nhận được sâu trong thâm tình.
Tạ Tiểu Chu nói rằng cậu lúc đầu bị Thần Sông mê hoặc, chỉ là sau khi Tà Thần biến mất, cậu mới nhận ra mình người mình thực sự yêu chính là Tà Thần.
Đến nỗi hai ý thức thích cái gì, tự nhiên bị Tà Thần làm lơ.
Mặc dù là như vậy, nhưng Tà Thần vẫn không biết mệt
Cơ thể này, phải đoạt lấy! Tân nương này, là của hắn!
Thần Minh nhất thể hai hồn.
Hoặc là gió đông lấn át gió tây, hoặc là gió tây lấn át gió đông, mà hiện tại Tà Thần đã thức tỉnh, thậm chí có thể cùng Thần Sông không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được ai.
Tạ Tiểu Chu ngước nhìn Thần Minh.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của hắn, khí chất khác nhau trong nháy mắt xuất hiện, có thể thấy được hai vị Thần Minh này đang bí mật tranh đoạt thân thể.
Tạ Tiểu Chu có chút áy náy, đuôi mắt hiện một mảnh rụt rè đỏ bừng, cầu khẩn: "Xin ngài không cần vì tôi mà khắc khẩu khó xử, chuyện này tất cả đều là tôi sai, xin hãy trách tội."
Tà Thần cùng Thần Sông đồng thời liếc mắt một cái.
Lễ phục của Tạ Tiểu Chu dã ướt sũng, dán chặt vào cơ thể càng làm nổi bật dáng người mảnh mai của cậu, tựa hồ chỉ cần gió thổi một cái cậu liền bay đến giữa mặt sông.
Một tân nương nhu nhược như vậy, làm sao có thể trách tội?
Tà Thần và Thần sông đạt được đồng thuận - chuyện này không liên quan gì đến Tạ Hiểu Châu, tất cả đều là lỗi của tên này.
Nếu không có anh chàng đó thì Anh ta đã có cô dâu này từ lâu rồi.
Tà Thần trực tiếp vạch trần khuyết điểm của Thần Sông, mỉa mai nói: "Thân là một Thần Minh, lại bị phàm nhân lừa gạt, còn dám tự xưng là Thần.
Vẫn là đem thân thể nhường cho ta, ngoan ngoãn nhìn cậu ta làm tân nương của ta."
Thần Sông làm sao có thể để im, hắn khiển trách: "Ngươi là tà niệm do ta sinh ra, hiện tại ta đã thu thập đủ thần cốt, lẽ ra ngươi nên biến mất từ lâu rồi mới phải!"
Tà Thần cười đến ngả ngớn: "Aiz, nếu ta không muốn biến mất, ngươi làm sao để ta biến mất đây?"
Thần Sông:"...!"
Thần Sông thật sự không thể làm gì hắn.
Thiện ác niệm là một thể, không ai trong hai ý thức có thể diệt trừ ý thức kia, chỉ có thể nghẹn khuất mà ở cùng một cái thân thể.
Nhưng ngược lại, Tà thần cũng không thể làm được gì Thần Sông.
Nhiều năm như vậy, hai thần thức vẫn là lần đầu tiên đối thoại trực diện, nhưng đều bế tắc, không ai chịu nhượng bộ.
Tất nhiên, điều này nằm trong dự đoán của Tạ Tiểu Chu.
Ngay cả Thần Minh cũng ích kỷ, cũng không thể chia sẻ tân nương của chính mình, cho dù người đó là có thần thức ở cùng một thân.
Đây là bản chất của Thần Minh, không thể thay đổi.
Rõ ràng là Cảnh quay đã đến lúc cao trào rồi, nhưng Tạ Tiểu Chu lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhẹ giọng nói: "Không cần phải khó xử, tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không thể kiểm soát được trái tim của mình.
Nếu có thể, tôi nguyện ý gia nhập thế giới của ngài...!"
Khán giả trong phòng phát song trực tiếp rốt cuộc không khỏi xúc động.
[Hải, thực sự quá Hải]
[ Ngươi là Thần Sông? Thật là trùng hợp, ta là Hải Vương]
[Thần Sông? Cũng chỉ là một con cá trên đại dương! ]
[Tôi ở đây là để gia nhập với cái người, không phải để chia rẽ các ngươi]
Tạ Tiểu Chu chưa kịp nói xong, Thần Sông đã buột miệng nói: "Không thể!"
Tà Thần cũng theo sát nói to: "Không được!"
Tạ Tiểu Chu ngây người chớp chớp mắt: "Vậy thì, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tế đàn một nửa đã chìm trong nước, sắp bị sông nuốt chửng.
Nếu tình trạng bế tắc này tiếp tục diễn ra, nếu không thực hiện Vũ Điệu Cầu Nguyện, lễ hiến tế sẽ lại thất bại.
Thần minh cũng phải tuân thủ quy tắc.
Bây giờ là thời gian thuộc về mình cá nhân của Tạ Tiểu Chu cho phiên ngoại nên cậu có thể bắt đầu lại nghi lễ, nhưng nếu lần này lại thất bại thì phải đợi đến khi tổ tiết mục tổ chức lại thì lễ tế mới có thể được cử hành
Tạ Tiểu Chu có nôn nóng, nhắc nhở: "Đã muộn rồi, ngài hãy đưa lựa chọn."
Thần Sông có chút do dự.
Tà Thần không chút lưu tình, cười rộ lên: "Cho dù không cướp được nương, ta cũng sẽ không để cho ngươi cướp được! Nếu thất bại, thì thất bại chung đi!"
Đây là mục đích của Tạ Tiểu Chu.
Nghe vậy, trên mặt cậu không lộ ra vẻ vui mừng, mà là vội vàng nói: "Nhưng là, tôi muốn làm tân nương của ngài..."
Tà Thần cũng không hẳn là tốt.
Từ khi hai ý thức sinh ra, hắn vốn không muốn đối đầu với Thần Sông, tranh đoạt Tạ Tiểu Chu cũng chỉ là muốn chứng minh hắn mạnh hơn Thần Sông.
Bây giờ hắn lại biết rằng Tạ Tiểu Chu yêu hắn, tâm trạng cư xử cũng tốt hơn.
Thần Sông dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tạ Tiểu Chu thấy Thần Minh chậm chạp đưa ra quyết định, nước mắt không khỏi rơi xuống, lời nói nghẹn ngào: "...!Cầu ngài.
Mau đưa ra lựa chọn."
Nhìn thấy nước mắt lại rơi xuống, Thần Sông trong tiềm thức muốn đến bên cạnh Tạ Tiểu Châu, nhưng thân thể lại bị Tà Thần khống chế một nửa, ngăn cản hành động của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ chẳng ai lấy cướp được nương, nên hắn đã gian nan đưa ra một quyết định: "Chúng ta cạnh tranh công bằng đi."
Tà Thần đôi tay ôm bả vai: "Muốn cạnh tranh như thế nào?"
Thần Sông nghẹn ra một câu: "Tiếp theo."
Tà Thần động tác lại dừng:" Tiếp theo thì sao? "
Thần Sông:" Chờ tiết mục tiếp theo bắt đầu, ta và ngươi sẽ tranh giành tân nương dâu riêng.
"
Bây giờ hai vị thần không thể cùng đưa ra một quyết định, mà thời gian lại không còn nhiều, mắt thấy sắp thất bại.
Tốt hơn hết nên đợi tiết mục tiếp theo bắt đầu và tranh giải Tạ Tiểu Chu lần nữa.
Tạ Tiểu Chu hơi trợn to hai mắt, hiển nhiên là không ngờ tới kết quả như vậy, vì vậy vội vàng ngăn cản: "Xin đừng...!để lần sau, tôi không muốn đợi lâu như vậy."
Kỳ thực, Thần Sông cũng rất do dự.
Chưa từng có một tân nương nào còn sống thoát ra khỏi đây.
Nhưng sở dĩ Thần Sông đưa ra quyết định này là vì Tạ Tiểu Chu luôn rất nghe lời.
Khi được ngắm nhìn đôi mắt ngân ngấn nước ấy, sẽ không ai có thể nghi ngờ đoạn tình yêu nồng cháy trong đó.
Tạ Tiểu Chu yêu hắn, nhưng nhất thời lại bị Tà Thần làm cho mê muội.
Chờ sau khi cậu ấy quay về để suy nghĩ lại mọi thứ, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu được tâm tư của chính mình và lại hướng về phía vòng tay của hắn.
Thần Sông rất tự tin.
Quả nhiên, lúc Tà Thần còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã nghe thấy Tạ Tiểu Chu vội vàng mà nói: "Không cần, làm ơn.
Tôi chỉ muốn làm tân nương của ngài ngay bây giờ - mặc kệ là vị Thần Minh nào."
Nghe vậy, Thần Sông lúc đầu còn do dự, lại lập tức hạ quyết tâm.
Tà Thần cũng nói: "Được, cạnh tranh công bằng là thì cạnh tranh công bằng!"
Hắn cũng cảm thấy được Tạ Tiểu Chu nhất định sẽ yêu hắn, nhưng chỉ là bị Thần Sông làm cho mê muội một hồi thôi! Lần sau, hắn chắc chắn sẽ đánh bại Thần Sông một cách công khai và công bằng, để chứng tỏ hắn mạnh hơn Thần Sông.
Tạ Tiểu Chu lẽ ra phải là tân nương của hắn.
Hai vị thần đạt được thỏa thuận, phất tay áo nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Hai giọng nói cùng lúc vang lên: "Lần sau, mong cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn trở thành tân nương của ai."
Đôi môi nhợt nhạt của Tạ Tiểu Chu mấp máy: "Tôi..."
Hai vị Thần Minh lại ngắt lời cậu: "Chỉ có thể chọn một người
Hai mắt Tạ Tiểu Chu vẫn là hắc bạch phân minh phản chiếu dáng vẻ của hai vị thần, cậu nói, "Tôi không biết.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn nhảy Vũ Điệu Cầu Nguyện cho ngài."
"Được không? Tôi chỉ có...!lời khẩn cầu duy nhất...!"Nói xong, cậu lại bật khóc.
Trong mắt các vị thần, thiếu niên mỏng manh lại cứng đầu, tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với họ-bất kể đó là vị thần đi nào nữa.
Cậu ấy không vui vì mình có thể một bước lên trời, mà là đang khóc vì không thể trở thành tân nương của Thần Minh.
Thần minh cuối cùng cũng trút bỏ được sự băn khoăn của mình.
Tạ Tiểu Chu yêu hắn rất nhiều.
Hết lòng trao gửi tình yêu của đời mình cho hắn.
Tạ Tiểu Chu thế này sao có thể lại không trở lại?
Nước sông vẫn cuồn cuộn chảy xiết.
Tạ Tiểu Chu chậm rãi tiến lên một bước, không hề phòng bị mà đứng trước mặt Thần Minh.
Chỉ cần Thần Minh muốn, bọn họ có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.
Một hành động như vậy lại có thể lấy lòng được Thần Minh.
Làm thần minh cho rằng, Tạ Tiểu Chu chỉ là rời đi không bao lâu, không bao lâu nữa sẽ trở lại ôm lấy hắn.
Bên bờ, chiếc điện thoại di động được đặt trong góc đã chụp lại được cảnh này.
Lách tách.
Màn ảnh lại dừng lại, nhiệm vụ đã hoàn thành.
【Phân đoạn phiên ngoại 《Tân Nương Thần Sông》 của Tạ Tiểu Chu đã kết thúc Cảnh quay】
Phòng phát sóng trực tiếp dừng lại ở màn ảnh cuối cùng.
Lễ Phục của Tạ Tiểu Chu bị gió thổi động.
Cậu quỳ xuống đất ngước nhìn Thần Minh trên cao, đôi mắt ngân ngấn nước, như đang cầu xin Thần Minh thương xót, cũng mong Thần Minh thu hồi ý chỉ.
Mà vị Thần Minh cao cao tại thượng không dính bụi trần đứng ở trên cao, đưa tay ra, như muốn ôm cậu vào lòng.
[Chu Châu thật sự sẽ quay lại sao?]
[Có ngu mới quay lại, Chu Chu còn không chịu ở lại làm khách mời thường trú trong khuôn viên trường, thì còn lâu mới quay lại một chương trình nguy hiểm như vậy.]
[Vậy là Thần Sông lại bị PUA rồi sao? Nếu hắn biết Chu Chu không quay lại thì làm sao? ]
[Wu wu wu cổ phiếu Thần Sông của tôi lại sụp đổ]
[Vậy, cái ai có nhớ vụ cá cược đó không?]
Ngay sau khi những lời này nói ra, tất cả các các khán giả đều than khóc.
[Ah ah ah ah, thật sự không có người nào trở thành tân nương của Thần Sông cả]
[Tôi mất một ngàn tệ!]
[Tôi cũng mất một năm cống phẩm! ]
[Haha, tôi là người duy nhất kiếm được tiền, vì vậy tôi đã mua một biệt thự để sống trên biển ~]
[Quên đi, coi như là tôi đưa tiền biếu thôi]
[Có phải tôi là người duy nhất mong chờ Chu Chu sẽ chọn chương trình tạp kỹ tiếp theo nào sao? ]
***
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành Cảnh quay phim《Tân Nương Thần Sông》 bạn đã được thăng lên khách mời cấp B (thù lao: 3000)】
【Thù lao của bạn như sau:
Thù lao cơ bản: 1000
Phần thưởng phát sóng trực tiếp chia sẻ: 7800
Khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, thù lao cuối cùng: 7040]
【Bạn đã nhận được một đạo cụ SSR】
【Đạo cụ: Một cặp xúc xắc sáu mặt.
Mô tả: Thiện ý và Ác ý của Thần Sông đều có cùng một suy nghĩ, giống như trước khi cặp xúc xắc này rơi xuống, không ai biết con số sẽ là bao nhiêu.
Tác dụng: Ở các tiết mục trải nghiệm dân gian, Thần Sông có tính chiếm hữu cao, chỉ cần có cơ hội hắn liền sẽ đem tân nương của hắn kéo vào dòng nước vô biên 】
Tạ Tiểu Chu nhìn trần nhà quen thuộc, không biết đã bao lâu cậu rốt mới hoàn hồn.
Lần này tiết mục quá nguy hiểm.
Cậu xém chút nữa đã ngủ quên dưới nước mãi mãi.
Xem ra lần sau phải rút ra bài học, không thể liều lĩnh như vậy được.
Tạ Tiểu Chu ngồi dậy, mở hai lòng bàn tay ra, hai viên xúc xắc sáu mặt nhỏ nhắn tinh xảo nằm yên ở đó.
Một cái trong suốt như pha lê, một cái lại là ánh sáng đỏ sẫm.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, cậu lại cảm giác được dường như có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào cậy vậy.
Tạ Tiểu Chu lúc đầu cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng sau khi nghĩ lại, đây là vật phẩm SSR, vẫn là nên mang theo bên mình thì tốt hơn.
Nhưng trên tay cậu đã có cúc áo của Tần Nguyên rồi...!Nghĩ ngợi một chút rồi lại đi ra ngoài mua một sợi dây chuyền, vừa lúc có thể đem sáu mặt đều treo ở mặt trên mặt dây.
Trong khi chờ đợi, cậu lại nhận được một cuộc gọi.
Đối diện là nhân viên công tác của đoàn phim, vừa kết nối điện thoại liền nghe thấy bên kia nói: "Tiểu Chu, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Quay phim xong, chúng ta phải đi tuyên truyền đó."
Tạ Tiểu Chu:"...!"
Cậu xém quên mất chuyện đó.
Nhân viên công tác rất nhiệt tình: "Gần đây cậu bận việc gì à? Tôi có vài vai diễn ở đây, cậu có muốn đến thử vai không?"
Tạ Tiểu Chu lúc này đang ở trong đoàn phim Âm Phủ, cũng không biết khi nào mới thực sự tới thế giới âm phủ thật, vì vậy cậu từ chối, giải thích rằng cậu đang gặp chuyện gì đó không ổn, vì thế cậu sẽ không hành động trong thời gian này.
Nhân viên không ép mà nói: "Ngày mai có sự kiện công khai, đừng quên ghé qua."
Tạ Tiểu Chu đồng ý.
Vừa lúc, mặt dây trên chiếc vòng cổ được khảm vào đã xong.
Tạ Tiểu Chu mở hộp ra vừa thấy, sợi dây chuyền làm bằng bạc, bề mặt lạnh lẽo, bên dưới treo một đôi xúc xắc sáu mặt, nhỏ mà tinh xảo.
Cậu cầm lên, lập tức cảm thấy trên cổ lạnh thấu xương, hai viên xúc xắc sáu mặt va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy như dòng sông đang gợn sóng.
***
"Khâu Nguyệt đã chết."
Thẩm Bạch Khê có hơi ngạc nhiên khi nghe tin này.
Khâu Nguyệt cũng được coi là một diễn viên hạng trung trong Hiệp hội Diễn viên, làm sao cô có thể dễ dàng bị giết trong một tiết mục như vậy chứ.
Có vẻ như...!Tạ Tiểu Chu đã trưởng thành rất nhanh.
Chủ tịch Hiệp hội diễn viên cũng biết được tin này nên đã đến gặp Thẩm Bạch Khê lần nữa và nói: "Người này đã hoàn toàn đắc tội với chúng ta, tuyệt đối không được để cậu ta trưởng thành thêm nữa"
Thẩm Bạch Khê có vẻ đã rất coi trọng Tạ Tiểu Chu, gật đầu nói: "Tôi đã xem qua hai chương trình của cậu ta.
Trên thực tế, đều là cùng một bộ mặt.
Tôi đang nghiên cứu về việc đào tạo các diễn viên cùng loại."
Từ bên ngoài xem ra, Tạ Tiểu Chu rất dễ dàng phục chế các BOSS.
Chỉ đơn giản là lúc đối mặt với BOSS mà không sợ hãi, trước mặt người khác lại tự nhiên dùng thái độ khác, nhưng lại hướng BOSS mềm giọng làm nũng.
Chỉ cần hiểu rõ bộ mặt này, mọi chuyện liền rất đơn giản.
Chủ tịch cau mày: "Có thể sao?"
Anh ta còn nhớ rõ Hạ Liên lúc trước, tên đó rất tự tin, nhưng chẳng phải vẫn là không đánh bại được Tạ Tiểu Chu đó sao, thậm chí còn bỏ mạng vô ích.
Thẩm Bạch Khê nói: "Lần trước quá vội vàng, lần này tôi đã chuẩn bị rất chu đáo, Hạ Liên thua là bởi vì tới sau một bước.
Chỉ cần dẫn đầu, đến chỗ BOSS gây ấn tượng tốt, thì sẽ không có vấn đề gì.
"
Chủ tịch nửa tin nửa ngờ: "Vậy cậu thử xem đi."
Sau khi chủ tịch rời đi, Thẩm Bạch Khê lại gọi điện thoại, dặn dò người ở đầu dây bên kia:" Cậu chú ý Tạ Tiểu Chu một chút, cậu ta lựa chọn tiết mục gì, chúng ta liền cử người tham gia tiết mục đó.
"
"Đúng vậy, lần này cậu ta chắc chắn đã có được một đạo cụ quý giá nào đó, nếu có cơ hội, thì giật luôn cái đạo cụ đó đi."
***
Vì đã tham gia nhóm chương trình âm phủ, Tạ Tiểu Chu cũng không có ý định tiếp tục ở dương gian diễn kịch.
Tuy vậy, nhưng cậu làm việc đều đến nơi đến chốn, cậu cũng phải tham gia tuyên truyền cho phim truyền hình, lại đến trường quay làm cây đậu tương.
Một nhân vật nhỏ như cậu, sẽ không quá được chú ý đến, nhưng lúc tuyên truyền, lại luôn cảm thấy có một đôi mắt đen đang nhìn mình chằm chằm.
Tạ Tiểu Chu nương theo ánh mắt nhìn qua, bắt gặp một thiếu niên môi hồng răng trắng trong số khán giả.
thiếu niên hơi mỉm cười, trên má xuất hiện một cái lúm đồng tiền, cười lên rất đẹp.
Nhưng Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy người xa lạ này, nhìn có chút quen mắt.
Sau khi tuyên truyền kết thúc, Tạ Tiểu Chu đi giữa dòng người lại vô tình đụng phải ai đó.
Cậu nói câu "Tôi xin lỗi," nhưng khi nhìn lên, cậu lại thấy là thiếu niên kia.
Thiếu niên ném ra một câu: "Tôi sẽ đánh bại anh."
Tạ Tiểu Chu bối rối mà chớp chớp mắt, không có nhận ra người kia: "Mi là ai?"
Thiếu niên: "..."
Tạ Tiểu Chu: "?"
Thiếu niên: " Tôi là...!"Còn chưa nói xong, một nhóm phóng viên đã lao tới và tách hai người họ ra.
Tạ Tiểu Chu có chút mờ mịt, nghĩ có thể là minh tinh tuyến 18 đến khiêu chiến, nhưng cậu lại không có hứng thú nên đành về nhà.
Sau hai ngày tạm nghỉ, 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》, vốn không có tin tức gì, lại gửi thư mời.
Đinh ——
Lần này tới ba tin tức.
【Ngài Tạ Tiểu Chu:
Xin chào,...!nhóm chương trình mời bạn làm khách mời thường trú của chương trình thực tế trong khuôn viên trường...】
【Ngài Tạ Tiểu Chu:
Chào ngài, căn cứ theo thể hiện xuất sắc của ngài trong cảnh quay chương trình tạp kỹ trải nghiệm dân gian 《 Tân Nương Thần Sông》, Nhóm chương trình đã quyết định mời bạn tiếp tục tham gia tập tiếp theo của 《 Tân Nương Thần Sông 2》.
Nhóm chương trình tạp kỹ kinh dị 】
Tạ Tiểu Chu chỉ nhìn thoáng qua, liền bỏ qua hai cái phía trước.
Tần Nguyên thì không cần phải nói, lúc trước không đi, hiện tại lại đi làm khách mời thường trú, thì cậu nên giải thích như thế nào với cậu ấy đây? Tiếp theo, Thần Sông quá khó đối phó, rất rất vất vả mới có thể thoát thân được, có ngu mới trở lại đó.
Cậu cũng không biết bơi, lỡ bị đuối nước thì sao?
Ah?
Mi nói cậu đã hứa với Thần Sông sẽ quay trở lại?
Aiyo! Tất cả chỉ là diễn kịch.
Nếu đã nói là diễn kịch, thì có thể coi nó là thật sao? Diễn viên là tự mình tu dưỡng có hiểu hay không ta?
Tạ Tiểu Chu ánh mắt đặt vào cái cuối cùng.
【Ngài Tạ Tiểu Chu:
Xin chào, căn cứ vào sự thể hiện xuất sắc của ngài trong một loạt chương trình tạp kỹ, đội ngũ chương trình đã quyết định mời ngài tham gia chương trình tạp kỹ du lịch 《Lets Go! Boys Over Flowers (Châu Âu) 》
Tiết mục sẽ khởi quay sau ba ngày nữa, xin ngài hãy chuẩn bị tinh thần và tìm hiểu những vấn đề liên quan trên trang web của 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》.
Nhóm chương trình tạp kỹ kinh dị 】
Chương trình tạp kỹ du lịch?
Theo nghĩa đen, có lẽ là một nhóm khách đi du lịch đến một nơi xa lạ, cũng có thể thử xem.
Tạ Tiểu Chu đã chọn lời mời cuối cùng.
Cậu lại đến cửa hàng hệ thống mua một số đạo cụ, đem tích phân trên người đều
Đang chờ chương trình bắt đầu.
Ở phương Tây, sẽ không có người sói, ma cà rồng hay các thứ linh tinh khác đi...
Liệu những lá bùa màu vàng của phương Đông có thể hữu dụng với những hồn ma của phương Tây không?
***
【Chào mừng đến với cảnh quay của chương trình tạp kỹ kinh dị】
【Đây là chương trình tạp kỹ du lịch -《Lets Go! Boys Over Flowers (Châu Âu) 》】
Đây là một căn phòng thấp u ám, lại nồng nặc mùi máu.
Tí tách.
Một giọt chất lỏng nhỏ xuống, lớp máu dày đặc đọng lại bên dưới.
Chính giữa căn phòng là có một chiếc bàn giải phẫu, trên đó, một người hơi thở thoi thóp, anh ta bị cát thành nhiều phần, ngực bị rạch, lộ ra trái tim đang đập bên trong.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu rồi.
"Kẹp", cánh cửa bị đẩy ra, lộ ra một tia sáng.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào.
Toàn thân hắn không để lộ một tấc da thịt nào, thậm chí còn đeo một chiếc mặt nạ mỏ chim rên mặt, chiếc mỏ dài của hắn lộ ra một ánh kim loại lạnh lùng.
Sau lớp mặt nạ, một đôi mắt hắc diệu thạch* nhìn người trên bàn mổ, cẩn thận ghi lại từng số liệu.
( Hắc Diệu Thạch là một loại đá phong thủy, ý chỉ đen như đá.)
Sau khi ghi xong, hắn lấy ra một ống tiêm, khéo léo tiêm một chất lỏng không xác định vào cơ thể người đàn ông.
Người đàn ông vùng vẫy dữ dội, miệng "ho ho" một tiếng phát ra khỏi cổ họng anh ta, nghe như dã thú núi hoang.
Bác sĩ Birdbeak vui vẻ ngâm nga, đem tiếng hét đau đớn làm nhạc đệm.
Góc nhà giam.
Một thiếu niên chậm rãi mở mắt.
Bác sĩ Birdbeak dường như chú ý đến điều này, cầm lên giá cắm nến, đi qua.
Cộc.
Giày da dẫm lên trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cách hàng rào lạnh giá, thiếu niên và bác sĩ Birdbeak nhìn nhau.
Thiếu niên không hề hoảng sợ mà còn nở nụ cười trong sáng như thiên thần: "Ngài tới cứu tôi sao?" Cậu ta không hề phòng bị, đi qua rồi đến gần, nghiêng nghiêng đầu, "Ngài tại sao lại mang theo mặt nạ vậy? Nhưng......!Cũng rất đẹp."
Bác sĩ Birdbeak không trả lời, chỉ nhìn thiếu niên với vẻ thích thú - giống như hắn đang nhìn đến sản phẩm thử nghiệm của mình.
Một lát sau, hắn lại gật đầu.
***
Cùng lúc.
Tạ Tiểu Chu mở mắt ra.
【 Xin hãy rút thẻ thân phận】
Tạ Tiểu Chu nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đệm êm như mây.
Phía trên, chiếc rèm thêu trị giá hàng nghìn đô la rũ xuống, đung đưa theo làn gió nhẹ.
Có chút không giống đoàn phim âm phủ kia.
Nghĩ vậy, cậu tìm điện thoại di động rồi nhấp vào trang web 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》 và rút một thẻ thân phận mới.
Có lẽ là bởi vì hai lần rút thẻ trước đã rút ra được nhiều kinh nghiệm, Tạ Tiểu Chu thậm chí còn không thèm có hy vọng vào lần rút thẻ này, rút được liền xong việc.
Mà cậu càng để ý đến tin tức của tổ tiết mục đề ra hơn.
【 Chủ đề của chương trình tạp kỹ lần này là thoát khỏi nhịp sống đô thị tấp nập và đến một nơi xa lạ để trải nghiệm phong tục tập quán của địa phương, để mọi người có thể xóa bỏ mệt mỏi và tận hưởng cuộc sống!】
【 Chào mừng ngài đã đến với Thế giới phương Tây】
【 Hơi nước bốc lên, sương mù bao phủ, hai mắt mở to.
Trong lâu đài Anh hàng đêm, dơi và quạ cùng nhau nhảy múa.
Phồn hoa qua đi, bệnh dịch hoành hành, nhìn thấy đồ tể ở mọi nơi......】
【 Xin hỏi ở đây, bạn là con mồi hay là thợ săn?】
【 Hãy sống sót bảy ngày ở thế giới, nơi hơi nước và phép thuật cùng tồn tại】
【 Ngoài ra, vì là đây chương trình du lịch nên việc đến các danh lam thắng cảnh nổi tiếng để đánh dấu tiến độ là điều đương nhiên.
Tiến trình đánh dấu hiện tại: Ma Cà Rồng (0/1), Phù thủy (0/1), Người sói (0/1), Đổ tề (0/1), Sường mù Phù thủy (0/1), và có những địa điểm đăng ký ẩn khác đang chờ bạn khám phá】
Tạ Tiểu Chu: "..."
Những thứ này không giống là điểm dang lam nổi tiếng cho lắm.
Mà nó giống như một sở thú, phải đích thân đi vào lồ ng để chụp ảnh với hổ, đây không phải là đang tìm chết à?
Đoàn phim âm phủ chết tiệt!
Tạ Tiểu Chu thầm mắng, vén rèm cửa lên, dùng chân trần giẫm lên thảm Ba Tư*.
Ánh mắt nhìn qua, cậu chợt nhìn thấy trên bầu trời phát ra một tia sáng tím mờ.
Chờ đã -
Cậu đang bị chuyển đi?!
Editor có chuyện muốn nói: Hắc Diệu Thạch đây
Thảm Ba Tư nè
Có thể đặt hình ảnh của bác sĩ dịch hạch lên thân của bác sĩ Birdbeak cũng được, vì tác giả vốn là lấy hình tượng nhân vật đó mà ;-;.
.